Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

chương 12: chocolate

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Húc Húc mở bàn tay ra, mấy viên sô-cô-la lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay bé.

Chương : Chocolate

- -

Giữa trưa chỉ có thời gian một giờ để nghỉ ngơi, La Kiêu cơm nước xong liền vội vã gấp gáp trở về, cuối cùng cũng không quá thời gian quẹt thẻ, lúc ăn cơm, Du Ngô nói buổi chiều anh sẽ đi đón Húc Húc tan học, sau đó buổi tối cùng nhau ăn cơm, La Kiêu không cự tuyệt.

Không khí dường như có chút quỷ dị, La Kiêu cảm giác có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm cậu, những ánh mắt đó chỉ là tò mò cũng không có ý xấu.

Cậu vùi đầu làm việc, chỉ xem như những ánh mắt đó không tồn tại, cho đến khi có người đứng trước mặt cậu, dùng ánh mắt âm trầm không chút che dấu nhìn chằm chằm cậu.

“Có việc sao?” La Kiêu ngẩng đầu, thấy Cao Phong vẻ mặt xám ngoét, sắc mặt gã rất khó coi, giống như có người rải phân trên đầu gã.

“Bang!” Một phần văn kiện bị nện lên bàn, Cao Phong lạnh lùng chất vấn, “La Kiêu, mày rốt cuộc đã làm cái gì?”

La Kiêu không hiểu ra sao, cậu mở văn kiện ra, thình lình bị mấy chữ giải trừ hợp đồng trên đó dọa sợ ngây người, “Đây là có chuyện gì?”

“Đừng giả ngu!” Cao Phong phẫn nộ đè nặng thanh âm, “Sao lại thế này mày còn không rõ ràng à!”

Sắc mặt La Kiêu vừa xanh lại chuyển trắng, “Anh có ý gì!” Cao Phong ký kết hợp đồng với Phượng Hoàng Hồ cậu không biết, giải trừ hợp đồng cậu càng không biết.

Cao Phong cười lạnh: “Phượng Hoàng Hồ đột nhiên giải trừ hợp đồng với tao, còn nói nhất định phải hợp tác với mày, nếu không sẽ hủy bỏ quan hệ hợp tác với Du Viên, mày còn ở đây giả vô tội? Giả cái gì cũng không biết? La Kiêu, mày cũng quá âm hiểm đi! Cạnh tranh ngoài sáng không được, lại đâm chọt sau lưng, được! Tao hôm nay xem như hiểu thêm rồi, mày có năng lực, chúng ta chờ mà xem đi!”

Cố tình đè thấp thanh âm chỉ La Kiêu có thể nghe thấy, trong giọng nói không hề che dấu phẫn nộ cùng căm thù.

La Kiêu nhìn bóng dáng Cao Phong, ánh mắt dừng tại văn kiện trên bàn, đột nhiên cảm thấy có chút ngốc, bản thân cậu bị Hoàng Đan Tề trực tiếp cự tuyệt, đối phương làm sao sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý hợp tác với mình, nếu Đỗ Trình Trình nói không sai, vậy quan hệ giữa Cao Phong và Hoàng Đan Tề tuyệt không đơn giản, lại nói hợp đồng đều đã ký xong, căn bản không có lý do gì lại thay đổi.

Cậu làm thế nào cũng nghĩ không ra!

Cao Phong rời đi không lâu, La Kiêu bị giám đốc gọi vào văn phòng, giám đốc bụng bự béo phệ dùng cặp mắt nhỏ như kẻ gian kia nhìn cậu, trong mắt lóe ra tinh quang, La Kiêu cũng không chắc chắn.

“La Kiêu, lần này làm không tồi! Tôi biết cậu rất có tiềm lực, nghiệp vụ viên ưu tú giống như cậu vậy đối công ty mà nói quả thực chính là một bút tài phú trân quý, hôm nay giám đốc Hoàng của Phượng Hoàng Hồ tới tìm tôi, gã nói trước tiên xin lỗi cậu, hơn nữa về sau nghiệp vụ hợp tác giữa Du Viên và Phượng Hoàng Hồ đều giao cho cậu phụ trách.”

La Kiêu vẫn cảm thấy không chân thật, nghi hoặc hỏi: “Vì sao? Phượng Hoàng Hồ không phải đã ký hợp đồng với Cao Phong à, sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”

“Việc này tôi cũng không rõ lắm, bất quá giám đốc Hoàng rất có thành ý, đến hợp đồng cũng đã đưa qua đây, cậu xem đi, nếu ổn thì ký tên liền, hợp đồng này nếu cậu không ký sẽ không có hiệu lực đâu.” Giám đốc một bên pha trò, một bên lấy hợp đồng ra đưa cho La Kiêu.

Tên ký trên hợp đồng có chút qua loa, La Kiêu cẩn thận xem xét cũng không nhận ra gì, giám đốc ở bên cạnh tha thiết nhìn cậu, bút ký tên cũng được đưa tới trong tầm tay.

“Giám đốc, chuyện này không thích hợp, anh không cảm thấy không nên như thế này sao? Tôi không nghĩ ra……” La Kiêu lật xem hợp đồng, nói.

“Được rồi La Kiêu, đừng nghĩ nhiều như vậy, cái này cũng không phải chuyện xấu gì, công lao tháng này của cậu chỉ sợ là đứng đầu phòng nghiệp vụ rồi, mau ký tên đi, tôi còn phải đem hợp đồng đưa cho chủ tịch ký nữa.” Giám đốc ở bên cạnh thúc giục.

La Kiêu không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, đã đưa tới cửa rồi mà không cần chính là thằng ngốc, cậu nhận bút thẳng tắp ký tên mình lên giấy, giám đốc lại khen cái gì về sau tiền đồ vô lượng sẽ mang đến thật nhiều lợi ích cho công ty, cái gì lại dựa vào năng lực này không chừng có thể thăng chức tăng lương, La Kiêu vào tai này ra tai kia, cho đến khi ra khỏi văn phòng giám đốc, chuyện này vẫn như một cuộn chỉ rối thành một cục trong đầu cậu.

Hoàng Đan Tề vì sao sẽ thay đổi chủ ý? Ở thời điểm cậu không hay biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?!

Cả buổi chiều, ánh mắt của những người ở phòng nghiệp vụ nhìn cậu đều không thích hợp, Cao Phong không ở văn phòng, có người hỏi cậu sao có thể làm được, có người nói cậu rất có bản lĩnh đến tổ trưởng cũng có thể đánh bại, cũng có người ở bên cạnh nói chuyện âm dương quái khí, bên ngoài đạo mạo như thế không nghĩ tới cũng sẽ chơi ám chiêu sau lưng.

La Kiêu không để ý tới bọn họ, bất quá là người không ăn được nho thì nói nho còn xanh, tích cực theo chân bọn họ chẳng khác nào để bản thân chịu tội.

Sau khi tan tầm, La Kiêu lẫn trong nhóm đầu tiên ra ngoài, ra trễ lại phải chen chúc, cậu đứng ở bên cạnh trong lúc vô ý cũng bị lan đến, chỉ có thể duỗi tay dài ra để quẹt thẻ sớm rồi rời đi, công nhân quẹt thẻ mang dây lưng màu xanh biếc, La Kiêu thuận lợi quẹt thẻ, lúc nhấc chân đi cảm giác dây lưng bị kéo lại, cậu dùng sức lôi, đối phương cũng càng dùng sức.

Người chen chúc quá nhiều, cậu căn bản không thấy rõ là ai trong lúc vô tình kéo dây lưng của cậu, chỉ là rất nhanh cậu liền phát hiện Cao Phong, gã vừa quẹt thẻ xong đang đi tới chỗ cậu, La Kiêu kéo kéo, dây lưng bị buông lỏng ra, cậu dễ dàng thu hồi về trong tay, lại cảm giác được sau lưng truyền đến lực đẩy mạnh mẽ!

Phía trước cậu là bậc thang, cũng không cao, nhưng nếu cứ thế mà ngã xuống tuyệt đối sẽ bị thương, dưới sự tình huống không kịp suy nghĩ kỹ như vậy, La Kiêu dùng tay nắm lấy vách tường bên cạnh, cánh tay cùng vách tường ma xát nhau, đau đớn kịch liệt nháy mắt truyền đạt đến trong óc.

Cao Phong! La Kiêu che lại cánh tay, ngẩng đầu thấy Cao Phong đã sớm biến mất không thấy.

- --------------------------------------

“Ba ba, đau lắm phải không? Con thổi thổi cho ba nha.” Húc Húc nắm tay La Kiêu, đau lòng nhăn mặt, chu miệng dùng sức thổi vết thương đang băng vải trắng.

La Kiêu sờ đầu Húc Húc, bị nhiệt khí làm cười không ngừng, “Húc Húc, ba ba không sao, con thổi thực sự rất hay, vết thương của ba ba đã được chữa hết rồi.”

“Thật vậy chăng?” Húc Húc cao hứng ngẩng đầu nhìn La Kiêu, ngay sau đó lại cúi đầu, có chút mất mát, “Chỉ là hôm nay Tiểu Vũ bị thương cũng không cho con thổi, bạn ấy nói thổi thổi căn bản sẽ không hết.”

“Vết thương bên ngoài sẽ không hết, nhưng vết thương trong lòng sẽ tốt lên, giống như ba ba nè vừa rồi ba ba thật sự rất khó chịu, Húc Húc vừa thổi, ba ba đã cảm thấy rất rất vui vẻ.”

Húc Húc có chút không hiểu, bé cúi đầu nghĩ nghĩ một lúc mới cái hiểu cái không gật đầu thật mạnh.

Du Ngô xuyên qua kính chiếu hậu nhìn La Kiêu, hai cha con đang hỗ động tựa hồ quên mất hết thảy chung quanh, vẫn là rất để ý! Hôm nay gặp nam nhân kia.

Chưa từng thấy La Kiêu đối xử với ai như vậy, trong nháy mắt đó Du Ngô giống như về lại năm trước, khi La Kiêu ở trên xe nói chuyện với nam nhân kia, giống như đúc thời điểm lần đầu anh thấy cậu, cảm giác lạnh nhạt kia quá giống.

Người kia rốt cuộc là quan hệ gì với La Kiêu!

“Sao lại thế này?” Du Ngô cũng không xoay đầu hỏi.

La Kiêu biết anh là hỏi vết thương của cậu, cười cười không sao cả nói: “Khi xuống lầu không cẩn thận trầy da một chút, em đã nói không có việc gì, anh một hai phải đi bệnh viện.”

Húc Húc nghiêm túc nói: “Ba ba đã nói, bị thương phải đi bệnh viện.”

“Nhìn xem, Húc Húc còn hiểu chuyện hơn em, về sau làm việc hay đi đường đều phải cẩn thận một chút, bị thương thì người đau chính là em.”

“Đã biết!” La Kiêu bất đắc dĩ nói, “Anh sao lại dong dài y như mấy mẹ mấy dì vậy.”

Du Ngô tội nghiệp nhìn Húc Húc, “Húc Húc, ba ba con ghét bỏ chú làm sao bây giờ?”

Tuy cánh tay bị thương nhưng lại không có trở ngại gì lớn, mặc dù vậy Du Ngô vẫn cấm cậu tới gần phòng bếp, kế hoạch La Kiêu tính tự mình xuống bếp khao Du Ngô cũng không thể thực thi, còn bị cưỡng chế ngồi trên sô pha xem TV, La Kiêu cùng Húc Húc đều có lo lắng như nhau.

“Ba ba con không muốn ăn cơm chú Du nấu.” Húc Húc tiến đến bên tai La Kiêu đặc biệt ghét bỏ nói.

“Ba cũng không muốn ăn.” La Kiêu đối với độ khó ăn mà Du Ngô nấu ra có nhận thức rất sâu.

Húc Húc nằm trong lòng La Kiêu xem TV, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay nắm ngón tay La Kiêu, dùng sức lắc lắc nói: “Ba ba à ba đi nấu cơm đi, con thích ăn cơm ba ba làm.”

Húc Húc nói xong liền chủ động bò qua một bên để La Kiêu thuận tiện đứng dậy, La Kiêu bật cười lắc lắc đầu, không có biện pháp đứng dậy đi đến phòng bếp.

Du Ngô thay đã tây trang ra, anh mặc quần áo ở nhà và chiếc tạp dề buộc ngang hông, đang đấu tranh với chảo rau xào, làn da anh màu lúa mạch, dưới ánh đèn chiếu rọi có mị lực rất đặc biệt, đường cong sườn mặt cũng rất rõ ràng, nam nhân thành thục ổn trọng này chỉ khi xuống bếp mới có thể luống cuống tay chân.

La Kiêu đứng ở cửa phòng bếp ánh mắt bình tĩnh nhìn Du Ngô, có một khắc như vậy cậu động tâm, Du Ngô đối xử với cậu tốt đến mức không người nào có thể vượt qua, từ năm trước đến bây giờ, nếu không có người này bản thân cậu có lẽ đã sớm chết, Húc Húc cũng không được sinh ra, bản thân cậu cũng sẽ không được sống lại, cậu chắc chắn sẽ yêu Du Ngô, nếu không có những chuyện xảy ra vào bảy năm trước, cậu nhất định sẽ yêu Du Ngô.

Chỉ là nếu không có những chuyện đó, cậu cũng sẽ không gặp được Du Ngô.

“Suy nghĩ gì đó? Chẳng lẽ nhìn anh đến ngây người?” Du Ngô cầm cái xẻng quơ quơ trước mặt La Kiêu, chế nhạo cười khẽ.

“Bớt tự mãn đi, thế nào? Muốn em hỗ trợ hay không?” La Kiêu lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua phòng bếp, quả nhiên không xong y như trong tưởng tượng.

“Không cần, em ngốc ở kia đi, đợi lát nữa bữa tiệc lớn được mang ra rồi lên bàn luôn!” Du Ngô khoác lác, ở dưới ánh mắt trắng dã chăm chú của La Kiêu, có chút xấu hổ đánh giá phòng bếp loạn lạc, chần chờ nói, “Kỳ thật anh rất ít nấu cơm, không làm nhiều, cho nên……”

—— Anh không làm nhiều, cho nên……

La Kiêu tươi cười cương cứng ở khóe môi, cậu trong nháy mắt đột nhiên nhớ tới người kia, những lời lải nhải này quất quít quanh tai, cậu dừng thật lâu, mới miễn cưỡng cười nói: “Em ra ngoài đây.”

Du Ngô vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm La Kiêu, chỗ sâu trong đáy mắt lộ ra nghi hoặc cùng lo lắng.

Húc Húc ghé vào trên sô pha xem phim hoạt hình, lúc La Kiêu đi tới bé đang học theo Hồng Miêu trong TV khoa tay múa chân.

“Húc Húc, ba ba không phải đã nói xem TV phải ngồi trên sô pha sao? Nằm như vậy không tốt cho mắt.” La Kiêu che trước mặt Húc Húc, nghiêm túc dạy dỗ.

Húc Húc trộm từ khe hở xem TV, một bên nói: “Ba ba, sô pha của chú Du rất thoải mái!”

“Con làm như vậy ba ba sẽ không vui.” La Kiêu ngồi vào bên cạnh, bế Húc Húc đặt lên sô pha.

“Ba ba không phải đi giúp chú Du nấu cơm sao?” Húc Húc quơ quơ hai chân, hỏi.

“Chú Du nói tự chú làm, không cho ba ba giúp.”

“À!” Húc Húc thất vọng thở dài, sau đó một lúc, bé đột nhiên nghiêng đầu nói: “Ba ba, hôm nay con nhìn thấy cậu của Tống Tung, chú ấy cho con lễ vật, ba ba có muốn ăn không?”

Húc Húc mở bàn tay ra, mấy viên sô-cô-la lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay bé, Noka Vintages Collection chocolate tinh xảo mà ngon lành.

Ánh mắt La Kiêu bỗng nhiên ngưng đọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio