Cầu Đạo

chương 166: diện kiến liên tuyết chân quân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Nguyên và Thiên Lan xe nhẹ đường quen đi tới Tàng Kinh các.

Đã là lần thứ năm đi tới nơi này, vị kia đạo sư làm thủ tục đối với bọn hắn cặp đôi này đã hết sức quen mặt, chỉ có hỏi han qua loa hai câu rồi mặc cho bọn hắn chọn lựa lấy đê giai kinh thư tại tầng thứ nhất.

Trọn vẹn gần hai trăm cuốn kinh thư.

Mỗi một người cầm trong tay đều không ít hơn chín mươu bản.

Từ lâu, vị đạo sư này đã muốn hỏi một câu: “Các ngươi lấy nhiều như vậy kinh thư, công pháp cơ sở để làm gì?”

Cảm ngộ sao?

Hắn là có nghe nói qua hai vị tân sinh đặc thù này.

Chủ tu công pháp có thể dựa vào cảm ngộ kinh thư để tăng tiến tu vi.

Bất quá … bọn hắn sao có thể làm đến nước này, cho dù là Lục phẩm Chân quân cũng không thể tiêu hóa hết chừng ấy kinh thư, công pháp trong vòng một năm trời, bọn hắn chỉ là tân sinh, lấy đâu ra sức lực cùng tinh lực để làm được việc đó.

Lại nói, nếu muốn cảm ngộ sao không tìm lấy bản cao cấp hơn mà dùng, chẳng phải đây mới là cách làm đúng hay sao?

Lấy về tham khảo?

Này cũng không phải đi.

Nếu như để tham khảo, như vậy không phải một lượt ôm về một thể sao? Tại sao hai người bọn hắn cách đúng một năm tới một lần, mỗi lần mỗi người sử dụng vừa đủ một ngàn điểm cống hiến.

Vị đạo sư này cuối cùng lắc đầu, chỉ giữ những nghi hoặc ấy ở trong lòng.

Hắn là người biết cư xử, đối với những chuyện này là chưa bao giờ nhiều lời, cũng không bao giờ có động tác thừa thãi.

Nên làm thì cứ làm.

Đây là sự chuyên nghiệp trong chức vụ.

Khi Trần Nguyên rời đi Tàng Kinh các, vị kia thiên tài kiếm đạo của Thiên Kiếm phong vẫn còn ở vào trạng thái đốn ngộ.

Khí tức của hắn đã chạm đến Tam phẩm tầng một đỉnh phong, tùy thời có thể bước vào tầng thứ hai.

Kiếm ý trên mà hắn tản mát ra đã mờ nhạt đến độ khó mà cảm ứng, kiếm khí quanh thân cũng nội liễm gần như hoàn toàn, thanh hư ảnh Bạch Ngọc kiếm trên đỉnh đầu hắn hiện tại chỉ còn lại đồ dài chưa đến một trượng, thân ảnh đã hư hóa đến cực điểm.

Từ tình trạng hiện tại đến xem, hắn đã đến bước cuối cùng trong việc nắm giữa Bạch Ngọc kiếm.

Chia tay với Thiên Lan, Trần Nguyên theo thói quen đi tới Nguyệt Vũ phong ghé thăm Lữ Như Yên.

Ngạc nhiên là, hắn không có gặp được Thanh Minh Chân nhân.

Khinh Vũ Chân quân nói rằng, người sau bởi vì trả nợ mười hai vạn điểm cống hiến thay sư tôn, cho nên không thể không trở thành đạo sư danh dự của Thái Linh nội viện, ra sức làm nhiệm vụ, trở thành công cụ người đúng nghĩa đen.

Thanh Minh Chân nhân chủ tu là Nho gia công pháp, lại lấy tu vi Ngũ phẩm tầng hai của hắn cùng với thư giới thiệu của Khinh Vũ Chân quân, vị Chân nhân này rất dễ dàng được nhận vào Quân Tử phong.

Không nên nhìn Trần Nguyên tiếp xúc nhân vật đều là Lục phẩm Chân quân tầng thứ mà cho rằng trong Thái Linh nội viện, Lục phẩm Chân quân đi đầy đất.

Hắn chẳng qua là dị loại mà thôi.

