Nơi công cộng, Hà Thanh Nhu mới không muốn tranh cãi cùng bà, vì vậy lựa chọn không để ý.
Sắc mặt của Lâm Nại thì lạnh băng, bận tâm đến đại sảnh quá đông người, cũng cố nén giận, chỉ hơi chút nhích người ra đằng trước để bảo vệ Hà Thanh Nhu ra sau lưng mình.
Bà cô trung niên nhìn thấy hai người cứ chịu đựng, nhất thời lại càng sung sức, bắt gặp Lâm Nại kéo Hà Thanh Nhu ra sau lưng bảo vệ, bà liền ôm chú chó vòng qua một bên, đứng trước mặt Hà Thanh Nhu, lập tức nâng chú chó lên cao, lớn giọng: "Vị tiểu thư này, bản thân cô tự nhìn xem, là dấu móng mèo nhà cô đó, còn túa cả máu! Cào thành như vậy, cô nói xem phải giải quyết như thế nào đây hả?"
Hà Thanh Nhu chưa kịp phòng bị, đột nhiên trước mặt nhảy ra cái đầu chó, vô thức lùi ra sau vài bước, suýt chút nữa là vấp té, lúc này Lâm Nại vội nghiêng người đỡ lấy nàng.
Chú chó sủa sủa về phía hai người, lộ cả hàm răng, dáng vẻ hung ác dữ tợn, bốn chân đạp trên không, rỗi bỗng nhiên thoát khỏi tay chủ, đùng đùng lao vào bắp chân của Hà Thanh Nhu.
"Grah woof --!"
Trợ lý đứng một bên nhanh tay lẹ mắt, lập tức chạy tới kéo sợi dây chó lại. Chú chó này nhảy nhảy lên, dáng vẻ hung tợn, liều mạng níu lấy sợi dây sủa lớn về phía hai nàng, dường như không cắn được sẽ không bỏ qua.
Trợ lý dùng sức lôi kéo sợi dây chó lại, kéo ra phía sau, bà cô trung niên kia nhìn thấy sợi dây dắt chó siết lấy cổ chó cưng nhà mình, vội vã ngăn lại, một tay đoạt lại dây dắt chó, mắng vào mặt trợ lý: "Cô làm cái gì vậy! Tính siết chết Hoan Hoan nhà tôi à?!"
Khách hàng là thượng đế, trợ lý cũng không dám đáp lời, chỉ cười trừ một cái.
Có lẽ là bị siết quá đau, chú chó 'Ẳng --- ẳng' hai tiếng, trái tim bà cô trung niên như co thắt lại, ngồi xổm người xuống ôm trấn an chó mình. Chú chó để bà ôm một lúc, rồi nhìn thấy Năm Lạng trong tay Lâm Nại, liềng sủa lớn, liên tục không ngừng.
Năm Lạng nghe thấy tiếng ồn, xoay đầu qua, hai cặp chân ngắn phóng bộ móng mèo ra, hướng nó nhe răng thị uy. Bà cô trung niên vừa thấy, khuôn mặt liền tối sầm xuống trong nháy mắt, nói thầm: "Nuôi con mèo dữ dằn như vậy, người lớn cũng không biết dạy dỗ, mèo hoang đúng là mèo hoang..."
Bà liếc liếc Hà Thanh Nhu, nói phân nửa, vừa nói đến đoạn mèo hoang, thật ra thì cũng hàm nghĩa cả chủ nhân trong đó rồi, cộng thêm phần giọng nói đầy vẻ khinh bỉ khi biểu đạt vẻ ghét mèo trước mặt người nuôi chúng, khi nãy rõ ràng chính là chó của bà làm dữ trước, còn khiêu khích Năm Lạng, bây giờ còn trở mặt.
Hà Thanh Nhu mím môi, xoa xoa đầu Năm Lạng, Năm Lạng còn rất ngoan ngoãn mà cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.
"Đại tỷ," Nàng gọi, nhìn nhìn chú chó trên tay bà cô, cười như không cười, "Chó của ngài thuộc giống chó gì vậy?"
Bà cô trung niên liếc liếc, không chút suy nghĩ liền đáp: "Mua ở Anh..."
Chưa kịp nói xong, bà mới phản ứng kịp, im lặng, khuôn mặt âm trầm đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô muốn cái gì?"
Lâm Nại tiến lên phía trước, một tay kéo Hà Thanh Nhu qua bên cạnh, đuôi mắt sắc bén, lạnh lùng nói: "Nghe không hiểu tiếng người?"
Bà cô trung niên tức giận đến hít thở không thông, khuôn mặt thoáng chốc căng phồng đỏ bừng như gan lợn, như núi lửa ém khí trước trận đại phun trào, tìm mãi cũng tìm không ra lời cãi lại.
Trợ lý vội vội vàng vàng lên giải hòa, nói vài lời hữu ích, cho bà một cái bậc thang.
Khi bà cô trung niên đến Phòng mạch thú y, điều đầu tiên chính là trách mắng không ngừng, trợ lý cùng bác sĩ đều dựa trên tôn chỉ khách hàng là trên hết, một mực giải thích, tiếc là người này chỉ biết mắng nhiếc không thôi, càng giải thích thì bà càng thêm lớn giọng, ngay cả bọn họ đều chịu không nổi.
Chó mèo cắn nhau, xảy ra trong Phòng mạch thú y, là sai lầm trong việc trông giữ của bọn họ, trách nhiệm thuộc về Phòng mạch thú y, nhưng bệnh viện đã nhanh chóng ra thông báo, gọi người nhà hai bên ra thương lượng, nào ngờ đâu bà cô trung niên này liền không nói đạo lý, đầu đuôi chưa rõ mà đã mắng nhiếc lên, giọng còn vang như chuông đồng, vừa thấy không hài lòng liền la ầm ĩ lên, thật sự là làm khó bác sĩ cùng trợ lý vô cùng.
Bà cô trung niên vẫn còn cố hít thở, đến khi thoải mái rồi, mới mắng to về phía Lâm Nại: "Cô ngang cũng vô dụng, hôm nay không đền tiền thì đừng mong bước ra khỏi đây!"
Ánh mắt của Lâm Nại chưa từng nhìn qua bà một cái.
Người trong bệnh viện ai ai cũng nhìn qua bên này.
Bà cô trung niên cuối cùng cũng cảm thấy ngượng, trên mặt lại giận thêm vài phần.
Trợ lý chớp lấy thời cơ nhanh mời cả ba vào phòng nói chuyện.
Bác sĩ uyển chuyển nói lý do cắn nhau, đại khái chính là chó mèo không hợp, lúc đó trợ lý bận chăm sóc một con mèo khác, mới dẫn đến chuyện ngoài ý muốn này, Phòng mạch thú y bên này đồng ý chịu trách nhiệm, đề xuất bồi thường một phần cho hai bên chủ nhân.
Có điều là phần bồi thường không cao, Phòng mạch thú y đề ra phương hướng giải quyết tốt nhất chính là miễn phí trị liệu, mức bồi thường sẽ dựa trên thương thế của hai bên, ví dụ như Năm Lạng chỉ bị thương nhẹ, không cần nằm viện, Phòng mạch thú y sẽ bồi thường khối xem như tâm ý, còn về phần chú chó, phần bồi thường sẽ cao hơn, nhưng khẳng định sẽ không có mức hàng nghìn, số tiền cụ thể thì bên Phòng mạch thú y sẽ thương lượng cụ thể hơn với bà cô trung niên.
[] khối cỡ . vnd
Bác sĩ khôn khéo, tránh nặng tìm nhẹ, không nói rõ ràng giữa mèo chó là con nào gây sự trước, cố gắng tránh đắc tội cả hai bên.
