Trần Nguyên cùng Thiên Lan một đường thông thuận đi tới Tàng Kinh các.
Vừa đến cửa, bọn hắn được chào đón bởi giọng nói quen thuộc:
“Lại là các ngươi?”
Người này là vị đạo sư làm thủ tục nhận và trả thư tịch, công pháp tại Tàng Kinh các.
Đây đã là lần thứ tư Trần Nguyên cũng Thiên Lan tới Tàng Kinh các mượn thư tịch.
Mỗi một lần, hai người bọn hắn đều tiêu phí đúng hai ngàn điểm cống hiến rồi ôm về gần hai trăm cuốn đê giai kinh thư.
Đủ các trường phái tu luyện: Phật môn, Nho gia, m Dương gia, Mặc gia, Tuân gia, Đạo tông,...!thật nhiều nội dung khác nhau, tạp nham hỗn hợp không theo một quy củ nào cả.
Hai người đặc thù như vậy, vị đạo sư này không nhớ sao được?
Nhìn còn trẻ tuổi, thân phận đã là hạch tâm đệ tử; điểm cống hiến thì nhiều đến bất thường.
Càng để cho hắn ngạc nhiên là hai tên học sinh này, tu vi cứ như thế soạt soạt tăng lên.
Trần Nguyên mặt ngoài tu vi đã điều chỉnh đến Tam phẩm tầng ba, còn Thiên Lan là Tam phẩm tầng sáu.
"Đạo sư vất vả." Trần Nguyên đâp lại một tiếng rồi cùng Thiên Lan tiến vào tầng một chọn thư tịch.
Tầng hai, cả hai người bọn hắn chưa một lần thấy qua, cũng chưa một lần lên tới.
Đơn giản là bọn hắn không có nhu cầu.
Tầng một còn chưa tận dụng xong đâu.
Vị đạo sư nọ gật đầu đáp lại, trong lòng âm thầm bật cười.
Hắn nhìn cảnh này đã tương đối quen thuộc.
Hắn cũng từng hỏi thăm qua các học sinh khác về hai người này.
Bọn hắn đề là lứa tân sinh lần này những người nổi bật nhất, uốn biết đến thông tin còn tương đối dễ dàng.
Chẳng biết vì sao, vị đạo sư này cảm thấy hai người bọn hắn thật xứng đôi.
Cứ mặc cho ngoại hình có chút chênh lệch, tu vi có chút chênh lệch, biểu hiện cũng chưa từng gần gũi thân mật qua, thậm chí là chẳng có bao nhiêu câu đối thoại trước chốn đông người; thế nhưng dưới mắt hắn, cử động của hai người có một loại ăn ý cực kỳ, tựa như tâm ý tương thông, không cần biểu hiện ra bằng lời.
Loại này phối hợp nhịp nhàng, đổi lại người bình thường không có mấy chục năm sống bên cạnh nhau là không có được.
Thế nhưng, hai người trẻ tuổi này có nhiều mấy chục năm như thế sao?
Đạo sư nọ lắc đầu, bật cười, không còn suy nghĩ thêm nữa.
Trần Nguyên cùng Thiên Lan lựa chọn thư tịch không lâu.
Đều là bọn hắn thống nhất từ trước, chủ chọn một loại trường phái tu hành rồi theo đó vào mà nhặt lên.
Thư tịch đê giai nhiều lắm, nhiều như cả một biển, bọn hắn chỉ thuận tay liền có được một nắm lớn.
Thứ duy nhất thiếu là điểm cống hiến mà thôi.
Bước ra khỏi cửa Tàng Kinh các, Trần Nguyên không khỏi ghé mắt vào thân ảnh đơn bạc, yên lặng ngồi xếp bằng cách đó mấy chục trượng.
Chính là vị kia thiên tài ngàn năm có một của Thiên Kiếm phong.
Hắn tại ngày đó, bên trong Tàng Kinh các lĩnh ngộ được Bạch Ngọc Kiếm kinh, rung động rất nhiều Kiếm đạo đại sư, để cho rất nhiều vị sư huynh, sư tỷ kĩnh hãi cùng hâm mộ không thôi.
Có thể là vị này Thiên Kiếm phong thiên kiêu, từ ngày đó đến nay, vẫn luôn một mực rơi vào trạng thái đốn ngộ.
Đã hai năm có dư tính từ thời điểm đó đến nay, kiếm khí vẫn luôn vờn quanh thân thể của nam nhân này, kiếm ý lúc ẩn, lúc hiện theo mỗi nhịp thở của hắn, còn thanh Bạch Ngọc kiếm hư ảnh chưa hề biến mất trên hư không, chỉ là hư ảnh trở nên hư hóa, nhỏ bé và không còn khiến cho người ta cảm giác áp bách cùng sắc bén như ban đầu.
Tuy rằng biểu hiện không còn khoa trương như trước, thế nhưng Trần Nguyên biết, vị này thiên tài kiếm đạo kiếm pháp đang mạnh lên theo mỗi hơi thở.
Kiếm ý như ẩn như hiện, không phải là kiếm ý của hắn yếu đi, mà là nội liễm, đại biểu năng lực khống chế của hắn đối với kiếm ý mạnh hơn.
Hư ảnh Bạch Ngọc kiếm biến mờ, biến nhỏ, không phải là chuôi kiếm này trong tay hắn trở nên yếu đuối, mà đại biểu hắn từng bước dung nhập chuôi kiếm này vào kiếm đạo của hắn, cũng đại biểu hắn đang ở trong quá trình triệt để nắm chuôi Bạch Ngọc kiếm truyền thừa truyền thuyết của Thiên Kiếm phong.
Một khi hắn triệt để nắm giữ Bạch Ngọc Kiếm, lấy Tam phẩm sơ kỳ tu vi, trảm Tam phẩm đỉnh phong, thậm chí Chuẩn Tứ phẩm Thượng nhân cũng không phải là vấn đề đối với vị thiên tài này.
Bất quá, dạng này kinh thế hãi tục một kiếm, số lần hắn có thể thi triển ra trong thời gian ngắn sẽ cực kỳ hạn chế.
Nếu không, pháp lực hao sạch, tinh thần khô kiệt, nhục thể sụp đổ không phải là chuyện đùa.
Bạch Ngọc kiếm tạo nên áp lực quá lớn đối với hắn của hiện tại.
Bất quá, dạng này hung hiểm sẽ không một mực tồn tại.
Theo tu vi của hắn tăng lên, áp lực gánh lên thân thể sẽ mỗi lúc một nhẹ.
Cho đến khi đạt đến Lục phẩm Chân quân tầng thứ, hắn liền có thể tự do thi triển Bạch Ngọc kiếm, tất nhiên, khi đó hiệu quả vượt cấp trảm địch sẽ không còn kinh thế hãi tục như vậy nữa.
“Ngươi nhận biết hắn?” Thiên Lan đột nhiên hỏi Trần Nguyên: “Lần nào đi qua Tàng Kinh các, ngươi cũng nhìn hắn một hồi.”
Trần Nguyên giật mình, khẽ lắc đầu: “Không quen biết.
Bất quá, ta thấy hắn đặc thù, nhịn không được nhìn hồi lâu.
Người này lai lịch nhiều mang màu sắc truyền kỳ.”
Vị thiên tài kiếm đạo của Thiên Kiếm phong, tại trong học viện danh tiếng rất thịnh, gần như không so với bọn hắn mấy tên tân sinh quái vật kém.
Cũng vì vậy mà không khó để nghe đến lai lịch, xuất sứ của hắn.
Nghe đồn, hắn vừa xuất sinh liền sở hữu Kiếm Tâm.
Hắn là một tên kiếm si đúng nghĩa, biết cầm kiếm trước khi biết đi, thích luyện kiếm trước khi nhận mặt chữ.
Hắn lên bảy tuổi, tay cầm một thanh kiếm gỗ, chỉ bằng mấy đường kiếm chiêu thức cơ bản, hắn nhập đạo.
Không cần công pháp, không cần ngoại vật phụ trợ, không cần tu sĩ nâng đỡ hay hướng dẫn, hắn nhập kiếm đạo, chỉ bằng tự thận đối với kiếm lĩnh ngộ và lý giải.
Hết thảy hoàn toàn từ con số không.
Đồng thời, bởi vì hắn nhập đạo, Linh khí không tự chủ quán thâu nhập thể, hắn trong vòng một buổi sáng, từ một đứa trẻ phàm nhân, trở thành một tên Nhất phẩm tầng ba tiểu tu sĩ.
Kể từ đó, vị thiên tài này càng si mê hơn với kiếm đạo.
Tám tuổi năm đó, hắn bước vào Nhất phẩm tầng bốn, hắn rời nhà, bắt đầu bước lên con đường truy tìm kiếm đạo chân chính.
Liên tiếp hai năm, hắn không ngừng khiêu chiến võ đường, tiểu bang phái, tiểu tông môn, không ngừng mài rũa kiếm thuật của bản thân qua thực chiến.
Hắn không học qua bất cứ một bộ kiếm pháp nào.
Kiếm đạo của hắn hoàn toàn bị hắn lĩnh ngộ một cách tự nhiên nhất.
Hắn cũng không học qua bất cứ một công pháp nào dẫn khí nhập thể nào.
Tu vi của hắn cứ soạt soạt tăng lên theo lĩnh hội của hắn với kiếm đạo càng sâu.
Điểm này có phần giống với Trần Nguyên.
Mười tuổi năm đó, hắn tu vi đạt tới Nhất phẩm tầng bảy, hắn gặp người bằng hữu chí thân, một kẻ cùng tuổi, có cùng tư chất kiếm đạo sánh ngang với hắn.
Cả hai đều có chung một mơ ước, chạm tới điểm tận cùng của kiếm đạo, Vô Thượng Kiếm Đạo.
Hắn mười hai tuổi, vị bạn thân kia của hắn ngoài ý muốn bỏ mình.
Thiên tài nọ không đổ một giọt nước mắt.
Hắn cẩn thận chôn cất của mình, âm thầm thề trước bia mộ bạn, rằng hắn sẽ thay cả hai nắm lấy Vô Thượng Kiếm Đạo.
Từ đó về sau, động lực thôi thúc hắn truy cầu kiếm đạo càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bởi vì hắn của lúc này, là gánh vác trên vai giấc mơ của hai người.
Đây hết thảy là những gì Trần Nguyên nghe được về vị kiếm đạo thiên tài kia.
Không thể không nói, mang tương đối nhiều sắc thái truyền kỳ cùng màu sắc thần bí.
“Người này mạnh.” Thiên Lan nhìn thoáng qua vị kia Kiếm đạo thiên tài: “So với đại đa số thiên tuyển nhân vật khác mạnh hơn nhiều, so với những cái kia Thánh Tử, Thánh Nữ, Đế Tử, Đế Nữ cũng không mảy may yếu hơn.”
Trần Nguyên kinh ngạc nhìn qua bạn đồng hành.
Hắn gần như chưa bao giờ thấy nàng tán dương một vị tân sinh trẻ tuổi là mạnh.
Hết thảy, nàng gần như không liếc mắt lấy một chút.
Mặt khác… “Thiên tuyển nhân vật?” Trần Nguyên có hơi bất ngờ với cách chọn từ của đối phương.
“Cách gọi này… giống như không sai.”
Đúng vậy, Đại Khí Vận gia thân, nếu như không phải là thiên địa tuyển chọn nhân vật chính thì nên gọi sao?
Tất nhiên, hắn phải công nhận, vị thiên tài kiếm đạo này là thật sự mạnh, chí ít so với người đồng lứa là như vậy.
Không luận tu vi, chỉ luận kiếm, kiếm của hắn quá sắc bén.
Nếu như không phải không đủ lực lượng duy trì, hắn trảm Tứ phẩm Thượng nhân cũng là có thể.
Bất quá, thân là Đại Khí Vận giả, đạt được thượng thiên chiếu cố, tu vi xưa nay không phải là vấn đề lớn.
Tỷ như vị này thiên kiêu, hai năm có dư rơi vào trạng thái đốn ngộ, linh khí từ bốn phương tám hướng đang không ngừng quán trú vào thân thể hắn.
Hai năm trước đây, hắn còn dừng tại Tam phẩm tầng một sơ kỳ, hiện tại đã đến tầng một hậu kỳ, mỗi năm một cái tiểu cảnh giới.
Lại qua chừng hai năm, hắn có thể bước vào Tam phẩm tầng hai.
Tốc độ gia tăng tu vi này, so với bế quan khổ tu còn nhanh hơn đến mấy hai, ba thành.
Trần Nguyên lại nói: “Không chỉ có vị này, những vị… thiên tuyển nhân vật khác, giống như cũng có thu hoạch to lớn trong mấy năm này.
Bọn hắn có lẽ đã chú định đặt chân lên vị trí đỉnh cao của của giới này.”
Các Đại Khí Vận giả, sau khi gia nhập học viện, đều lần lượt thay nhau tỏa sáng, không ngừng đạt đến cơ duyên lớn lao, liên tiếp phá hủy các ghi chép, đánh vỡ thế giới quan của người xung quanh, chấn động học sinh cùng đạo sư.
Bọn hắn sáng chói như mặt trời giữa ban trưa, để Trần Nguyên hắn một kẻ không mấy hỏi han thế sự cũng nghe danh bọn hắn thường xuyên bên tai.
Tỷ như, Thượng Quan Hà Dung, vị kia Đại Khí Vận giả đến từ Tô Châu cùng với hắn, tại trước đó không lâu thu hoạch được Ngọc Nữ Tâm kinh truyền thừa của Ngọc Nữ phong, một hơi liền được đề thăng lên hàng thân truyền đệ tử, dù cho không có chính thức bái nhập môn hạ của bất kỳ vị đạo sư nào.
Không có cách, Ngọc Nữ Tâm kinh là hạch tâm truyền thừa của Ngọc Nữ phong, do chính tay Ngọc Nữ tiền bối sáng tạo ra khi khai sáng Ngọc Nữ phong.
Nàng đã phi thăng thượng giới hàng chục vạn năm nay, nhưng sức ảnh hưởng của nàng tại Ngọc Nữ phong vẫn không hề yếu đi chút nào.
Thượng Quan Hà Dung thu hoạch được truyền thừa của Ngọc Nữ tổ sư, coi như nửa cái truyền nhân của nàng.
Nghiêm ngặt xem xét đến, địa vị của Thượng Quan hà Dung bên trong Ngọc Nữ phong đã không kém hơn các cao cấp đạo sư, thậm chí phong chủ Ngọc Nữ phong thấy mặt cũng phải khách khí một hai.
Trần Nguyên, trong một lần tình cờ, từng dùng Khởi Nguyên Nhãn dò xét qua người này.
Không nhìn không biết, nhìn vào rồi mới hốt hoảng.
Hắn không nghĩ đến, đối phương lại là trùng sinh giả, từ tương lai trọng sinh trở về.
Hơn thế nữa, nàng ở kiếp trước thành tựu không thấp.
Cứ mặc cho tư chất không xuất chúng, cứ mặc cho gặp đủ mọi loại hoàn cảnh bất lợi, đối phương vậy mà một mực tu luyện đến Lục phẩm Chân quân đỉnh phong, càng là sống hơn vạn năm lão quái… lão bà bà.
Nói đến Thượng Quan Hà Dung thì không thể không nói đến Dịch Phong.
Cùng là Đại Khí Vận giả xuất thân Tô Châu.
Hắn tại nửa năm trước, bất ngờ ở Thương Nguyên phong kích hoạt trận pháp che giấu, tìm tới một di tích cổ ẩn sâu sau chủ phong Thương Nguyên phong.
Người ta nói rằng, đó là do Linh Nguyên Tử Chân quân trước khi biến mất, để lại cho thế hệ đời sau.
Không ai biết chính xác Dịch Phong ở bên trong di tích đã gặp những gì.
Người ta chỉ biết rằng, Dịch Phong đã dành ra hai tháng thời gian, vượt qua trùng điệp khảo nghiệm gian khổ và đạt được một sợi thần niệm của Linh Nguyên Tử Chân quân lưu tại đó tán thành.
Sau đó, hắn thu hoạch được một bộ công pháp đỉnh cấp tu luyện thần hồn, một môn bí pháp giúp hắn trong nháy mắt gia tăng lực lượng lên mười lần có dư, cùng với một lần thể hồ quán đỉnh, trực tiếp giúp hắn phá vỡ bình cảnh, đột phá Nhị phẩm trung kỳ, vượt ngang tầng thứ bảy, trực tiếp thành tựu Nhị phẩm tầng tám tu sĩ.
Hai mươi ba tuổi, bước vào Nhị phẩm tầng tám, hắn đã có thể xưng là đứng hàng ngũ thiên tài.
Nhưng tại Trần Nguyên xem ra, thể hồ quán đỉnh, gia tăng tu vi, cái gì đều không trọng yếu bằng môn công pháp đỉnh cấp tu luyện thần hồn kia.
Bạn sinh linh bảo của hắn giấu trong thức hải, liên quan mật thiết đến thần hồn.
Đây cũng là át chủ bài lớn nhất của hắn.
Có môn công pháp đỉnh cấp trợ giúp, hắn phát triển Bạn sinh linh bảo sẽ đạt được bước tiến lớn.
Không chỉ có hai vị Đại Khí Vận giả trên.
Một năm trước, Trần Nguyên còn bắt gặp vị Đại Khí Vận giả thứ tư trong lúc vô tình đi qua quảng trường giao dịch.
Người ta gọi nàng là Triệu Ninh Hạ, Đệ Cửu công chúa của Đại Yên Vương triều, một cái Vương triều thực lực tương đối mạnh mẽ thuộc Khương Châu.
Triệu Ninh Hạ rất xinh đẹp, dáng người cao, hơi gầy, gương mặt trứng ngỗng với đôi mắt đặc biệt có hồn.
Nàng cũng khá trẻ, niên kỷ bất quá mới hai mươi tám, ấy vậy mà tu vi đã là Nhị phẩm tầng chín đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá, thành tựu Tam phẩm Đại Tu sĩ; ngay cả ở tại Đại Nguyên Vương triều, nàng cũng được xưng tụng là thiên kiêu mạnh nhất vạn năm qua của Hoàng thất.
Bất quá, thực lực chân chính của nàng không phải ở tốc độ tu luyện, mà là năng lực giao tiếp với Linh Thú.
Nàng đặc biệt có tài trong việc thuần hóa Linh Thú, cũng cực kỳ dễ dàng có được hảo cảm của bọn chúng.
Luôn luôn kề sát bên vị Đại Nguyên Vương triều Cửu công chúa này là một đầu Hắc Long con non cùng một chỉ Ngạc Quy Thú chưa trưởng thành; hai chỉ linh thú thực lực đều đứng tại Tam giai.
Cả hai đều là dị biến linh thú, đứng trong giới Linh Thú địa vị là bất phàm.
Ngạc Quy Thú nếu như triệt để trưởng thành, nó chính là chân chính Lục giai Thượng đẳng Linh Thú; Hắc Long còn đáng sợ hơn, trưởng thành liền có thực lực của Thất phẩm Tôn giả; lại cộng thêm tiên thiên ưu thế về thần thông, ưu tú huyết mạch, ngay cả đối đầu với Thất phẩm hậu kỳ, nó cũng có sức chống lại.
Không có gì bất ngờ khi Triệu Ninh Hạ lựa chọn gia nhập Ngự Thú phong, sơn phong đứng hàng thứ chín trong Thập Đại Sơn phong.
Nửa năm trước, nàng tham gia Ngự Thú phong nội bộ thí luyện tại Thú Giới bí cảnh.
Lại nhờ có sự trợ giúp của ba vị thiên chi kiêu tử, nàng thành công thu hoạch lấy một lượng lớn thiên tài địa bảo, đồng loạt trợ giúp hai chỉ Linh thú đạt đến Tam giai trung đẳng thực lực, còn ngoài ý muốn đạt đến một đầu Hỏa Linh Hầu Linh Thú,thực lực Tam giai sơ đẳng nhận chủ.
Chuyện này thời điểm đó tại Ngự Thú phong gây nên oanh động không nhỏ.
Địa vị của nàng tại Ngự Thú phong không hề kém chút nào vị kia thiên tài Kiếm đạo tại Thiên Kiếm phong.
Ngoài bốn người trên, Thái Linh học viện có lẽ còn ẩn giấu đi không ít Đại Khí Vận giả.
Bọn hắn đang lặng lẽ thu thập cơ duyên, tích xúc lực lượng.
Một số trong số đó đang tính toán âm thầm phát dục, chờ một ngày thực lực đầy đủ, tính toán xuất thế chính là một tiếng hót làm kinh người, danh mãn thiên hạ.
Cũng có một số thì đnahs lấy chủ đích lặng lẽ khổ tu, không can thiệp thế nhân sự tình, không nhiễm nhân quả; cả một đời chỉ truy cầu duy nhất trường sinh, không mang hư danh.
Dù sao, Trần Nguyên nghe nói, gần đây người ta ưa chuộng cẩu đạo, lặng lẽ phát triển mới hợp thời; ngược lại phong mang tất lộ đã không còn chuộng người ưa thích.
Hắn không rõ ràng, cũng không quá để tâm.
Đây là con đường mỗi một vị Đại Khí Vận chọn, bọn hắn phải có trách nhiệm với chính bản thân, đi đến tận cùng.
Ngược lại là Thiên Lan, nàng đối với các vị Đại Khí Vận giả đánh giá không phải rất cao.
Nhìn qua vị kia thiên tài kiếm đạo một cái liếc mắt cuối cùng, nàng bỏ lại một câu trước khi rời đi: “Đại Khí Vận gia thân? Thiên tuyển nhân vật? Bất luận cách nói nào cũng được, đều không thay đổi được bản chất của bọn hắn.
Đạt được thượng thiên chiếu cố chưa chắc đã phải là điều may mắn.
Tiền kỳ bọn hắn có thể là cơ duyên ngập trời, tu vi tiến cảnh rất nhanh; thế nhưng đây cũng là gông xiềng trói buộc bọn hắn, cả nhân quả và vận mệnh đối với thế giới này, cản trở bọn hắn đạt đến độ cao hơn nữa.
Đây là đại giới phải bỏ ra: bọn hắn bị hạn chế bởi bản thân giới này.
So sánh với thường nhân, bọn hắn muốn siêu thoát, đã khó lại càng khó.”.