Cầu Đạo

chương 207: tiên tôn chuyển thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai vị nữ ngoại môn đệ tử bị tiếng nói bất ngờ, mang theo hô hấp dồn dập của nam tử làm cho kinh sợ đến.

Lấy hết dũng khí, các nàng quay người về phía sau mới chợt thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là một người quen.

“Nguyên lai là Vương Lăng Vương sư huynh.” Vị sư tỷ, niên kỷ lớn hơn, thành thục hơn một chút, nhanh chóng lấy lại tinh thần, lễ phép đáp lại.

Nói chính xác thì vị sư huynh này cũng không phải người quen của hai nàng.

Là hai nàng biết Vương Lăng ngược lại Vương Lăng không biết đến hai nàng.

Người ta hiện tại còn đang là nhân vật phong vân, nổi đình nổi đám tại ngoại môn Linh Vân Tiên Cung đâu.

Mấy năm trước, Vương Lăng từ một tên ngoại môn đệ tử, tầm thường vô vi, không có bao nhiêu nổi bật, đột nhiên trở mình, tu vi tinh tiến nhanh chóng không nói, tính cách cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, từ một tên thiếu niên hèn mọn nhút nhát, bỗng chốc trở nên tự tin không gì sánh được.

Tại nửa năm trước, hắn càng là đoạt đến ngoại môn thi đấu vị trí thứ nhất, một đường hát vang, đáng bại không ít sư huynh, sư tỷ thành danh đã lâu.

Bởi vậy, hai vị nữ đệ tử đối với hắn không thể nào không biết, cũng đối với hắn lễ phép có thừa.

Tuy nhiên, Vương Lăng nào có thì giờ chú ý đến tiểu tiết này.

Hắn khẽ gắt, giọng nói có chút đáng sợ: “Sư muội, ngươi nói là, Cung Chủ muốn để cho Ngọc Nữ sư tỷ đến phục thị ba tên công tử từ thượng giới?”

Hai vị nữ đệ tử, đối diện với con mắt của Vương Lăng có chút sợ hãi.

Vẫn là vị sư tỷ, ổn trọng hơn một chút, dù hết sức lực gật đầu nói ra: “Pha… Phải… là như vậy.

Sư muội… chính là nghe được như vậy khi đang dọn dẹp tiểu viện cho ba vị công tử kia.”

“Làm sao có thể?” Vương Lăng trừng to hai mắt, không thể tin được thốt lên.

Sau đó, hắn không còn tâm trạng để ý đến hai vị ngoại môn nữ đệ tử, đã có chút sợ hãi, lại không biết làm sao.

Hắn một đường gấp gáp quay người, cấp tốc tiến về nơi sâu Linh Vân Tiên Cung, thậm chí cũng quên luôn chào hỏi hay cảm ơn một lời với người đã thông tri tin tức cho hắn.

Qua thật lậu, vị thiếu nữ mới lấy lại tinh thần.

Nàng nhìn theo phương hướng Vương Lăng biến mất hỏi: “Vương sư huynh đây là…?”

Sử tỷ ngây người một lúc, nghĩ đến cái gì, trừng to mắt thốt lên: “Vương sư huynh chẳng lẽ… có ý tứ với Ngọc Nữ sư tỷ? Thế nhưng là… thế nhưng là… “

Ngay cả đã nói thành lời, nàng cũng không dám tin tưởng.

Vương Lăng mặc dù tu vi ưu việt, thực lực siêu quần, lại là trong thời gian gần đây nhân vật phong vân, tuy nhiên, đó chỉ là ngoại môn đệ tử mà thôi.

Có thể đứng tại nội môn, chỉ chừng đó vẫn chưa đủ để làm hắn nổi bật, ấy là chưa nói đến thân truyền đệ tử rồi mới đến tầng thừ Ngọc Tử, Ngọc Nữ.

Tại trong mắt nàng, khoảng cách của hai bên vẫn là quá xa, tựa như trời với đất một dạng vậy.

Vương Lăng có thể có ý tứ với Ngọc Nữ sư tỷ, bất quá, bộ dáng hùng hổ dọa người kia của hắn để cho nàng có chút sợ hãi.

Mặt khác, nàng chợt nghĩ tới lời nói trước đó, bên miệng khẽ nỉ non: “Chi e, Vương Lăng sư huynh lần này hiểu lầm ý ta rồi.”

Nàng nhớ tới lời nói của mình.

Nếu như nàng biết đến Vương Lăng có ý tứ với Ngọc Nữ, như vậy không khó để đoán ra vì sao Vương Lăng lại biểu cảm hấp tấp như vậy.

Đoán chừng, hắn cũng là nghe tin Ngọc Nữ bị đưa đến phục thị ba vị công tử thượng giới đi.

Thế nhưng là, Vương Lăng đây là hiểu sai ý tứ của nàng.

Phục thị trong ý của nàng là một loại tập tục tương đối phổ biến giữa các thế gia, trong đó, thế gia đẳng cấp thấp hơn thường gửi con cháu dòng chính tới trở thành người hầu cho con cháu của thế gia cao cấp hơn.

Mặc dù, những vị con cháu thế gia này được xưng là người hầu, thế nhưng, nào có ai dám đem bọn hắn thành người hầu đối đãi.

Thay vì nói những vị tiểu thư, công tử này là người hầu, chính xác hơn mà nói bọn họ làm là trở thành tâm phúc, thuộc hạ thân cận nhất của tầng lớp tinh anh nhất trong thế gia cao cấp kia.

Ví dụ dễ thấy nhất là Nam Cung gia lệ thuộc Trần gia, Nam Cung Uyển Nhi từ rất sớm được đưa đến bên cạnh Trần Thanh Nhi để phục thị nàng.

Và dù xú danh là trở thành tùy tùng, thế nhưng tại Trần gia, địa vị của Nam Cung Uyển Nhi còn cao hơn địa vị của rất nhiều đệ tử Trần gia khác.

Không có cách, chỉ là do vị trí của Trần Thanh Nhi bên trong gia tộc thật cao, cho nên địa vị của Nam Cung Uyển Nhi cũng vì thế được nâng lên.

Trên thực tế, cách làm này của các thế gia có điểm tương đồng với quý tộc phương tây từ nhiều thế kỷ trước trên Trái Đất, khi mà bọn họ, khi mà bọn họ cũng gửi các tiểu thư nhà mình tới làm hầu nữ cho công chúa Hoàng gia, mục đích để các tiểu thư trong nhà được học lễ nghi và tiếp cận giáo dục ở mức độ cao nhất.

Tại thế giới này, thay vì lễ nghi và giáo dục, thứ mà các thế gia tầng dưới mong muốn là tài nguyên, công pháp và truyền thừa.

Ở đây, Cung chủ Linh Vân Tiên Cung đoán chừng cũng nhắm vào điểm này, tiến cử Ngọc Nữ Linh Vân Tiên Cung, đưa nàng phục thị cho mấy vị đại nhân đến từ thượng giới kia.

Duy chỉ có một vấn đề nàng không hiểu, đó chính là, theo truyền thống, chỉ có nữ tử tới phục thị tiểu thư, nam tử phục thị thiếu gia; vậy Cung Chủ Linh Vân Tiên Cung lại như thế nào đưa Ngọc Nữ đến bến ba vị công tử thượng giới?

Vương Lăng cũng bởi như vậy mà hiểu lầm rồi sinh ra bất mãn đi?

Vị nữ ngoại môn đệ tử nọ lúc này thật luống cuống.

Nàng muốn đuổi theo Vương Lăng, giải thích với hắn một câu, tuy nhiên, tốc độ của người sau nhanh lắm, tu vi nàng lại kém xa, cuối cùng, nàng lực bất tòng tâm, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại có chút phiền muộn.

“Chỉ hy vọng Vương sư huynh không làm chuyện gì xung động ngoài ý muốn đi.” Nữ đệ tử nhỏ giọng thì thầm, giọng nói mang theo lo lắng cùng áy náy.

------------------------------

Vương Lăng quả thực không phải rất hiểu các tập tục giữa những thế gia với nhau, bao quát trong đó thứ được gọi là ‘phục thị’ này.

Hắn vốn không phải là người của thế giới này.

Thế giới trước của hắn không có những quy củ phức tạp như vậy, hoặc cũng có lẽ là có nhưng hắn không để vào mắt.

Đến một thế này, hắn xuất thân bần hàn, tự nhiên tiếp xúc không đến vòng giao lưu giữa các thế gia.

Bởi vậy, Vương Lăng vừa nghe đến hai tiếng ‘phục thị’, hắn theo bản năng, ngay lập tức nghĩ đến loại ý nghĩ bẩn thỉu kia.

Vương Lăng trong lòng suy nghĩ rất nhiều.

Ngọc Nữ sư tỷ là nữ tử hắn một thế này một mực ái mộ, bây giờ nghe nói, nàng bị đưa đến phục thị cho nam nhân khác, hắn làm sao có thể bình tĩnh?

Vương lăng một đường cấp tốc ngự kiếm đến Ngọc Nữ phong.

Tu vi của hắn chỉ là Nhị phẩm tầng tám, thế nhưng lấy thủ đoạn từ kiếp trước, tốc độ ngự kiếm của hắn, so với một số Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ còn nhanh hơn mấy phần.

Vừa đáp xuống trước Ngọc Nữ phong, Vương Lăng đã bị hai vị nữ đệ tử ngăn lại: "Sư đệ, phía trước là Ngọc Nữ phong, nếu như sư đệ không được cho phép hay không sở hữu tín vật, ngươi không thể tùy ý tiến lên."

Là hai vị tùy tùng của Ngọc Nữ, niên kỷ khá trẻ, tu vi đã là Tam phẩm sơ kỳ, đặt tại trong đám đệ tử nội môn đến là đúng đầu nhất một nhóm.

“Hai vị thông báo cho Ngọc Nữ sư tỷ một tiếng, có Vương Lăng ở ngoại môn cầu kiến.” Vương Lăng lạnh nhạt nói ra, giọng điệu không mang theo kính ý.

Ở đời trước, hắn thế nhưng là thành tựu Tiên Tôn, danh mãn một phương Tiên giới; cho dù đến thế giới này, hắn vẫn còn mang theo ngạo khí của hắn, chỉ là mấy tên tiểu bối, tu vi tầm thường, hắn đều không để vào mắt.

Hai vị tùy tùng của Ngọc Nữ khẽ cau mày, rõ ràng rất không thích ngữ điệu của đối phương.

Danh tiếng của hắn, các nàng là có nghe đến, thế nhưng, chưa từng nghĩ, hắn lại là kẻ kiêu ngạo như vậy.

Một vị trong đó vốn định quát lớn, đuổi hắn về.

Ngọc Nữ sư tỷ, tại trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi, địa vị là cao nhất, đâu phải hạng người mà hắn một cái ngoại môn đệ tử muốn tùy ý gặp là có thể gặp.

Trước ngược, vị tỷ muội của nàng tính tình ôn hòa, không muốn việc phức tạp, chỉ nhẹ giọng nói: “Vị sư đệ này, ngươi trở về đi.

Ngọc Nữ sư tỷ không có ở Ngọc Nữ phong.”

Lần này, đến lượt Vương Lăng cau mày, có chút bất mãn: “Ngọc Nữ sư tỷ đi đâu?”

“Ngọc Nữ sư tỷ hành trình, không phải là chúng ta loại đệ tử này có thể biết, càng không thể quản.

Sư đệ vẫn là trở về đi, nếu như Ngọc Nữ sư tỷ trở về, ta sẽ thông báo với nàng là sư đệ cầu kiến.” Vị sư tỷ nọ một lần nữa mở miệng, giọng nói càng thêm lạnh nhạt.

Vương Lăng vốn còn muốn hỏi thêm, Ngọc Nữ rời đi bao lâu, đến khi nào mới trở về, thế nhưng hắn nhìn đến hai người ánh mắt lạnh nhạt, biểu cảm hờ hững, có dấu hiệu muốn đuổi khách, sắc mặt hắn không khỏi âm trầm xuống.

Dạng này có cố hỏi thêm cũng vô dụng.

Phất tay vô tình, Vương Lăng quay người bỏ đi, thậm chí cũng không chào hỏi lấy một câu.

Đồng thời, hắn ở trong lòng âm thầm ghi nhớ lấy hai nữ tử không biết trời cao đất rộng này.

Đời trước, kể từ khi hắn thành tựu Tiên Tôn, chưa có một kẻ nào ở trước mặt hắn lạnh nhạt qua với hắn như vậy.

Sẽ có lúc nào đó, hắn để cho hai nữ tử kia biết thế nào là hối hận.

Bất quá không vội.

Việc Vương Lăng hắn cần làm lúc này là tìm về Ngọc Nữ của hắn.

Những chuyện khác phải tạm thời gác sang một bên.

Nhìn theo bóng lưng Vương Lăng rời đi, vị nữ đệ tử khi nãy chưa lên tiếng bĩu môi nói: “Thứ đồ gì chứ? Hắn nghĩ hắn là liền nói muốn gặp Ngọc Nữ sư tỷ liền có thể gặp? Có phải giành vị trí đầu tiên của ngoại môn liền để hắn vểnh mắt lên tận trời, không coi ai ra gì rồi?”

Người còn lại lắc đầu: “Sư muội, mỗi người mỗi tính cách, ngươi không thể bắt tất cả mọi người suy nghĩ giống ngươi được.

Trong thiên hạ, có kẻ khiêm tốn, tất phải có kẻ kiêu ngạo.” Nàng nói như vậy, thế nhưng bên trong giọng điều vẫn có thể nghe ra một chút bất mãn với Vương Lăng.

“Hừ...!Muội thật muốn xem, hắn rốt cuộc có thể đi xa được đến đâu.

Chỉ là một tên ngoại môn đệ tử cũng muốn mưu toan Ngọc Nữ sư tỷ.

Thật không soi vào gương xem hắn là dạng người nào? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?”

Vị nữ đệ tử còn lại không phản bác.

Thực tế, các nàng không phải xem nhẹ ở xuất thân của đối phương, cũng không phải coi thường địa vị ngoại môn đệ tử của hắn; chỉ là thái độ quá xem thường người khác để hai người đối với Vương Lăng sinh ra chán ghét mà thôi.

Còn về chuyện ái mộ Ngọc Nữ sư tỷ? Đến phân nửa nam đệ tử Linh Vân Tiên Cung đều mang lòng ái mộ nữ tử trẻ tuổi ưu tú nhất Tiên Cung, thêm hay bớt một cái Vương Lăng đều không có bao nhiêu khác biết.

-------------------------------

Linh Vân Tiên Cung, một tòa đại điện xa hoa, cùng lúc đó.

Tòa đại điện này là một trong những cung điện xa hoa, hào nhoáng, trang trọng và tốn kém nhất mà Linh Vân Tiên Cung từng xây dựng.

Tòa cung điện khổng lồ được nằm ngay trên một đầu Thất giai Linh mạch, xung quanh còn bố trí một tòa Thất giai Tụ Linh Trận, biến mảnh không gian rộng chừng một dặm xung quanh cung điện linh khí nồng nặc đến khó bề tưởng tượng.

Bên cạnh cung điện một mảnh vườn trải rộng nhiều dặm, phía trên phủ lên bốn tòa trận pháp lớn, chuyên dùng để điều chỉnh khí hậu, biến bốn góc của khu vườn lớn trở thành bốn nơi mang điều kiện thời tiết của bốn mùa riêng biệt.

Bên trong vườn càng là trồng lấy không biết bao nhiêu kỳ hoa dị thảo, từng loại, từng loại trong số đó đều là đẳng cấp cực cao, toàn bộ Bích Ngô vực khó mà tìm ra được, giá trị chân quý vô cùng.

Kế sát mảnh vườn còn có một mảnh hồ nhân tạo, diện tích lớn chừng một nửa mảnh vườn.

Nước trong hồ đều là Linh Thủy, dẫu chỉ là không có phẩm cấp Linh Thủy, thế nhưng thắng ở số lượng khổng lồ.

Trong hồ nuôi thả không ít Linh Ngư, Nhị giai, Tam gia Thủy sinh vật nhiều vô số kể, thậm chí Tứ giai, Ngũ giai cũng có.

Người ta đồn rằng, dưới trăm trượng, nơi sâu nhất đáy hồ còn tồn tại một tôn Lục giai Giao Long.

Trên mặt hồ cũng thả không ít Thủy hoa, từng cái màu sắc rạng ngời, không ngừng hấp thu ánh mắt trời, trả lại từng chút một linh khí và linh thủy xuống đáy hồ, đã cảnh đẹp ý vui lại có chức năng cải tạo hoàn cảnh.

Có thể nói, toàn bộ tòa cung điện này chính là nơi mà Linh Vân Tiên Cung dành để tiếp những vị khách tôn quý nhất mà bọn hắn có thể đón tiếp.

Đã co ba ngàn năm kể từ lần cuối nơi này được mở ra.

Ấy vậy mà, ba vị đại nhân đến từ thượng giới hiện tại chẳng có một chút tâm tình nào thưởng thức tiên hoa linh thảo hay chơi đùa với những đàn Linh ngư lưng vàng óng tung tăng bơi lội thành đàn ngay sát mặt nước.

Nơi đây có thể hoa lệ, có thể đẹp đẽ, cũng có thể là chốn hạ giới thánh địa tu hành, thế nhưng ở trong mắt mấy vị đại nhân vật thượng giới, chốn này thực lộ ra tầm thường không có bao nhiêu đáng chú ý.

Trong ba vị đại nhân từ thượng giới, có một vị nam tử tuấn tú đến cực điểm, trẻ tuổi, mắt sáng mày kiếm, sống lưng thẳng tắp, khí chất đã có chút mạnh mẽ lại không kém phần ôn nhu, một bộ bề ngoài dễ dàng làm say đắm lòng vô số thiếu nữ.

Giờ đây, hắn thất thần nhìn về phương xa, ánh mắt mang theo buồn chán, không thèm để ý đến cốc trà đã lạnh trong tay.

Qua thật lâu, hắn mới xoay người, hỏi một vị khác cùng bạn đồng hành từ thượng giới:

“Uyển Nhi tỷ, ngươi nói, chúng ta bao giờ mới có thể đi tìm vị kia anh trai thất lạc của ta.

Mấy ngày nay ở tại đây, ta thật chán ngấy đến chết rồi, chẳng có gì hay ho cả.”

Giọng nói của hắn mang theo buồn phiền lại chán nản.

Đối diện hắn là một vị công tử mi thanh mục tú, mang theo phong thái của thư sinh ôn hòa, nho nhã, một bộ công tử ôn nhuận như ngọc, mà nhan trị bề ngoài thì chỉ kém người vừa lên tiếng nửa điểm mà thôi.

Uyển Nhi đáp lại: “Tiểu thư, tại sau yến tiệc Linh Vân Tiên Cung thiết đãi chúng ta ngày mai, chúng ta sẽ ngay lập tức rời đi.” Dừng lại, nàng hơi suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Mặt khác,nửa tháng trước, ta đã thông báo cho Linh Vân Tiên Cung cung chủ, nhờ cung chủ vận dụng lực lượng của Tiên Cung truy tìm tung tích của vị Trần Nguyên công tử kia.

Trước mắt, chúng ta chỉ biết hắn vị trí tại Nam Hoàng vực, gia nhập một học viện gọi là Thái Linh.

Muốn đạt đến hành tung cụ thể của Trần công tử, vẫn cần một đoạn thời gian ngắn nữa.

Hiện tại tiểu thư tự mình đi tìm, kết quả cũng không khác biệt quá nhiều.”

Người trước bất đắc dĩ thở dài.

Nàng biết, Uyển Nhi nói là sự thật, hiện tại nàng đi hay ở, sự tình đều không có bao nhiêu khác biết.

Lực lượng tìm kiếm có thêm nàng một cái Tam phẩm tu sĩ này thì cũng không mạnh hơn là bao.

“Thế nhưng, ở nguyên địa tại một chỗ này khiến ta cảm thấy không thoải mái, ở càng lâu lại càng là buồn bực.” Trần Thanh Nhi ngán ngẩm nói.

“Nếu như tiểu thư buồn chán mà nói, như vậy không bằng để Ngọc Nữ bồi tiếp tiểu thư đi dạo Linh Vân Tiên Cung.

Ở Uyển Nhi xem ra, nơi này thật đúng là có nhiều điều đáng xem lắm đâu.” Uyển Nhi vừa nói, vừa đánh ánh mắt về phía nữ tử trẻ tuổi vẫn an tĩnh đứng hầu gần đó.

Nàng sở hữu dung mạo cực kỳ xuất chúng, ba nghìn tóc đen dài trải vuốt cầu kỳ, thân mang váy trắng tinh khiết, chân nàng để trần, gót sen nhẹ khiêu động cách mặt đất rất gần vậy mà lại không có tí bụi bẩn, tựa như thánh nữ không nhiễm hồng trần, để người ta đã ước ao lại ngưỡng vọng.

Chỉ là, người trước chỉ đáp lại ngắn ngủn một câu, “không có hứng thú”, rồi lại tiếp tục ngán ngẩm nhìn về phương trời xa.

Nàng lại không phải nam nhân, lại không có sở thích đối với nữ tử, đối phương dung nhan cũng không bằng nàng, ở đâu ra đối với nàng sinh hứng thú.

Đúng lúc này, từ nơi xa bên ngoài cung điện bỗng nhiên truyền vào thanh âm giận dữ cực điểm: “Các ngươi dựa vào cái gì không ta vào? Không phải chỉ là mấy kẻ may mắn xuất thân hơn người một chút mà thôi, có gì tài năng hơn người cơ chứ? Ta muốn gặp mặt ba kẻ đến từ thượng giới kia.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio