Cầu Đạo

chương 188: trấn áp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biết điểm yếu của kẻ địch, có kế hoạch chiến đấu và mục tiêu rõ ràng, hành động tiếp theo của ba người Trần Nguyên trở nên thuận lợi rất nhiều.

“Hạo Nhiên kiếm khí.” Trần Nguyên khẽ nói, hạo nhiên chính khí quanh thân hắn dâng trào như một trận thủy triều, che che rợp trời xanh, bao phủ phương viên ngàn dặm, chính khí hừng hực soi rọi vạn vật.

Không qua một hơi thở, vô cùng vô tận chính khí nhanh chóng kết thành mười ngàn tám trăm thanh hạo nhiên chính khí kiếm khổng lồ, mỗi thanh dài đến ba trượng, thân kiếm ôn nhuận như ngọc, lưỡi kiếm sắc bén vô song.

“Kết trận.” Trần Nguyên khẽ hô: “Cửu Chuyển Huyền Kiếp trận.”

Lời hắn vừa dứt, mười ngàn tám trăm thanh Hạo Nhiên kiếm khí cấp tốc chuyển động về chín nơi phương vị.

Tại mỗi một vị trí, một ngàn hai trăm thanh Hạo Nhiên kiếm khí hình thành lên một tòa Tam giai đỉnh cấp trận pháp khổng lồ, xưng là Huyền Kiếp đại trận, bao trùm lên phương viên rộng trăm dặm, chính khí chiếu rọi, kiếm khí tung hoành.

Đến lượt chín tòa Huyền Kiếp đại trận lại lần lượt đứng ở vị trí đặc thù, dựa theo phương vị của một tòa Tam giai đỉnh cấp trận pháp khác, xưng là Cửu Chuyển đại trận, vốn là trận pháp dành cho chín vị tu sĩ cùng nhau phối hợp vây công kẻ địch mà hình thành.

Hai tòa đại trận kết hợp, từ Cửu Chuyển và Huyền Kiếp, kết hợp lại mà thành Cửu Chuyển Huyền Kiếp trận.

Bằng cách kết hợp hai tòa trận pháp chồng lên nhau theo chiều dọc, phẩm giai của cả tòa đại trận tổ hợp được nâng lên mấy bậc, cơ hồ chạm tới ranh giới Tứ giai Thượng đẳng.

Trần Nguyên đương nhiên không có năng lực bố trí ra Tam giai đỉnh cấp trận pháp, lại càng không đủ tạo nghệ để kết hợp hai tòa đại trận thành một trận pháp mới huyền diệu hơn, nhưng hắn có một Lữ Như Yên toàn năng tại.

Theo Cửu Chuyển Huyền Kiếp kiếm trận thành hình, khu vực rộng một ngàn tám trăm dặm xung quanh Oán Linh hoàn toàn bị hạo nhiên chính khí bao trùm, vô số kiếm ảnh lấp lóe trong không gian, không ngừng cắt chém ngang dọc.

Oán Linh bị vây khốn trong kiếm trận, bị chém trúng bởi liên miên không dứt kiếm khí.

Một kiếm, hai kiếm hay thậm chí mười thanh Hạo Nhiên kiếm khí không thể gây cho nó bao nhiêu thương tổn, nhưng là ngàn thanh, vạn thanh, theo thời gian tích lũy thì lại là chuyện khác.

Cái gọi là tích lũy về lượng sinh ra biến về chất chính là như vậy.

Huống chi, mỗi một thanh Hạo Nhiên kiếm khí của Trần Nguyên lại được bao bọc trong Nhược Thủy mà Lữ Như Yên vận dụng pháp lực tạo ra; đối với oán khí cùng oán niệm, chúng càng có năng lực thanh tẩy mạnh gấp bội.

"Keeeee….." Oán Linh kêu thê lương, thảm thiết và chói tai vô cùng.

Một đạo kiếm khí nữa mang theo lực lượng của Nhược Thủy đánh xuyên qua lớp phòng thủ dày đặc kết thành tứ oán khí, trực tiếp trọng thương lên thân thể của Oán Linh.

Không chỉ có như thế, Nhược Thủy lực lượng, len lỏi, đan xen trong những đường kiếm khí, từng chút, từng chút một cọ rửa đi oán niệm và oán khí bên trong Oán Linh.

Lúc này, Lữ Như Yên một lần nữa kết ấn.

Nàng khẽ nói: “Cửu Thiên Vân Vụ trận.”

Theo lời nàng vừa dứt.

Hơi nước trong không khí ở phương viên vạn dặm nhanh chóng bị một cỗ lực mạnh mẽ và vô hình dẫn dắt, đưa vào bên trong Cửu Chuyển Huyền Kiếp kiếm trận.

Lượng hơi nước khổng lồ này nhanh chóng ngưng tụ lại, tạo ra những khối cầu nước, lớn bằng quả bóng rổ, chuyển động cực nhanh theo quỹ phức tạp, kết hợp và bổ sung một cách hoàn hảo với trận pháp trước đó, tản mát ra sương mù dày đặc, cơ hồ là trong phạm vi ba thước mắt thường đã không thể nhìn thấy.

Cửu Thiên Vân Vụ trận mang theo nồng nặc Nhược Thủy lực lượng, mục đích nguyên bản dùng để mê thất kẻ thù, trong trường hợp này dành để tẩy rửa oán khí lại không gì thích hợp hơn.

Quả nhiên, Oán Linh gặp vân vụ dày đặc, tri giác cùng thần thức trong giây lát mất đi độ chính xác, động tác của nó trở nên trì trệ.

Sương mù dày đặc ẩn chứa nồng đậm Nhược Thủy lực lượng, tựa như một dòng suối trong trẻo, róc rách chảy xuôi, từng chút, từng chút gột bỏ oán khí trên thân nó.

Cửu Chuyển Huyền Kiếp kiếm trận càng thêm ra sức.

Số lượng kiếm khí công kích lên đối phương mỗi lúc một gia tăng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Chừng ba mươi hơi thở qua đi.

Tình huống bên trong trận pháp lâm vào bình tĩnh đến quỷ dị.

Ngoại trừ tiếng kiếm khí rít gào trong gió cùng với tiếng kêu thê lương khẽ khẽ và những trận rung động nhè nhẹ từ bên trong trận pháp truyền ra, liền không còn gì khác.

Ba người Trần Nguyên không buông lỏng.

Quả nhiên, đúng lúc này, một cỗ lực khủng bố từ chính giữa bên trong trận pháp bộc phát mà ra, che rợp trời xanh, chấn động đại địa, khiến cho không gian cả vùng rộng ba ngàn dặm rung chuyển dữ dội.

Một cột oán khí khủng bố từ trung tâm vị trí trận pháp xông phá mà ra, xuyên thẳng đến mấy vạn dặm phía trên thương khung.

Oán Linh đây là muốn dốc hết toàn bộ vốn liếng, muốn liều chết kháng cự.

Lực lượng của nó một lần nữa tăng vọt, cơ hồ đã chạm đến ranh giới của Tứ giai hậu kỳ.

Cả ba người đều hiểu, Oán Linh lúc này nguy hiểm hơn bất cứ thời điểm nào.

Lữ Như Yên sắc mặt hơi tái đi.

Nàng hô: “Trận pháp không ổn.”

Cứ mặc cho sự thật thể chất của Lữ Như yên đặc thù, thế nhưng tu vi của nàng không thực sự cao.

Cùng một lúc duy trì hai tòa trận pháp kết hợp, sau đó lại thi triển thêm một tòa đại trận khác, nàng sức chịu đựng là có hạn.

Nay lại gặp thêm xung kích mạnh mẽ đến điên từ Oán Linh từ phía nội bộ, Lữ Như Yên chưa trực tiếp bị phản phệ, này đã đủ chứng minh thực lực của nàng ngoại hạng đến cỡ nào.

Bất quá, Trần Nguyên sẽ không để nàng chịu đựng thêm.

Hắn khẽ nói: “Lữ cô nương, giải trừ trận pháp.”

Lữ Như Yên khẽ gật đầu.

Trận pháp vừa giải trừ, không còn gông xiềng áp chế, Oán Linh rống lên một tiếng giận dữ như sóng xung kích quét sạch bống phương tám hướng.

Khí thế cùng sát ý ngùn ngụt như cả một đại dương khổng lồ, bao trùm lên toàn bộ địa vực ba ngàn dặm, đè ép cho sinh linh chưa kịp chạy trốn khi trận chiến nổ ra, nặng nề đến không nhấc nổi một động tác nhỏ nhất.

Nó phóng thẳng lên trời, theo bản năng muốn rời thật xa khỏi cái nơi đáng ghét đã vây khốn nó.

Thế nhưng, Trần Nguyên động tác còn nhanh hơn nó nhiều.

Tào thời khắc Oán Linh vừa thoát khỏi vây khốn, hắn đã luôn nhìn nó chằm chằm.

Một cái chớp mắt, Trần Nguyên sử dụng Tung Địa Kim Quang, thuấn di đến ngay phía trên đầu Oán Linh.

Minh Không quyền.

Trong con mắt mở lớn trừng trừng của Oán Linh, có mang theo kinh ngạc, có e ngại, có sợ hãi, có khủng hoảng.

Một quyền tựa như có thể đánh nổ cả không gian, to lớn và khủng bố, dữ dội và hủy diệt, cứ như thế giáng thẳng xuống người nó.

Trong lúc hốt hoảng, việc duy nhất mà Oán Linh có thể làm là luống cuống phòng thủ một cách vụng về.

ĐÙNG …

Bạo tạc hủy diệt khủng khiếp xảy ra trong một chớp mắt.

Không khí nổ tung vì sức ép kinh khủng đến cực hạn tại thời điểm va chạm diễn ra.

Không gian sụp đổ hoàn toàn vì cỗ năng lượng lớn đến cực hạn bị dồn nén trong phạm vi quá nhỏ hẹp.

Trong bán kính ba ngàn dặm lấy cú Oán Linh làm trung tâm, mây trời bị đánh tan tác, sơn mạch bị san bằng, rừng rậm bị lật tung, sông hồ bị tát cạn.

Và chỉ bởi cú va chạm, nhiệt độ khu vực bị nung nóng đến độ, ngay cả những mạch nước ngầm dưới hàng ngàn trượng cũng bị bốc hơi.

Oán Linh như một viên thiên thạch, hung hăng và dữ dội, đập mạnh xuống đại địa, khiến cả mặt đất run rẩy lần thứ hai

Ngay cả ở phía xa, cách đó gần ngàn dặm, Lữ Như Yên không thể làm gì khác ngoài tế ra pháp khí phòng ngự.

Một cú va chạm này, chấn động quá dữ dội.

Đổi một bên khác, Thiên Lan, dương như chuẩn bị đã lâu, hay chí ít là nàng biểu hiện ra như vậy, hai tay đã kết ấn, chú ngữ vừa vặn hoàn thành.

Nàng khẽ hô: “Phong Thiên Tỏa Địa Xích.”

Hàng trăm, hàng ngàn, rồi đến một vạn tám ngàn sợi xích khổng lồ, hiện ra giữa hư không, mỗi một sợi xích trong đó, dài trên ngàn dặm, mắt xích lớn đến hơn một dặm, thân xích đỏ lừ, như đúc từ luyện ngục, từng đường nét, hoa văn, sống động như thật.

Từng sợi xích khổng lồ, một đầu neo vào điểm nào đó giữa hư không, đầu còn lại nối đến một cái khóa nhỏ, vừa vặn khóa lại một điểm trên thân thể Oán Linh.

Trước khi nó kịp nhận ra, nó đã lại một lần nữa bị phong tỏa, so với lần trước còn chặt chẽ và bền chắc hơn vô số lần.

“Keeeee… “ Oán Linh gào thét thảm thiết, điên cuồng dữ dội.

Hết thảy đều vô dụng.

Những sợi xích khổng lồ, ngay cả một ly, cũng không động đậy.

Trận Nguyên có thể nhìn ra, Phong Thiên Tỏa Địa Xích, phẩm giai so với trận pháp hắn cùng Lữ Như Yên vừa bày ra, cao hơn nhiều lắm.

Càng quan trọng hơn, Cửu Chuyển Huyền Kiếp trận chú trọng đến vây khốn và hợp công, Cửu Thiên Vân Vụ trận nhìn đến huyễn hoặc, mê thất, mà Phong Thiên Tỏa Địa Xích là chân chính dùng để giam giữ, cầm cố và trấn áp.

Hiệu quả khác nhau một trời một vực.

Mà Lữ Như Yên vừa nhìn thấy cảnh này, động tác của nàng ngay lập tức bắt kịp Thiên Lan.

Hai tay kết ấn, chưa đầy ba hơi thở, nàng khẽ hô: “Lạc Thủy Ngân Hà.”

Ngay sau đó, từ trên chín tầng trời, một dòng sông hư ảnh, khổng lồ và cuồn cuộn, tựa như ngân hà, vắt ngang ba ngàn dặm trời xanh, rộng trăm dặm, sống động như thật, uốn lượn như một đầu chân long, lấp ló sau những tầng mây cao nhất.

RẦM… RẦM… RẦM…

Vô cùng vô tận nước tinh khiết từ dòng sông khổng lồ trên chín tầng trời trực tiếp rót xuống, tựa như cả một đại dương đổ sụp, trực tiếp hướng về phía Oán Linh mà đi, tẩy sạch hết thảy trên người nó oán khí, chấp niệm, hết thảy những gì ô uế, tối tăm và bẩn thỉu.

“Keeee….” Oán Linh kêu thảm thiết và thê lương.

Ấy thế nhưng, dòng nước chẳng những không ngừng mà còn tiếp tục gia tăng cường độ.

Ngay cả phương viên trăm dặm xung quanh Oán Linh cũng bị dòng nước khổng lồ sói mòn, trũng lại, đọng thành một mảnh hồ rộng mênh mông.

Cùng lúc, oán khí trên người Oán Linh, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, giảm đi nhanh chóng.

Oán Linh làm ra điên cuồng giãy dụa sau cùng.

Toàn thân oán khí bạo phát đến cực điểm, cơ hồ muốn cưỡng ép thân thể tự bạo, san bằng vạn dặm đại địa, tìm ra lối thoát.

Những sợi xích khổng lồ bắt đầu khẽ rung lắc.

Thiên Lan khẽ nhíu mày.

Đúng lúc này, Trần Nguyên đột ngột xuất hiện bên cạnh Oán Linh.

“Trấn.” Hắn quát lên.

Hai tay của hắn vươn ra, tựa như kìm đúc từ tinh thiết, mạnh mẽ nhấn xuống đầu Oán Linh, đơn thuần vận dụng man lực thô bạo trấn áp đối phương.

Nhục thân của hắn bây giờ sáng chói và trong suốt như lưu ly, vô trần, vô cấu khiến cho oán khí không cách nào xâm phạm.

Bất Hoại Kim Cương thân.

Môn Phật môn pháp thuật này không chỉ khiến nhục thân kiên cố, bền chắc không gì phá nổi, mà bản thân nó cũng là một môn đỉnh tiêm luyện thể.

Lấy nhục thể lực lượng từ Bất Hoại Kim Cương thân, cộng thêm lực lượng vốn có hùng hậu từ Đạo Cực hạn, sau lại lấy Phật Môn khí tức áp chế oán khí, cứ như thế, hắn ngạnh sinh sinh sử dụng man lực trấn áp một đầu Oán Linh thực lực tiếp cận ranh giới Tứ giai hậu kỳ.

Ba người Trần Nguyên và Oán Linh giằng co với nhau trọn vẹn thời gian hai nén hương (nửa giờ đồng hồ) mới kết thúc.

Dòng sông ngân hà treo trên chín tầng trời biến mất, thác nước dữ dội mờ nhạt dần rồi cũng theo nhau tan biến trong hư không.

Phong Thiên Tỏa Địa Xích cũng tản đi.

Trần Nguyên cảm nhận lực lượng chống cự từ Oán Linh mất đi lực lượng, cũng bởi vậy mà dần buông lỏng.

Giờ đây, Oán Linh đã tan rã hết oán khí cùng oán niệm, vô lực nằm gục trên mặt đất, điềm đạm và đáng yêu, như một thiếu nữ mềm yếu, nhu nhược và vô lực, tuyệt vọng trước nhân thế hung hiểm.

Chiếc váy đỏ của nàng xòe rộng trên đất, tựa như một đóa hoa rực rỡ nở rộ, chỉ có điều, đóa hoa này rách rưới, tả tơi, thê thảm đến cực hạn.

Mái tóc đen bóng, mượt mà, dài đến bắp chân của nàng buông thõng, hơi rối, có phần chật vật, che đi nửa gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Hai con mắt của nàng vẫn còn giữ lại màu đen nhánh, đặc trưng, tựa như thâm uyên, thế nhưng, nó đã mất đi sắc thái lạnh lùng cùng sát ý, nhiều thêm mấy phần nhu mì, ôn nhu, yếu đuối cùng đáng thương.

Hai bàn tay trắng nõn của nàng khó khăn chống trên nền đất ướt sũng, cứ mặc cho váy áo thùng thình che đi một nửa, chỉ để lộ ra năm đầu ngón tay, thon dài như búp măng mới nhô, lấm tấm màu đất nâu bụi bẩn, người ta vẫn có thể nhận ra, hai bàn tay ấy đẹp đến nhường nào và cũng đang run lên, để lộ nỗi sợ hãi trong lòng nàng mãnh liệt đến nhường nào.

Trần Nguyên nhìn đây hết thảy, lại khẽ liếc mắt nhìn qua Lữ Như Yên và Thiên Lan.

Hắn thở dài, nói ra: “Cô nương, ngươi tên là gì?”

Thân thể thiếu nữ khẽ chấn động.

Nàng lâm vào thật lâu trầm mặc, tựa như đang cố nhớ lại một cái tên mà đã lâu không nhắc tới.

Cuối cùng, nàng nói khẽ, giọng nhỏ như gió thoảng quá tai: “Tiểu nữ tử được cha mẹ gọi… Nguyệt Nhi.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, nói ra: “Nguyệt Nhi cô nương, hãy để ta tiễn cô nương đoạn đường cuối cùng này đi thôi.”

Nguyệt Nhi nghe đến đây, thân thể một lần nữa chấn động mạnh, hai bàn tay không tự chủ nắm sâu vào vũng bùn dưới đất, bờ vai run lên bần bật.

Thời gian lâu dài làm Oán Linh, dù nàng không khống chế được thân thể, ý thức mơ mơ hồ hồ, thế nhưng, đối với thế giới bên ngoài, nàng vẫn là có đôi chút hiểu biết.

Nàng biết, tu sĩ đối đãi với Oán Linh là như thế nào, cũng là biết, hắn nói lời này ý vị là gì.

Nước mắt của thiếu nữ chảy xuống, cổ họng nàng nghẹn ngào, nàng khẽ khóc nức nở.

Trước đó, bị oán niệm cùng sát ý không chế, ý thức không rõ ràng, nàng luôn luôn muốn chết, muốn thoát khỏi kiếp địa ngục, thời thời khắc khắc nhận tra tấn, giày vò.

Tuy nhiên, đến khi giành lại thanh tỉnh rồi, nàng mới phát hiện ra, nàng còn muốn tồn tại đến như thế.

Không phải nàng sợ chết, mà là nàng không cam tâm cứ như thế chết đi.

Trần Nguyên không nói gì, yên lặng chờ đợi.

Lữ Như Yên và Thiên Lan cũng không có động tác hay lời nói dư thừa.

Lại là một khoảng lặng.

Sau thật lâu, Nguyệt Nhi mới lấy hết dũng khí, rẽ ra hàng tóc đen, dài, để lộ ra gương mặt tuyệt mỹ đến cực điểm, hướng lên đối diện với Trần Nguyên, giọng cầu khẩn, nói ra: “Ân công, Nguyệt Nhi có thể hay không, tiếp tục được tồn tại?”

Đối mặt tuyệt thế mỹ nhân thê lương cầu xin, Trần Nguyên chỉ lạnh lùng lắc đầu: “Không thể.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio