Ôn Viễn đứng trên tầng hai ngước nhìn mặt trời mùa hè chói chang trên đỉnh đầu, trong lòng có chút khó chịu.
Ở thành phố B vào tháng bảy tháng tám, trời nóng như lò lửa, chỉ cần vận động nhẹ là cả người đã ướt đẫm mồ hôi chứ đừng nói đến chuyện cô đã phải đứng dưới ánh mặt trời hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Ôn Viễn chán nản lau mồ hôi trên trán, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam trầm thấp từ xa truyền đến: "Viễn Viễn."
Giọng nói ấy không giận mà uy khiến Ôn Viễn lập tức rụt cổ lại, sợ sệt xoay người sang chỗ khác. Cô không dám nhìn vào gương mặt người kia mà chỉ dám nhìn chằm chằm vào khuy áo màu vàng trên cổ tay áo của người đàn ông đó.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, biết rõ là cô đang giả vờ nhưng cũng không vạch trần. Anh quay đầu nói với người phụ nữ tóc xoăn bên cạnh: "Cô Phương, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin dẫn Viễn Viễn về trước. Làm mất thời gian của cô, thật ngại quá."
Người phụ nữ được gọi là cô Phương chỉ cười thẹn thùng, thân hình béo phì có chút kích động, "Ngài Ôn đừng nói vậy, dạy dỗ học trò là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi. Huống chi, Viễn Viễn chỉ hơi nghịch ngợm mà thôi."
Càng huống chi, cô ta cũng không ngại gặp vị phụ huynh trẻ tuổi đẹp trai này.
Người đàn ông gật đầu, đôi môi khẽ cong lên, "Đã làm phiền cô rồi."
Ôn Viễn đứng bên cạnh nghe mà mím môi lại. Hai người này có qua có lại, kẻ xướng người họa, chẳng nể nang gì mà bán cô đi. Cô ngẩng đầu lườm người đàn ông kia tỏ vẻ bất mãn nhưng lại bị anh bắt quả tang tại trận. Cho nên một giây sau, Ôn Viễn lập tức cúi đầu an phận mà nghe.
Chiếc xe màu đen Bentley đang khiêm tốn đậu cách cổng trường m. Ôn Viễn vừa lên xe, hơi lạnh điều hòa khiến cô cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người như được mở ra, dễ chịu khép hờ mắt. Vừa định cảm thán một câu thật thoải mái lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình lên tiếng: "Chú Lý, lái xe trở về đại viện."
Ôn Viễn ngay lập tức tỉnh táo lại, ngoan ngoãn dựa lưng vào ghế. Cô lén liếc người đàn ông ngồi bên cạnh. Tuy rằng anh quay mặt đi khiến cô chỉ nhìn thấy sườn mặt gầy gò, nhưng dù sao cũng nhờ anh đưa cô từ chỗ cô giáo ra nên Ôn Viễn rất biết đều, ngoan ngoãn nói với người đàn ông bên cạnh: "Chú, cảm ơn chú!"
Người đàn ông nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, nghe cô nói nhưng vẫn lười phản ứng lại. Trái lại là người lái xe họ Lý ngồi ghế trước mà Viễn Viễn hay gọi là chú Lý cười nói: "Viễn Viễn, Ôn tiên sinh vừa mới họp xong nhận được điện thoại của giáo viên đã lập tức chạy tới. Con là một đứa bé hư nha, dám gây chuyện ở trường học."
Ôn Viễn khẽ ngập ngừng: "Chú Lý, chú còn trách cháu."
Chú Lý cười lắc đầu. Ôn Viễn cảm thấy có chút chán nản, ôm túi sách của mình. Bỗng nhiên người đàn ông bên cạnh mở miệng hỏi: "Sao bài kiểm tra tiếng Anh hàng tháng lại không đạt tiêu chuẩn?"
Ôn Viễn nghẹn lời, im lặng một lúc lâu, không nhịn được nữa mới nói: "Ngay cả chuyện này mà bà mập đó cũng nói cho chú rồi sao?"
"Đó là giáo viên của cháu."
Giáo viên cái gì, có giáo viên nào suốt ngày háo sắc với phụ huynh sao!
Ôn Viễn uất ức nói: "Cháu vốn dĩ có thể đạt được tiêu chuẩn, nhưng mà bà ấy nói cháu gian dối nên cho cháu điểm." Cô chỉ lầm bầm hai chữ bà mập, đúng lúc bị bà ta nghe thấy. Kết quả là mời phụ huynh.
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô. Ôn Viễn tự biết mình đuối lý, thế là giấu tay ra sau, "Cháu ghi từ mới vào lòng bàn tay nhưng trong lúc làm bài cháu không nhìn, tuyệt đối không!"
Cô thề thốt đảm bảo. Người đàn ông hiển nhiên không chịu được sự làm nũng của cô, nheo mắt, rồi lại dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, hạ giọng nói: "Lần sau không được viện cớ này nữa."
Nói vậy là xem như truy xét nữa, mặt mày Ôn Viễn lập tức hớn hở.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một ngôi nhà lớn, Ôn Viễn nhanh chóng xuống xe, còn cười với người lính gác cổng. Mà anh lính đang đứng gác cổng vẫn không hề nhúc nhích. Đại viện này tuy ở nơi kín đáo, nhưng ai cũng biết, đi qua cánh cửa này chính là nơi ở của đại gia đình họ Ôn.
Hiểu biết của Ôn viễn về lịch sử huy hoàng của nhà họ Ôn không ít, suốt ngày nghe bà nội Thành xòe tay tính trong dòng họ có bao nhiêu người tham gia chiến đấu lập công về sau được phong tướng, còn có bao nhiêu người thi văn đỗ trạng nguyên, còn có bao nhiêu người . . . . . Cô nghe đến lúc lỗ tai lùng bùng bà nội mới thôi.
Trong sân, Kiều Vũ Phân đang tưới hoa. Nhìn thấy hai người đang đi vào liền nở nụ cười nói với hai người: "Hành Chi dẫn Viễn Viễn về đó à?!”. Bà liếc mắt dò xét Ôn Viễn, "Viễn Viễn cũng thật là, luôn mang phiền phức đến cho chú."
Ôn Viễn lè lưỡi, xốc cặp sách đi ngang qua vườn hoa rồi vào nhà. Ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Ôn Hành Chi ngẩng đầu nhìn cô đi vào nhà, sau đó mới thu hồi tầm mắt, "Không sao đâu chị."
Ôn Viễn vừa vào nhà thì nhìn thấy Ôn Kỳ đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, ngay lập tức cô lại cảm thấy đau đầu. Cô xoa đầu, chưa kịp xoay người bỏ đi thì đã nghe thấy anh ta hỏi với vẻ quái gở: "Lại để chú đưa về à? Có phải lại gây họa rồi không?"
Ôn Viễn bực mình, nhưng nghĩ đến chuyện ‘phụ nữ tốt không đối chọi với người đàn ông xấu’, bèn cười ngọt ngào nói: "Chịu thôi, ai bảo chú yêu thương em chứ."
Ôn Kỳ tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Tâm tình của Ôn Viễn trở nên rất tốt, chạy nhanh về phía phòng bếp tìm bà nội.
Thật ra Ôn Viễn luôn thắc mắc, chắc có rất ít anh em nào lại không hợp nhau như cô và Ôn Kỳ nhỉ? Bình thường anh trai phải yêu thương em gái mình chứ? Ai như anh cô, ngày nào mà anh ấy không soi mói khuyết điểm của cô thì ngày đó cô sẽ đi tụng kinh niệm Phật. Còn bà nội Thành thì chỉ luôn nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, đôi khi chỉ lắc đầu. Từ khi Ôn Viễn hiểu chuyện thì bà Thành đã giúp việc ở đây rồi, bây giờ bà đã sáu mươi tuổi nhưng cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh. Ở trong nhà này ngoại trừ mẹ Kiều Vũ Phân ra, thì người thương yêu cô nhất chính là bà Thành.
"Bà Thành, hôm nay có món gì ngon không?" Ôn Viễn nhìn thấy trên bàn bày đầy món ăn, nhịn không được mà chảy nước miếng.
"Con mèo nhỏ ham ăn!" Mũi bị véo một cái, "Chú của con hiếm khi mới về, hôm nay đều là món nó thích ăn đó."
"A..." Ôn Viễn lùi về sau mấy bước, qua cửa sổ phòng bếp cô có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn tuấn tú của anh.
Bởi vì Ôn Hành Chi về nhà ăn cơm, cho nên trên bàn toàn là món ăn thanh đạm. Điều này làm cho người thích ăn thịt như Ôn Viễn không vui, trong lòng có chút buồn phiền cầm chặt chiếc đũa không biết hạ đũa như thế nào.
Hôm nay mọi người trong nhà đều có mặt đông đủ, tâm trạng ông nội Ôn không tệ, cho nên lúc ăn cơm cũng ăn nhiều hơn bình thường. Kiều Vũ Phân cười nói: "Gần đây cha không khỏe, nếu không phải vì Hành Chi trở về ăn cơm, e là cha cũng không ăn nhiều đến vậy."
Ôn Viễn hơi sợ ông nội. Nhà người ta càng cách nhiều tuổi càng thân, nhưng ông nội cô đối với con cháu lại cực kỳ nghiêm khắc. Bà nội cũng đã từng nói, lúc còn trẻ ông từng tham gia quân ngũ đã quen với sự nghiêm túc nên dạy con cháu cũng nghiêm khắc, khó mà ôn hòa được. Ôn Viễn nghe xong khì không nói gì. Thật ra cô biết luôn có một người là ngoại lệ, người đó chính là Ôn Hành Chi.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Viễn về phòng ở trên lầu hai làm bài tập. Năm nay cô học lớp mười một, còn hai năm nữa thì cô sẽ thi đại học, nhưng cô không muốn thi. Từ nhỏ Kiều Vũ Phân đã dạy dỗ cô rất nghiêm khắc, đến lúc cô lên trung học lại càng nghiêm hơn. Có mấy lần Ôn Viễn không chịu nổi, làm nũng oán giận với bà, nhưng cũng không thay đổi được gì.
Kiều Vũ Phân từng nói với cô, "Con nhìn chị Ôn Nhiễm và anh con rồi nhìn lại mình đi. Hai đứa nó đứa nào cũng học đại học nổi tiếng, con cũng nên cố gắng giống họ, con cũng đâu có ngốc nghếch gì cho cam."
Cô cúi đầu, không phản đối được gì. Người ngoài nhìn vào thấy con cháu họ Ôn ai cũng ưu tú, là niềm kiêu hãnh của ông Ôn, đời thứ ba của nhà họ Ôn không ai không tài giỏi. Nếu để cho họ biết, trong nhà họ Ôn có Ôn Viễn năm ngày ba bị gọi phụ huynh, không chừng sẽ tức giận đến hộc máu mất.
Nghĩ vậy, cô nằm trên đống sách giáo khoa nở một nụ cười đầy gian xảo.
May mà cô còn có tuyệt chiêu, ở nhà thì có Kiều Vũ Phân và bà nội Thành che chở cho cô, ở trường thì có chú chống lưng cho cô. Cho nên cô chưa bao giờ vấp phải bất cứ trở ngại nào. Bảo cô thông minh cũng không sai, bởi vì từ nhỏ cô đã biết tìm người che chở cho mình.
Nhưng cô cũng nhớ rõ có người từng nói qua với cô: "Không ngốc là không ngốc, chỉ là đầu óc chưa được dùng vào đúng chỗ của nó mà thôi.”
Một lời trúng đích, sắc bén như dao. Người nói lời này, ngoài Ôn Hành Chi ra thì còn ai vào đây nữa. Nhưng cho dù chú ấy có nói thế nào đi chăng nữa thì đến khi Ôn Viễn gây họa, cũng là chú ấy giải quyết thôi.
Còn về việc cô tìm được vị thần hộ mệnh này lúc nào thì phải kể lại từ đầu.