“Khó có được hữu duyên như vậy, không bằng theo chúng ta cùng đi Dạ chi sâm lâm đi. Gần đây hệ thống mới đổi mới, nơi đó mới thêm vài loại quái, nghe nói trong đó còn có một loại là hồ ly tinh đực nga, có người chơi đã gặp rồi, nghe bảo là tương đối yêu mỵ động lòng người a ~~ chúng ta đang định qua bên kia làm nhiệm vụ thuận tiện bắt vài con hồ ly tinh đực ~ cùng đi đi, cùng đi đi ~”
Đào tử hưng phấn hứng a Lam kiến nghị, con mắt lại nhìn chằm chằm vào tiểu Ngân, lục quang lóng lánh.
Tiểu Ngân bị ánh mắt phong phú của nàng nhìn chòng chọc đến đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được hướng phía sau a Lam dời đi,nhãn thần nhẹ nhàng bất định, nỗ lực né tránh ánh mắt giống như muốn đem toàn thân hắn lột sạch kia.
Nhẹ nhàng a nhẹ nhàng…Di chuyển a di chuyển….Khi đi tới bên kia không cẩn thận thấy được Na na bộ dáng tươi cười có thâm ý khác.
Xoát một cái, lông tơ toàn thân tiểu Ngân đều dựng đứng lên…
Thật…thật khủng khiếp….này so với kia càng đáng sợ …..
Tiểu Ngân khóc không ra nước mắt, bi thảm cảm thấy chính mình giống như đã bị ánh mắt của nàng ăn vào trong bụng.
Ý thức được ánh mắt sợ hãi của tiểu Ngân, Na na chậm rãi kéo lên khóe miệng, lộ ra bộ dáng tươi cười tà ác, đầu lưỡi đỏ tươi như là hiểu ra dư vị gì đó liếm liếm khóe miệng….
》〇《 ||| a a a a a !!!!……Không muốn! thật là khủng khiếp !!
Tiểu Ngân đáng thương tức khắc lui đến sau lưng a Lam, run rẩy giống như đà điểu dúi đầu vào cần cổ a Lam, toàn thân như lá cây giữa gió thu run rẩy a run rẩy….
Mặc dù hiện tại trí nhớ vẫn một đoàn hỗn loạn, khó mà suy xét, bản năng lại tinh tường nói cho hắn —— Không nên tới gần, không nên tới gần ! nữ nhân này là ác ma !!
“Ta xem vẫn là quên đi, lần sau sẽ cùng đi đi. Cấp bậc của ta không cao coi như đi cũng là liên lụy các ngươi.”
A Lam cười cười, từ chối lời mời của các nàng.
“Không sao a, chúng ta không để ý đâu. ha hả ~~”
Hai con sói nào đó trong mắt lục quang càng tăng lên.
—π—||| Nhưng vấn đề là chúng ta để ý a….Cảm giác được người phía sau nghe thế liền ngay cả khung xương đều nhanh run lẩy bẩy.
“Việc này….Vẫn là thôi đi….”
“Thực sự không được?”
“Thực sự”
“Ngươi khẳng định?”
“Khẳng định”
“Không đổi ý?”
“…”
Tốt thôi ~ các tỷ tỷ lần này trước buông tha các ngươi, nhưng lần sau phải theo tỷ tỷ chơi nga….
“Được…”
“Chúng ta đây đi trước, đến thì tìm chúng ta nga. Bye-bye~”
Hai người xoay người rời đi, tiếng nói chuyện như có như không mơ hồ truyền đến:
“Đã nói hai người bọn họ rất xứng đôi mà,quả là nhược thụ nhược công điển hỉnh a !”
“Ân? Không phải cường thụ nhược công sao ? Tiểu Ngân có thiên phú nữ vương thụ nga .”
“Ai? Đúng không? Còn phải tiếp tục theo dõi xem….”
“….”
A lam —_—|||b
“Nữ nhân kia…Ta trước đây nhất định đã gặp qua ở đâu….ở nơi nào….”
Tiểu Ngân ở sau lưng A Lam vẻ mặt hoảng hốt lẩm bẩm nói, ánh sáng bảy màu ở trong mắt màu ngân lam giống như mây ngũ sắc xẹt qua….
“Tiểu Ngân?”
A Lam xoay người nhìn biểu tình kì quái của hắn, giống như người đang ở trong mộng vậy.
“Tiểu ….Ngân….? Ai? Ai là…Ai là tiểu Ngân….”
“Tiểu Ngân chính là ngươi a.”
Lo lắng mà nhìn tiểu Ngân, từ sau sự kiện “Thăng cấp” lần trước hắn vẫn luôn cảm thấy không đúng, cảm thấy….Nói như thế nào nhỉ, hành vi cử chỉ càng ngày càng giống một con người thực sự.Lẽ nào nói…Không,không thể nào…
“Tiểu Ngân …Ta không phải…Ta là Nguyệt….Tích Nguyệt….”
“Tích nguyệt? Ngươi…”
A Lam còn chưa nói hết, một hồi thanh âm hệ thống vang lên:
” Người chơi Lam Hoan,thời gian ngươi đặt ra đã đến rồi. Sau giây ngài tự động logout, hiện tại bắt đầu đếm ngược, , , , ….”
“A….chờ một chút, ta còn chưa….”
Nói chưa dứt câu, một trận bạch quang nhu hòa hiện lên,Lam Lận đã logout rồi. ( Mỗ Đãi : có đồng chí nào đã quên tên thật của a Lam đồng chí là cái gì không?)
“Tích Nguyệt…..”
Tên này rất quen thuộc….Ở đâu nghe qua chứ? Nguyệt, Tích nguyệt….Đông di….Đông di Tích nguyệt ! A, là Đông di gia kia ….
Linh…Linh…..
“Này, vị kia? A ….Kỳ Lạc, là, ta đã biết rồi, là buổi chiều giờ sao? ….Ân…Yên tâm, sẽ không đến muộn….Được, đã biết, Kỳ đại mụ (aka ~ Kỳ bác gái) , tạm biệt!”
Buổi chiều năm ba sẽ đi lấy bằng tốt nghiệp, hiện tại, h′ sáng…..Trước tắm rửa, đợi tí nữa tìm nhị đường ca cùng đi ăn cơm.
“Này, Duệ Phong ca, ta là Tiểu Lận….Đúng,vẫn đang ở công ty sao? Buổi trưa có thể cùng ăn cơm không?….Ân,được…. rưỡi gặp ở tiệm cơm Tây bên ngoài công ty sao ?….Đúng, chính là tiệm lần trước đó. Được….tạm biệt”
Ở trong nhà hàng ,a Lam vừa mới ngồi xuống, Lam Duệ Phong đã đi ra. Dáng người cao lớn tuấn lãng, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị thành thục, hấp dẫn ánh nhìn của đông đảo sinh vật nữ tính trong nhà hàng.
“Đợi thật lâu ?”
Lam Duệ Phong nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút.
“Là ta tới sớm.Ngươi tới rất đúng giờ.”
“Người Lam gia cũng không có thói quen đến trễ.”
Lam Lận chống cằm , mỉm cười.
“Này.” Lam Duệ Phong cũng khó khăn mà mỉm cười, như gió xuân thổi tan mặt hồ đóng băng, đây chính là bộ dáng tươi cười chỉ giới hạn người Lam gia mới có thể thấy a….
“Tìm ta có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì sẽ không thể tìm ngươi tâm sự sao?”
Lam Lận hỏi vặn lại.
“Nga….Ngươi đây là sao? Chỉ là đơn thuần tới tìm ta nói chuyện phiếm?”
Lam Duệ Phong nhếch một bên mi nhìn tiểu đường đệ đáng yêu của hắn.
“Ngươi từ trước đến nay đều vô sự không lên tam bảo điện ,lẽ nào ngày hôm nay đột nhiên đổi tính?”
“Ha hả, Duệ phong ca ngươi thực hiểu rõ ta .”
“Nói đi.”
“Ân….Không biết Duệ phong ca có nhận thức người nhà Đông di không?”
“Đông di? Đông di kia?”
“Đúng, chính là gia đình Đông di cuộc sống xa hoa kia.”
“Đông di gia sao…. Chỉ cùng đại thiếu gia Đông di Dịch Quân từng có vài lần gặp gỡ, hắn cùng Ngự ca giao tình có vẻ rất tốt. Người khác sẽ không qua lại gì.”
“Nga….Ngự biểu ca phải không….Vậy, Duệ phong ca ngươi có biết Đông di Tích Nguyệt không?”
“Đông di Tích nguyệt? Nga, chính là tiểu công tử nhà Đông di sao, hắn tháng trước xảy ra chút việc ngoài ý muốn, não bộ bị thương, đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh, bây giờ còn ở bệnh viện tiếp nhận điều trị.”
“Bệnh viện nhà ai?”
Lam Lận khẩn trương mà hỏi thăm.
“Bệnh viện Lam thị Kỷ niệm đi, bác sĩ mổ chính hình như là Chi Tuyền. Thế nào, ngươi muốn đi xem?”
Là tứ đường ca Chi tuyền? Lam Chi Tuyền là bác sĩ thần kinh có tiếng trong nước. Chịu trách nhiệm chính phụ trách bệnh viện Lam thị tên là Lam thị kỷ niệm.
“A,ân….Ta muốn tự mình xác nhận một chút người kia có đúng hay không…..”
“Có cần ta báo Chi tuyền hay không để hắn….”
“Không, không cần, ta có thể tự đi được.”
Lam Lận hạ tầm mắt. Che đi tâm tư đang cuồn cuộn không ngừng nhấp nhô như con sóng lớn trong mắt. Nếu đúng như vậy…..Nếu đúng như vậy…..Hắn nên làm cái gì bây giờ?!