Cái điều hòa cũ kỹ không nhãn hiệu nằm trong phòng dành cho khách, dễ dàng xảy ra vấn đề, từ sau khi Hà Thanh Nhu dọn vào, phòng ngủ cho khách này chỉ có Hà ba cùng Tạ Hồng Linh ở qua, nhưng khi đó trời lạnh, điều hòa cũng không cần phải dùng tới, còn hiện nay, Lâm Nại vừa ở một đêm liền hư, nàng suy nghĩ một lúc mới chợt phản ứng: "Chế độ làm mát không hoạt động được sao?"
"Không phải, là sáng nay khi dậy mới không mở được, không biết bị hỏng ở chỗ nào rồi", Lâm Nại nói, vẻ mặt nghiêm túc, bình bình thản thản, "Gần đây có thợ sửa điều hòa nào hay không, chiều nay nhờ họ đến sửa."
"Ừ, lầu dưới của tiểu khu có một người, để tôi tìm lại tấm danh thiếp."
Rẽ phải ở đầu cổng lớn có một cửa hàng điện nước, các lão thợ trong tiệm có sửa điều hòa, Hà Thanh Nhu cũng không suy nghĩ nhiều, uống xong ly trà gừng, lập tức vào phòng tìm danh thiếp, gọi cho thợ điện lạnh trên tấm danh thiếp, dù sao thì trong cái khí trời oi bức này, không có điều hòa sẽ rất khó chịu. Lão thợ đồng ý, có điều gần đây quá nhiều người tìm, có thể lúc đến nhà Hà Thanh Nhu sẽ trễ hơn một chút.
Hà Thanh Nhu nói cảm ơn.
"Muốn ăn gì?" Tắt điện thoại, nàng hỏi Lâm Nại, người này là không biết làm cơm rồi, mọi chuyện phải dựa vào nàng mà thôi.
"Sao cũng được," Lâm Nại nói với nàng rồi cùng nhau đi vào phòng bếp, "Ăn gì cũng được."
Ăn mỳ thì quá nóng, ngày nóng như vậy rất thích hợp ăn cháo rau xanh, hôm nay không cần đi làm, thời gian dư dả, có thể lấy thức ăn tối hôm qua còn dư lại nấu với thịt xay cùng cải trắng thành món cháo. Lâm Nại rửa rau, vo gạo, không cho nàng đụng đến nước lạnh.
Hà Thanh Nhu mỉm cười nói: "Cái này còn kéo dài tới mấy ngày, chẳng lẽ thật không đụng đến nước."
Lâm Nại ừ một tiếng, lấy cải trắng bỏ vào rổ: "Em sẽ cố gắng làm hết."
Hà Thanh Nhu đưa lưng về phía cô, khóe miệng cong cong, không lên tiếng, nhấn công tắc nồi cơm điện, Lâm Nại liền dính sát vào, bởi vì hai tay còn đang ướt, nên không cách nào ôm vòng qua nàng được.
Trong phòng bếp không có điều hòa cũng không có quạt máy, ở quá lâu, mồ hôi đổ đến dính người, cô còn dán vào như vậy, sẽ càng khó chịu, Hà Thanh Nhu đẩy cô ra: "Nóng..."
Lần này cô cũng không dựa vào nàng nữa, xoa xoa tay: "Vậy chị ra ngoài phòng khách ngồi đi, em ở trong đây trông chừng là được."
Hà Thanh Nhu không nhúc nhích, nheo mắt nhìn cô, chưa bao giờ vào qua phòng bếp, làm sao mà dám đảm bảo được.
"Em đừng cứ đẩy đẩy tôi như vậy," Nàng nói, "Càng dựa càng nóng."
Lâm Nại 'Ah' một tiếng, đưa rổ ra qua: "Rau này dùng tay bẻ à?"
Tối hôm qua Hà Thanh Nhu nấu mỳ súp cá cô cũng nhìn thấy, cải trắng là lấy tay bẻ, cô nhớ rất kỹ.
"Ừ, chỉ lấy phần lá."
Lâm Nại dựa theo lời nàng làm theo.
.
Chủ nhật rảnh rỗi, gần đây trong công ty lại không có công việc gì làm, bây giờ chỉ cần lo cửa tiệm online, sắp tới sẽ mệt lắm đây, buổi sáng Hà Thanh Nhu phải đến công ty, trước đây đều là Hà Kiệt xử lý đơn đặt hàng, bây giờ Hà Kiệt phải lên trường, toàn bộ trọng trách đều dựa hết vào nàng.
Mà hiện nay cửa tiệm online vẫn chưa ổn định, tiền vốn đầu tư vẫn chưa lấy về đủ, nàng lại căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện từ chức, chỉ tận lực cân bằng hai bên, lấy phòng ngừa vạn nhất, dù sao nếu như cửa tiệm online phát triển không tốt thì đến lúc thu tay cũng còn công việc chống đỡ lấy, địa vị hiện nay của nàng ở công ty tăng lên một cách rõ ràng, điều quan trọng là trong ngành kỹ thuật chuyên nghiệp này, khi thăng lên được đến chức quản lý, thông thường sẽ càng ngày càng tốt hơn, nếu tùy tiện từ chức một cách thiếu lý trí, thì nhất định phải tính được trước một con đường lui tốt nhất.
Có điều dù cho chuyện cửa tiệm online có nhiều đến mấy đi chăng nữa, nàng vẫn không gọi Lâm Nại giúp ----- người này còn bận rộn hơn nàng, mặc dù Lâm Nại chưa từng nhắc đến những chuyện này, nhưng nàng biết được.
Từ sau khi ở Cát Tiên Sơn về, bình thường Lâm Nại đều chạy qua chạy lại, ngay cả số lần đến tìm nàng cũng giảm đi rất nhiều, hiện nay dọn qua đây ở cùng nàng, nhưng cả một buổi sáng điện thoại cùng laptop vẫn không rời tay, thỉnh thoảng nhận cú điện thoại, vừa nói là dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hà Thanh Nhu ngẫu nhiên nhìn liếc qua laptop, trên màn hình đang hiển thị một bản hợp đồng.
Chắc là hợp đồng đầu tư.
Mặc dù không rõ là Lâm Nại đầu tư vào gì, cụ thể rót vào bao nhiêu tiền, nhưng từ thái độ của Lâm Nại , chỉ sợ con số không nhỏ.
Nàng cũng không nhìn đến nội dung hợp đồng, chỉ nhìn một cái liền xoay người đi, nhìn thấy Lâm Nại đứng ở ban công nghe điện thoại, nàng nháy nháy mắt, đứng dậy, đi vào phòng bếp rót ly nước nóng, cũng lấy một chai nước chanh ướp lạnh cho Lâm Nại.
Năm Lạng ngồi xổm trước điều hòa, nhìn thấy nàng cầm đồ uống qua đây, tò mò nhảy lên trên ghế salon, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chai nước chanh, nhón nhón chân, muốn đụng chai nước, Hà Thanh Nhu liền ngăn nó lại.
Nó gọi 'Meo – meo' Hà Thanh Nhu xoa xoa đầu nó, tên nhóc này liền lệch lệch đầu nhìn ra ngoài ban công, sau đó liền nhảy lên đùi Hà Thanh Nhu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Giống như trước, vẫn nặng, giảm cân hình như chẳng có tác dụng gì cả, Hà Thanh Nhu cười cười, xoa xoa lưng của nó, tiếp tục nhìn vào màn hình.
"Làm một chút liền đến chiều," Lâm Nại nghe điện thoại xong đi vào nhà, ngồi xuống bên cạnh nàng, "Nghỉ ngơi một hồi hẵng làm tiếp."
Hà Thanh Nhu lắc đầu: "Còn đơn đặt hàng cần xử lý."
Lâm Nại ôm nàng: "Có muốn tuyển thêm một nhân viên giúp hay không? Em nhớ là tiểu Kiệt phải đi huấn luyện quân sự rồi, khi đó sẽ không giúp được nữa."
"Còn đang tìm." Hà Thanh Nhu đáp, hai ngày trước nàng đã đăng một thông báo tuyển dụng, có vài người đăng ký, nhưng trước mắt vẫn chưa tuyển được người nào thích hợp.
"Đừng gấp, từ từ rồi sẽ tuyển được mà thôi." Lâm Nại lấy tay đặt lên trên bụng của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Hà Thanh Nhu cảm thấy nhột, muốn ngăn tay cô lại, nhưng cô lại không chiều theo nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích..."
Cô rất thích nói nhỏ bên tai Hà Thanh Nhu, càng thấy thân mật, Hà Thanh Nhu thật vẫn không quá quen, nhưng cũng không nhúc nhích nữa. Hai người giữ cái tư thế đó được vài phút, Lâm Nại quả thật rất nghiêm túc, thay nàng xoa xoa, lại lấy nước cho nàng uống, cẩn thận, Hà Thanh Nhu vẫn không quá quen, nhưng cũng mặc kệ cô.
Đến khi hoàng hôn mặt trời lặng, lão thợ sửa máy điều hòa kia mới đến.
Lão thợ gầy gầy, trên người xách một hộp dụng cụ, Hà Thanh Nhu rót cho ông ly nước, lại dẫn ông vào phòng ngủ cho khách.
Ông lão tràn đầy kinh nghiệm, mở lồng máy điều hòa kia ra, nói thẳng: "Hơn phân nửa là cháy máy rồi, không dễ sửa đâu."
"Không sao hết, bác cứ sửa từ từ, không gấp đâu ạ." Hà Thanh Nhu hiểu ra ý của ông, nghĩa là không sửa ngay lập tức được.
Ông còn giải thích thêm: "Điều hòa này của cô 'già' lắm rồi, cái nhãn hiệu này hai năm trước cũng đã ngưng sản xuất, linh kiện khó tìm, sửa xong cũng không biết dùng được bao lâu, không bằng đổi một cái máy mới."
Nhà này là thuê, dù muốn đổi cũng phải hỏi qua ý kiến chủ nhà.
"Gần đây thời tiết nóng, mở mở tắt tắt, loại điều hòa kiểu cũ này là dễ cháy nhất," Lão thợ nói, "Hôm nay tôi đi hết mấy nhà đều như vậy, điều hòa mở cũng không tốn bao nhiêu điện, sau này chú ý đừng cứ mãi tắt rồi mở như vậy."
Hà Thanh Nhu không quá chú tâm đến lời ông, gật đầu: "Thật làm phiền bác qua đây."
Điều hòa trong phòng ngủ cho khách đúng thật là cũ quá rồi, do lúc trước chưa dùng qua, bây giờ bất chợt bị hỏng cũng là điều bình thường.
"Đâu có sửa qua gì đâu," Lão thợ khoát khoát tay, lấy một tờ đơn hàng cho nàng: "Có mua mới thì có thể đến tiệm của chúng tôi nhìn qua."
Hà Thanh Nhu nhận lấy.
Bởi vì chỉ đến xem máy, lão thợ không lấy tiền, ông còn nhà khác cần đi, xách hộp dụng cụ, Hà Thanh Nhu tiễn ông ra cửa, sau đó mới liên hệ với chủ nhà.
Chủ cho thuê là một phụ nữ trung niên, ngoại trừ đầu năm đến thu nửa năm tiền thuê, Hà Thanh Nhu vẫn chưa gặp qua lần nào khác, gọi mấy cuộc, chủ nhà mới bắt máy.
Ban đầu bà khá lịch sự, còn cười cười nói nói, thế nhưng vừa nghe đến chuyện điều hòa bị hỏng, nhất thời giọng nói thay đổi: "Vậy tự cô tìm người sửa đi, tôi đang ở xa, tạm thời về không được đâu."
Bà sợ Hà Thanh Nhu yêu cầu chia đôi phần tiền, điều hòa mua từ nhiều năm trước, thời gian dài như vậy đáng lý ra là phải thay bộ mới rồi, thế nhưng bởi vì giá cả, nên bà chỉ đổi hai bộ trong phòng khách cùng phòng ngủ chính.
Hà Thanh Nhu thuật lại lời của lão thợ khi nãy cho bà nghe, chủ nhà vừa nghe, liền tìm một lý do lấy lệ cho qua, nói thêm nửa phút lại bảo có chuyện gấp, có gì ngày mai bàn tiếp, rồi cúp máy đi mất.
Đi thuê nhà ở, loại chuyện như vậy cũng gặp không ít, phản ứng này Hà Thanh Nhu cũng đã đoán được từ trước, nhà là của người ta, đối phương không muốn thay bộ điều hòa mới, Hà Thanh Nhu cũng không miễn cưỡng, ngược lại thì đó là phòng dành cho khách, cũng không quá ảnh hưởng.
Có điều, Lâm Nại liền rơi vào thế rắc rối hơn rồi.
Ghế Salon trong phòng khách quá ngắn, không đủ duỗi người.
Nàng quấn quýt một lúc lâu, mới nói: "Điều hòa trong phòng khách tạm thời chưa sắp xếp xong, mấy ngày còn lại thì em... ở cùng một phòng với tôi vậy."
Chân mày Lâm Nại khẽ động.
Nàng xoay sang hướng khác, một lúc sau mới nói: "Em mau tìm chỗ thuê đi."
"Khó tìm," Lâm Nại nhìn nhìn vào laptop, nói tiếp, "Không tìm được nhà nào hợp ý cả, tối hôm qua có nhìn qua hai nhà, thế nhưng đều không cho người lạ thuê."
"Vùng ven Đông Thành có rất nhiều nhà cho thuê, em có thể đi xem."
Khu Đông Thành xem như là khu nhà giàu, lại gần công ty, thích hợp vô cùng.
Lâm Nại không ngẩng đầu: "Cách nội thành quá xa, không tiện chút nào."
"Trung tâm thành phố cũng có, khắp nơi đều đang dán quảng cáo cho thuê."
"Không thích," Lâm Nại nói, "Quá nhiều người, quá ồn ào, muốn tìm một khu an tĩnh một chút."
"Vậy thì Khu Tây."
"Giao thông không thuận tiện."
"Khu Nam, Khu Bắc thì sao?"
"Tạm thời vẫn chưa thấy chỗ thích hợp."
Hà Thanh Nhu: "... "
Người này chính là có ý định 'đóng đô' ở đây.
Lẽ ra ngày hôm qua chớ nên 'thả' em ấy vào nhà.
"Sắp tới quân huấn của tiểu Kiệt sẽ kết thúc, có thể em ấy sẽ qua đây ở một, hai ngày gì đó." Hà Thanh Nhu nói, ý tứ trong câu chữ rất rõ ràng.
Nàng vẫn chưa đề cập với Hà Kiệt, đến lúc em ấy tới, một, hai lần thì cho qua, nhiều thêm vài lần nhất định sẽ sinh nghi, hơn nữa là 'ở chung' với Lâm Nại, nàng vẫn chưa sẵn sàng, hai người yêu nhau còn chưa được một tháng liền nhảy sang giai đoạn ở chung với nhau sao, xác thực là quá nhanh.
"Ah." Lâm Nại nhìn nhìn vào laptop, đánh chữ, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Hà Thanh Nhu lúng túng, còn muốn nói tiếp, điện thoại di động trên bàn trà vang lên, nàng đi qua, là Trì Gia Nghi gọi.
"Thanh Nhu," vừa chuyển máy, Trì Gia Nghi liền hấp tấp giành nói, "Bây giờ cậu có đang rảnh không?"
Hà Thanh Nhu ngẩn người: "Làm sao vậy, có chuyện gì à?"
"Chỉ hỏi cậu một chút, đang bận lắm hay sao?" Trì Gia Nghi nói.
"Không có," Hà Thanh Nhu đáp, "Vừa làm việc xong."
"Vậy là tốt rồi," Trì Gia Nghi cười cười, lắc lắc cái túi trên tay, nhấn nút thang máy, "Cảm giác thấy gần đây cậu bận rất nhiều việc, tìm cậu cũng không thấy bóng dáng đâu cả."
Hà Thanh Nhu im lặng trong nháy mắt, nhìn nhìn qua Lâm Nại đang ngồi xếp bằng ở trên salon, Lâm Nại cũng ngước mặt lên nhìn sang nàng.
"Tháng này hơi bận."
"Đừng để ảnh hưởng sức khỏe," Trì Gia Nghi nói, thang máy nhanh chóng lên đến lầu tám, cô bước ra, "Nè, mình có mua vài món phá lấu, nếu cậu rảnh rỗi, vậy thì mau mở cửa ra đi."
Hà Thanh Nhu giật mình.
"Mình đứng trước cửa nhà cậu rồi."
Hà Thanh Nhu kinh ngạc, không kịp lên tiếng, Trì Gia Nghi đã tắt máy, ngay sau đó, là tiếng gõ cửa đánh vào tai.
Lâm Nại nhìn về phía nàng, Năm Lạng nghe thấy tiếng động, bỗng nhiên nhảy lên chạy ra hướng cửa.
Nàng mím mím môi, không không biết nên giải thích thế nào nữa.
"Thanh Nhu, mau mở to cửa nhà cậu đi a!" Trì Gia Nghi hô, lại gõ gõ hai cái.
Năm Lạng đứng ở mặt sau của cửa, dùng móng vuốt đạp đạp lên cánh cửa.
Lâm Nại nhìn nhìn cửa lớn, đóng laptop lại: "Em vào phòng chị."
Cô cầm laptop, đi tới cửa 'xách' Năm Lạng lên, đi vào phòng của Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu nhìn thấy cô đóng cửa lại, trong nháy mắt, xoay người, mở rộng cửa đón Trì Gia Nghi.
Thế nhưng Năm Lạng lại không nghe lời, nhảy người thoát thân từ tay Lâm Nại, chạy như bay ra phòng khách.
Hết chương .
---------------
∠( ᐛ 」∠)_