Sáng sớm thứ hai, tôi thức dậy xem weibo, phát hiện Hoắc Thời An đã leo lên top hot search.
Tiêu đề chính là mấy chữ “Hoắc Thời An xuất viện”, vô cùng đơn giản thô bạo, phía sau còn có đầu chó không rõ ý tứ.
Không biết ai mua.
Dù sao hắn bị mua hot search nhằm mục đích bôi đen cũng là chuyện bình thường.
Tôi phát hiện lần này hắn xảy ra sự cố, lượng follow trên weibo không những giảm lại còn tăng, đã sắp cán mốc tám mươi triệu.
Trải qua chuyện hắn bị người ta liên thủ tấn công lần này, tôi đã được đào sâu hiểu một sự kiện phát triển thế nào, cảm thấy mọi người trong nghề không quan tâm bị đấu đá và dân tình hóng hớt thế nào, chỉ muốn biết liệu bộ phim mới của hắn lên sóng liệu có được đánh giá tốt như trước kia hay không.
Ngoài ra thì, tạp chí mới nhất của nhà nào, lượng tiêu thụ sẽ ra sao.
Nói trắng ra, trong nghề chỉ xem thành tích.
Mà những đại lão có tiền kia chỉ xem sức ảnh hưởng của ngôi sao.
Tôi tìm kiếm phía dưới page studio của Hoắc Thời An, trông thấy quảng cáo của một tạp chí, định bụng khi nào bán ra sẽ mua chừng mười bản, coi như ủng hộ cho sự nghiệp của hắn.
Mười bản là nhiều nhất rồi, không thể mua nhiều hơn, không có chỗ để.
Thực ra tôi không hề thích nhìn hình ảnh hắn khi làm ngôi sao, bao gồm cả các hoạt động trong video.
Hào quang ngôi sao quá chói lòa, đẹp trai đến độ có khoảng cách, căn bản không đáng yêu như hắn ngoài đời, tôi xem mà không cứng nổi.
Buổi sáng tôi không định tới bệnh viện thăm Hoắc Thời An, có truyền thông và công ty của hắn ở đó, còn có hội tiếp viện của hắn, bên trong bên ngoài có một đống người, tôi đi tới không được thích hợp.
Hơn nữa tôi cũng có tiết dạy, không tiện.
Tôi cứ đinh ninh Hoắc Thời An về đến nhà mới tìm tới tôi, ai dè mới bảy giờ sáng, hắn đã tường thuật trực tiếp bên wechat với tôi, nói mình đang làm gì, sẽ làm gì.
Tôi phải đi dạy, bởi tay cầm điện thoại, nên không tiện cầm sách giáo khoa, bèn đeo một chiếc cặp chéo màu đen.
Ra khỏi phòng, tôi vừa đi vừa trả lời wechat của Hoắc Thời An.
Hắn gửi ảnh selfie cho tôi, hỏi tôi nhìn ra cái gì không.
Tôi: Câu hỏi này em bỏ qua.
Hoắc Thời An: Đập em bây giờ.
Tôi khiêu khích gửi cho hắn một biểu cảm ngoáy mũi.
Hoắc Thời An không lập tức trả lời luôn, tôi đoán hắn đang đi tìm hình, một lúc sau hắn gửi một biểu cảm cho tôi, cũng giống như tôi, đều là ngoáy mũi.
Chỉ có điều tôi ngoáy mũi một tay, hắn chơi cả hai tay, mỗi tay một lỗ mũi, được rồi hắn thắng.
Hoắc Thời An lại hỏi tôi đã nhìn ra cái gì rồi.
Tôi đứng ở ven đường gõ chữ: Tóc không chải, râu không cạo, bên mắt phải có lông mi dính với nhau không tách ra, sáng nay anh lấy tay rửa mặt à? Tưởng mình là mèo chắc?
Hoắc Thời An như bị tôi dẫm phải đuôi mà gào lên anh không như vậy mà: Em có thể bớt nông cạn không, thử xuyên qua đôi mắt nhìn vào linh hồn anh được không?
Tôi gửi cho hắn một bức ảnh tôi làm mắt lác: Để nhìn linh hồn anh mà em thành ra như vậy, thế cũng thôi đi, vấn đề là em thành ra như vậy rồi mà vẫn còn chưa thấy gì cả.
Hoắc Thời An: ………….
Lần này hắn quyết tâm bắt tôi trả lời bằng được, gửi một tràng dài: Em động não động óc đi, để não đồng bộ với mắt em đi, đừng mải nhìn mà không biết động não, bật mí cho em, là bốn chữ.
Trong đầu tôi lóe lên rất nhiều cụm từ bốn chữ tạo thành, với tác phong nhây độc nhất của hắn khi ở trước mặt tôi, nhất định sẽ không đơn giản là “Chào buổi sáng nhé”.
Hắn thấy tôi không phản ứng, bèn dùng lì xì trên wechat giục tôi, bình quân mỗi phút gửi một lần.
Tôi đáp bốn chữ “Chào buổi sáng nhé”.
Hoắc Thời An: Cho em thêm một cơ hội nữa.
Tôi: Không đúng à? Chẳng lẽ là “Xem anh ngầu không”?
Hắn: Sự thật hiển nhiên ai cũng biết mà còn phải hỏi em à? Cho em cơ hội cuối cùng, nếu em còn không trả lời đúng, sẽ không có phần thưởng anh chuẩn bị cho em nữa.
Tôi: Anh còn chuẩn bị phần thưởng cho em nữa á?
Hắn: Ờ, chuẩn bị rồi, đặt từ nước ngoài đấy, ngày kia về tới tay anh.
Tôi nghĩ tới bài thơ sến sẩm hắn viết vào tay mình, theo bản năng nhìn vào lòng bàn tay, đã gần một tuần, dù có dùng bút dầu viết, thì cũng không còn một nét phẩy dấu móc nào, trôi sạch rồi.
Hoắc Thời An dụ dỗ rằng phần quà này to lắm nhớ.
Mí mắt tôi giần giật, hắn không ra chiêu như bình thường, trước đây tôi không đỡ nổi, cũng chỉ có thể nằm tiếp chiêu.
Bây giờ thật sự thấy run rẩy.
Tôi gửi wechat nói: Không cần đâu, em cảm thấy dạo này em không biểu hiện xuất sắc gì cho cam.
Hắn gửi biểu cảm hôn môi: Có thể tự mình nhìn nhận như vậy là tiến bộ lớn nhất của em đấy, nhất định phải thưởng cho em.
Tôi: …………..
Sau một hồi nói chuyện, hắn lại quay trở về đề tài cũ, nằng nặc đòi tôi trả lời.
Tôi tiếp tục làm bài, đáp án lại sai.
Đã đến mức này rồi mà hắn vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi, nói rõ bên kia hắn có người ở đó, chỉ có thể gửi wechat, hoàn cảnh không cho phép hắn làm gì khác.
Nếu có thể gọi điện thoại, hắn đã gọi tới gào rú với tôi từ lâu rồi.
Lúc tôi sắp tới lớp, nhận được một tin nhắn thoại của hắn.
Bởi sợ bị người khác nghe thấy, nên cố gắng hạ thấp giọng nói, giọng hơi khàn.
Hắn nói, “Em ngu chết đi được, nói em này, đáp án là anh rất hạnh phúc.”
Tôi sững sờ tại chỗ.
Mãi đến tận khi có sinh viên đi tới chào hỏi mình, tôi mới hoàn hồn lại.
Hết hai tiết học, chân trước tôi vào văn phòng, chân sau có nữ sinh vào theo.
Tôi biết cô bé là sinh viên lớp mình, bởi vì đó là sinh viên duy nhất hôm nay học được một nửa tiết rồi mới lên lớp.
Không những không sợ, còn lè lưỡi làm mặt xấu với bạn học, rất to gan.
“Sao hả?”
Tôi kéo ghế ra ngồi xuống, “Tìm thầy có việc gì?”
Nữ sinh thê thê thảm thảm rầu rầu rĩ rĩ nói: “Thầy ơi, có lẽ em trượt môn của thầy rồi.”
Khóe miệng tôi giần giật, “Thứ sáu mới thi mà.”
Nữ sinh nhún vai, “Thầy không biết đấy thôi, trực giác của em linh lắm.”
Tôi hỏi, “Em tên gì?”
Nữ sinh không hiểu ý nói tên mình ra.
Tôi lấy tập sách từ trong túi ra, nhìn sổ điểm danh kẹp trong đó, “Thầy cảm thấy không phải là trực giác em linh nghiệm, mà từ khi khai giảng tới giờ em chỉ lên lớp sáu tiết, các tiết khác đều cúp, tự mình tìm đường chết.”
“…………”
Tôi trưng vẻ mặt hiền lành, “Tiết của thầy chán lắm à?”
Nữ sinh lập tức lắc đầu nguầy nguậy như trống bồi.
Tôi ôn hòa hỏi, “Thế em nói cho thầy xem, sao lại nghỉ nhiều như vậy?”
Nữ sinh đỏ mặt nói, “Em đi làm thêm.”
Tôi nhướng mày, làm thêm mà cũng phải ngượng ngùng như vậy? Hay còn có trò gì khác?
“Trong nhà khó khăn à? Nếu có thì thầy có thể giúp em nói với chủ nhiệm, xin chứng nhận sinh viên nghèo vượt khó.”
Nữ sinh vội vàng nói, “Không khó khăn gì, chỉ là em tiêu hết tiền sinh hoạt.”
Tôi nhìn cô bé một lượt, chỉ mặc quần áo đơn giản, sẽ không tiêu tiền vào quần áo, còn có thể tiêu vào đâu?
Ngay khi tôi chuẩn bị đổi tư thế ngồi, thì ngửi thấy mùi hương trên người cô bé.
Là một trong số rất nhiều sản phẩm Hoắc Thời An làm đại diện.
Tại sao tôi lại nhận ra rõ như vậy ư, bởi vì Tiểu Trần có đưa cho tôi một chai, nói là anh An làm đại diện cho một hãng nước hoa rất nổi tiếng, mấy em gái đều rất thích, bảo tôi tặng cho bạn khác phái.
Giờ vẫn còn để trong ngăn kéo của tôi kia kìa.
Tôi cẩn thận đánh giá sinh viên của mình từ trên xuống dưới một lượt, ngạc nhiên phát hiện ra đôi giày thể thao không dính hạt bụi nào trên chân cô bé cũng là nhãn hiệu Hoắc Thời An làm đại diện.
Nhất thời cạn lời.
Cô bé à, có phải phí sinh hoạt của em đều dùng vào việc theo đuổi thần tượng rồi không?
Nữ sinh thấy tôi không nói lời nào, liền chắp tay trước ngực ra dấu khẩn cầu, “Thầy à, em biết sai rồi, thầy cho em qua lần này đi, sau này em nhất định sẽ không trốn tiết nữa, xin thầy đấy.”
Tôi nghiêm túc nói, “Trước khi thi thầy sẽ cho trọng điểm, em cố gắng nghe, sau đó mượn vở ghi chép của bạn, sẽ không thành vấn đề.”
“Không kịp đâu thầy ơi, em thi không nổi đâu.”
Nữ sinh làm nũng bán manh với tôi, “Thầy ơi, sẽ không có người thứ ba biết đâu, em…”
Cô bé còn chưa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy từ bên ngoài ra.
Tôi ra hiệu cho cô bé nhìn thầy Lưu đi vào, giờ có người thứ ba biết rồi đấy, về đi thôi.
Cô bé không thể yêu thương cái cuộc đời này mà rời đi.
Tôi day ấn đường, bởi chú ý tới tự tôn của cô bé, nói bằng âm lượng mà chỉ cô bé mới có thể nghe thấy, cất lời sâu xa: “Đại học A là trường trọng điểm, em cố gắng cả cấp ba mới thi vào, mới năm nhất mà đã không lên lớp, theo đuổi thần tượng cũng được, có thần tượng cũng tốt, nhưng tiền đề là không được để ảnh hưởng tới cuộc sống của mình.”
Cô bé đứng ngoài cửa, dừng một chút rồi chạy đi.
Tôi là một thầy giáo, không phải cha mẹ, chỉ có thể nói như vậy.
Thầy Lưu gọi tôi, gọi hai tiếng tôi mới phản ứng lại được.
“Hôm nay bạn học cũ của cậu xuất viện,” Thầy Lưu hỏi tôi, “Buổi chiều có định đi thăm cậu ấy không?”
Tôi không thể nói đợi truyền thông yên tĩnh bớt bôi đen rồi mới đi, lắc đầu nói, “Có thời gian rồi đi thăm sau.”
Thầy Lưu bị cảm, ho rất dữ, anh ta thở gấp mấy hơi mới nói, “Cậu đã xem video chưa?”
Tôi hỏi video gì vậy.
“Thì video bạn học cũ của cậu xuất viện đấy, có cái do fan quay, cũng có cái do truyền thông quay, đầy trên mạng.” Thầy Lưu ho khan nói, “Trông cậu ấy rất có tinh thần, cuối cùng em gái tôi cũng không muốn chết muốn sống nữa.”
Tôi lấy điện thoại lên weibo, nhìn thấy video trên hot search.
Tùy tiện mở một video ra là trông thấy Hoắc Thời An ngồi trên xe lăn, được Tiểu Trần đẩy ra khỏi bệnh viện.
Trên đầu hắn đội mũ bóng chày và đeo khẩu trang, vành mũ che đi nửa gương mặt, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, tâm tình đang rất tốt.
Không giống như kẻ mười mấy ngày qua bị người ta mổ xẻ ngang dọc.
Fan hâm mộ lớn tiếng gọi tên, tôi hạ thấp âm lượng xuống, trong lòng không nhịn được cảm thán, Hoắc Thời An rất cao, lưng eo rắn rỏi, vóc người đẹp như móc áo trời sinh, khí chất lạnh lùng, rất được cánh con gái ưa chuộng.
Trước đây đã như vậy rồi, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm.
Danh hiệu hot boy vạn năm không ngoa.
Năm nào mọi người cũng bắt tôi với hắn cạnh tranh danh hiệu đó, cuối cùng đều là tôi thua.
Dư vị chuyện cũ nhen nhóm, một lời khó nói hết.
Bây giờ hắn cao gần m, so với ngày trước còn cường tráng hơn nhiều, vai rộng chân dài, cùng gương mặt đẹp trai không tì vết, tôi cảm thấy chỉ cần ở trong giới showbiz thôi, bản thân hắn đã là đề tài nóng hổi nhất rồi, muốn kéo hắn từ trên đỉnh xuống, độ khó quá cao.
Trừ khi chính hắn không muốn ở đó.
Tôi vẫn xem video, sau khi đổi góc máy quay tôi mới thấy ở góc phải dưới áo Hoắc Thời An có hai con số, chắc là được thêu lên, dùng màu vàng mà tôi yêu thích.
Phía sau mũ cũng có đánh dấu , vừa nhìn đã biết là một bộ.
Cơ mặt tôi giần giật.
Chữ đầu tiên trong tên “Hoài” là chữ H, xếp thứ tám trong bảng chữ cái hai mươi sáu chữ, hai Hoài Hoài chính là .
Đây đều là Hoắc Thời An nói với tôi, lúc đó còn nằng nặc đòi tôi khen hắn giỏi.
Có một khoảng thời gian hắn rất thích dùng dao gọt bút chì khắc hai chữ số đó lên bàn học, còn lấy bút bi viết lên cặp sách, quần áo và giày.
Nói cái gì mà đi đâu cũng mang theo tôi.
Trong phòng làm việc còn có thầy Lưu, tôi cố gắng kiềm chế tâm tình mình, đang muốn tắt video đi, lại thấy Hoắc Thời An kéo mũ lên, gương mặt sắc nét lộ ra, mỉm cười chào hỏi các fan hâm mộ của mình.
Sau đó dưới những tiếng hét chói tai, hắn quay về phía ống kính, ngón tay ra dấu “”, lại ra dấu “”, cuối cùng bắn tim.