Sáng thứ , Đinh Vũ Thiến tinh thần sáng láng trở lại phòng làm việc, có tình yêu ngọt ngào, không còn vẻ mặt lo lắng như mấy hôm trước nữa, cả người cô toát lên vẻ kiều diễm động lòng người, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ.
Tối hôm qua cô lại không ngủ được, nhưng lần này là do cao hứng nên không ngủ được.
Nhưng vui mừng như vậy, cô cũng vô cùng lo lắng chuyện giải trừ hôn ước với Nhan Dật Khải.
Đây là vấn đề vô cùng to lớn, lúc trước cô tìm mọi cách để giải trừ hôn ước nhưng đều không thành công, mặc dù đính hôn chưa liên quan đến pháp luật, nhưng mà hai nhà đính hôn đã có nhiều người biết, nếu có chia tay không thể nào không tránh khỏi gièm pha, sau này gặp nhau mọi người sẽ vô cùng lúng túng.
Chỉ là lúc này cô quyết định, cho dù Nhan Dật Khải có đồng ý hay không lần này cô nhất định chia tay cùng anh ta.
Đồng thời cô cũng nghĩ lí do để giải thích, hi vọng sẽ đạt được mục đích
Reng........... Reng.......... Reng....
Khi cô đang chuẩn bị cầm điện thoại gọi đi thì đồng thời chuông điện thoại lại reo.
" Alo". Cô không suy nghĩ mà nói
" Xin hỏi là cô Đinh Vũ Thiến sao?" một giọng nói mềm mại từ tai nghe truyền đến.
" Là tôi". Cô gái này là ai? Giọng nói này vô cùng xa lạ đối với cô một chút ấn tượng cũng không có.
" Tôi là, tôi là Lí Nguyên Du"Lí Nguyên Du có vẻ khẩn trương " Cô Đinh còn nhớ rõ tôi không?"
Lí Nguyên Du!
Người khác cô tuyệt đối sẽ không nhớ, nhưng cô tuyệt đối nhớ rõ cô ấy.
Chỉ là cô ta tại sao lại gọi điện đến cho cô?
Chẳng lẽ hướng cô cáo trạng bạn trai thay lòng?
Cô hít sâu một hơi chuẩn bị nghe những lời trách mắng, cùng những tiếng la ( haizz bà chị này không la nhưng mà quăng một quả bom nguyên tử hạng nặng +.+)
Ai biểu cô là người thứ ba, tuy nói nam chưa vợ nữ chưa chồng, nhưng người khác vì cô mà đau lòng khổ sở, là sự thật.
Không ngờ, cô không nghe bất kì lời chói tai nào, Lí Nguyên Du đơn giản muốn mời cô ra ngoài uốn cafe nói chuyện.
Là lời mời của tình địch, cô không thể không đáp ứng, cho dù cô cự tuyệt sẽ làm đối phương cảm thấy cô nhút nhát, huống chi cô ấy lại dùng thái độ hòa nhã, cô tuyệt đối không thể cự tuyệt.
Lí Nguyên Du ngồi đối diện cô, nhìn không chớp mắt về phía cô.
" Cô Lí mời tôi ra ngoài, không biết là có chuyện gì?" nhận thấy đối phương nhìn mình chăm chú, cô cảm thấy không được tự nhiên, không thể làm gì là mở miệng nói chuyện trước trong khi đối phương đang im lặng.
" Không có gì, không có gì." Lí Nguyên Du vẻ mặt cô đơn, cặp mắt sưng húp chứng tỏ cô ta đã khóc " Tôi chỉ là muốn thấy cô."
" Nhìn tôi?"
" Ừ" cô ta gật đầu," Tôi muốn hiểu rõ cô, muốn biết tại sao Diêm Trọng Uy chọn lựa cô mà vất bỏ tôi".
Cô từng kết giao nhiều bạn trai! Nhưng chỉ có anh là gọi một cuộc điện thoại nói lời chia tay với cô, lí do là đã yêu người khác.
Ngoại trừ không cam tâm, cô còn tò mò tại sao người có hôn ước như Đinh Vũ Thiến lại có thể làm Diêm Trọng Uy động lòng? Có thể làm cho anh ta nói ra chữ" yêu" một cách rất nhẹ nhàng?
" Tôi.........rất xin lỗi". Nhìn thấy đối phương bị thương tổn cô không tự chủ được mà nói ra lời xin lỗi.
Cô cũng không muốn có kết quả như vậy, nhưng mà tình yêu là ích kỉ, cho dù cô có hàng vạn hàng ngàn đồng tình với cô gái này, nhưng mà cô không thể nào buông tay người đàn ông mình yêu được.
" Xin cô đừng nói như vậy". Lí Nguyên Du lắc đầu một cái" Tôi hiểu chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, Trọng Uy có quyền lựa chọn người mà anh ấy thích, chỉ là............"
Cô ta muốn nói lại thôi
" Chỉ là cái gì?" Đinh Vũ Thiến chờ đợi cô ta nói tiếp
" Tôi, tôi.............." Không thể nói rõ ràng được, hốc mắt của Lí Nguyên Du cũng đã đỏ:" Tôi......... Cô Đinh nhất định cô phải giúp tôi một chút".
Đối mặt với phản ứng không bình thường của cô ta, Đinh Vũ Thiến có chút lúng túng.
Giúp một tay?
Cô thì có thể giúp gì cho cô ta?
Giúp cô ta vượt qua cơn sóng gió trong tình cảm này?
Hay giúp cô ta tìm bạn trai mới?
" Thật ra........... Tôi đã". Lí Nguyên Du quanh co một hồi lâu, sau đó nói ra một câu khiến cô vô cùng kinh ngạc:" Tôi đã.... mang thai"
Cái gì?
Nhất thời Đinh Vũ Thiến bị lời nói này khiến cho lỗ tai ong ong
" Mang thai". Trong sự kích động, cô không tự chủ được mà nói giọng điệu khá to.
Lí Nguyên Du không nói thêm gì nữa, chỉ là cúi đầu, rút khăn từ trong ví da nhẹ nhàng lau chùi nước mắt.
Cho dù đang khóc thút thít, nhưng dáng vẻ của cô lại vô cùng tao nhã và cao quý. ( lyly: giả bộ mà >"