Thần Luyện phong, Khinh Vũ phong có sơn phong nào không phải thuộc về chất lượng đỉnh tiêm? Hắn gặp đến người lại đều là nhân vật cấp bậc phong chủ, cho nên, dạng ảo giác sai lầm Lục phẩm Chân quân khắp mọi nơi đều có, mới vô ý thức nảy sinh.

Đổi một cái góc nhìn khách quan, con số thực tế cho thấy rằng đến bảy thành sơn phong tại Thái Linh nội viện không có Lục phẩm Chân quân tọa trấn.

Ba phần tư số lượng đạo sư trong Thái Linh nội viện tu vi còn tại Tứ phẩm, đảm nhiệm chức vụ chấp sự hay đạo sư cấp thấp.

Ngay cả ở đây, nội viện đầy danh tiếng, Ngũ phẩm Chân nhân cũng là lực lượng chủ lực.

Bởi là như vậy, Thanh Minh Chân nhân tiến vào Quân Tử phong, địa vị sẽ không thấp.

Cũng từ đây, Trần Nguyên rốt cuộc hiểu ra, vì sao lúc trước thái độ của Thanh Minh Chân nhân đối với hắn kém đến như vậy.

Nguyên lai mười hai vạn điểm cống hiến mà Lữ Như Yên mắc nợ Khinh Vũ Chân quân, cuối cùng là đến lượt hắn gánh.

Đổi lại là hắn, hắn cũng tức giận đến xì khói đầu.

Yên Nguyệt Thượng nhân không đành lòng nhìn phu quân lao lực, cho nên cũng mộ danh trở thành Thái Linh nội viện đạo sư danh dự.

Khinh Vũ Chân quân thuận tay liền đưa nàng trở thành Nguyệt Vũ phong danh dự đạo sư mặc cho sự thật rằng, Yên Nguyệt Thượng nhân không tu Thủy thuộc tính công pháp.

Khinh Vũ Chân quân là phong chủ, chút chuyện nhỏ này nàng còn tự mình làn đến được.

Trần Nguyên biết đây đầu đuôi căn nguyên hết thảy, không khỏi sâu kín liếc mắt Khinh Vũ Chân quân một lát, phảng phất tại trách cứ: Không phải ngài đã thu một vạn cân Linh Thủy của ta rồi hay sao, vì sao còn làm như vậy?

Cứ nghĩ đến nguyên nửa ngày thái độ tựa như nhìn kẻ thù của Thanh Minh Chân nhân nhìn hắn, để cho hắn mang cảm giác ngồi trên đống lửa suốt mấy canh giờ, Trần Nguyên trong lòng càng phát ra bực bội.

Khinh Vũ Chân quân dường như phát giác ra ánh mắt của hắn.

Nàng khe khẽ liếc nhìn đối phương, bí mật truyền âm: "Hừ, ngươi nghĩ rằng bản Chân quân sẽ hướng các ngươi đám này tiểu bối đòi nợ? Ta muốn đòi cũng là hướng lãi thái bà kia đòi.

Nhân quả này có các nàng bậc là tiền bối tới gánh, các ngươi đám này tu sĩ tuổi trẻ vẫn là lo tu luyện cho tốt.

Không cần nghĩ quá nhiều." Dừng lại một lúc, nàng cảm thấy vẫn là nên nó rõ ràng: "Yên tâm, ta lại không có nuốt không vạn cân Linh Thủy của ngươi.

Số Linh Thủy đó đều toàn bộ dành cho Như Yên nha đầu kia."

"Chân quân hiểu lầm." Trần Nguyên vội vàng truyền âm đáp lại: "Học sinh tuyệt không có ý đó."

Đồng thời, hắn âm thầm đánh giá vị kia được Khinh Vũ Chân quân gọi bằng cái tên lão thái bà.

Liên Tuyết Chân quân, thái sư phụ của Lữ Như Yên.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Nguyên tiếp xúc với nàng.

Cốt linh hai ngàn, nhiều hơn Khinh Vũ Chân quân một chút, mối quan hệ cùng với người sau có chút cứng nhắc, chẳng trách sẽ bị Khinh Vũ Chân quân xưng hô thành lão thái bà.

