Rốt cục ngày hôm sau đến lúc Thụ tan ca,
Công sớm đang mang theo nguyên liệu mua đầy đủ, đứng ở gần tiệm cà phê chờ Thụ.
Thụ nhìn đồ hắn mua, có chút bất ngờ, thế mà không mua sườn?
Chỗ Thụ ở cách tiệm cà phê cũng không xa, hai người đi một lúc liền tới.
Lúc đi lên lầu thì đụng phải cô bé con chủ nhà, cô nhỏ vừa nhìn thấy Thụ liền vui mừng kêu:
Chú, chú tặng cháu con vật nhỏ cháu rất thích, cháu còn muốn một con pikachu, chú xếp cho cháu một con nha?
Công nghe xong liền nói với cô bé: Pikachu chú cũng biết xếp, lần sau chú xếp cho cháu được không?
Cô bé nhìn Thụ rồi lại nhìn Công, gật gật đầu.
Đợi cho cô nhóc rời khỏi, Thụ có chút xấu hổ, vừa định mở miệng nói gì đó,
Công nói: tôi sẽ xếp pikachu thật mà.
Thụ:……
Sau khi vào phòng, Công cố gắng ngăn chặn nội tâm đang sục sôi mãnh liệt, lấy ra một chai rượu vang đỏ, nói là cho Thụ.
Thụ nhất thời không phản ứng kịp, đại khái là vì thấy Công lần đầu tiên tặng quà mà bình thường như vậy, có điểm không quen.
Công nhìn phản ứng của Thụ, nơm nớp lo sợ nói: cậu sẽ không phải là cũng bị dị ứng với nó chứ?
Thụ nở nụ cười, nhanh tay tiếp nhận rượu nói không có, chính là nghĩ nên để chỗ nào thì thích hợp.
Công thế này mới yên lòng, bắt đầu nhìn ngắm nhà Thụ.
Chỗ Thụ ở giống hệt như tưởng tượng của hắn: Sạch sẽ, sáng sủa, ngăn nắp,
Chỗ ở là một căn nhà phòng, Thụ ở một phòng, một phòng bỏ không.
Thụ nói: Bạn cùng phòng trước kia vừa dọn đi, sao, anh muốn dọn đến ở không?
Công lắc đầu nói không được, hắn cũng rất thích chỗ mình đang ở hiện giờ.
Thụ gật gật đầu, liền đem nguyên liệu vào bếp, bắt đầu nấu.
Xào ba món, nấu một nồi canh, hai người loáng cái giải quyết sạch sẽ.
Thụ rất vui vẻ, thật lâu chưa từng có người cùng cậu ăn cơm,
Thụ nói về sau tôi sẽ không giữ phần đồ ăn cho anh nữa, mỗi ngày cơm chiều anh tới nhà tôi ăn đi,
Chi phí ăn uống chúng ta một người một nửa, ăn không hết thì anh cầm theo làm bữa ăn khuya khi làm việc.
Công mặc dù có điểm tiếc nuối không thể tái cùng Thụ tiến hành giao lưu bồi dưỡng tình cảm,
Nhưng khi nghĩ đến mỗi ngày có thể ăn cơm cùng Thụ, cũng liền vui vẻ đáp ứng rồi.
Cơm nước xong Công chủ động nhận phần rửa chén, Thụ cũng không chối từ.
Thụ cầm chén đũa Công đưa qua, nghĩ đến chuyện lúc lên cầu thang, anh không trách tôi đem mấy con thú giấy cho người ta hết?
Công nói tặng cho cậu thì chính là của cậu, không có quan hệ gì hết.
Thụ nói anh vừa nói dối thì mặt liền đỏ.
Công cực kì hoảng sợ: a, không có khả năng đi?
Thụ nở nụ cười, sau đó chậm rãi dừng lại, nhẹ giọng nói: ếch nhỏ tôi sẽ không cho ai hết.
Công gật gật đầu, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
Ngày hôm sau đi làm, Thụ phát hiện trên bình thủy tinh có thêm một con pikachu màu vàng.
Thụ nhìn con pikachu, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Cậu không phải người mới vào đời, rất nhiều chuyện cho dù chưa từng thấy qua nhưng cũng nghe qua không ít.
Kỳ thật lúc trước cậu mơ hồ cảm thấy Công đối với cậu có chút tâm tư, thủy chung vẫn cảm thấy là lạ,
Cho nên khi Công tới ăn cơm cậu còn thử rủ hắn đến ở cùng,
Bất quá Công tựa hồ cũng không có ý tứ về phương diện kia, dựa theo tính cách của Công nếu hắn có ý gì với mình thì chắc sẽ đồng ý ở chung ngay.
Hơn nữa Công ngay cả yêu cầu của một cô bé không quen biết cũng đều ghi tạc trong lòng,
Thụ nghĩ, hắn chắc là lấy phương thức của hắn để báo đáp mình thường xuyên đem đồ ăn cho hắn đi, tuy rằng quả thật có điểm dễ làm cho người ta hiểu lầm.
Xem ra là tự mình đa tình, suy nghĩ nhiều.
Ánh mắt Thụ lại chuyển tới trên người ếch nhỏ, nhớ tới bộ dáng khi Công ở tiệm cà phê xếp giấy, nhịn không được nở nụ cười:
Kỳ thật, hắn là một người rất tốt a.
.
Một ngày đẹp trời của bạn A
Cậu vì sao luôn kể cho tớ nghe a?
A vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
Nói thật, A hiện tại rất tò mò về Thụ.
Công người này miệng thì nói “sẽ duy trì chừng mực” “chúng ta chỉ là bạn bè bình thường” linh tinh,
Nhưng mà vẻ mặt ngập tràn mùa xuân (A tưởng tượng) kể với cậu xx hôm nay làm đồ ăn gì xx hôm nay mặc quần áo gì xx cười rộ lên thật là đẹp mắt gì gì đó.
Xin cậu đó, ai muốn trước khi đi ngủ phải nghe mấy cái này đâu chứ.
Đúng vậy, là trước khi đi ngủ.
Từ sau khi Công mỗi ngày cùng Thụ ăn cơm chiều,
A rốt cục thoát khỏi điện thoại kinh hồn lúc rạng sáng, chuyển thành chuyện kể trước khi đi ngủ.
Đối với điểm ấy, A vẫn thập phần khó hiểu:
Công cũng không phải loại người thích đem loại chuyện tình cảm riêng tư này chia sẻ với bạn bè,
Cũng không phải học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi, tình cảm của người trưởng thành, luôn ngắn gọn mà nhanh chóng, vậy nên mới có nhiều thơ ca về thiếu nữ ôm ấp tình cảm như vậy.
Vì thế một ngày, A rốt cục nhịn không được hỏi Công:
Cậu vì cái gì luôn kể cho tớ nghe a?
Công trầm mặc hồi lâu mới trả lời nói: tớ cuối cùng cảm thấy nếu tớ không tìm được người để kể lại, tớ sẽ không khống chế được bản thân chạy đi tìm cậu ấy.
Nghe vậy A trong lòng hồi hộp một chút, trong óc hiện lên một câu – con lớn rồi thì không cần cha nữa.
Đó là nguyên nhân hiện giờ A đang giấu Công ngồi ở tiệm cà phê nho nhỏ này:
Đem Công mê hoặc thành như vậy, thân là người cố vấn kiêm thùng rác dĩ nhiên muốn tới nhìn một cái.
Ngồi ở trong tiệm cà phê, cùng với âm nhạc nhẹ nhàng, nhìn bên ngoài người đến người đi,
A bỗng nhiên có điểm xúc động, nhớ tới mình trước kia phong hoa tuyết nguyệt, vì thế liền u buồn thương cảm,
Thậm chí thẳng đến khi Thụ tiến đến trước bàn của cậu ta, cậu ta vẫn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.
Thụ: tiên sinh, xin hỏi ngài muốn gọi gì?
A: cho một ly “thời gian” đi.
Thụ:…… xin lỗi, tiệm chúng tôi không có loại thức uống này.
A: đúng là, quá khứ đã qua không thể tìm lại a……
Thụ:…… xin hỏi ngài còn muốn gọi gì khác?
A: vậy có “hồi ức” không?
Thụ:…… ông chủ, cho vị tiên sinh này một ly cappuccino.
A lúc này mới quay sang tỉ mỉ nhìn Thụ, đồng thời nội tâm cảm khái:
Ánh mắt Công thật không sai, huệ chất lan tâm a, cappuccino hương vị nồng đậm, đúng là giống như hồi ức sâu đậm.
Cà phê đã uống, Thụ cũng đã nhìn qua, A thỏa mãn đi về.
Cậu ta vừa đi vừa nghĩ: là bạn thân của Công, mặc kệ Công quyết định như thế nào, ta cuối cùng vẫn sẽ ở cạnh ủng hộ hắn.
Cậu ngẩng đầu, cảm thụ được ánh sáng mặt trời chiếu trên người mình,
Cậu cảm thấy,
Thật sự là một ngày đẹp trời a.
Lúc Công và Thụ ăn cơm chiều:
Thụ: Hôm nay đi làm gặp phải một khách hàng kì quặc.
Công: Sao vậy?
Thụ: nói hắn gọi nước, hắn nói muốn một ly “thời gian “, tôi nói không có, hắn lại gọi một ly “hồi ức”, buổi chiều quan đông gần chết, anh nói người nó không phải đến chọc phá tôi à?
Công: Sau đó thì sao?
Thụ: tôi tùy tiện đem cho hắn một ly cappuccino, thích uống thì uống đi. Hắn còn giống như trừng mắt nhìn tôi một cái.
Công: sau này nên chú ý hơn một chút, dạo này có rất nhiều kẻ biến thái.
Thụ: Ân.