Cho dù là ở nông thôn hay thành phố, Tiểu Câu đều không có bạn bè.
Việc này cũng không khó giải thích. Trong trường nếu muốn có bạn bè thì hoặc là học giỏi, hoặc là giao tiếp giỏi. Đáng tiếc Tiểu Câu chẳng giỏi mặt nào cả.
Xếp hạng lúc nào cũng đứng cuối, vẻ ngoài bình thường, đặc biệt là dáng vẻ nghèo khổ càng khiến người khác không muốn tới gần. Cả ngày Tiểu Câu như người mất hồn, mỏi mắt chờ tới cuối tuần để được gặp Trang Nghiêm.
Mỗi cuối tuần Trang Nghiêm đều lái mô tô tới đón Tiểu Câu đi chơi. Cho nên vừa tới thứ sáu, toàn bộ nữ sinh trong trường đều trừng mắt nhìn bạch mã hoàng tử chính là Trang đại thiếu gia tới đón một cục đất quê mùa.
Hai người có quan hệ gì? Có đánh chết các cô cũng không đoán ra được!
Trang Nghiêm là người thích chơi đùa, mỗi lần đều tìm trò mới làm cho Tiểu Câu vui vẻ. Chơi mệt liền đem Tiểu Câu về nhà, vào phòng ngủ, kéo rèm, khóa cửa, lại bắt đầu “chơi”.
Mẹ Trang Nghiêm thấy Tiểu Câu tới cũng đặc biệt cao hứng, nhiệt tình tiếp đãi.
Con của bà từ nhỏ đã được nuông chiều, không biết cuộc sống khó khăn như thế nào, hiện tại có thể quan tâm tới một đứa nhỏ có số phận đáng thương như vậy, cho thấy đứa con này đã trưởng thành, tương lai có làm quan lớn cũng biết quan tâm tới mọi người. Về phần những phương diện khác, ngay từ đầu bà đã không nghĩ tới, cũng chưa từng hoài nghi (chủ yếu vì tin tưởng con mình là một đứa trẻ tốt)
Nhưng tới một ngày thứ sáu nọ, Tiểu Câu sớm đứng ở cổng trường đợi Trang Nghiêm, chờ tới khi mặt trời lặn vẫn không thấy bóng người, gọi điện thoại di động cho hắn, Trang Nghiêm chỉ nói một câu, có việc không thể tới đón cậu, sau đó mau chóng cúp máy.
Tiểu Câu lập tức ỉu xìu như cà phơi sương. Hết! Tuần này xem như không có hi vọng gì rồi. Tuần sau làm sao vượt qua đây!
Trang Nghiêm cũng có cảm giác một ngày chẳng khác gì một năm, mấy ngày nay làm sao có thể vui vẻ đây!
Vốn vừa tan học đã sắp xếp đi đón Tiểu Câu, nhưng người trong phòng thường trực lại đưa cho hắn một bưu kiện. Bao không lớn, Trang Nghiêm mở ra xem, hai mắt lập tức nheo lại.
Mẹ kiếp, nhìn vào đúng là nguy hiểm.
Vội chạy vào phòng học trống cởi thắt lưng, Trang Nghiêm cẩn thận xem xét, phía dưới lại dựng thẳng.
Kỳ thật cũng không có gì, chính là ảnh chụp một chàng trai đi bộ đến cổng khu chung cư, sau đó xuất hiện một chàng trai khác, hai người ôm hôn nhau, hôn xong đi vào phòng canh gác. Ảnh chụp còn cố tình lấy góc độ phóng to, qua cửa kính có thể thấy rõ hai người đang làm gì.
Ảnh chụp không rõ, có vẻ là hình ảnh lấy từ camera.
Trang thiếu gia muốn chửi một trận! Sao mình có thể quên ngoài cổng khu chung cư có camera quan sát chứ! Lại sờ bọc, bên trong còn có một tờ giấy.
Trên đó viết : Không muốn chuyện này tiết lộ ra ngoài, lập tức gửi vạn đến ngân hàng x x số tài khoản x x x x x x x.
Kẻ tống tiền có vẻ xem qua không ít phim trinh thám, còn đặc biệt dùng tay trái viết chữ.
Trang Nghiêm xé tờ giấy thành mảnh vụn, cài khóa thắt lưng, xoay người đi về nhà.
Đến cổng khu chung cư, vừa vặn gặp bảo an Tiểu La đang đi tuần tra !
Trang Nghiêm mỉm cười gọi Tiểu La lại gần nói : “Hôm trước đã làm phiền anh, thái độ của tôi lúc đó không tốt lắm, thật có lỗi, hôm nay tôi muốn xin lỗi anh.”
Bảo an Tiểu La hoảng sợ, bộ dáng khúm núm nói : “Không cần, không cần.”
Trang Nghiêm cúi đầu nói : “Không được, mấy ngày nay tôi đều ngủ không ngon, trong lòng đều nghĩ tới việc này!” Sau đó khỏi cần nhiều lời giải thích, trực tiếp kéo Tiểu La vào ga-ra nhà mình.
Chờ cửa ga-ra hạ xuống, mặt Trang Nghiêm lập tức biến thành dữ tợn. Tiểu La liền gào khóc giống như người sắp chết : “Đừng giết tôi, tôi cái gì cũng không thấy, tôi không biết gì hết!”
Trang thiếu gia quan sát một hồi, khá lắm, còn muốn đùa giỡn với ông à!
“Mày im miệng cho tao, tao hỏi mày, cuộn băng kia mày đã sao ra bao nhiêu bản?”
Tiểu La không hiểu gì cả, miệng nói to : “Băng gì?”
Trang Nghiêm không thích nói nhảm, lập tức đánh người.
Cuối cùng Tiểu La phun ra máu nói : “Cậu nói băng gì a, tôi thật sự không biết.” Trang Nghiêm thấy anh ta không có vẻ đang nói dối, lại hỏi, “Đêm đó trong phòng bảo vệ còn có những ai?”
Tiểu La cố gắng nhớ lại : “Mấy hôm đó, camera giống như bị hỏng nên trong phòng trực hầu như không có ai. Đúng rồi! Đêm đó có nhân viên sửa máy móc mới tới mời chúng tôi đi uống rượu.”
Trang Nghiêm vừa nghe đã biết có kẻ giở trò!
“Tên nhân viên đó là ai?”
“Hình như là thân thích gì đó của trưởng đội bảo vệ, sửa máy không lấy tiền.”
Trang Nghiêm vẻ mặt ôn hòa đỡ Tiểu La ngồi dậy.
“Anh xem, tính tình tôi rất nóng nảy, cứ hơi buồn bực là lại muốn đánh người. Vốn muốn tới xin lỗi anh, nếu không để sau này tôi tặng anh thứ gì đó coi như đền bù được không?”
Tiểu La lập tức dập đầu “bốp bốp” xuống đất.
“Tôi cầu xin cậu, ngày mai tôi lập tức từ chức xuống miền nam, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa!”
Trang Nghiêm gật đầu, coi như đồng ý!
Nhưng chờ tới lúc Tiểu La chạy không thấy bóng dáng đâu, Trang thiếu gia mới nghĩ lại : Vừa rồi lúc mình đánh anh ta, sao anh ta lại cứ kéo kéo quần áo, làm như mình muốn cởi đồ của anh ta vậy???
Không phí bao nhiêu thời gian đã tìm đến nhà tên nhân viên sửa máy kia, là một gã thanh niên nhuộm tóc xanh mới hai mươi mấy tuổi.
Hắn thấy Trang Nghiêm tìm tới cửa, đầu tiên là ngẩn người, sau đó quyệt miệng nói : “Mày thật sự rất lợi hại! Có thể tìm đến tận đây! Nói cho mày biết, đừng nghĩ làm gì tao, tao đã cất băng ở một chỗ rất an toàn, nếu tao xảy ra chuyện gì, cái băng đó sẽ được gửi thẳng tới đài truyền hình.”
Trang Nghiêm đặc biệt làm ra vẻ sợ hãi nói : “Ai nha, vậy không dễ xử lý rồi!”
Tên kia được thể vểnh mặt lên giời : “Biết sợ rồi hả, vậy thì mau đem tiền tới đây!”
“Ông mày là nói, chỉ sợ mày không sống nổi để xem băng hình của ông mày phát trên truyền hình!”
Nói xong, từ lưng quần rút ra con dao gọt hoa quả, cắt đứt một ngón tay của gã thanh niên.
Chờ tới lúc tên tóc xanh phản ứng thì máu đã chảy đầy sàn.
“A –”
Gã thanh niên đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Trang thiếu gia nghiến răng nghĩ : Mẹ kiếp! Dám tống tiền ông mày! Ông chặt tay mày!
“Có lẽ mày không biết, từ nhỏ tao đã mắc bệnh tâm thần phân liệt, không chịu được kích thích. Mẹ tao thiếu chút nữa đã đưa tao vào bệnh biện tâm thần, nghe nói nước ta đặc biệt chiếu cố đến những người như tao, có giết người cũng không sao, tao nói đúng chứ?”
Gã tóc xanh nghe hắn nói vậy thì giật mình, có cảm giác hắn không được bình thường. Lúc này mới thấy hối hận, sao lại chọc phải một thằng điên thế này!
“Nói! Mày cất băng ở đâu?”
“Trong … trong cái hòm dưới gầm giường.”
“Ngoại trừ mày, còn ai có băng này?”
Mắt gã tóc xanh đảo qua lại :“Không có……”
Trang Nghiêm làm ra vẻ gọt vỏ củ cải.
“Đừng…… Đừng, băng gốc đã bị đại ca của tôi cầm đi rồi.”
Nói tới gã tóc xanh này, đúng là điển hình của thanh niên bị nhiễm thói xấu.
Ngày trước làm việc ở bến tàu, tìm chỗ dựa. Sau này được người ta giới thiệu, quen biết được một vị đại xa. Nghe nói trong nhà vị đại ca này rất có tiền, lại quen biết xã hội đen, nên hắn cũng được oai lây.
Công việc của hắn cũng chẳng có gì, chỉ đơn giản là những lúc đại ca đi quán bar hắn sẽ tháp tùng theo sau. Đại ca tán gái, hắn đứng cạnh châm thuốc. Nhưng so với sửa đồ điện vẫn là có tiền đồ hơn.
Hắn tình cờ có được băng hình này, vốn muốn đưa đại ca xem để chê cười, ai ngờ đại ca lại quen biết tên biến thái trong băng, vì vậy mới có vụ tống tiền này.
“Đại ca mày là ai?”
“Lý…… Tư bình.”
Trang Nghiêm trừng mắt, thì ra là tên khốn đó!