Mở cửa xe ra dìu cô vào nhà.
Khi ngủ Thái Tâm rất ngoan ngoãn, không có biểu hiện quấy rối. Anh thầm cảm thán tại sao cô có thể tồn tại năm qua.
Đỡ cô nằm xuống giường, anh đi vào nhà tắm lấy khăn ấm lau mặt cho cô rồi tháo giày ra. Làm xong các công việc cho cô, anh đi vào thư phòng chuản bị cho buổi lên tòa vào ngày mai.
Anh nhìn đồng hồ, rồi thở dài đêm nay lại thức trắng.
Sau khi Tràng Huy đưa Ý Thảo vào xe, Ý Thảo to gan hơn bình thường, cô ôm anh rồi hôn anh làm anh sững người. Không những thế còn vuốt ve lồng ngực, anh nhíu mày tại sao khi say lại thoải mái như vậy khác hẳn bình thường.
Anh thắt đai an toàn vào cho cô, nhỡ cô lại có hành động gì bất thường giống như vừa rồi thì nguy to. Đang trên đường lái xe vừa phải chú ý đến đường đi vừa phải kìm nén phản ứng thì đúng là sống không bằng chết.
Lái xe vừa về tới nhà, anh đã lật đật đem cô lên nhà. Chưa về tới phòng mà anh đã ép cô vào tường hôn kịch liệt. Cô cũng đáp trả anh làm anh phấn khích.
Vừa hôn cô vừa tra chìa khóa vào cửa. Cửa mở tới đâu thì quần áo giữa hai người hai người rơi rớt tới đấy. Anh đặt cô nằm xuống giường ánh mắt si mê nhìn cô. Rồi anh hỏi nghiêm túc: “Em có biết mình đang làm gì không?”
Ánh mắt cô mông lung nhìn anh, gật gật đầu.
Anh muốn chắc chắn lại một lần nữa: “ Gọi tên anh”
Cô ngây ngất gọi theo, chất cồn trong bia đã khiến cô trở thành một con người khác, bây giờ cô chỉ muốn anh: “ Huy, Huy em muốn anh”.
Nghe giọng điệu cầu khẩn của cô, anh mừng rỡ: “Em đừng có hối hận đấy và anh cũng không cho phép em hối hận”.
Tràng Huy thả xuống cô nhiều nụ hôn vặt, đi vào trong cô, đêm còn dài đăng đẳng.
Sáng sớm Thái Tâm thức dậy do một cuộc điện thoại gọi tới, cô mò mẫm ở đầu giường mãi mà không thấy đâu, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Đột nhiên cô thấy là một căn phòng khác, cách trang trí khác, toàn bộ căn phòng đều khác duy chỉ có bộ đồ trên người cô vẫn là của ngày hôm qua.
Cô giật mình sửng sốt ráng cố nhớ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì. Hình như cô có lên xe của anh chàng xem mắt rồi sau đó là gì nữa thì cô cũng không nhớ.
Đột nhiên cửa căn phòng được mở ra, Thái Tâm ngơ ngẩn.
Bằng Hữu chỉ quấn cái khăn tắm, có thể thấy được cơ bắp cuồn cuộn ở nửa thân trên, còn phần thân dưới thật sự rất muốn khám phá như thế nào.
Bằng Hữu thấy cô đã tỉnh liền hỏi:
“Em tỉnh rồi à, túi xách của em tôi để trên bàn, bây giờ cũng sắp tới giờ lên tòa, tôi có thể cho em quá giang một đoạn”.
Nhìn bộ mặt ngơ ngẩn của cô, Bằng Hữu cũng biết cô còn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Anh tốt bụng gợi lại chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, cô dần dần hiểu ra. Thì ra là lỗi của mình. Thái Tâm cảm thấy thật đáng trách, không những làm phiền anh mà còn suýt làm lỡ buổi lên tòa của anh.
Cô cảm ơn rồi nói không cần cô có thể tự về nhà được.
Anh nửa tin nửa ngờ không biết cô có về nhà được không, anh buột miệng nói một câu: “ Em nên tìm một người chồng đi”.
Cô nhướn mày lên nhìn anh, tỏ vẻ không cần. Tại sao cô nên cần một người chồng chứ. Đúng là khả năng tự chăm sóc bản thân của cô hơi kém nhưng không đến nỗi là không sống được.
Đời này nếu như cô không còn được yêu ai chết đi sống lại như yêu anh thì cô sẽ mãi không lấy một ai. Tình yêu là một thứ gì đó rất thiêng liêng nhưng cũng rất bình thường tùy theo vào sự coi trọng của từng cá nhân.
Anh cũng lười phải giải thích. Anh nhìn đồng hồ đã không còn sớm, vội vàng ra cửa còn không quên dặn cô khi về nhớ khóa cửa cẩn thận.
Cô chưa kịp gọi lại anh để đi cùng nhau thì anh đã mất hút ở cửa. Cô cũng lật đật thu dọn đồ đạc rồi đi luôn. Trước khi đi còn không quên lời anh dặn.
Sau khi về nhà cô thu dọn đồ đạc rồi quyết định trở về quê một chuyến.
Cái cảm giác được gần gũi bên cạnh mẹ lại trở về.
Đứng trong ga tàu mà lòng cô rộn ràng. Chắc cả nhà sẽ rất bất ngờ bởi cô nói tết mới về thế mà bây giờ cô lại về sớm hơn dự định.
Chú cún cô nuôi năm nào không biết có còn nhận ra cô nữa không. Chăc bây giờ đã lớn bộn lắm.