Bất quá, Liên Tuyết Chân quân duy trì ngoại hình cực kỳ trẻ trung, chỉ như thiếu nữ chưa tròn mười tám, so sánh với Khinh Vũ Chân quân hay Lữ Như Yên còn trẻ hơn nhiều lắm.

Cứ mặc nàng nhan sắc có chút thua kém với phong chủ Nguyệt Vũ phong, thế nhưng, phong thái yểu điệu dạt dào sức sống, gót sen để trần cùng tiên khí tràn đầy để nàng mang theo một loại sắc thái rất khác lạ.

Không biết có phải ảo giác hay không, Trần Nguyên cảm thấy, ánh mắt của Liên Tuyết Chân quân đối với hắn không có thiện ý.

Trong số lần ít ỏi đến thương cảm nàng đáp lời với hắn, sự lạnh lùng cùng xa cách thể hiện rõ đến không thể lại rõ ràng hơn.

Liên Tuyết Chân quân không vừa lòng với quan hệ của hắn và Lữ Như Yên?

Trần Nguyên không khỏi nghĩ đến điểm này.

Vừa nghĩ, hắn liền lập tức nhức đầu.

Chỉ một vị Thanh Minh Chân nhân thôi cũng đầy đủ để cho hắn chật vật, nay lại thêm một vị Liên Tuyết Chân quân, hắn cảm thấy áp lực liền như núi.

Mặc kệ như thế nào, Liên Tuyết Chân quân có thành kiến với hắn, tất nhiên phải có lý do.

Có câu nói, biết địch biết ta, trăm trận trăm tháng, trước hết, hắn muốn là biết đến nguyên nhân trong đó.

Trần Nguyên không khỏi hướng đến Khinh Vũ Chân quân tìm kiếm trợ giúp: “Dám hỏi Chân quân, học sinh có chỗ nào cư xử không phải phép sao?”

Khinh Vũ Chân quân kinh ngạc nhìn về phía hắn, truyền âm ngược lại: “Vì cái gì ngươi lại hỏi như vậy?”

“Là vì học sinh cảm thấy Liên Tuyết Chân quân không quá chào đón học sinh.”

Vừa nghe vậy, Khinh Vũ Chân quân liền hiểu ra đầu đuôi.

Nàng len lén ném cho hắn một cái ánh mắt đồng tình lại có chút an ủi.

Qua một lát, nàng hồi đáp: “Ngươi không có làm cái gì sai.

Liên Tuyết Chân quân chỉ là không quá ưa thích nam nhân mà thôi.

Ngươi không cần lo lắng.”

Nàng cũng chỉ nói đến đây, không có ý tứ giải thích thêm.

Chuyện xưa liên quan đến tư ẩn cá nhân người khác, nàng sẽ không nhiều lời.

Trần Nguyên cũng chưa từng hỏi thêm.

Chỉ bất quá, lấy hắn đầu óc của người hiện đại tiếp xúc với nội dung cốt truyện đa dạng, chẳng qua bao lâu liền liên tưởng đến câu truyện cũ yên hận tình cừu, đầy thống khổ, bi thảm mà cũng ngọt ngào thời còn trẻ tuổi của vị kia.

Không rõ có phải là Khinh Vũ Chân quân muốn chống đối Liên Tuyết Chân quân hay nàng chỉ đơn thuần là cảm thấy áy náy vì sự tình Linh Thủy mấy năm trước đó mà lần này, nàng rất tích cực đánh yểm trợ cho Trần Nguyên mỗi khi hắn bị Liên Tuyết Chân quân, trong tối hay ngoài sáng, làm khó.

Người sau mừng rỡ đón nhận sự chi viện tích cực và kịp thời của vị nàng.

Trần Nguyên chưa bao giờ ngờ rằng Khinh Vũ Chân quân tốt đến như vậy.

Hắn không ngừng quăng tới cho nàng ánh mắt cảm kích; đồng thời, trong lòng hắn cũng nghĩ, tìm đến một cơ hội thích hợp mang cho nàng Lục phẩm Linh Thủy coi như lời cảm ơn.

Tất nhiên, đây hết thảy là những suy tính cho tương lai.

Vấn đề của hiện tại là hắn cần vượt qua vị thái sư phụ khó tính này.

Lần này, Trần Nguyên ở lại Nguyệt Vũ phong không đến một ngày.