Trong suốt quá trình, bà cô trung niên liền mang một khuôn mặt lạnh.
Bác sĩ sợ bà còn ầm ĩ, liền hỏi bà trước: "Bà Hoàng, ngài cảm thấy phương án này như thế nào ạ?"
Bà cô trung niên trầm ngâm, liếc liếc Hà Thanh Nhu, do quá thấp, ngồi xuống thì không thể nhìn thẳng vào Hà Thanh Nhu được, liền hất cầm cao lên, nói: "Là mèo của bọn họ làm Hoan Hoan của tôi bị thương, tại sao bọn họ không cần đền bù? Này là đạo lý gì chứ hả! Là khi dễ tôi chỉ có một người sao?"
Bác sĩ sửng sốt, là phía bệnh viện làm không tốt, làm sao còn có đạo lý bắt người khác đền bù, rõ ràng trên hợp đồng cũng đã viết rõ, bác sĩ há hốc mồm, muốn giải thích cùng bà, nhưng lại bị Lâm Nại cắt ngang: "Đền bao nhiêu?"
Trợ thủ lo lắng hai phe nháo sự, muốn ngăn cản, có thể thấy Lâm Nại nhãn thần biểu tình đều không đúng tinh thần, liền nhìn về phía bác sĩ xin giúp đỡ.
Bác sĩ nhìn nhìn bà cô trung niên vẫn cứ cố tranh cãi, hết cách, dừng một chút, ý bảo trợ lý đừng động.
Nhìn Lâm Nại cùng Hà Thanh Nhu cũng không phải là kiểu làm mình làm mẩy kia.
"Tám nghìn, nhanh lẹ." Bà cô trung niên giọng khinh miệt, "Khuôn mặt của Hoan Hoan nhà tôi bị phá tướng đến như thế này, tám nghìn vẫn còn lợi cho mấy người đó."
"Được." Lâm Nại đáp, miễn cưỡng nhìn nhìn vào bà.
Nghe thấy cô đồng ý nhanh chóng như vậy, bà cô trung niên liền lập tức cười đến nhăn cả mặt.
"Nhưng mà," Lâm Nại vuốt ve lưng Năm Lạng, "Tôi muốn xem Camera ghi hình, bồi thường thì bồi thường, nhưng không thể không biết lý do, bà thấy sao?"
Nhất thời, sắc mặt của bác sĩ cùng trợ lý như cứng lại.
Bà cô trung niên vỗ tay: "Nhìn thì nhìn," Bà nhìn qua bên bác sĩ, "Chúng tôi muốn xem Camera ghi hình, được chứ!?"
Bác sĩ luống cuống.
Lâm Nại lên tiếng, nói: "Nếu như không tiện, tôi có thể mời bên thứ ba tham dự vào."
Cô cũng là đang nhắc khéo, mời bên thứ ba tham dự vào, ý chính là báo cảnh sát xử lý. Thần sắc của bác sĩ liền đại biến, bệnh viện tư nhân sợ nhất là dính líu đến quan hệ nhà nước, bác sĩ do dự, lo lắng mà gật đầu.
Trợ lý dẫn mọi người đi xem Camera ghi hình.
Vừa vào phòng ghi hình, Lâm Nại liền chắn ngang bà cô trung niên kia.
Bà cô trung niên khó chịu, mắng cô: "Cô làm trò gì vậy?"
Lâm Nại đem Năm Lạng đưa qua cho Hà Thanh Nhu.
"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một vấn đề," Cô nói, cúi đầu nhìn vào bà cô trung niên, "Nếu như là do chó của bà dệt ra chuyện này, có phải là cũng cũng phải bồi thường hay không đây?"
Bà cô trung niên trợn to con mắt: "Hoan Hoan nhà tôi rất nghe lời, bị đánh thành như vậy mà cô còn đổ thừa nó gây chuyện? Tuyệt đối không thể nào!"
Lâm Nại: "Tôi nói nếu như."
"Không có nếu như, chó nhà tôi, tôi không biết tính nó hay sao?" Bà cô trung niên khẳng định một cách chắc nịch.
"Vậy thì đâu nhất thiết xem Camera ghi hình làm gì," Lâm Nại chậm rãi nói, "Liền dựa theo phương án đền bù của Phòng mạch thú y mà xử lý đi."
Dù sao thì tiền cũng là bà cô trung niên nhận phần nhiều, cô chẳng mất gì cả.
Cô giả vờ muốn ra về, Hà Thanh Nhu cũng xoay người.
"Khoan đã," Bà cô trung niên gọi hai người lại, khẽ cắn môi, "Nếu là vậy, thì các người sẽ không cần đền."
Tám nghìn, bà vẫn rất ham, nhìn một cái cũng đâu mất mát gì, ngược lại thì vẫn còn nhận được tiền bồi thường từ Phòng mạch thú y.
"Vậy cũng không được, nếu như là do chó nhà bà gây chuyện, vậy bà cũng phải bồi thường mới đúng." Hà Thanh Nhu chen lời.
Bà cô trung niên cân nhắc một lúc, mắt thấy Năm Lạng bị thương cũng không nhiều, liền đồng ý.
Trợ lý mở lại Camera ghi hình.
Bà cô trung niên nhìn chằm chằm vào màn hình, càng nhìn, khuôn mặt càng đen.
Trong Camera ghi hình, quả bóng màu cam kia đang chôn mặt ăn ngon lành, bên cạnh là một con mèo chân ngắn, cũng chính là con mèo còn lại tham dự vào trận đánh này. Hai mèo đều bình an vô sự, mỗi bên tự ăn riêng, đại khái là khoảng một phút sau, một chú chó nhỏ chạy tới, nó sủa vào Năm Lạng, Năm Lạng không để ý đến nó, xoay cái mông, đưa mông về chó, tiếp tục ăn.
Chó nhỏ này như giận lên, đẩy Năm Lạng ra, một chân đá phăng cái khay ăn lật úp xuống.
Cái đuôi của Năm Lạng dựng đứng lên, nửa thân trên cúi thấp xuống, tỏ vẻ như muốn công kích nó, lúc này nhân viên chăm sóc nhìn thấy, vội vàng lôi chú chó nhỏ kia đi, thế nhưng vừa ra đến cửa, bỗng nhiên chó nhỏ kia giãy khỏi sợi dây, chạy ngược vào đánh Năm Lạng, Năm Lạng không phòng bị, trực tiếp lăn hai vòng.
Chú chó nhỏ kia trở nên hưng phấn, mở miệng cắn lên cổ mèo, Năm Lạng liền giận lên, cố gắng từ từ tiến vào một góc, chốc lát chú chó kia liền nhào vào cắn Năm Lạng.
Một cắn một cào, hai bên liền đánh lên, vô tội nhất chính là mèo chân ngắn kia, nó ở gần nhất, định vào góp vui, kết quả là bị một mèo một chó thay phiên đánh.
Là bên nào gây hấn trước, rất rõ ràng.
Hà Thanh Nhu lặng lẽ tới gần Lâm Nại, Năm Lạng liền tựa đầu lên tay cô, cặp mắt to phiếm nước tủi thân mà nhìn lên Lâm Nại.
Lâm Nại môi mỏng hé mở, nhỏ giọng: "Thật mất mặt."
Năm Lạng cúi đầu, cọ cọ vào lòng Hà Thanh Nhu.
Sắc mặt của bà cô trung niên không cam lòng.
"Bà Hoàng, , làm phiền." Lâm Nại nói giản lược.
[ có thể hiểu là số tiền bồi thường, đồng thời cũng có thể hiểu là Lâm Nại ám chỉ 'Bà Hoàng, là do chó () chết () của bà (ngươi – )' vậy đó]
Một chữ cũng không muốn lãng phí ở trên cái người này.
Trợ lý vừa nghe, trong lòng lặp đi lặp lại liên tục mới hiểu ra câu mắng người ẩn ý bên trong đó, cố gắng nén cười, còn với bà cô trung niên, cả khuôn mặt cũng thúi hơn nhiều.
Cuối cùng, bên Thú y bồi thường hai trăm cho Lâm Nại, cũng theo hợp đồng giảm % chương trình giảm cân. Năm Lạng thì thật sự quá hiểu biết về các trò gian manh, hơn nữa là thể chất dễ mập, Phòng mạch thú y đã nghiêm ngặt quản lý khẩu phần cùng vận động cũng không làm gì được, ngược lại còn nặng hơn, lúc này bên Phòng mạch thú y thật sự là lực bất tòng tâm, đánh nhau rồi trả mèo về chỉ là một cái cớ, Lâm Nại cũng chẳng thèm quan tâm đến lý luận của bọn họ nữa, làm xong thủ tục, kéo Hà Thanh Nhu mang Năm Lạng về nhà.
Còn như bà cô trung niên, hình như hơi 'ngán' Lâm Nại, xoay người tìm nhân viên của Phòng mạch thú y ra mắng tiếp.
.
Vào trong xe.
Hà Thanh Nhu nhẹ nhàng xoa xoa móng vuốt của Năm Lạng, khuôn mặt mèo của nhóc cũng xụ xuống, không ngừng kêu to, dường như cũng đang đòi yêu thương, Hà Thanh Nhu rất an ủi mà vỗ vỗ nó.
"Lại phải tìm một cơ sở mới tiếp tục đợt giảm cân," Hà Thanh Nhu nhéo nhéo phần thịt mềm của mèo mập, hơi lo lắng, "Khu Tây bên kia có một Phòng mạch thú y khá lớn, có thể thử nơi đó xem sao."
Phòng mạch thú y khu Lão thành này quá nhỏ, nhìn như chỉ là một cơ sở vừa thành lập, còn không quá chịu trách nhiệm.
Lâm Nại khởi động xe, lái xe ra về.
"Trưa mai em phải đi G thành." Cô nói.
Hà Thanh Nhu thắc mắc: "Đi công tác sao?"
"Ừm," Lâm Nại nói, "Thứ tư mới về."
Bên đối tác cần phải ghé thăm một chuyến, đi một lần là tốn mất hai, ba ngày.
Hà Thanh Nhu 'ừm' một tiếng, Năm Lạng dùng đầu cạ cạ vào tay nàng.
.
Buổi tối. Bởi vì ngày mai phải đi, Lâm Nại không lãng phí lấy một giây một phút nào cả, vừa tắm xong liền kéo Hà Thanh Nhu lên 'giường'.
Hà Thanh Nhu lưng dựa tường, cỏ xanh đã sớm ướt đẫm, thân trên của nàng còn đang mặc cái camisole trắng, đường cong cơ thể không thua kém chút nào.
Trong phòng, ánh đèn trắng chói mắt, tiếng điều hòa ù ù, một buổi tối nóng rực, từng đợt gió nhẹ thổi qua, xen lẫn tiếng rào rạc từ tác lá cây ngoài cửa sổ.
Lâm Nại ôm nàng, cúi đầu ngậm môi nàng, nhâm nhi thưởng thức, đến khi hôn đủ rồi, mới đeo bao ngón tay, bắt tay vào công việc chính.
Chưa kịp thực hành, điện thoại đặt trên tủ đầu giường lại vang lên ----- Là điện thoại của Lâm Nại.
Lâm Nại không thèm quan tâm, tiếp tục đại nghiệp.
Cái điện thoại di động lại vang như đòi mạng, liên tục không ngừng.
"Nghe điện thoại trước đi." Hà Thanh Nhu lùi lại, đẩy cô một cái.
Hết chương .
---------------
Madpuff: Ngày mai gặp |ω・)ノ