Chương : Trần Thanh Nhi
Vị thiếu nữ gọi Uyển Nhi nghe tới tây, khẽ giật mình, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn vào thiếu nữ váy xanh: “Tiểu.., tiểu thư, người… người muốn hạ giới? Cha, mẹ người hai vị tiền bối có biết đến chuyện này?”
Hạ giới không phải là chuyện nhỏ.
Mỗi một lần hạ giới cần chuẩn bị trận pháp truyền tống xuống bên dưới, tài nguyên tiêu hao cực kỳ lớn.
Cứ mặc cho sự thật rằng Trần gia hùng mạnh, nội tình thâm hậu, tiêu hao như vậy đối với Trần gia liền không đáng là gì; thế nhưng, Hạ giới còn có nguy hiểm.
Đến một thế giới xa lạ, không có thế lực thân quen, không có bằng hữu, không có người tương trợ, đến lúc đó, các nàng đối với sự vật, sự việc gì cũng ngỡ ngàng, nguy hiểm sẽ lại càng nguy hiểm hơn.
Bất kể nói như thế nào, các đệ tử ở thượng giới đều sẽ không tùy tiện hạ giới, dù là đệ tử của Thánh địa, Cổ lão thế gia hay Tiên triều cũng đều là như vậy.
Mỗi một lần hạ giới, đều phải thông qua tầng tầng thủ tục kiểm duyệt của các bậc tiền bối trong thế lực.
Nào có thể ngờ, thiếu nữ áo xanh lườm Uyển Nhi một cái, không quan trọng nói ra: “Chút chuyện nhỏ nhặt này, đâu cần thiết phải làm phiền tới cha mẹ ta.
Bọn họ không cần biết.
Ta năm nay đã hai mươi tuổi, tu vi cũng vừa vặn thành tụ Tam phẩm, đầy đủ lực lượng cáng đáng một phương sự tình.
Những việc đơn giản như thế này, tự ta lo được.” Dứt lời, nàng dường như không yên tâm, lại nhìn Uyển Nhi một chút, nghiêm túc nói ra: “Uyển Nhi tỷ tỷ, ngươi cũng không thể đem chuyện này nói cho bất cứ ai, bao quát cha mẹ, ông bà của ta.”
Uyển Nhi vừa nghe tới lời tiểu thư nói xong, cả người ngây ngẩn.
Ngay sau đó, cảm xúc của nàng chính là hoảng hốt, lại có trấn kinh, lo lắng cùng với hoang mang.
Nàng không xác định, lắp bắp nói ra: “Tiểu… tiểu… thư… ngài… ngài đây là dự định trốn ra ngoài?”
Không trách Uyển Nhi hốt hoảng như vậy, Trần gia và rất nhiều thế lực lớn khác tại Đại thế giới đều có quy củ, đệ tử trẻ tuổi, nếu không đạt tới một trăm tuổi thì không thể tự tiện rời khỏi phạm vi lãnh địa cương vực.
Đây là luật, cũng là quy tắc, không phải để hạn chế đệ tử trẻ tuổi mà là để bảo hộ sự an toàn cho bọn hắn.
Đại Thế giới sao mà rộng lớn vô biên.
Đi kèm với sự mênh mông đó là vô số những chủng tộc, vô số sinh linh, tồn tại hùng mạnh song song sinh tồn.
Thực lực của đệ tử trẻ tuổi không cao, kiến thức không nhiều, kinh nghiệm xử lý tình huống không có, như vậy tùy tiện loạn xông xáo bên ngoài nào có khác gì chịu chết? Đâu phải ai cũng mang trên mình đại khí vận gia thân.
Dưới một trăm tuổi,muốn đi ra ngoài? Có thể, đó là trường hợp nếu như vị đệ tử này được cấp bậc đồng tộc hay sư huynh đệ đồng môn, tu vi đủ cao dẫn đi ra ngoài hoặc đạt được sư phụ hoặc cấp bậc tu sĩ bối phận tương đương đồng ý.
Huống chi, tiểu thư của nàng đâu chỉ là trốn khỏi lãnh địa Trần gia đơn giản như vậy.
Nàng đây là còn là muốn hạ giới.
Minh Nguyệt giới không phải là hạ giới trực tiếp lệ thuộc Hồng Thiên Đại thế giới, tính bất ổn, độ rủi ro và sự nguy hiểm là cao không lường được.
Sự tình này, có thể so sánh với tự tiện rời đi tổ địa nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Thiếu nữ váy xanh nghe vậy, khẽ nhăn mày, đối với Uyển Nhi bĩu môi nói: “Uyển Nhi tỷ, ngươi xem, ngươi nói thật khó nghe.
Ta đâu phải là trốn ra.
Ta đây là nghiêm túc làm nhiệm vụ, là nghiêm túc vì gia tộc tìm về thân nhân huyết mạch.
Công việc cao cả như thế, làm sao có thể nói là trốn đi.”
Uyển Nhi bất đắc dĩ nhìn tiểu thư của nàng, nói: “Thế nhưng là tiểu thư.
Cái này, người đi ra ngoài, người không sợ các vị tiền bối bắt quay trở lại sao? Đừng nói là đi ra ngoài, chỉ cần tiểu thư biến mất khỏi cung điện một khoảnh khắc,các vị tiền bối sẽ ngay lập tức biết được.”
Thiếu nữ váy xanh chỉ cười hì hì đáp lại.
Sau đó, hai tay nàng nhẹ nhàng bấm pháp quyết.
Một làn khói mờ xuất hiện giữa đình rồi tán đi rất nhanh.
Hiện lên ở vị trí đó là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, bất luận là dung mạo, khí tức, trang phục, dáng vẻ,...!hết thảy cùng với thiếu nữ váy xanh khi trước giống nhau như đúc.
Uyển Nhi trợn mắt lên kinh ngạc.
Ngay cả nữ tử mang giáp trụ nãy giờ yên lặng một bên cũng lộ ra ngoài ý muốn.
“Tiểu thư, đây là…” Uyển Nhi kinh hô lên.
Thật quá giống.
Đứng trước mặt nàng bây giờ dường như là có hai vị tiểu thư vậy.
Đây không phải chỉ là bề ngoài, cũng không phải chỉ là khí tức hay trang phục, đây là cảm nhận về sự tồn tại, tựa như trên thế gian cùng một lúc xuất hiện hai thiếu nữ mang váy xanh, song song cùng tồn tại vậy.
Thiếu nữ áo xanh bây giờ mới đắc chí, cười tươi nói ra: “Như thế nào? Có lợi hại hay không?” Cho đến khi nhìn thấy biểu lộ của Uyển Nhi, đã có kinh ngạc lại có có ngỡ ngàng, chấn kinh, nàng mới hài lòng giải thích: “Pháp thuật này Ảo Linh phân thân thuật, có thể tạo ra phân thân mang ngoại hình, khí tức, tu vi, thậm chí là mô phỏng linh hồn giống hệt như bản thể.
Điểm yếu là phân thân này không thể tu luyện, thời gian tồn tại cũng không quá dài.” Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: “Cho nên, tốc độ của chúng ta phải thật nhanh.
Trước khi phân thân này tan biến, chúng ta phải rời khỏi phạm vi Trần gia.”
Uyển Nhi nhìn qua hai vị tiểu thư, thở dài nói: “Thế nhưng, tiểu thư người đã nghĩ đến hay chưa, khí tức của người chỉ cần rời khỏi phạm vi Tổ địa, các vị tiến bối vẫn sẽ biết được.”
“Đề phòng điều này, ta đã có chuẩn bị.” Thiếu nữ váy xanh nhanh nhẹn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu rất lớn, mặt ngoài một màu đen kịt.
Khi Uyển Nhi buông thử thần thức thăm dò thì ngạc nhiên phát hiện ra, thần thức của nàng không thể xem thấu chiếc áo này.
Hơn thế nữa, từ chiếc áo này còn tản mát ra một cỗ lực lượng tinh thần, cưỡng chế nàng vô ý thức xem nhẹ chiếc áo.
Uyên Nhi kinh ngạc: “Đây là …”
Thiếu nữ áo xanh cười hì hì, thần bí nói: “Bảo vật.
Ta phải hao hết công sức mới từ trong kho bảo vật trộm ra tới.
Ngươi tuyệt đối không thể lộ ra tới.”
Uyển Nhi bị kinh hãi đến ngớ người.
Trộm… Trộm ra tới? Cái này không phải là tội nặng sao? Đừng nói là nàng, cho dù là đệ tử dòng chính như tiểu thư của nàng mà bị phát hiện tội này, nhất định phải chịu trừng phạt nặng.
Đến nỗi nàng, nàng thật không dám nghĩ.
Hai mí mặt của nàng, trong lúc vô thức, đã khẽ run rẩy lên không biết bao nhiêu lần.
Qua thật lâu, nàng mới miễn cưỡng đè nén tâm tình xúc động lại.
Nàng vẫn chưa muốn từ bỏ, nàng cần tiếp tục khuyên can tiểu thư.
Tự tiện trốn ra khỏi gia tộc đã là tội, tự tiện hạ giới còn là tội lớn hơn nhiều.
Nàng nói tiếp: “Thế nhưng là tiểu thư, người đã nghĩ đến trận pháp, kết giới thủ hộ tổ địa Trần gia? Chúng ta chỉ là mấy cái Tam phẩm tu sĩ, lại như thế nào trốn ra ngoài?”
Thiếu nữ váy xanh không có chút nào hoang mang, lấy ra viên hạt châu lớn như một nửa nắm đấm người lớn, màu trắng ngà như sữa, trên thân tản mát ra quang mang nhè nhẹ, dịu dàng, xen lẫn vào đó là đạo vận huyền diệu khó lường, cực kỳ thâm thúy, cũng cực kỳ cao thâm.
Uyển Nhi vừa nhìn thấy viên hạt châu, hai con người không khỏi co rụt lại.
Nàng còn chưa kịp nói câu nào, thiếu nữ váy xanh đã nói ra: “Cửu phẩm Phá Giới Châu, có thể lặng yên không một tiếng động xuyên qua bất kỳ kết giới, trận pháp nào không quá Cửu phẩm.
Có thứ này, chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi Trần gia mà không bị cha mẹ phát hiện.”
Tất nhiên, đối với một kẻ xa lạ, chỉ bằng một viên Cửu phẩm Phá giới Châu mà nghĩ xâm nhập hay từ trong lãnh địa Trần gia thoát ra an toàn thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Thế nhưng, thiếu nữ váy xanh thì khác, nàng bản thân vốn là đệ tử dòng chính Trần gia, lấy dòng máu Trần gia vẫn còn chảy trong huyết quản của nàng, nàng có thể tránh đi rất nhiều cửa ai khó khăn.
Cửu phẩm Phá Giới Châu chỉ là vừa vặn trợ giúp nàng vượt qua những nơi không thể tránh mà thôi.
Mà Uyển Nhi ở một bên khác thì chân chính xem như nhìn ra, tiểu thư của nàng không phải làm chuyện hấp tấp.
Chỉ e rằng, người sau đã lên kế hoạch một thời gian không ngắn cho lần phạm tội này., Uyển Nhi rất bất đắc dĩ: “Vậy còn người hộ đạo?”
“Yên tâm.” Thiếu nữ váy xanh vỗ ngực chắc chắn nói: “Tôn lão đã đồng ý bảo hộ chúng ta.
Lấy Thất phẩm Tôn giả tu vi của Tôn lão, ở một cái tiểu thế giới như Minh Nguyệt giới, hắn chắc chắn bảo hộ chúng ta chu toàn.”
Uyển Nhi thở dài, cùng lúc trong lòng lại có chút đồng cảm với Tôn lão.
Có ai lại muốn mạo hiểm, cùng với tiểu thư tòng phạm phạm tội như vậy? Bọn hắn lại không phải là đệ tử dòng chính Trần gia, thật sự bị trừng phạt xuống, nhất định là nặng vô cùng.
Đoán chừng, Tôn lão hẳn là bị tiểu thư uy bực lợi dụ, bị dồn đến đường cùng, không còn cách nào mới miễn cưỡng cùng nàng đồng ý.
Uyển Nhi vẫn còn tiếp tục cố gắng khuyên can tiểu thư nàng một hồi lâu, thế nhưng, tất cả đều vô dụng.
Tính tình tiểu thư nàng xưa nay bướng bỉnh, ý định một khi đã quyết sẽ rất khó thay đổi lại.
Chính nàng cũng là khó khăn vô cùng.
Bất đắc dĩ, nàng đành phải hướng tới nữ tử mặc giáp vẫn luôn canh chừng ở bên cạnh.
Nàng truyền âm nói: “Ngươi cũng không thay ta khuyên giải tiểu thư một phen? Tiểu thư thật hạ giới, cả ta và ngươi đều gánh không nổi trách nhiệm.”
Người kia chỉ lạnh nhạt nàng trở về một câu: “Tiêu thư quyết định, xưa nay ta và ngươi liệu có thể can thiệp?”
Ý tứ của nàng cũng rất rõ ràng, thiếu nữ váy xanh một khi làm ra quyết định, nàng sẽ nghe theo vô điều kiện, bất luận điều ấy vô lý đến như thế nào.
Đây là nghĩa vụ của một người Kỵ sĩ, cũng là đức tin và triết lý tu luyện của nàng.
Thiếu nữ váy xanh cũng nhận ra động tác của hai người, nàng không khỏi đối với Uyển Nhi nói ra, giọng điệu cực kỳ chân thành: “Uyển Nhi tỷ tỷ, ngươi cũng không cần vì ta khuyên giải nữa, chuyện này ta đã quyết, nhất định là sẽ không thay đổi.”
“Thế nhưng là tiểu thư…” Lời của Uyển Nhi còn chưa nói xong, nàng đã bị thiếu nữ áo xanh phất tay ngăn lại.
Biểu cảm của người sau giờ đây đã trở nên nặng nề, cảm xúc hàm chứa tâm sự: “Uyển Nhi tỷ, ngươi có biết không? Ta từ nhỏ lớn lên mà số lần thấy mẹ ta cười không đủ năm đầu ngón tay.
Ta thương xuyên thấy mẹ ta ngồi lẳng lặng một mình, ánh mắt buồn rầu, mang theo suy tư nhìn về nơi phương xa.
Cha ta nói, mẹ ta nhớ anh ta, mẹ cảm thấy có lỗi với anh ta; trong lòng mẹ luôn luôn mang theo dằn vặt cùng áy náy đối với người anh thất lạc hơn hai mươi năm.
Trong hơn hai mươi năm, mẹ ta chưa từng tu luyện lấy một lần, tu vi không hề tinh tiến lấy một tia, thậm chí có dấu hiệu thụt lùi.”
Nói đến đây, ánh mắt nàng trở nên kiên định: “Cho nên, bất luận như thế nào, dù cho cơ hội chỉ là một tia mỏng manh nhất, ta cũng phải tìm về cho bằng được người anh chưa từng gặp mặt của ta.”
Trong khoảnh khắc này, lời nói của nàng thể hiện ra không gì sánh được vững chắc, ý chí của nàng không sót lại chút nào thể hiện ra, quyết tâm của nàng chưa bao giờ lớn đến thế.
Nữ tử mặc giáp đứng ở một bên quan sát điều này, hai con mắt không khỏi tỏa sáng: lòng dạ như vậy, quyết tâm như vậy, đây chính là điều kiện tối thiểu một Kỵ sĩ thực thụ.
Mà Uyển Nhi thì trầm mặc lại.
Nàng yên lặng thật lâu không nói lời nào.
Ánh mắt của nàng đảo quanh hồ nước, ngắm nhìn những con cá bảy màu lộng lẫy, sặc sỡ tự do bơi lội quanh hồ.
Rốt cuộc, nàng hít sâu một hơi, đối với thiếu nữ áo xanh nói: “Tốt.
Đã tiểu thư hạ quyết tâm muốn hạ giới, vậy Uyển Nhi cùng một chỗ bồi tiếp tiểu thư.”
Thiếu nữ váy xanh nở nụ cười xinh đẹp: “Ta đã biết, Uyển Nhi tỷ tỷ đối với ta tốt nhất.”
“Tốt.
Tốt.
Tốt.” Uyển Nhi lắc đầu xua tay: “Tiểu thư cũng không cần nói như vậy, tiện chết Uyển Nhi.” Sau đó, nàng dường như chú ý tới điều gì, không khỏi hỏi: “Tiểu thư cũng không nên đắc chí quá sớm.
Tiểu thư đã có kế hoạch hành động tại Minh Nguyệt giới? Tiểu thư hẳn là biết, Minh Nguyệt giới, dù chỉ là một phương Tiểu thế giới, thế nhưng độ rộng lớn của nó tuyệt không thể coi thường.
Đừng nói chúng ta chỉ mấy tên Tam phẩm tu sĩ,cho dù là Tôn lão, lấy Thất phẩm tu vi, để tìm ra một người giữa thiên địa mênh mông như vậy trong thời gian ngắn là điều không thể nào.”
Uyển Nhi nói vấn đề rất thực tế.
Minh Nguyệt giới không phải là hạ giới thuộc Hồng Thiên Đại thế giới, Trần gia càng không có thế lực phụ thuộc trực tiếp nơi đó.
Không có cách, Minh Nguyệt giới quá nhỏ bé so với một con quái vật khổng lồ như Trần gia.
Đã không có thế lực phụ thuộc, điều này cũng tương đương với chuyện các nàng hạ giới không nhận được trợ giúp.
Trong môi trường xa lạ, không người quen, không quen thuộc tình huống, tự thân vận động đi tìm một người là chuyện không dễ dàng.
Thiếu nữ áo xanh lúc này nghiêm túc dật đầu: “Chuyện này ta suy nghĩ qua.
Ta sẽ mang theo không ít linh thạch cùng bảo vật.
Từ đó lấy Tôn lão ra mặt, mượn nhờ lực lượng tu sĩ bản thổ thay thế chúng ta tìm kiếm.”
Uyển Nhi khẽ gật đầu.
Cách này đích thực là không tệ, mượn nhờ lực lượng của tu sĩ, cáng nàng sẽ tiết kiệm thời gian rất nhiều, chỉ cần linh thạch, tài nguyên đầy đủ nhiều, người ta sẽ cam tâm tình nguyện bán mạng.
Mà Trần gia, xưa nay chính là không thiếu nhất Linh thạch.
Uyển Nhi suy nghĩ trong chốc lát, hơi do dự mới nói ra: “Tiểu thư, nếu như ta nhớ không lầm, Nam Cung gia chúng ta tại Minh Nguyệt giới cũng đỡ lên một phương thế lực.
Thế nhưng, ta rất lâu rồi không nghe tới cha mẹ nhắc qua phương thế lực này.
Cụ thể lớn nhỏ thế nào, sức ảnh hưởng ra sao, ta thật không rõ ràng.
Bất quá, nếu tiểu thư không chê, vậy xin tiểu thư sử dụng bọn họ tìm kiếm.
Dù sao, so với chúng ta từ bên ngoài mới đến, đầu đuôi hoàn cảnh không rõ ràng, có bọn hắn tu sĩ bản thổ kiến thức và quan hệ, hành động cũng tiện lợi hơn nhiều.”
Thiếu nữ váy xanh khẽ gật đầu: “Như vậy cũng tốt, ta liền nghe Uyển Nhi tỷ.’
- --------------------
Ba ngày sau đó, thiếu nữ váy xanh đúng hẹn mang theo Nam Cung Uyển Nhi, vị nữ tử mặc giáp trụ cùng Tôn lão lặng lẽ rời đi địa phận Trần gi.
Cùng lúc, trên một đỉnh núi cao ngất, linh khí kết thành mây mù lượn lờ, che lấp lưng chừng núi, xung quanh có đếm không hết cao giai Tiên cầm, Linh Thú vờn quanh, hai người đàn ông, một già một trẻ, một trước một sau, đứng chắp tay nhìn về phía bốn bóng đen đang dần biến mất nơi chân trời.
Sau thật lâu, người đàn ông trẻ tuổi, đứng phía sau, mới nhịn không được hỏi thăm: “Cha, người cứ như vậy để cho Thanh Nhi tự tiện rời khỏi Tổ địa? Rời khỏi Tổ địa liền không nói, hiện tại nó còn dám tự mình mang người hạ giới? Cha liền không ngăn Thanh Nhi lại?”
Người đàn ông vẻ ngoài thành thục hơn một chút, cười lên ha ha: “Thanh Nhi đứa cháu gái này của ta tính tình như thế nào người còn không biết? Từ xưa đến nay, tính cách của nó bướng bỉnh có thừa, nếu như ngươi ngăn lại Thanh Nhi, ai mà biết được nó ở trong Tổ địa gây loạn ra chuyện gì.
Đã như vậy, chi bằng thỏa mãn con bé một lần, cũng coi như cho Thanh Nhi có cơ hội sớm một chút nhìn ngắm thế giới bên ngoài.”
“Thế nhưng mà…”
Người đàn ông lớn tuổi phất tay: “Yên tâm, an toàn của Thanh Nhi, ta đảm bảo.
Ta đã phái người âm thầm bảo vệ con bé từ phía sau, chắc chắn sẽ có không có chuyện gì.”
Người đàn ông trẻ tuổi không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Cha hắn đã yên tâm để cho Thanh Nhi như vậy rời hạ giới, như vậy hết thảy các phương diện hẳn phải chuẩn bị chu toàn.
Đường đường gia chủ Trần gia, cha hắn xưa nay làm việc cẩn trọng, ngay cả hắn cũng không thể so sánh nổi.
Lúc này, người đàn ông già dặn bỗng đổi giọng nghiêm túc, nhìn về phía con trai mình: “Chuyện của đứa bé Trần Nguyên kia như thế nào rồi? Người truyền tin bên kia nói ra sao?”
“Đối phương đã cung cấp cho chúng ta thông tin chi tiết về người được gọi là Trần Nguyên.
Tuổi tác cùng một số chi tiết tương đối trùng khớp với Trần Nguyên nhà ta.
Con và Thái Tố dự định trong thời gian sớm nhất hạ giới, xác nhận xem đó có phải là đứa con trai thất lạc của con và Thái Tố không.”
“Nên làm như vậy.” Người đàn ông lớn tuổi nói: “Mang huyết thống của Trần gia chúng ta, dù là một tia hy vọng cũng không thể từ bỏ.
Chúng ta đã thiếu đứa nhỏ đó quá nhiều, bây giờ có một chút manh mối, sự tình nên tiến hành càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, thưa cha.”
Lúc này, người đàn ông lớn tuổi, dường như nhớ ra chuyện gì, bổ sung: “Còn một vấn đề nữa.
Tình báo của ta cấp tốc truyền tin: những kẻ cung cấp tin tức này cho chúng ta rất có thể liên quan đến Thần Luyện Tiên triều.
Ngươi cũng biết, Thần Luyện Tiên triều hiện tại rối ren thành cái dạng gì rồi.
Rất có khả năng, đối phương sẽ mượn cơ hội lần này để lôi kéo chúng ta.
Mặc dù Trần gia chúng ta không e ngại Thần Luyện Tiên triều, thế nhưng, nếu để bị cuốn vào vũng nước đục đó, lợi không bù được hại.
Con và Thái Tố đi chuyến này, xử lý cho khéo.”
“Vâng, thưa cha.” Nam tử trẻ tuổi cung kính đáp lại.
Tầm mắt của hai người một lần nữa buông về phía chân trời, phương hương trùng hợp với nơi mà bốn người Trần Thanh Nhi biến mất không lâu trước đó.
Ánh mắt của cả hai lấp lóe, trong đầu suy nghĩ, tính toán không biết bao nhiêu điều..
Chương : Giằng co
Tiểu thế giới, Thanh Châu, Nam Hoàng vực, Minh Nguyệt giới, ba tháng sau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, ba tháng đã qua đi. Ba tháng này, Trần Nguyên vẫn một mực tại tĩnh tọa, lĩnh hội Thủy chi đại đạo từ Bạch Ngọc Thánh Liên đang không ngừng phóng thích ra xung quanh. Thật là nói, không hổ là Thánh phẩm cấp bậc Thủy hệ thuộc tính bảo vật, đại đạo áo nghĩa bên trong nó huyền diệu vô cùng, đã thâm ảo, phức tạp, tối nghĩa như một khi bị tu sĩ nắm tới, như vậy quả thực là được lợi ích khổng lồ. Nếu có thể duy trì cường độ lĩnh hội đại đạo như vậy một đến hai năm, như vậy, ngay cả bản tôn của hắn tu vi cũng có thể nhấc lên ít nhất một cái tiểu cảnh giới, thậm chí, bước vào Cảnh giới thứ năm Đệ Nhất trọng đại viên mãn cũng không phải là chuyện đùa.
Trần Nguyên đạt được thu hoạch không chỉ có cảm ngộ đại đạo. Cỗ phân thân này của hắn, tu vi cũng đã đột phá Tam phẩm tầng tám, thành tựu Tam phẩm tầng chín tại mấy ngày trước. Điều này để cho Trần Nguyên cảm thấy kinh ngạc không thôi. Nên biết, hắn đi thế nhưng là đạo cực hạn, tại mỗi một cảnh giới cần lĩnh hội cho đến cực hạn của cảnh giới ấy, độ khó, nỗ lực và thời gian cần bỏ ra so với một tu sĩ thông thường nhiều hơn vô số lần. Ấy thế mà, hắn chỉ tiêu tốn thời gian không đến ba tháng liền vượt ngang qua một tầng cảnh giới. Hiệu suất này, so với hắn tự mình tu luyện thì phải nhanh hơn đến hàng chục lần.
Sau cùng, Trần Nguyên chỉ có thể quy công cho Nguyệt Nhi luyện hóa Đào Tiên và chính bản tôn đang không ngừng hấp thu đại đạo từ một bảo vật cấp bậc Thánh phẩm. Bất kể là về phương diện năng lượng hay đối với cảm ngộ, hai thứ quan trọng nhất cho tu sĩ tiền kỳ, hắn đều đang mở hack, hơn nữa là hack vượt xa phạm trù thông thường cho nên mới có thành tựu nhanh đến như vậy.
Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là hắn và Nguyệt Nhi không hề ra sức. Chính là bởi vì Nguyệt Nhi là Thượng phẩm Linh Quỷ, thực lực lại là Tứ giai hậu kỳ, tốc độ luyện hóa Đào Tiên của nàng mới khủng khiếp như vậy. Đến nỗi lĩnh ngộ Thủy chi đại đạo, ấy là nhờ ngộ tính quá không phù hợp với thói thường của hắn mới có khả năng tiêu hóa đại đạo từ Thánh phẩm bảo vật trong thời gian ngắn như thế. Đổi lại là Tam phẩm, thậm chí là Tứ phẩm, Ngũ phẩm tu sĩ thông thường, để bọn hắn tiếp xúc với cấp bậc này đạo vận, chẳng khác nào cưỡng ép sử dụng bàn tính gảy của người cổ đại để mô phỏng khí hậu trái đất một tỷ năm sau.
Thu hoạch lớn không chỉ có Trần Nguyên. Nguyệt Nhi, bởi vì thể nội năng lượng cộng hưởng với Trần Nguyên, tu vi của nàng cũng tăng lên một mảng lớn, sánh ngang với Tứ phẩm tầng tám Thượng nhân. Đến nỗi Thiên Lan, Trần Nguyên thật nhìn không ra người này có hay không bất kỳ tiến bộ nào. Nàng xưa nay biểu cảm luôn luôn lạnh nhạt, bất quá, từ biểu lộ chăm chú của nàng, hẳn là nàng thu đến chỗ tốt. Nếu không có chỗ tốt, Thiên Lan là sẽ không nghiêm túc đến như vậy. Đây là lý giải của Trần Nguyên đối với nàng.
Mà thu hoạch lớn nhất, không ai khác ngoài Lữ Như Yên. Nàng trực tiếp hướng về Thánh Liên, tiếp nhận Tà khí, thanh tịnh rồi thu lại nguồn năng lượng tinh thuần khổng lồ. Đạo vận của Thánh Liên là Thủy chi đại đạo, hoàn mỹ phù hợp với thể chất và công pháp tu hành của nàng, hơn thế nữa, đạo vận của Thánh Liên cũng hướng về phía nàng tụ tập dày đặc nhất, huyền diệu và tinh túy nhất. Hết thảy mọi thứ, dường như ngay từ đầu đều vì Lữ Như Yên, hay nên nói là, tu sĩ tu hành Thủy hệ thuộc tính, tới trợ giúp Thánh Liên, mà chuẩn bị.
Trần Nguyên thật sự ưa thích cảm giác hiện tại: an nhàn yên ổn bên cạnh người hắn thích, chậm rãi cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, đạo hạnh không ngừng tăng lên, tu vi theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà tăng trưởng. Đáng tiếc, sự tình không phải bao giờ cũng thuận theo ý người.
Lúc này, Bạch Ngọc Thánh Liên đột nhiên sinh ra dị biến. Cỗ Tà khí khổng lồ từ bên dưới miệng Trấn Tà giếng đột nhiên bộc phát, tựa như một trận đại hồng thủy, hay là một ngọn núi lửa tích lũy đã lâu, chỉ trực chờ bùng nổ mãnh liệt nhất. Trần Nguyên ở ngay bên cạnh có thể cảm thụ rõ ràng, cỗ năng lượng khủng bố đến cực hạn ấy đang không ngừng tuôn trào, theo những đường Tà khí đen kịt, đậm đặc đến cực điểm, cưỡng ép rót vào bên trong Thánh Liên. Không đúng. Ẩn chứa bên trong những đường Tà khí đen kịt, tối tăm đến cực hạn, như những cây xúc tu gớm ghiếc nối liền Thánh Liên với Trấn Tà giếng, còn có một cỗ ý thức tà ác, đen tối, xấu xa, mang theo bản nguyên đồng căn đồng nguyên với nguồn Tà khí khổng lồ đang dâng lên. Cỗ ý thức nguyên thủy, mạnh mẽ, tựa như là cốt lõi, thứ tinh túy nhất bên trong Tà khí, đang lợi dụng lực khổng lồ của Tà khí như lớp vỏ ngoài, cũng là vũ khí để mạnh mẽ xông phá các tuyến phòng thủ của Thánh Liên.
Trần Nguyên nhíu chặt lông mày, cẩn thận theo dõi diễn biến. Thiên Lan ở bên cạnh hắn, cũng bởi vì sự tình thất thường, mà đình chỉ cảm ngộ, mở ra hai con mắt. Biểu cảm của nàng so với Trần Nguyên còn bình tĩnh hơn một chút.
Theo cỗ lực lượng khổng lồ của Tà khí không ngừng công phá, Thánh Liên lúc này cũng run lên nhè nhẹ, ánh sáng từ trên thân nó không ngừng chập chờn, tựa như đang cố hết sức gồng gánh. Mà cỗ ý chí tà ác của Tà Thần, thứ tinh túy và cốt lõi sâu xa nhất của lực lượng Tà khí khổng lồ đang không ngừng thăm dò sơ hở để tìm cơ hội xâm nhập nội bộ Thánh Liên.
“Không đúng.” Quan sát hồi lâu, Trần Nguyên thầm hô: “Mục tiêu của nó không phải Thánh Liên mà là… Như Yên.”
Có lẽ, cỗ ý chí kia của Tà Thần cảm nhận được lực lượng của Lữ Như Yên, trong ba tháng qua, không ngừng thay tẩy đi Tà khí; nó nhìn ra mối đe dọa đến từ nàng. Cho nên, nó muốn lợi dụng con đường vận chuyển Tà khí của Thánh Liên, thông qua khe hở, tiến đến công kích nàng?
Trần Nguyên ở một bên, chậm rãi suy đoán, lại băn khoăn không biết có nên hay không đánh gãy Lữ Như Yên, để nàng kịp thời chặt đứt liên hệ với Bạch Ngọc Thánh Liên. Lữ Như Yên hiện tại còn đang ở vào trạng thái không minh, trạng thái so với đốn ngộ còn khó gặp hơn và đối với cảm ngộ, tu luyện cũng có lợi hơn rất nhiều. Thế nhưng là, ở trạng thái không minh, nàng hoàn toàn không co một chút nhận thức nào đối với ngoại giới, cho dù có là nguy hiểm chí mạng đi chăng nữa. Lúc này, toàn bộ thần trí, tinh thần của nàng đều tập trung cho việc trợ giúp Thánh Liên hoàn thành tịnh hóa Tà khí. Thứ duy nhất còn đang bảo vệ nàng chính là cơ chế thủ hộ tự động mà Bạch Ngọc Thánh Liên buông ra để bảo vệ người tới trợ giúp nó. Tuy nhiên, nếu cỗ ý chí Tà Thần kia có thể đánh vỡ phòng ngự của Thánh Liên, xông qua đường vận chuyển Tà khí để công kích Lữ Như Yên, vậy thì cơ chế thủ hộ này liền vô dụng.
Trần Nguyên không suy nghĩ nhiều nữa. Hắn không định đánh gãy Lữ Như Yên cảm ngộ. Đây là đoạn đi một cọc cơ duyên lớn của nàng. Lực lượng của hắn bắt đầu ngưng tụ, hình thành một làn sóng, không nhìn cản trở của Tà khí, nhằm theo hướng cỗ ý chí Tà Thần kia mà đánh tới. Hắn không có câu thông với bản tôn, hết thảy chỉ dùng lực lượng của cỗ phẫn thân này. Đây là bước đầu tiên thăm dò đối phương.
Lực lượng của Trần Nguyên rất dễ dàng đi xuyên qua mặt ngoài của Bạch Ngọc Thánh Liên, thuận lợi ngược theo dòng chảy năng lượng, đối kháng chính diện với ý chí Tà Thần đang tìm cách xông vào. Không biết có phải nguyên do hắn hấp thu đạo vận của Thánh Liên hay không mà Thánh Liên không đối với lực lượng của hắn bài xích, tựa như là công nhân hắn trở thành đồng minh của nó.
Lực lượng của hắn và ý chí của Tà Thần va chạm.
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, không có chấn động rung chuyển trời đất, càng không có sóng xung kích đánh sập vạn dặm tinh không. Lực lượng của hắn, tại trong một khoảnh khắc tiếp xúc với ý chí Tà Thần, ngay tại chỗ bị thôn phệ, bị phân giải, bị đồng hóa, trở thành một bộ phận của Tà khí.
Trần Nguyên khẽ giật mình. Đây chính là quyền năng của Tà Thần sao? Chỉ là một sợi ý chí thì có thể ngay lập tức đồng hóa lực lượng của hắn. Nên biết, lực lượng của hắn hiện tại đã có thể so sánh với Tứ phẩm hậu kỳ tu sĩ.
Thế nhưng, còn không kịp để hắn trấn định lại, Trần Nguyên đã phát hiện, tầm mắt của hắn đột ngột thay đổi. Mảnh thung lũng quen thuộc đã không còn, sơn mạch khô cằn, vắng vẻ bóng dáng sinh linh cũng đã biến mất, thậm chí, trước mặt hắn đã không phải là bí cảnh tiểu thế giới, nơi mà hắn cùng Lữ Như Yên, Thiên lan vẫn còn tại một khoảnh khắc trước đó.
Choán đầy tầm mắt của Trần Nguyên lúc này là nước, là vô biên vô hạn nước. Không có trời, không có đất, không có đại lục, không có sông núi, rừng cây, không có đồng bằng, cao nguyên, càng không có sinh linh, thực vật, hết thảy chỉ có nước và nước. Trên dưới, trái phải, trước sau, toàn bộ không gian rộng lớn không có đầu, không có cuối đều bị chất đầy bởi thứ nước tinh khiết đến cực hạn, tựa như hết thảy đều cấu tạo nên từ nước, mọi sự tồn tại đều được định nghĩa bởi nước. Không một thứ gì ở chỗ này có thể rời khỏi khái niệm nước.
“Là ta bị cưỡng ép kéo vào một thế giới khác?” Trần Nguyên nảy ra ý nghĩ.
Sự tình diễn ra quá nhanh, chỉ trong một khoảnh khắc lực lượng của hắn tiếp xúc với ý chí Tà Thần và bị nó đồng hóa lực lượng, nhanh đến độ hắn không kịp phản ứng lại. Hắn lập tức cảnh giác lên. Việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra liên kết với bản tôn.
Còn tốt, hành lang tinh thần kết nối với bản tôn vẫn còn tại đó. Như vậy, thủ đoạn hắn có thể sử dụng cũng nhiều hơn rất nhiều. Quan trọng nhất là lực lượng của bản tôn có thể tùy thời giáng lâm.
Hắn bắt đầu mạnh dạn, sử dụng lục lượng tinh thần của bản tôn thăm dò thế giới xa lạ này. Quả thực, đúng như ấn tượng ban đầu của hắn, nơi này đều là nước, hết thảy mọi thứ là nước, đâu đâu cũng là nước, hơn nữa, còn là loại nước tinh thuần, thuần túy đến cực hạn, tựa như là đầu nguồn của mọi dạng tồn tại của nước. Không chỉ có thế, tất cả mọi thứ ở đây cực kỳ đồng nhất, không phân trên dưới, trái phải, trước sau, giống như khái niệm không gian đã mất đi ý nghĩa của nó, thời gian cũng mất đi động lực vận chuyển. Vạn vật chuyển động chỉ còn quy về thứ bản chất gây dựng nên thế giới này: nước.
Một lần quan sát này để cho Trần Nguyên có một cái ý tưởng to gan: Đây sẽ không phải là thế giới nội bộ bên trong Bạch Ngọc Thánh Liên đi? Càng suy nghĩ kỹ, hắn càng cảm thấy hợp lý, càng cảm thấy có khả năng. Trần Nguyên mượn lực lượng tinh thần của bản tôn, ý đồ thăm dò đến cực hạn của phương này thế giới.
"Thật rộng lớn." Trần Nguyên khẽ thốt. Cứ mặc cho cỗ phân thân hiện tại chỉ có khả năng chịu tải một phần rất nhỏ lực lượng tinh thần từ bản tôn của hắn, thế nhưng điều này không ngăn cản được hắn nhìn ra thế giới nội bộ này thật sự thật quá mức to lớn. Lấy cỗ phân thân này có thể gánh chịu lực lượng tinh thần, hắn không có khả năng thăm dò tới tận cùng Thủy giới này. Thế nhưng, hắn có dự cảm, ngay cả Minh Nguyệt giới cũng chẳng thể sánh bằng một góc nhỏ của thế giới này.
Cũng là lúc này, hắn phát giác ra Thủy giới có sự biến đổi. Từ nơi xa, xa thật xa tựa như là vô biên vô hạn khoảng cách, Tà khí tập hợp thành một làn sóng thần, lấy thế phô thiên cái địa mà đánh tới, trực diện va chạm với cả Thủy giới. Tà khí thật sự là nhiều lắm, lực lượng của nó khủng bố đến nỗi, cả không gian như bị áp sập, thời gian bị mạnh mẽ xóa bỏ. Đứng trước uy thế giống như có thể ngay lập tức hủy diệt cả chư thiên vạn giới của nó, dù là cả một thế giới cũng lộ ra nhỏ bé đến thảm thương. Một đợt tấn công này, chỉ e co thể đem cả Thủy giới rộng vô biên vô hạn hoàn toàn chìm vào vô tận tà ác và tiêu cực.
Đúng lúc này, Thủy giới cũng động. Dù là rất nhỏ nhoi thôi, nhưng Trần Nguyên có thể cảm nhận được, từng dòng năng lượng nhỏ bé từ mỗi một giọt nước trong Thủy giới bao la đang chậm rãi vận chuyển. Cả một giới này ngưng tụ lực lượng để chống lại công kích khủng bố đủ để nuốt sống hàng triệu, thậm chí hàng tỷ cái Minh Nguyệt giới kia.
Cũng là lúc này, ánh mắt của hắn bắt được một thân ảnh cao lớn vĩ ngạn, khổng lồ đến mức một bàn tay có thể bao trọn lấy cả một thế giới, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại, dáng người uyển chuyển và quyến rũ đến cực hạn. Cứ mặc cho sự thật rằng, hình thể của nàng là được ngưng tụ từ vô cùng vô tận nước tinh thuần, thế nhưng, hắn vẫn có thể thấy rõ nhan sắc tuyệt trần, so với Thần nữ còn thần thánh hơn, so với Tiên nữ còn phải quý phái, bất phàm hơn. Từng đường nét trên cơ thể nàng tinh tế tỉ mỉ, hoàn hảo đến không thể lại hoàn hảo hơn nữa, giống như thách thức đến giới hạn tận cùng của tự nhiên.
Con người này, hay nói là ý chí này, đang một mình dẫn dắt lấy toàn bộ lực lượng của Thủy giới, chống chọi lấy đợt công kích khủng bố từ Tà khí.
Lực lượng của Thủy giới và lực lượng của Tà khí va chạm. Lực lượng của Thủy giới cố gắng thanh tẩy Tà khí, lực lượng của Tà khí cố gắng xâm nhiễm, đồng hóa nước của Thủy giới. Hai cỗ lực lượng khổng lồ liên tục không ngừng tranh đấu lẫn nhau, thanh trừ lẫn nhau, phá diệt lẫn nhau. Cùng lúc đó, sức mạnh hủy diệt do hai cỗ lực lượng va chạm lớn đến vô biên vô tận, lan tràn khắp Thủy giới, khiến cho cả một thế giới khổng lồ rung chuyển không ngừng. Trần Nguyên ở cách chiến trường xa không biết bao nhiêu, vậy mà còn cảm nhận được xung kích khủng bố như muốn xé toạc cỗ phân thân này ra thành từng mảnh nhỏ.
Thời gian qua không biết bao nhiêu lâu. Hai cỗ lực lượng khủng bố vẫn còn tại tranh đấu. Trần Nguyên đã dần làm quen với loại xung kích hủy diệt từ chiến trường nơi xa truyền lại. Chỉ là, tình huống ở nơi đó để cho hắn mở rộng tầm mắt mà nhìn. Đứng tại giữa nơi kịch liệt nhất của chiến trường là dáng người phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp đến cực hạn, không ngừng điều động lực lượng của Thủy thế giới ngăn cản Tà khí. Thế nhưng là, lực lượng của Thủy thế giới chỉ có thể chặn lại hơn phân nửa lực lượng của Tà khí, phân nửa còn lại đều đến từ chính người nữ tử kinh diễm này gánh chịu. Nàng lấy tự thân của mình, chống đỡ lực lượng ăn mòn của cỗ tà khí đủ để đánh băng hàng triệu, hàng tỷ thế giới kia. Ngay sau đó, lực lượng chưa kịp điều động của Thủy thế giới sẽ chậm rãi trợ giúp nàng, chữa trị lại những phần thương thế bị tà khí ăn mòn.
Một màn này để cho Trần Nguyên khẽ giật mình. Nên biết, Từ Tuyết Nguyệt chịu đến tà khí nhập thể chỉ là một lượng cực nhỏ mà đã mất đi ý thức, thân thể suy yếu đến cực hạn. Vậy mà người phụ nữ trước mắt lấy thân mình gánh chịu lấy cỗ lực lượng tà khí nhiều đến vô cùng vô tận. Không nói đến thương thế khủng bố mà tà khí gây ra, chỉ là cảm giác khi từng phần tử nhỏ nhất trên thân thể bị ăn mòn, bị phá hủy đã đầy đủ dày vò bất kỳ kẻ nào đến phát điên. Hơn thế nữa, nữ tử này còn là trạng thái tàn hồn. Cảm giác đau đớn xung kích trực tiếp tới thần hồn không phải là thứ mà tu sĩ thông thường dám gánh chịu.
Lại qua một thời gian dài, lực lượng của hai phe bắt đầu thối lui. Cả hai lại bắt đầu một lần nữa ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị cho lần giao phong tiếp theo. Thủy thế giới, dường như đi vào một cơ chế tự động, chưa bao giờ ngừng chữa trị cho tàn hồn của nữ tử phong hoa tuyệt đại kia.
Lúc này, từ tận nơi sâu thẳm nhất bên trong cỗ Tà khí, giờ đã bắt đầu chiếm một góc không gian của Thủy giới, một cỗ thanh âm tối tăm, tà ác, mang theo tiêu cực nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, phảng phất chỉ bằng thanh âm liền có thể áp sập cả phương này thế giới:
“Con người, đầu hàng đi. Ngươi không thể chống lại lực lượng của bóng tối. Đầu nhập vào ta, ta sẽ cho ngươi thấy sự vĩ đại của bóng tối, ta sẽ cho ngươi thấy sự vĩnh hằng của bóng tối. Đầu nhập vào ta, và ngươi sẽ trút bỏ được gánh nặng từ vô số kỷ nguyên.”