Không phải hắn không muốn ở lại, mà là luôn có người, trực tiếp hay gián tiếp hạ lệnh trục xuất khách.

Khinh Vũ Chân quân lần này cũng không giúp hắn.

Yên Nguyệt Thượng nhân chỉ ở một bên, rất ít khi lên tiếng nhưng từ ánh mắt đến xem cũng không đồng ý hắn ở lại quá lâu.

Tốt thôi.

Các nàng bối phận cao, các nàng là lớn.

Hắn không dám ngỗ nghịch.

Trước khi rời khỏi động phủ, Khinh Vũ Chân quân còn truyền âm cho hắn: “Ngươi yên tâm, mạnh dạn mà theo đuổi Như Yên.

Lão thái bà bên này đã có ta lo lắng.” Dừng một lúc, nàng đổi giọng nghiêm túc: “Mặt khác, gian tế tại trong nội viện đã bị thanh tẩy một lần.

Gần đây không xuất hiện tình huống học sinh bị công kích.

Hẳn là trong thời gian tới, bọn chúng sẽ không dám ngo ngoe.

Ngươi có thể yên tâm đi nhận ‘nhiệm vụ đầu tiên’.

Bất quá, rời khỏi phạm vi nội viện vẫn nên cẩn thận một chút mới là.”

“Đa tạ Chân quân.” Trần Nguyên cảm kích hồi đáp.

Bởi vì có người khác tại đây, hắn không có khom người hành lễ mà chỉ biết ơn nhìn nàng một cái rồi xoay người ngự kiếm rời đi.

Trần Nguyên vừa rời đi không bao lâu, Liên Tuyết Chân quân lập tức quay sang nhìn Khinh Vũ Chân quân, ánh mắt bất thiện, chất vấn: “Ngươi vì cái gì lại giúp hắn?”

Nguyên lai, vừa rồi Khinh Vũ Chân quân truyền âm không hề che giấu.

Liên Tuyết Chân quân thấy người kia sóng tinh thần ba động, sử dụng bí pháp thăm dò, lập tức liền nghe được toàn bộ đoạn hội thoại giữa hai người truyền âm.

Này cũng không thể trách Khinh Vũ Chân quân.

Trong nhận thức của nàng, Trần Nguyên là một cái Tam phẩm tu sĩ, có che giấu cũng không che giấu nổi thần thức cường đại của Liên Tuyết Chân quân Lục phẩm tầng năm tu vi.

Như vậy dứt khoát liền không che giấu.

Mà Trần Nguyên trên cơ sở không biết đây hết thảy, như vậy truyền âm cũng không có chút nào phòng bị.

Khinh Vũ Chân quân nghiêm túc nhìn Liên Tuyết Chân quân thật lâu, sau đó mới thở dài: “Chuyện đã qua thật lâu, ngươi làm sao vẫn không buông xuống?”

Liên Tuyết Chân quân dứt khoát lắc đầu: “Vĩnh viễn buông không được.”

Cả hai lâm vào trầm mặc thật lâu.

Khinh Vũ Chân quân lại một lần nữa lên tiếng: “Chuyện xảy ra với ngươi là của ngươi, chuyện của bọn tiểu bối là của bọn tiểu bối.

Ngươi cũng không thể không cho tiểu tử kia một cơ hội đi?”

Liên Tuyết Chân quân đáp: “Hắn sẽ có cơ hội của hắn.

Vượt qua được hay không, vậy nhìn đến bản sự của hắn đi.”

Khinh Vũ Chân quân không nói thêm nữa.

Nàng biết, đây đã là giới hạn nàng có thể làm đến.

Chung quy, Như Yên không phải đệ tử của nàng, nàng không có tư cách xen vào quá sâu.

Toàn bộ hành trình, Yên Nguyệt Thượng nhân bảo trì trầm mặc.

Nàng không rõ ràng sự tình liên quan đến sư tôn nàng năm đó mà hai vị Chân quân nhắc tới.

Bất quá, nàng lại biết, sau biến cố xảy ra với Tam sư tỷ của nàng với tên Thanh Thành đáng chết kia, sư tôn nàng đã cực độ thất vọng với nam tử bên ngoài.

------------------------

Trần Nguyên yên bình một đường trở về Thần Luyện phong.

Hắn không hề biết rằng, những gì hắn và Khinh Vũ Chân quân trao đổi đều bị người thứ ba nghe hết.

Dẫu vậy, dù có biết, hắn cũng không có cách nào khác.

Trần Nguyên nhanh chóng tiến vào động phủ, đóng lại cửa, dựng lên trận pháp.

Hắn đã không kịp chờ đợi muốn nghiên cứu Huyết Thần Phân Thân thuật.

Thuật này chỉ có thể được miêu tả bằng hai chữ … gian lận.

Huyết Thần Phân Thân thuật quả thực giúp hắn tạo ra phân thân có năng lực sinh tồn lâu dài tại thế giới bên ngoài mà không cần bản tôn tiếp năng lượng, có khả năng tự tu luyện, có khả năng tự chủ hành vi mà không cần đến bản tôn tiếp quản điều khiển.

Tuy nhiên, Huyết Thần Phân Thân thuật còn làm được nhiều hơn thế rất, rất nhiều.

Mỗi một phân thân tạo ra, đều có đầy đủ kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, xương cốt, gân tủy, bắp thịt mạch máu, ...!hết thảy không có một chút khác biệt nào so với một cơ thể bình thường.

Nói cách khác, mỗi một bộ phân thân đều là một sinh vật sống hoàn chỉnh, có đầy đủ sinh mệnh.

Thứ duy nhất thiếu chỉ là một bộ ý thức chủ thể điều khiển mà thôi.

Cho nên, một tu sĩ thông thường, nếu như chỉ vào Huyết Thần Phân thân, hắn gần như không có khả năng phân biệt ra đây là bản tôn hay là phân thân.

Và cũng bởi, mỗi một Huyết Thần Phân Thân đều là một cơ thể hoàn chỉnh với đầy đủ năng lực sinh học, mỗi một phân thân đều có thể tự hành tu luyện mà không có một sư can thiệp liên quan hay phụ thuộc vào bản tôn, hoàn toàn giống như hai cá thể độc lập.

Điều nghịch thiên là, nếu như bản thân thật bị đánh giết, như vậy chủ nhân ý thức có thể tiếp tục sống tiếp tại trên phân thân mà không có sự khác biệt.

Lúc ấy, phân thân được chủ thể ý thực chọn liền trở thành bản tôn.

Nói cách khác, miễn là Huyết Thần Phân Thân vẫn còn, tu sĩ chính là bất tử.

Đây còn không phải là điều nghịch thiên duy nhất.

Một năng lực nghịch thiên không kém khác là giữa hết thảy phân thân và bản tôn tồn tại một liên kết vô hình gọi là ‘hành lang ý thức’.

Thông qua hành lang ý thức, giữa các phân thân và bản tôn chẳng những có thể tự do vận chuyển ý thức, cảm ngộ đại đạo mà còn là linh lực hay bất cứ dạng năng lượng sở hữu nào của thân thể.

Như vậy còn không nghịch thiên? Nếu như một người có mười cái, trăm cái, thậm chí ngàn cái Huyết phân thân, như vậy chẳng phải tương đương với mười cái, trăm cái, thậm chí hàng ngàn cái pin dự trữ linh lực.

Khi chiến đầu liền không còn lo lắng tình huống cạn kiệt linh lực.

Mặt khác, Trần Nguyên từng nghĩ qua.

Nếu như tu sĩ sở hữu một ngàn cái phân thân, trong khi đột phá, nếu như có ngàn cái phân thân trợ lực, như vậy chẳng phải hiệu suất liền tăng lên ngàn lần?

Tất nhiên, nếu là tu luyện thì cũng không thể như vậy tính, nhưng hiệu suất cũng cao hơn nhiều so với ban đầu.

Hơn nữa, nếu như bản tôn chịu từ bỏ phân thân, thu hồi toàn bộ tu vi của phân thân, vậy chính là trực tiếp một bước đạt được tu vi của hai người.

Càng nghĩ, Trần Nguyên càng khiếp sợ với môn phân thân thuật này.

“Không trách, ngay cả với ba bộ Minh kinh, Huyền kinh, Hoàng kinh, nàng vẫn không chịu đổi bộ này Huyết Thần Phân Thân thuật.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio