Cầu Đạo

chương 63: vân lý thương hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện bên ngoài gió nổi mây phun ra sao, Trần Nguyên cùng Dương Ly Tình không rõ ràng. Cả hai người đều hết sức chăm chú vào công việc của mình.

Luyện hóa một Phục Thiên đan không phải là chuyện đơn giản. Một tên Tam phẩm tu sĩ thông thường đều cần đến nửa năm trời mới có thể tiêu hóa toàn bộ dược lực của đan dược. Trần Nguyên dù tu vi cao cường, thế nhưng hắn chỉ đóng vai trò là phụ. Chân chính cơ thể tiếp nhận cỗ lực lượng này là Dương Ly Tình, hắn lại không thể hấp tấp.

Cứ như thế, nguyên bản Trần Nguyên dự tính chỉ có ba ngày thời gian luyện hóa liền kéo dài đến bảy ngày.

Ấy là tại dưới tình huống thân thể Dương Ly Tình ma khí đã bị trấn áp, nếu là nàng tại trước khi nhận Trần Nguyên phật lực giúp đỡ, quá trình này chỉ sợ còn lâu đến một tháng.

Đôi mắt sáng như sao trời mở ra, cẩn thận cảm nhận cỗ lực lượng cường đại trong thân thể mà từ lâu đã quên cùng sinh cơ dào dạt như dòng suối không ngừng phun trào, Dương Ly Tình không tự chủ khẽ vểnh khóe miệng. Nàng đối với Trần Nguyên nói:

“Đa tạ Trần đạo hữu xuất thủ.”

Bản tính của nàng vốn là lạnh nhạt. Ngay cả đối với người thân cũng là mười phần thanh lãnh. Dẫu vậy, từ giọng nói tưởng như không chút cảm tình ấy, Trần Nguyên có thể nghe ra đối phương ẩn chứa mờ nhạt sự kích động.

Không trách được, đổi lại là người khác, e rằng biểu cảm bộc lộ so với nàng càng khoa trương hơn nhiều.

Trần Nguyên nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt, đáp lại:

“Chúng ta đều là trao đổi công bằng, đạo hữu khách khí.”

Dương Ly Tình lần này cũng coi như nhân họa đắc phúc. Nàng mượn nhờ dược lực của Phục Thiên đan, không chỉ thành công chữa trị căn cơ mà còn tiến lên một bước dài, tu vi đạt Tam phầm tầng bốn, trở thành một tôn Tam phẩm trung kỳ đại tu sĩ.

Không chỉ có thế…

“Chúc mừng Dương đạo hữu, chẳng những khôi phục thương thế, tu vi tinh tiến một mảng lớn, mà còn thành công thức tỉnh Ma Sát linh thể. Đạo hữu cũng là khổ tận cam lai.”

Dương Ly Tình gần bốn mươi năm kiên cường chống trả Ma khí ăn mòn vào tận xương tủy chỉ bằng đại ý chí, đại nghị lực. Trong quá trình này, thân thể của nàng dần thích ứng với đặc tính của ma khí trong thân thể.

Loại hiện tượng đặt tại Trái Đất vẫn được gọi là thích nghi, cùng một dạng với Virus phát triển kháng thể, chống chọi lại thuốc kháng sinh vậy.

Chỉ là, quá trình này trên người yêu cầu thời gian dài và diễn biến phức tạp hơn nhiều. Cũng là tu sĩ sinh mệnh lực quá mạnh mẽ, Dương Ly Tình lại mượn nhờ dược lực của Tịnh Ma đan, không phải tịnh hóa ma khí mà là biến chúng trở nên êm dịu hơn với cơ thể, lại có thêm Trần Nguyên một bên sử dụng Phật lực trợ giúp. Hết thảy nhiều nguyên do mới khiến cho nàng đạt đến thành công này. Dẫu vậy, xác suất thất bại vẫn là không thấp.

Không phải người cực kỳ quyết đoán, tuyệt làm không đến một bước này.

Dương Ly Tình hiếm thấy lộ ra tiếu dung:

“Đều là nhờ có đạo hữu tương trợ. n tình này, Ly Tình tuyệt sẽ không quên.”

Mạng che mặt đã tháo xuống từ lâu, để lộ ra trương dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc vô song. Người đời nhắc đến Dương Ly Tình chỉ nhớ đến nàng thiên phú làm sao tốt, nghị lực làm sao lớn mạnh mà quên mất một điều rằng, nàng cũng là một tuyệt thế đại mỹ nhân.

Tam phẩm tu sĩ có bốn trăm năm thọ nguyên. Dương Ly Tình bổ túc căn cơ, đồng nghĩ với việc nàng có lại chừng ấy tuổi thọ. So với bốn trăm năm dài đằng đằng, hơn tám mươi tuổi nàng chỉ như thiếu nữ mười bảy,mười tám tuổi phàm nhân.

Dương Ly Tình chính đương độ dung nhan mỹ miều nhất. Một nụ cười, một nhăn mày của nàng đủ để khiến nhật nguyệt phai mờ, bách hoa ảm đạm.

Chỉ luận nhan sắc, nàng có lẽ là nữ nhân duy nhất hắn gặp qua có tư cách đuổi sát Lữ Như Yên. Trái lập với khí chất dịu dàng, ôn nhu như nước của người sau, người trước bởi thức tỉnh Ma Sát Linh thể mà càng lộ ra lạnh lẽo, tựa như cao lạnh nữ thần.

Nghĩ đến đó, Trần Nguyên không khỏi thở dài:

‘Tại sao tình tiết của ta không thể cẩu huyết một chút?’

Ý nghĩ đó thoáng qua giây lát rồi vụt tắt. Trần Nguyên âm thầm buồn cười chính mình.

So với nhan sắc của nàng, Ma Sát Linh thể càng khiến hắn mừng rỡ hơn trăm lần. Thức tỉnh Linh thể cũng có nghĩa là thiên phú của nàng tăng mạnh, tương lai thành tựu không thể đo lường. Nàng càng mạnh, Dương gia càng phát triển, hắn càng có lợi.

Cái này chính là Đại Khí Vận giả sao?

Chính là lão tổ tông cũng mạnh mẽ quá phận.

----------------

Hai ngày sau, Trần Nguyên đã ở lại Dương gia trọn vẹn mười ngày. Một ngày này, hắn theo đúng lịch trình rời đi Thanh Trúc trấn. Địa điểm tiếp theo tự nhiên là Tinh Hà huyện thành.

Vừa bước chân ra khỏi cửa Dương gia đại trạch, Trần Nguyên liền cảm ứng hơn ba mươi đạo ánh mắt đặt trên người hắn. Thần thức khẽ đảo qua, hắn ngay lập tức phát giác ra nguồn gốc của những ánh mắt ấy: đại đa số đều chỉ là Nhất phẩm tiểu tu sĩ, có ba tôn Nhị phẩm.

Trần Nguyên nhíu mày, có chút không vui. Hắn không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thể động vật trong sở thú như vậy, dẫu cho đối phương không mang theo ác ý đi chăng nữa.

“Trần công tử, thật có lỗi. Công tử là Tam phẩm đại tu sĩ, mười ngày trước ngự kiếm vào Thanh Trúc trấn có quá nhiều người tận mắt chứng kiến. Tại Tinh Hà huyện, Tam phẩm đại tu sĩ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên những kẻ không có mắt này hẳn đến từ các thế gia trong phạm vi Tinh Hà huyện muốn thăm dò công tử.”

Lúc này, Dương Minh Thiết cũng chú ý đến do thám từ các thế gia khác. Hắn chỉ đảo mắt một lần,khẽ hừ một tiếng rồi thôi. Loại chuyện này gặp nhiều đã quen.

Chỉ để phòng Trần Nguyên không vui, hắn cố ý giải thích một thanh.

“Ồ, ra là vậy.” Trần Nguyên như có điều ngộ ra. Hắn chưa từng cho rằng, bản thân tùy ý đi lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.

“Bất quá cứ mặc chúng làm gì thì làm. Chúng ta vẫn là làm việc của chúng ta.”

Trần Nguyên không có thời gian quản nhiều như vậy, lại cũng chẳng muốn một lượt đến thăm tất cả thế gia Tinh Hà huyện. Hắn có thể trợ giúp Dương gia theo cách này hay cách khác, nhưng là không trực tiếp tham dự vào thế gia tranh đấu.

“Trần công tử nói phải. Chúng ta vẫn là đi thôi.”

Dương Minh Thiết tán thành, ra hiệu thủ thế mời Trần Nguyên lên xe ngựa. Hắn cũng là nhất gia chi chủ, thái độ và tình báo hắn đều đã truyền ra tới các thế gia khác. Đối với loại sự tình nhỏ nhặt như mấy tên mật thám, không phải hắn loại người này sẽ trực tiếp xử lý.

Lên xe ngựa cùng Trần Nguyên và Dương Minh Thiết còn có một thanh thiếu niên nữa. Thanh niên này tuổi tác chừng mười bảy, mười tám, gương mặt tuấn tú, người khoác áo bào xanh, thân cao gầy, tay trắng như nữ nhân, cả người toát ra cỗ khí chất nho nhã, phóng khoáng tựa như thư sinh, lại tựa như có chút phong lưu, hiền hòa. Không thể không nói, hắn một bộ vẻ ngoài này là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữ, thiếu phụ nhân.

Hắn gọi là Dương Minh Tâm, tại trong thế hệ Dương Minh Thiết xếp hàng thứ tư, trong nhà thường được gọi là lão tứ. Dương Minh Tâm năm nay mười bảy tuổi, tu vi dừng lại tại Nhất phẩm tầng tám, đặt ở Tinh Hà huyện cái địa phương nhỏ này cũng coi như là ưu tú. Đừng nhìn hắn một bộ phong lưu phóng khoáng, các cô nương theo đuổi xếp dài hàng dặm, bản chất hắn là một tên nhát gái.

Lần này, Dương Minh Tâm theo hai người bọn hắn đến Tinh Hà huyện vì theo học họa phù từ một vị Phù sư già đã sống tại Tinh Hà huyện thành trên năm mươi năm.

Bỏ điều đó sang một bên, Dương Minh Thiết chuyến này cùng đi đến huyện thành là vì buổi đấu giá hội tổ chức thường niên bởi Vân Lý thương hội.

“Trước, ta giới thiệu cho Trần công tử về Vân Lý thương hội đi.”

Dương Minh Thiết tổ chức ngôn ngữ, trầm ngâm nói:

“Nghe nói, tại Tô Châu rộng lớn vô ngần có bốn thương hội lớn kiểm soát toàn bộ mạch vận chuyển kinh tế, từng cái đều là Ngũ phẩm thế lực, trong môn nội tình sâu không lường được. Nghe nói, bởi vì hàng hóa qua tay họ nhiều vô số kể, cho nên từng cái thương hội sở hữu bảo vật, át chủ bài đếm không hết; cho dù là Lục phẩm Chân quân trong truyền thuyết đối mặt với bọn họ cũng nguyện đi đường vòng chứ không chính diện đối cứng.”

Ngừng tạm, hắn nói tiếp:

“Vân Lý thương hội trong bốn thương hội trên đứng hàng thứ hai. Nghe đồn, tọa trấn tại trụ sở thương hội có mười mấy tôn Ngũ phẩm Chân nhân. Lão tổ khai sáng càng đã là Ngũ phẩm Chân nhân hậu kỳ. Đứng hàng Ngũ phẩm Chân nhân trung kỳ cũng có không ít hơn ba tôn. Địa bàn làm ăn chính của họ là vùng phía Nam, Đông Nam và phía Đông của Tô Châu, bao quát Đại Ngu Vương triều và ba Vương triều khác phụ cận. Tất nhiên, phần còn lại trên lãnh thổ Tô Châu cũng có chi nhánh của họ. Tuy nhiên, không phải địa bàn nên hoạt động không nhộn nhịp bằng. Người ta nói rằng, tại các Châu phụ cận cũng có bóng dáng của Vân Lý thương hội…”

Trần Nguyên một bên yên lặng lắng nghe, một bên âm thầm nhớ kỹ Vân Lý thương hội.

Lý do mà Dương Minh Thiết giới thiệu Vân Lý thương hội cho Trần Nguyên không phải là bọn hắn ngày hôm nay tham gia đấu giá. Mà càng nhiều hơn là Trần Nguyên trước đó đề cập với Dương Minh Thiết, muốn thu thập kinh thư, công pháp trên thế gian cùng Ngộ đạo trà, Ngộ đạo thạch, Ngộ đạo đan,... các loại vật phẩm trợ giúp tu sĩ gia tăng hiệu suất cảm ngộ.

Tài nguyên, linh thạch hắn nắm trong tay hiện tại là không ít, nhưng chân chính hữu dụng với hắn lại chẳng có bao nhiêu. Đã như vậy, chẳng thà chuyển hóa chúng thành đồ vật hữu ích lại nói.

Bản nguyên ý định là hắn muốn thông qua Dương Minh Thiết trợ giúp. Đại Khí Vận giả, nhân mạch làm sao kém cho được? Hơn nữa, người như hắn, cơ duyên nhất định đông đảo, cầm qua trao đổi, khẳng định đối với cả hai đều tốt.

Bất quá, Dương Minh Thiết nói rằng, hắn hiện tại không có thời gian trợ giúp đối phương. Lại nói, hắn muốn trợ giúp cũng vô dụng. Đồ vật Trần Nguyên cầm ra quá cao cấp, Dương gia hiện tại không trợ giúp hắn tiêu thụ nổi.

Bởi thế mới có Vân Lý thương hội xuất hiện tại đây. Vân Lý thương hội tổ chức to lớn, sức ảnh hưởng bao phủ rộng rãi, hàng hóa, bảo vật nhiều, dễ dàng đáp ứng nhu cầu của Trần Nguyên.

Hơn nữa, bởi vì bọn hắn làm ăn lâu đời, uy tín lại cao, vận hành chuyên nghiệp, có khả năng trường kỳ cung cấp cho Trần Nguyên vật phẩm. Thả ánh mắt xa một chút, nhìn về phía lâu dài mới là Vương đạo.

Trần Nguyên thấy hợp lý, liền thuận theo thế mà làm. Hắn không thể, qua mỗi đoạn thời gian lại tìm một cái Hoàng gia hay Minh Hằng Thiên tông đánh cướp chứ?

Không thể nào, không thể nào. Vô tình nhặt được chỗ tốt thì thôi. Hắn còn chưa đến mức, chủ động đến cửa đánh cướp của người ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio