Cầu Đạo

chương 258-259

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Phục Ma tông

Quá trình tra hỏi tiếp theo diễn ra tương đối thuận lợi. Từ lời của Liễu Yên, Trần Nguyên biết rằng, các nàng nhận được Nguyệt Nhi khi còn là Oán Linh như là con át chủ bài cuối cùng, không vào đường cùng thì không thể sử dụng. Bởi vì nhiệm vụ thất bại, Từ Tuyết Nguyệt còn sống mà Oán Linh cũng bị mất, thậm chí, bết bát hơn là Oán Linh còn không rõ tung tích. Năm người Liễu Yên phải chịu trừng phạt hà khắc đến từ Phục Ma tông.

Trần Nguyên cũng hỏi ra, Phục Ma tông là một thế lực rất lớn tại Nam Hoàng vực. Lớn đến bao nhiêu thì không phải cấp độ thành viên như Liễu Yên có thể biết được. Các nàng chỉ biết rằng, ở mỗi một Châu trong hai mươi Châu thuộc cương vực con người chiếm lĩnh tại Nam Hoàng vực đều có cái bóng của Phục Ma tông. Thanh Châu cũng như vậy. Chỉ là một chi nhánh Phục Ma tông tại Thanh Châu cũng rất lớn, tu sĩ đông đảo, thế lực phân bố rộng khắp, len lỏi khắp mọi nơi, từ cổ thế gia, Vương triều cho đến các tông môn đều, hoặc ít hoặc nhiều, có lực lượng tình báo của bọn hắn.

Thực lực của Phục Ma tông tại Thanh Châu đặc biệt mạnh, chí ít ở trong mắt Liễu Yên chính là như vậy. Thanh Châu Phục Ma được chia thành mười hai phân đường, mỗi một phân đường gồm một vị đường chủ, ba vị đường phó cùng năm đến tám vị hộ pháp. Mỗi một người này, không ai không sở hữu tu vi đứng hàng Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ. Đặc biệt là đường chủ, tu vi chí ít tại Ngũ phẩm tầng bốn trở lên. Cho nên nói, mỗi một phân đường của Thanh Châu Phục Ma tông sở hữu Ngũ phẩm Chân nhân có đến trên dưới mười vị; lại có thêm một vị Ngũ phẩm Chân nhân trung kỳ đường chủ, thực lực của mỗi phân đường này còn mạnh hơn khá nhiều so với một Vương triều thông thường như Đại Càn Vương triều hay Đại Nguyên Vương triều. Ấy là còn chưa kể đến phía dưới mười mấy vị Ngũ phẩm Chân nhân này, mỗi một đường còn có hàng trăm, thậm chí vượt quá một ngàn Tứ phẩm Thượng nhân. Ấy chỉ là một phân đường. Toàn bộ Thanh Châu Phục Ma tông, bao quát mười hai phân đường cộng lại, tổng số Ngũ phẩm Chân nhân vượt quá một trăm vị, Tứ phẩm Thượng nhân càng là chạm đến con số một vạn.

Và đứng cao nhất, áp đảo phía trên hơn một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, một vạn vị Tứ phẩm Thượng nhân, quyền hành bao quát mười hai phân đường, còn có một vị Phân đà Tông chủ, ba vị Phân đà Phó tông chủ cùng với mười vị Phân đà Trưởng lão. Những người này tu vi chí ít đã đạt đến Ngũ phẩm trung kỳ; đặc biệt là bốn vị Phân đà Tông chủ và Phân đà Phó tông chủ, tu vi càng là hư hư thực thực đạt tới Ngũ phẩm hậu kỳ.

Đứng tại góc nhìn của Liễu Yên, một cái vốn chỉ là Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ, Phục Ma tông sao mà kinh khủng. Đừng nói là một cái Đại Càn Vương triều; cho dù là mười lăm, hai mươi cái Đại Càn Vương triều buộc chung vào một chỗ, bọn hắn cũng không có lực lượng chống lại Thanh Châu Phục Ma tông. Nên nhớ, Đại Càn Vương triều có hay không đi ra Ngũ phẩm tầng ba Chân nhân cũng là một vấn đề.

Bản thân năm người Liễu Yên đến từ Hắc Diện đường. Năm người các nàng thuộc điều khiển trực tiếp của một tên Tứ phẩm tầng năm Thượng nhân, xưng là Thiên Quỷ Thượng nhân. Oán Linh mà năm người bọn hắn có được cùng là từ Thiên Quỷ Thượng nhân giao cho; còn về nguồn gốc sâu xa hơn, các nàng không biết được. Nhiệm vụ của các nàng chỉ là tiếp nhận mệnh lệnh và thực thi. Ở đây, hỏi thứ không nên hỏi là một điều cấm kỵ; biết thứ không nên biết chỉ khiến cho cái chết đến càng gần. Bởi vậy, bọn người Liễu Yên chưa từng hỏi thăm nhiều về nguồn gốc của Oán Linh, càng không quan tâm, rốt cuộc đến tận cùng là ai nuôi dưỡng ra thứ tạo vật báng bổ này.

"Xem ra, muốn tẩy đi chấp niệm của Nguyệt nhi chỉ có thể bắt đầu từ Thiên Quỷ Thượng nhân." Trần Nguyên ngay lập tức nghĩ đến.

Thế là, hắn hỏi thăm về người này. Đáng tiếc, ngay cả vị trí hắn ở đâu, Liễu Yên cũng không biết được. Mỗi lần cần gặp mặt để giao phó mệnh lệnh hay kiểm kê thu hoạch, đều là hắn sẽ chủ động gặp mặt năm người các nàng. Địa điểm và thời gian đều là hắn chỉ định, tính chất tương đối ngẫu nhiên. Hành tung cụ thể của hắn, bọn người Liễu Yên chưa bao giờ biết được.

Bất quá, Liễu Yên khẳng định rằng, Thiên Quỷ Thượng nhân có đến chín thành là đang ẩn náu tại Đại Càn Vương triều. Mười năm trở lại đây, nhiệm vụ mà các nàng nhận được đều trực tiếp hoặc giá tiếp liên quan đến Đại Càn Vương triều. Trong thời gian này, địa điểm mà năm người các nàng và hắn gặp nhau đều thuộc về lãnh địa Đại Càn.

Mặt khác, Trần Nguyên cũng hỏi ra, ra lệnh trực tiếp cho Thiên Quỷ Thượng nhân phía trên là một tên hộ pháp của Hắc Diện đường, Bích Phượng Chân nhân. Nữ nhân này mới thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân hơn một trăm năm, thực lực tại Ngũ phẩm Chân nhân đứng ở hàng thấp nhất, tu vi thực sự của nàng nhiều nhất chỉ là Ngũ phẩm tầng một trung kỳ, khoảng cách Ngũ phẩm tầng hai còn rất xa. Dựa theo Liễu Yên suy đoán, sự hiện diện của Thiên Quỷ Thượng nhân tại Đại Càn Vương triều đại biểu cho Bích Phương Chân nhân muốn nhúng tay vào nội bộ Đại Càn; rất có thể, phía sau còn là kế hoạch can thiệp vào Đại Càn Vương triều tranh đoạt ngai vị. Thông tin chi tiết hơn đã không phải là cấp độ Liễu Yên những nhân vật như vậy có thể tiếp xúc đến. Đây hết thảy vẫn là suy đoán của các nàng.

“Một câu hỏi cuối cùng.” Trần Nguyên bình thản nói: “Vị trí chính xác của Thanh Châu Phục Ma tông và mười hai phân đà của nó.”

Trần Nguyên suy nghĩ rất thẳng thắn: Nếu như hắn không thể tìm đến Thiên Quỷ Thượng nhân, vậy thì trực tiếp tìm đến tận hang ổ của bọn chúng. Đây là điều mà trước sau hắn đều phải làm, bất luận hắn có bắt được Thiên Quỷ Thượng nhân hay không.

Về phần thực lực của Thanh Châu Phục Ma tông mà tại trong mắt Liễu Yên là con quái vật vô cùng kinh khủng mà nàng kính sợ như thần minh, ở Trần Nguyên xem ra liền không gì hơn cái này. Có lẽ toàn bộ Phục Ma tông, thế lực vẫn còn ẩn mình ngoài kia, Trần Nguyên còn không có căn cứ đánh giá chính xác. Thế nhưng, chỉ là Thanh Châu Phục Ma tông, chỉ là Ngũ phẩm hậu kỳ Chân nhân, còn chưa đủ để khiến hắn e ngại. Đừng nói là Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ, cho dù là Băng Ngọc Chân quân cấp bậc này Lục phẩm Chân quân sơ kỳ cũng xa xa chưa đủ mạnh để tạo nên sức uy hiếp đối với hắn.

Đổi lại là Liễu Yên, nàng nghe hắn hỏi như vậy thì khẽ giật mình. Thế rồi, giống như nghĩ đến điều gì, ánh mắt của nàng trở nên khiếp sợ không gì sánh bằng nhìn về phía Trần Nguyên, bỏ mặc cỗ uy áp kinh khủng tựa như vạn tòa núi lớn đè nặng lên đôi vai của nàng.

Ở đây không có người ngốc. Hiểu Mộng trước đó vẫn còn khiếp sợ đến cực điểm trước nội tình kinh khủng của Phục Ma tông. Thực lực của bọn hắn đã xa xa vượt qua tưởng tượng của nàng. Thế nhưng, nghe đến câu hỏi của Trần Nguyên, sự khiếp sợ nhanh chóng biến thành kinh hoảng. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Trần Nguyên một lần nữa thay đổi.

Đáng tiếc, Liễu Yên biểu cảm chỉ thoáng qua sự khiếp sợ ban đầu, sau đó nhanh chóng chuyển biến thành tiếc nuối. Nàng khẽ lắc đầu, thanh âm hơi thấp, đáp: “Vãn bối không biết. Phục Ma tông xưa nay bảo thủ bí mật cực kỳ nghiêm ngặt, đặc biệt là thông tin tình báo quan trọng, trong đó bao quát nội tình chân chính của nó cùng với vị trí chính xác của các căn cứ. Lấy cấp bậc tu vi của vãn bối, không luận đến trụ sở của Thanh Châu Phục Ma tông, dẫu là căn cứ của Hắc Diện đường, vãn bối cũng chưa từng đặt chân vào. Thành viên của Phục Ma tông, chỉ có Tứ phẩm Thượng nhân tu vi trở lên, chức vụ đạt và độ tín nhiệm đạt được độ cao nhất định, mới có quyền hạn biết đến vị trí chính xác của căn cứ.”

Nguyên lai, Phục Ma tông, bởi mục đích tồn tại và tác phong làm việc của nó, đắc tội rất nhiều phe thế lực. Trên cơ bản, hầu hết mọi thế lực mặt nổi được xưng là 'Chính đạo' đều giữ thái độ thù địch với Phục Ma tông. Phục Ma tông có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào lấy sức đơn độc chống lại cả thế giới. Cho nên, bọn hắn xưa nay hành động luôn lén lút, ẩn mình trong bóng tối, tránh khỏi ánh mắt người đời. Nếu không, lấy thực lực của bọn hắn, can thiệp vào nội bộ quyền lực của Đại Càn Vương triều sẽ không phải ẩn nấp đến thế.

Đến nỗi bọn người như Liễu Yên, tu vi thuộc về hàng Tam phẩm, nếu như không thuộc về trường hợp đặc thù, không lập xuống công lao to lớn, thì nhiều nhất chỉ có thể coi là thành viên ngoại vi, là thứ công cụ mà Phục Ma tông sử dụng mà có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Trần Nguyên khẽ gật đầu, coi như tiếp nhận câu trả lời của Liễu Yên. Hắn không tiếp tục đặt câu hỏi. Trong thoáng chốc, không gian lâm vào trong yên tĩnh lạ thường. Ngay cả cỗ khí thế kinh khủng và mênh mông như cả một đại dương đè lên Liễu Yên và Hiểu Mộng cũng vô thanh vô tức rút lui. Một nháy mắt này, cả hai bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, thể nội linh lực vận chuyển trôi chảy, toàn thân không còn chịu bất cứ áp lực nào. Thay đổi đến quá nhanh khiến cả hai không quá quen thuộc. Một loại cảm giác dễ chịu tựa như vũ hóa thành tiên chiếm cứ toàn bộ tâm trí và thân thể hai vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Chỉ bất quá, hai vị mỹ nhân này đều không dám đứng thẳng. Gương mặt các nàng cúi gằm xuống đất, biểu cảm vừa có lo lắng lại có hoảng sợ. Lực lượng mà Trần Nguyên bày ra trước mắt các nàng đơn giản là quá kinh khủng, kinh khủng để các nàng không nhấc lên nổi một tia ý chí phản kháng.

Ngược lại, Trần Nguyên Bá không biết từ lúc nào đã ngồi xuống một bên ghế cách bọn người Trần Nguyên chừng một trượng. Trong tay nàng là ly trà thơm nức mũi mà Hiểu Mộng pha cách đó không lâu. Ánh mắt nàng tràn đầy ý cười, khóe miệng nàng hơi cong nhìn Trần Nguyên làm hết thảy mà chưa từng can thiệp, cũng chưa từng nói một lời. Trần Nguyên Bá hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ một người qua đường khách quan quan sát.

Thật lâu, Trần Nguyên mới bình thản nói: “Liễu Yên?”

“Vâng, có… có vãn bối tại.” Liễu Yên đáp lại. Chỉ là, hai vai nàng khẽ run, giọng nói ngập ngừng cùng thể nội linh lực chấn động đã minh chứng rõ ràng hiện tại, nàng có bao nhiêu hốt hoảng cùng sợ hãi. Nàng thậm chí còn chưa từng dám ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của đối phương. Đây là uy thế tuyệt đối của kẻ mạnh mà cho đến giờ phút này, nàng không dám mạo phạm.

“Đã đến lúc, chúng ta nên kết thúc nhân quả.” Trần Nguyên nói tiếp. Thanh âm của hắn vẫn như cũ thanh thản như thể trình bày một điều hiển nhiên.

Lần này, thân thể của Liễu Yên đã kịch chấn. Sắc mặt của nàng trắng nhợt, Hai bàn tay trắng, thon dài, nắm thật chặt trong ống tay áo. Nỗi sợ hãi trong lòng nàng chưa bao giờ nhiều đến như thế. Không phải là đạo tâm của Liễu Yên chưa đủ mà là khi đối mặt với phán quyết của cuộc đời, liên hệ trực tiếp tới tính mạng của bản thân, chỉ cần còn là người đều sẽ sợ hãi. Không phải sao? Sợ hãi là bản năng sinh tồn cơ bản nhất, nguyên thủy nhất của bất kỳ sinh vật nào. Bởi có sợ hãi mới có động lực thúc đẩy cho sự tiến hóa mà mạnh lên.

Thế nhưng, Liễu Yên rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Khí tức trên thân nàng dần ổn định trở lại. Bằng tất cả dũng khí và sự can đảm còn sót lại, nàng ngẩng đầu, hướng gương mặt tuyệt mỹ, vũ mị có thể mê hoặc hầu hết nam nhân, nhìn thẳng lên Trần Nguyên, chính diện đối mặt với hắn. Nàng chân thành nói: “Thưa tiền bối, vãn bối có mắt không tròng, trước đây mạo phạm tiền bối, vãn bối cam nguyện chịu phạt. Chỉ là, Hiểu Mộng đứa bé này không hề liên quan chút nào đến sự kiện này. Nàng cũng không thuộc về Phục Ma tông, càng chẳng biết chút nào về sự tình lần này. Mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, thả cho Hiểu Mộng một đường sống.”

Trần Nguyên nghe vậy, theo bản năng nhìn sang thiếu nữ cách đó không xa. Lúc này, nàng cũng nhìn lên, gương mặt cũng một dạng trắng bệch, bờ môi run run trong sự sợ hãi khó mà khống chế. Trong ánh mắt hết nhìn qua Trần Nguyên lại nhìn về phía cô cô của nàng, sự bi thương, hoảng hốt, sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng hòa lẫn với nhau, phức tạp vô cùng.

Trần Nguyên khẽ gật đầu, đáp ứng: “Nàng không thiếu nợ ta nhân quả, ta không có lý do để làm khó nàng.”

Đạt được câu trả lời chắc chắn, hai vai Liễu Yên buông lỏng, nội tâm của nàng giống như trút đi một gánh nặng vô hình nào đó. Biểu cảm trên gương mặt nàng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng cảm kích nói, là chân thật cảm kích: “Đa tạ tiền bối.”

“Đi thôi.” Trần Nguyên nói. Đồng thời, hạo nhiên chính khí từ trên thân hắn dâng trào như một đợt thủy triều không gì ngăn cản. Kiếm ý sắc bén cộng minh, không reo vang quanh thân hắn như một bản hòa ca chết chóc và diệt vong. Một lưỡi hạo nhiên kiếm ngưng tụ lại, mang theo uy thế đủ để trảm xuống một tôn Tứ phẩm Thượng nhân lơ lửng giữa không trung, lấp lánh dưới ánh trăng thê mỹ, mang theo phán quyết của tử thần.

“Cô cô…” Hiểu Mộng thất thanh hét lớn trong sự tuyệt vọng.

Nàng đã làm ra lựa chọn. Bỏ mặc thực lực kinh khủng của đối phương, bỏ mặc uy thế thế cả trời xanh áp xuống từ trên thân đối phương. Nàng muốn liều mạng. Dẫu biết rằng, việc làm của nàng là vô ích, nàng không thể không động. So với việc bất lực đứng đó và nhìn cô cô chết đi, để Hiểu Mộng cùng một chỗ bồi tiếp cô cô khiến nội tâm nàng dễ chịu hơn nhiều.

Chỉ là, Hiểu Mộng còn chưa kịp hành động, thanh Hạo Nhiên kiếm Trần Nguyên vừa mới ngưng tụ đã bị một cỗ lực lượng khủng bố khác đánh tan thành hư vô trong nháy mắt. Cùng lúc, khí thế trên người Trần Nguyên Bá mỗi lúc một nhấc lên, mỗi lúc một thịnh vượng, tựa như một vì sao lúc nào cũng sẵn sàng bùng nổ, phô diễn ra thứ ánh sáng huy hoàng, chói lọi và mãnh liệt nhất trong cả bầu trời, lấn áp và áp đảo hết thảy mọi thứ.

Chương : Cửu U Huyền Châu

Trần Nguyên khẽ liếc mắt nhìn sang Trần Nguyên Bá, bình thản nói: “Sư huynh rốt cuộc cũng nhịn không được, muốn động tay động chân rồi?”

Đối với việc Trần Nguyên Bá ra tay ngăn cản hắn, Trần Nguyên không có chút mảy may nào ngạc nhiên.

Thậm chí, hắn đang chờ đợi đối phương bày tỏ thái độ.

Trước đó, Trần Nguyên Bá mời chào hai nữ tử này, hắn nhìn ở trong mắt.

Mặc dù, Trần Nguyên không rõ ràng, nữ tử này chân thật suy nghĩ điều gì, có thực sự muốn thu nạp hai nữ tử này hay không, thế nhưng, hắn biết, đối phương sẽ không hoang phí thời gian ở tại chỗ này chỉ để xem hắn tra hỏi Liễu Yên, càng không mặc hắn buông tay chém giết nàng.

Quả nhiên, Trần Nguyên Bá ung dung đặt chén trà lên mặt bàn, chậm rãi đứng dậy, tới trước mặt Trần Nguyên, lên tiếng: “Sư đệ, người ta vẫn nói, tìm chỗ khoan hồng mà độ lượng.

Huống chi, Liễu Yên mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, sư đệ thật sự nỡ lòng xuống tay hay sao?”

Trần Nguyên lắc đầu, đáp: “Nàng đẹp hay không đẹp thì lại có liên quan gì đến chuyện này? Nàng thiếu nhân quả thì cần phải hoàn trở lại.

Tại khoảnh khắc Liễu Yên các nàng động sát tâm với sư đệ, các nàng hẳn phải chuẩn bị tốt tâm lý trả giá đắt cho chuyện này.”

“Sư đệ, ngươi quá cứng nhắc.” Trần Nguyên Bá không đồng tình: “Trước đó, Liễu Yên các nàng chưa thực sự gây thương tổn lên các ngươi.

Hơn thế nữa, xem xét một các nghiêm ngặt, bởi vì nhân quả của các nàng, sư đệ đạt được chỗ tốt không ít.

Bây giờ, sư đệ lại ra tay đuổi tận giết tuyệt người ta, quả thực không phải hành vi của bậc quân tử.”

Trần Nguyên không cho ý kiến.

Trần Nguyên Bá nói không sai.

Bởi vì hành động của năm người Liễu Yên, nhóm người Trần Nguyên mới ra tay cứu Từ Tuyết Nguyệt, sau đó mới có một hệ liệt dài các hành động mà thu hoạch của bọn người Trần Nguyên không thể không nói là cực kỳ phong phú.

Cho nên, bản tâm Trần Nguyên có ý định giáng xuống một chút trừng phạt đối với Liễu Yên mà chưa từng thực sự lấy đi tính mạng của nàng.

Bất quá, những chuyện này, không một người nào bên ngoài hắn là biết đến.

Hiểu Mộng ở một bên nghe vậy thì ngay lập tức mừng rỡ vạn phần.

Nàng giống như người sắt chết đuối thì đột nhiên với tay bắt được chiếc phao cứu mạng.

Hiểu Mộng vội vã đến trước mặt Trần Nguyên Bá, khom mình quỳ xuống theo cách hèn mọn nhất, chân thành mà tha thiết cầu xin: “Mong tiền bối cứu giúp cô cô.

Nếu như tiền bối có thể cứu giúp cô cô, Hiểu Mộng xin thề với, sẽ toàn tâm toàn ý đi theo công tử, làm người của công tử, trung thành tuyệt đối, quyết không hai lòng.

Mong tiền bối nhân từ cứu giúp cô cô Hiểu Mộng.”

Nàng hoảng loạn và vội vã đến mức, ngay cả xưng hô cũng lộn xộn cả lên, trước sau không thống nhất.

Trần Nguyên Bá không để ý đến điều đó.

Nàng mỉm cười, nụ cười có thể mê hoặc thế gian hết thảy thiếu nữ.

Nàng hơi cũng mình xuống, hai đầu ngón tay thon, dài nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm xinh đẹp của Hiểu Mộng, ôn hòa nói: “Đã ngươi quyết tâm muốn làm người của ta, như vậy, chuyện của ngươi, ta sao có thể không quản?”

“Ừm.” Một chớp mắt, gương mặt của Hiểu Mộng đỏ bừng, hai con mắt hiện lên từng tầng sương mù.

Có lẽ là e ngại, cũng có lẽ là xấu hổ, ánh mắt của nàng lảng tránh đi nơi khác, không dám trực diện với cái nhìn đầy tính xâm lược của Trần Nguyên Bá.

Trần Nguyên Bá không tiếp tục trêu đùa Hiểu Mộng nữa.

Lần này, nàng đứng thẳng lên, nhìn về phía Trần Nguyên, biểu cảm chưa từng có nghiêm túc.

Nàng đề nghị: “Trần sư đệ.

Sư đệ đã thấy, các nàng hiện tại đều là người của ta.

Như vậy, nhân quả của Liễu Yên liền từ ta đến gánh chịu.

Sư đệ không có ý kiến gì chứ?”

“Sư huynh định hoàn trả lại nhân quả này như thế nào?”

“Có câu nói, oán nên giải chứ không nên kết.

Đã Liễu Yên mạo phạm đến sư đệ nhưng lại chưa từng làm tổn hại đến sư đệ ngươi, như vậy, ta tặng sư đệ một kiện bảo vật để hóa giải nhân quả này.

Sư đệ sẽ không chịu thiệt đi.”

“Bảo vật?”

Trần Nguyên Bá trực tiếp trả lời.

Theo cánh tay nàng khẽ động, một đạo ánh sáng lóe lên, lấy tốc độ cực nhanh từ trong nhẫn trữ vật trên ngón trỏ, tay trái của nàng bay ra.

Là một viên Minh Châu.

Viên minh châu này tương đối lớn, kích thước to bằng nắm tay người lớn, tròn vo.

Toàn thân viên Minh châu đồng nhất một màu đen nhánh, mặt ngoài nhẵn nhụn tựa như được gọt rũa hoàn mỹ từ một khối pha lê đen mà thành.

Xung quanh nó không ngừng tản mát cỗ khí tức cổ xưa, cũ kỹ đến từ vô số năm tháng ăn mòn mà thành.

Xen lẫn với đó còn có đạo vận huyền diệu, pháp tắc tối nghĩa lan tràn ra, để cho người ta khi chạm vào thì ngay lập tức cảm nhận được một cỗ âm hàn không kinh khủng, dù là Lục phẩm Chân quân cấp bậc nhân tu sĩ cũng sẽ cảm giác lạnh toát khi tiếp xúc với cỗ đạo vận này.

“Cửu U Huyền Châu.” Trần Nguyên Bá hời hợt giới thiệu: “Thất giai đỉnh tiêm Minh Châu.”

Nói xong, nàng ném viên Cửu U Huyền Châu về phía Trần Nguyên tựa như cái cách nàng ném đi một viên gạch, không có một chút nào trân quý, càng chẳng có lấy một tia tiếc nuối hay lưỡng lự.

Trần Nguyên đón lấy viên Cửu U Huyền Châu.

Khởi Nguyên nhãn cho thấy, phẩm giai đúng là Thất giai đỉnh tiêm Minh Châu.

Tu hành đến cấp bậc này như Trần Nguyên Bá và Trần Nguyên, bọn hắn khinh thường sự gian dối, càng chẳng bao giờ lấy đồ giả ra để lừa lọc lẫn nhau.

Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, khoảnh khắc nhìn thấy Cửu U Huyền Châu, Trần Nguyên đã từng toát ra một tia ngạc nhiên.

Hắn ngạc nhiên không phải vì phẩm chất của viên Huyền Châu này; trong tay hắn có thể có nhiều đồ tốt hơn lắm.

Điều chân chính để hắn kinh ngạc là thuộc tính của viên Huyền Châu.

Thuộc tính Thuần m.

Thuộc tính của nó phù hợp một cách hoàn hảo với thể chất âm, mệnh cách âm, sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm của Nguyệt Nhi, không sai lệch tới một ly.

Mượn nhờ Cửu U Huyền Châu trợ giúp, Nguyệt Nhi chẳng những gia tăng tốc độ tu hành, luyện hóa linh khí mà ngay cả thể chất của nàng cũng từng bước một thuế biến, tiến về trình độ cao hơn mà tiến hóa.

Nghĩ đến đây hết thảy, Trần Nguyên không khỏi nhìn về phía Trần Nguyên Bá, ánh mắt mang theo mấy phần khác lạ.

Thậm chí, đáy lòng hắn sinh ra một tia đề phòng.

“Nàng đã biết sự tồn tại của Nguyệt Nhi? Nàng đang cố tình gõ ta một cái? Hay nàng chỉ đơn giản là tùy hứng? Lại hoặc là chân thành muốn chấm dứt đoạn nhân quả này?...!” Liên tiếp những câu hỏi không ngừng toát ra trong đầu Trần Nguyên.

Nếu như không phải có Khởi Nguyên nhãn đảm bảo Cửu U Huyền Châu không có vấn đề, hắn chưa chắc đã dám sảng khoái như vậy thu vào viên Huyền Châu này.

Trần Nguyên Bá nhìn hắn, khóe miệng hơi giương, hai con mắt mang theo ý cười, hỏi thăm: “Trần sư đệ, như thế nào? Chẳng lẽ là, Cửu U Huyền Châu này vẫn chưa đủ để kết lại đoạn nhân quả của sư đệ và Liễu Yên?

“Sư huynh suy nghĩ nhiều.” Trần Nguyên lắc đầu đáp: “Nếu như sư huynh đã bỏ được Cửu U Huyền Châu, sư đệ nào có cái lý giữ mãi không thả.” Thế rồi, hắn hướng về phía Liễu Yên, nói: “Đã sư huynh chịu lấy ra bảo vật vì ngươi xóa đi ân oán, nhân quả giữa ta và ngươi coi như chấm dứt.

Từ nay về sau, ta và ngươi không ai nợ ai.”

Liễu Yên vội vàng cảm tạ Trần Nguyên, sau lại quay sang cảm tạ Trần Nguyên Bá.

Trần Nguyên chỉ khẽ phất tay, ra hiệu nàng không cần quá nhiều lời.

Thế rồi, hắn đối với Trần Nguyên Bá, nói: “Sư huynh, như ở đây đã không còn chuyện gì, sư đệ xin cáo lui trước.”

Trần Nguyên Bá gật đầu, đáp: “Đi thôi.

Hôm nay, sư đệ vất vả.

Qua mấy ngày, sư huynh lại tìm sư đệ uống chén rượu, thảo luận nhân sinh.”

Vốn định rời bước, Trần Nguyên nghe lời này, suýt chút nữa lảo đảo.

Một đêm nay uống rượu cùng với Trần Nguyên Bá, cùng nàng đàm luận, Trần Nguyên luôn cảm thấy đối phương lời nói của đối phương như có gai nhằm vào sống lưng của hắn mà đâm.

Dứt khoát, Trần Nguyên không nhìn Trần Nguyên Bá cười đùa, trực tiếp bước ra một bước, thân ảnh dần hư hóa rồi biến mất giữa thiên địa.

Trước khi đi, hắn còn không quên để lại một câu: “Chúc mừng sư huynh lần này thu được một vị tùy tùng không tầm thường.”

Chỉ có điều, lời nói này của Trần Nguyên phiêu miểu trong gió, như ẩn như hiện, chỉ có Trần Nguyên Bá, tu vi đủ cao, thần thức đủ nhạy cảm mới bắt được.

Ngược lại, Liễu Yên và Hiểu Mộng, bởi vì cảnh giới không đủ mà không phát giác ra điều gì lạ thường.

Trần Nguyên Bá khẽ lắc đầu, thì thầm bằng thanh âm mà chỉ nàng mới nghe được: “Người sư đệ này của ta quả nhiên vẫn còn ẩn giấu một tay.

Thật không ngờ rằng, hắn thế mà cũng nhìn ra.”

Qua thật lâu, khi mà cỗ khí thế kinh khủng và khó quên kia biến mất, Hiểu Mộng và Liễu Yên vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau sự khủng hoảng lúc trước.

Các nàng thất thần đứng tại đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo bóng đêm trống rỗng, phương hướng mà Trần Nguyên biến mất lúc trước.

Cho đến khi, Liễu Yên không dám tin tưởng nói: “Vị kia… đi rồi?”

“Hắn đi rồi.” Thanh âm bình thản của Trần Nguyên Bá từ phía sau lưng hai người vọng lại.

Cả Hiểu Mộng và Liễu Yên đều khẽ giật mình.

Lúc này, các nàng chợt nhận ra, bên cạnh các nàng vẫn còn một vị thực lực thâm bất khả trắc, thực lực so với người vừa rời đi còn ẩn ẩn tại phía trên.

Liễu Yên phản ứng rất nhanh.

Nàng vội vàng khom người xuống, bày ra tư thái chân thành nhất, cung kính nói: “Liễu Yên xin đa tạ tiền bối ân cứu mạng.

Mạng này của Liễu Yên từ nay thuộc về tiền bối.

Liễu Yên nguyện thề chết hiệu trung với tiền bối, sống là người của tiền bối, chết là quỷ của tiền bối, từ nay mặc cho tiền bối sai xử.”

“Tốt.” Trần Nguyên Bá hài lòng gật đầu, đưa tay hờ đỡ nàng dậy.

Liễu Yên xem như dứt khoát.

Kẻ từ thời điểm nàng quyết định phản bội Phục Ma tông, nàng chẳng những đã mất đi chỗ dựa mà còn phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng đến từ thế lực này.

Đã như vậy, vì sao nàng không đầu nhập vào vị công tử từng vươn cành ô liu với nàng trước đó.

Trước không nói đến thực lực của đối phương cao bao nhiêu, thế nhưng nàng có thể nhìn ra, đối phương chẳng có chút nào e ngại với Phục Ma tông.

Thậm chí, ngay cả khi nàng đề cập tới Phục Ma tông trước đó, đối phương phản ứng cũng chẳng thèm phản ứng một cái.

“Cũng phải.” Liễu Yên nghĩ thầm: “Một người có thể tùy tiện xuất ra Thất giai đỉnh tiêm cấp bậc bảo vật mà mắt cũng không hề nháy một cái thì tại sao phải e ngại Phục Ma tông?”

Không thể không nói, Trần Nguyên Bá trước đó xuất ra Cửu U Huyền Châu đã để cho Liễu Yên chấn kinh không nói nên lời, khắc vào trong đầu nàng ấn tượng sâu sắc không thể xóa bỏ.

Nhân vật cấp bậc như vậy, trong ngày thường, nàng dù muốn nhìn thấy một mặt thôi cũng không có cơ hội, nói gì đến hiệu mệnh.

Nay cơ hội đang bày ra trước mắt, nàng lại sao có thể từ bỏ.

Trần Nguyên Bá đâu để ý đến nội tâm hai nữ tử khuynh quốc khuynh thành này đã kích động đến nhường nào.

Nàng nhìn qua hai tuyệt sắc giai nhân trước mặt, bàn tay trắng như ngọc khẽ vuốt lên gò má hai nàng, trêu đến gương mặt hai nàng đỏ bừng.

Bất quá, hai người không dám tránh né, càng không dám phản kháng.

Qua mấy hơi thở, dường như đã thỏa mãn, Trần Nguyễn Bá mới thu tay về.

Trong tay nàng đột nhiên xuất hiện nhiều hơn hai chiếc bình ngọc.

Linh lực của nàng nhẹ nhàng nầng chúng, chậm rãi đẩy tới trước mặt Liễu Yên.

“Thu đi.” Trần Nguyên Bá hời hợt nói.

“Thưa tiền bối, đây là…” Liễu Yên nghi ngờ hỏi thăm.

Dẫu vậy, nàng vẫn là thành thật thu hai chiếc bình ngọc vào nhẫn trữ vật.

“Hai viên đan dược.” Trần Nguyên Bá giải thích: “Viên bên trái là Bồi Nguyên Huyền Đan, Tứ giai đỉnh tiêm đan dược.

Đan dược này có tác dụng chữa trị thương thế, bồi bổ hao tổn bản nguyên, chữa trị ám thương.” Nói đến đây, Trần Nguyên Bá khe khẽ lắc đầu, thở dài:”Đáng tiếc, ngươi trước đó sử dụng nhiều lần bí pháp, không chỉ là bản nguyên hao tổn mà ngay cả tu vi cũng bị đánh lùi xuống Tam phẩm tầng năm.

Nếu không, chỉ một viên đan dược này cũng đủ để ngươi khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong.”

“Tứ giai đỉnh tiêm đan dược?” Liễu Yên khẽ thì thào chấn động.

Nàng kinh ngạc, không chỉ bởi vì đối phương giàu có, mà còn bởi vì vị này đối với nàng hào phóng đến như vậy..

Bất quá, sự kinh ngạc của nàng vẫn còn chưa chấm dứt.

Trần Nguyên Bá tiếp tục nói: “Bất quá không quan trọng.

Sau khi ngươi sử dụng Bồi Nguyên Huyền Đan, dược lực trong, thương thế trong cơ thể có thể hoàn toàn được chữa khỏi; dược lực còn dư chí ít có thể đẩy tu vi của ngươi đạt tới Tam phẩm tầng năm đỉnh phong.” Dừng tạm, nàng bổ sung: “Còn viên đan dược, bên phải là Thập Niên Đan, Ngũ giai đỉnh tiêm đan dược.

Phục dụng Đan dược này, Tam phẩm Đại tu sĩ, mặc kệ là thể chất, mặc kệ là thiên tư, mặc kệ là ngộ tính như thế nào, đều có thể gia tăng mười năm tu vi.

Ta nhìn xem ngươi niên kỷ tiếp cận hai trăm, tu vi trước đó đã là Tam phẩm hậu kỳ, như vậy tư chất tu luyện hẳn không tệ.

Sau khi ngươi hoàn toàn tiêu hóa Bồi Nguyên Huyền Đan thì hãy phục dụng Thập Niên Đan.

Nó hẳn có thể trợ giúp ngươi trong vòng vài tháng gia tăng thêm một tầng cảnh giới, đạt tới Tam phẩm tầng sáu đỉnh phong.

Tiếp đó lại qua mấy năm rèn luyện, mài dũa thể nội linh lực, lấy làm chuẩn bị đột phá Tam phẩm hậu kỳ.”

Trần Nguyên Bá tạm dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn vào hai con ngươi của Liễu Yên nói: “Ngươi nha, sau này Tứ phẩm Thượng nhân vẫn có cơ hội.”

Khi nghe đến Ngũ giai đỉnh tiêm đan dược, Thập Niên Đan, Liễu Yên đã chấn kinh không nói nên lời.

Bàn tay nàng run run, ngón tay không nhịn được, theo bản năng, sờ lên nhẫn trữ vật.

Nếu không phải e ngại mặt mũi cùng đứng trước mặt chủ thượng, nàng đã vội vàng lấy ra hai bình đan dược, lập tức kiểm tra thật giả.

Rồi khi nghe đến nàng vẫn còn cơ hội thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, Liễu Yên cảm động, hai mắt nổi lên tầng sương mù.

Nàng còn trẻ.

So với thọ nguyên bốn, năm trăm năm của Tam phẩm Đại tu sĩ, gần hai trăm tuổi nàng còn rất trẻ.

Tu vi của nàng trước đó từng là Tam phẩm tầng tám.

Nàng có tự tin trong vài chục năm có thể đẩy tu vi lên Tam phẩm tầng chín đỉnh phong.

Tới khi đó, chỉ cần một lần tạo hóa, một trận cơ duyên hay một lần may mắn trong đời, nàng liền có cơ hội vấn đỉnh Tứ phẩm Thượng nhân.

Thế nhưng, một trận phục kích Từ Tuyết Nguyệt thất bại qua đi, nàng tưởng như đã triệt để đánh mắt con đường tu luyện phía trước.

Thương thế mà nàng gánh chịu không đơn giản như thế.

Chí ít, nếu dùng linh lực và tu luyện theo cách thông thường để áp chế dần thương thế, nàng cần thời gian mấy chục năm.

Và cho dù thương thế của nàng có thật sự chữa khỏi thì ám thương trên cơ thể vẫn còn đó.

Điều này cực kỳ ảnh hưởng đến tu luyện sau này của nàng.

Đừng nói là thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, cho dù khôi phục lại tu vi thời kỳ đỉnh phong cũng là hy vọng xa vời.

Mà giờ đây, hai viên đan dược, chẳng những chữa trị toàn bộ ám thương trên người nàng, mà còn giúp nàng trong thời gian ngắn nhất quay trở lại Tam phẩm hậu kỳ tu vi.

Lấy tài lực mà Trần Nguyên Bá phô bày ra, con đường Tứ phẩm Thượng nhân lại một lần nữa rộng mở với nàng; thậm chí, so với trước đó còn phải dễ dàng hơn nhiều.

Chí ít, nàng không cần đánh cược vào vận may và cơ duyên để tìm được điểm đột phá ngưỡng cửa Đại cảnh giới.

Cơ duyên của nàng chính là Trần Nguyên Bá..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio