Vì thế Công cùng Thụ cứ như vậy hòa hảo lại.
Cuộc sống lại khôi phục như trước kia:
Thụ thường mang chút đồ ăn để trong tủ lạnh cho Công, thỉnh thoảng để lại tờ giấy, viết chút chuyện vô nghĩa;
Công hưởng thụ đồ ăn mỹ vị Thụ làm, xem mấy tờ giấy Thụ để lại, cũng không đáp lời.
Về chuyện này, A từng hỏi công vì sao không trả lời cho Thụ, như vậy trò chuyện qua lại thật là tốt còn gì.
Công biểu hiện một vẻ mặt khó tin: vậy không phải sẽ trở nên tầm thường cũ rích sao?!
A:……
(nội tâm A: Chẳng lẽ những chuyện cậu từng làm là không cũ rích chắc a a a a!)
Bất quá A nhắc nhở công tuy rằng hắn đã công khai, nhưng là Thụ tựa hồ là một thẳng nam bình thường, hẳn phải chuẩn bị tinh thần.
Công nghe xong nửa ngày không hé răng, qua một lúc lâu mới mở miệng:
Tớ không muốn gì hết, tớ thích đồ ăn cậu ấy làm, thật sự, thật sự.
Tuy nói như vậy, Công vẫn là khắc chế không được muốn giao lưu cùng Thụ nhiều hơn nữa.
Hắn không trả lời tờ giấy, liện nghĩ một biện pháp khác để khắc sâu sự tồn tại của mình.
Tỷ như bỏ vào hộp cơm đã rửa sạch một con ếch giấy;
Tỷ như bỏ vào hộp cơm đã rửa sạch một con nai giấy;
Tỷ như bỏ vào hộp cơm đã rửa sạch một con thỏ trắng bằng giấy;
……
Đại khái một tháng sau, Thụ nhìn một đống động vật nhỏ trên bàn: Ân, còn tô màu hết rồi, có thể mở cả một cái vườn bách thú.
Nói thật, thụ đối với một đống hình xếp này thật sự vô cảm, đơn giản đều đưa cho con gái nhỏ của chủ nhà.
Cô bé thích mê, kéo tay cậu nói: Chú, về nhà cháu sẽ nói mẹ giảm cho chú một tháng tiền điện.
Thụ dở khóc dở cười, bất quá trong lòng cậu kỳ thật cực kì hoang mang:
Theo lý thuyết Công diện mạo tuấn lãng, cử chỉ mạnh mẽ, sao lại làm chuyện nữ tính vậy chứ?
Công thì lại trong lòng vui vẻ,
Hắn cảm thấy người giống như Thụ vừa nhìn chính là loại người rất thích động vật nhỏ,
Cho nên nhất định sẽ thích mấy thứ kia.
Vì tránh cho Công lại cho mình một đoàn xiếc thú, Thụ cảm thấy mình phải đi gặp công một chuyến.
Vì thế một buổi tối, Thụ lại đến tiệm cà phê,
Đèn ở tiệm cà phê vào buổi tối có vẻ rất sáng,
Vì thế từ thật xa cậu có thể thấy công ngồi ở bên trong hết sức chuyên chú chơi cái gì đó, đến khi cậu đến gần hơn đứng bên ngoài nhìn vào trong —
Công đang xếp giấy.
Trước mặt hắn để một quyển sách, trên bàn bày rất nhiều giấy, có tờ còn vo thành cục, xem ra đã thất bại vài lần;
Bên cạnh còn có màu nước, kéo, bút lông này nọ, tóm lại là đủ thứ lộn xộn.
Công rất chuyên tâm xếp, không có mảy may phát hiện có người đang nhìn hắn.
Chịu ở ngoài cửa nhìn hắn tay chân vụng về, còn thật cẩn thận đem mỗi một đường gấp, góc cạnh sửa lại cho thật đẹp,
Thụ nghĩ, Công đại khái vĩnh viễn cũng không biết bộ dáng hắn lúc này nhìn đẹp đến thế nào.
Thụ lại nhìn một hồi, sau đó đi vào đến cái bàn trước mặt Công, gõ gõ bàn.
Công ngẩng đầu, thấy là Thụ thì có điểm kinh hỉ: Sao cậu lại tới đây?
Thụ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm thứ trên tay Công.
Công thấy thế có chút ngượng ngùng nói:
Hôm nay là con cá có chút khó xếp……
Thụ nói: Anh xếp cho tôi con ếch nhỏ đi.
Công cực kì vui vẻ nói được, cái kia ta rất quen thuộc, không cần nhìn sách cũng làm được.
Quả nhiên, Công liền rất nhanh xếp xong, còn tô màu nữa.
Thụ đem con ếch đặt trên lòng bàn tay, nói: Về sau đừng xếp mấy thứ này nữa.
Công thực sốt ruột nói cậu không vui sao? [hắn thật vất vả mới nghĩ ra phương pháp giao lưu “không cũ rích” này]
Thụ cố tình liếc qua những tờ giấy bị bỏ đi, nói: Bảo vệ cây cối, mỗi người đều có trách nhiệm.
Sau đó cậu đi đến trước quầy đem ếch nhỏ đặt trên nắp lọ thủy tinh đựng kẹo.
Xoay người nhìn thoáng qua Công đang ủ rũ dọn dẹp cái bàn, nói:
Trước khi anh đi làm thì đến nhà tôi ăn cơm chiều đi, nếu anh không ngại mỗi ngày mua sẵn nguyên liệu chờ tôi tan ca tôi nấu cho.