Hello, tui đã trở lại rồi đây =)))))))))))))))))
Trong một tháng qua tui đã có dũng khí mò đi đọc QT rồi các cô ạ, và tui có cảm giác tui bị tác giả tạt máu tró từ trên đầu tạt xuống =)))))))))))))))))
Chương : Chấp nhận
- -
"Đừng vội từ chối, suy nghĩ kỹ lại xem, em luôn rất rõ ràng không phải sao, đừng trốn tránh vấn đề này nữa. A Kiêu, anh muốn nghe em trả lời." Dứt lời, Du Ngô giống đi trên băng mỏng bỏ thêm một câu, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi. La Kiêu mím chặt môi, siết ngón tay, mỗi một câu của Du Ngô đều nặng nề bao phủ lấy cậu, thân thể cậu trở nên lạnh băng.
"Anh......"
"Anh sẽ chăm sóc em và Húc Húc thật tốt, đừng từ chối anh! A Kiêu, đã năm rồi, chẳng lẽ em không động lòng chút nào sao? Thật ra em cũng không hoàn toàn chán ghét anh đúng không? Nếu đã như vậy, thử thích anh đi? Có lẽ ở bên anh lâu rồi, em sẽ phát hiện bản thân cũng thích anh, không phải có một câu gọi là lâu ngày sinh tình ư?"
Giống như sợ bị La Kiêu từ chối, Du Ngô lại đề nghị, mỗi một chữ đều gãi đúng chỗ ngứa, làm La Kiêu không còn lý do nào từ chối, cũng sẽ không khiến cho cậu sinh ra cảm giác ở thế bị động.
Anh chờ mong ngày này đã rất lâu rồi!
La Kiêu cảm thấy màng tai rung lên, phần lưng kề sát Du Ngô như có dòng điện mãnh liệt trào qua, cậu há miệng thở dốc cũng không biết nên nói cái gì.
Không động lòng chút nào ư? Không! Đương nhiên không phải! Cậu cũng từng nghĩ tới, nếu cùng Du Ngô ở bên nhau...... Chỉ là loại nếu này vừa mới nảy sinh đã bị cậu trực tiếp đập nát, cậu luôn theo bản năng tránh đề tài này.
Mà hiện tại, muốn tránh cũng không thể nữa!
"Du đại ca, sao anh đột nhiên......" La Kiêu nhẹ giọng mở miệng, nói một nửa đã bị cắt ngang. Du Ngô càng dùng sức siết lấy cậu, nâng cao giọng, gần như điên cuồng gầm nhẹ.
"Đừng từ chối anh, La Kiêu! Ở bên anh đi, dù không quá thích anh cũng thử xem? Cho anh một cơ hội, em không thể tàn nhẫn như vậy!"
Hô hấp gần ngay bên tai, La Kiêu giống như kề sát bờ vực tử vong dùng sức hít sâu một hơi, cậu đã không có cách nào tiếp tục từ chối. Du Ngô nói đúng, bản thân cậu không thể tàn nhẫn như vậy, ít nhất là thử trước đã!
Huống chi, cậu cũng không phải không có cảm giác gì với anh!
"Khẩn trương như vậy làm gì, em chưa nói gì hết sao anh biết em sẽ từ chối? Hơn nữa mấy lời này nghe không cảm thấy buồn nôn sao? Anh không thể đổi phương pháp khác à?" La Kiêu bất đắc dĩ cười, không khí áp lực bị một câu nói đùa này đánh vỡ, cậu vỗ vỗ cánh tay đang siết eo mình, oán giận, "Này, anh muốn siết em chết à?"
"Em!" Du Ngô trừng lớn hai mắt, anh mừng như điên vòng ra trước người La Kiêu, đáy mắt cuồn cuộn không thể tin, không hiểu và kích động. Anh nắm lấy bả vai đối phương, run rẩy hỏi: "A Kiêu, em......"
"Bắp đã cắt xong chưa?" La Kiêu dùng ngón tay chỉ cái thớt, khẽ nâng cằm, cười nói, "Nếu biểu hiện không tệ, em cũng không lý do từ chối nữa."
"Em đáp ứng rồi?!" Du Ngô kinh hỉ khó có thể tin nói.
"......"
"Anh không nghĩ tới...... Thật sự...... Quá, quá......" Du Ngô lẩm bẩm nói năng lộn xộn.
La Kiêu lo lắng nhíu mày, sau đó cười dùng tay gõ gõ bếp, "Bắp? Nhanh lên."
Phản ứng của Du Ngô làm cậu vốn đã thấp thỏm nay lòng lại càng nặng nề hơn.
La Kiêu nấu cơm, Du Ngô ở bên cạnh làm trợ thủ. Anh đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là trên mặt trước sau đều mang theo tươi cười. La Kiêu vô ý nhìn anh, liền sẽ bị một mảnh ý cười dịu dàng vây quanh, cậu ho khan một tiếng, làm bộ lơ đãng dời đi ánh mắt.
Húc Húc đã tiến vào giai đoạn kết thúc, nghe nói thứ không đoán ra nguyên hình trong tay kia là thôn trưởng Cừu Chậm Chạp. Lúc La Kiêu bưng thức ăn ra, Húc Húc giơ một cục đất sét dài dài quơ quơ trước mặt cậu, "Ba ba, đây là ba á, là Sói Xám, còn đây là Tiểu Khôi Khôi, chính là con, còn có cả Cừu Vui Vẻ, Cừu Xinh Đẹp, Cừu Lười Biếng......nữa"
La Kiêu gật đầu cười một cái, vẫy tay với Húc Húc, "Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."
"Dạ!" Húc Húc nhảy từ trên sô pha xuống, đi vài bước rồi lại đảo trở về, giơ một cục đất sét mập mạp lên nói, "Chú Du, đây là chú á, Sói Chuối thích ăn chuối nhất."
Du Ngô vẫn không nhìn ra, đánh giá cục đất sét mập mạp kia một lúc, mới nói: "Vậy Tiểu Khôi Khôi mau đi rửa tay ăn cơm thôi."
"Dạ! Rửa tay ăn cơm thôi!" Húc Húc hoan hô một tiếng, giơ hai móng vuốt chạy vào toilet.
Lúc dọn canh lên, Du Ngô đứng ở bên cạnh do dự một lúc lâu, vẫn nhịn không được hỏi ra, "A Kiêu, nếu trước kia anh nói rõ ràng hơn, em có phải đã sớm đáp ứng anh không?"
Nếu thật là như vậy, bản thân anh mấy năm nay đúng là ngu ngốc.
"...... Có thể." La Kiêu dừng một chút, nhún vai thờ ơ, chuyện không xảy ra, ai có thể dự kiến.
Nhưng mà, nếu là khi đó, cậu sẽ uyển chuyển từ chối hay là trực tiếp trốn tránh?!
Rửa tay xong, Húc Húc bò lên trên ghế mắt trông mong nhìn canh sườn bắp. Bé nhăn cái mũi dùng sức ngửi ngửi, vươn chiếc đũa gắp vài lần nhưng đều rơi xuống, có chút đáng thương nhìn La Kiêu: "Ba ba......"
La Kiêu nâng tay lên, làm động tác gắp, nói: "Húc Húc, ba ba nói với con thế nào? Ngón tay phải đặt ở giữa hai chiết đũa, không thể cầm thành nắm đấm, con xem."
Húc Húc bẹp miệng động động đũa, tư thế tay nhỏ bụ bẫm nắm chiếc đũa nhìn cực kỳ quái dị, Du Ngô nhìn không được, trực tiếp gắp một miếng xương sườn đặt vào trong chén Húc Húc.
"Cảm ơn chú Du!" Mắt Húc Húc sáng lên, vui sướng nói xong liền nhét xương sườn vào miệng.
La Kiêu bất đắc dĩ nhìn Du Ngô, "Anh cứ như vậy nó mãi mãi cũng không học được."
"Không sao, Húc Húc rất thông minh, nó còn nhỏ, chờ lớn lên sẽ dùng được thôi." Du Ngô xua xua tay, cười nhẹ nhàng đáp một câu.
Húc Húc ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn La Kiêu, tay nhỏ nắm thành nắm tay kiên định nói: "Ba ba, con sẽ cố gắng học!"
"Được! Nói được phải làm được đó!" La Kiêu cười cưng chìu.
Lúc ăn cơm, đề tài chuyển từ đồ ăn đến đất sét, lại từ đất sét chuyển tới phim hoạt hình. Húc Húc nhai cơm, quai hàm phình phình, mềm mại nói: "Sói Xám không bắt được cừu sẽ bị Sói Đỏ đánh, Sói Đỏ cầm chảo nói "Tiểu Khôi Khôi đói bụng, còn không mau đi bắt cừu, sau đó Sói Xám sẽ đi bắt!"
"Thế Tiểu Khôi Khôi có thể ăn rất nhiều cừu đúng không?" Du Ngô ở trên bàn cơm cố gắng giao lưu với Húc Húc.
"Không phải! Chú Du à con đã nói với chú rồi, Tiểu Khôi Khôi rất tốt, nó không ăn cừu đâu!" Húc Húc trương gương mặt non nớt sửa đúng.
La Kiêu ở một bên vô lực cười, Du Ngô xấu hổ sờ sờ cái mũi, "Ừm, chú Du quên mất, vậy Húc Húc thích ai nhất?"
"Con thích Cừu Vui Vẻ nhất, bởi vì Cừu Vui Vẻ rất thông minh!" Húc Húc kiêu ngạo nói, giống như được khen là bé.
"Vậy......" Du Ngô dừng một chút, nhẹ nhàng cười hỏi, "Chú Du với Húc Húc và ba ba ở bên nhau được không?"
Húc Húc nghiêng đầu không hiểu lắm, nghĩ nghĩ mới mở miệng, "Giống như Sói Xám, Sói Đỏ với Tiểu Khôi Khôi ạ?"
"Ừm! Húc Húc thích không?"
Húc Húc khó hiểu chuyển mắt qua La Kiêu, rồi cười thật tươi, non nớt mà ngây thơ trả lời: "Ba ba thích thì Húc Húc sẽ thích, Húc Húc nghe ba ba!"
"Được rồi, ăn cơm đi, còn nói nữa cơm cũng lạnh hết." La Kiêu gõ gõ bàn, cắt ngang đoạn nói chuyện này.
- ----------------
Du Viên lời đồn che trời lấp đất, người bịa đặt hiển nhiên cố ý phát tán chuyện này, nếu không phải còn không có chứng cứ rõ ràng, chỉ sợ La Kiêu bây giờ thật sự thành chuột chạy qua đường. Tuy rằng ở nước ngoài hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng ở trong nước vẫn bị xem là tâm lý dị dạng, càng miễn bàn đến loại chuyện gièm pha bị đồng tính bao dưỡng này.
Mỗi ngày cậu đều phải hứng chịu ánh mắt chán ghét tò mò của người chung quanh, còn phải làm như không có chuyện gì.
La Kiêu còn nghe nói Diêm Lộ Lộ vì mình cãi nhau với đồng nghiệp, bị nhục nhã trước mặt mọi người. Những người đó hỏi cô có phải cũng là đồng tính luyến ái hay không? Chỉ vì thế mới có thể đồng tình với cậu.
La Kiêu ngoài miệng thì không nói gì, nhưng đã đã ngầm bắt đầu nhắm vào người khởi xướng.
Nhược điểm của Cao Phong rất nhiều, gã cũng để lại rất nhiều điểm trí mạng ở Du Viên. La Kiêu nghĩ cách lấy được danh sách cao tầng trong các nghiệp vụ mà Cao Phong từng làm, sau đó lại thành tâm thành ý đi thăm hỏi mấy thương gia đã hợp tác, tư liệu tới tay cái sau dễ hơn cái trước. Vì thế cậu cũng dễ dàng phát hiện không ít thứ, ví dụ như là "giá cả thực tế khác xa so với giá cả báo cáo" "có một bộ phận đơn đặt hàng của khách hàng không xuất phát từ Du Viên".
Sửa sang lại toàn bộ tư liệu có trong tay, La Kiêu sao chép một phần, lại gọi điện thoại cho Cao Phong.
Cao Phong vừa rời khỏi Du Viên đã được một xưởng rượu nhỏ khác mời, trực tiếp thăng lên chức giám đốc bộ nghiệp vụ. Công việc ngày thường là mở họp, chỉ đạo nghiệp vụ, rảnh rỗi đến nhàm chán nên tạo ra lời đồn rồi phát tán ở Du Viên. Gã trước giờ đều không quên lời nói muốn La Kiêu bị tàn nhẫn đuổi khỏi Du Viên, cho dù bây giờ người cút đi trước là gã.
"Mày nói cái gì?" Nhận được điện thoại của La Kiêu, mặt Cao Phong âm trầm nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi biết tin đồn là anh tạo ra, thứ nằm trong tay tôi có thể kéo anh xuống lần nữa, anh tin không? Hơn nữa, chỉ với mấy thứ này, tôi chắc là chẳng công ty nào muốn nhận anh đâu."
Đôi mắt âm trầm của Cao Phong che giấu dưới bóng ma, gã nắm chặt bút máy trong tay, cắn chặt hàm răng, "Đừng có lấy mấy thứ ngu ngốc ra lừa tao!"
"Mấy thứ đó tôi đã chuyển phát nhanh cho anh rồi, chắc sắp đến tay anh rồi đó, mấy lời thế này còn hy vọng sau khi anh xem xong tư liệu hãy nói."
Nửa tiếng sau, Cao Phong nhận được chuyển phát nhanh, tổng cộng bốn tờ giấy. Gã lật một tờ xem thử, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đến cuối cùng khuôn mặt đã không còn chút máu. Gã suy sụp ngã vào lưng ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu, mới oán hận gọi điện thoại cho La Kiêu.
"Sao mày tìm được mấy thứ này?" Vừa mở miệng đã cứng rắn chất vấn.
La Kiêu lạnh lùng cười: "Anh có thể ngấm ngầm giở trò, tôi không thể chơi à? Cao Phong, là anh bức tôi."
"Hừ! Lần này xem như mày lợi hại, nói đi, mày muốn thế nào?" Cao Phong nhìn chằm chằm hạch đào vừa mua trên bàn, không chút để ý hừ lạnh, đáy mắt xuất hiện sương mù nồng đậm.
"Giải quyết toàn bộ tin đồn, một chữ cũng không được bỏ sót, nếu không mấy thứ này sẽ trực tiếp xuất hiện trên bàn ông chủ của anh."
Cúp điện thoại, Cao Phong bóp nát hạch đào trong tay, gã gạt vỏ hạch đào ra, nhét nhân hạch đào vào trong miệng. Từ đầu đến cuối hai mắt cũng không nhúc nhích, chặt chẽ nhìn chằm chằm một chỗ, sau đó đột nhiên âm trầm nở nụ cười.
La Kiêu, tao nhất định sẽ tìm được chứng cứ!
Chờ xem! Tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt! Để tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật dưới lớp ngụy trang của mày!
Gã một bên suy nghĩ, một bên thưởng thức hạch đào, bên môi nở nụ cười lạnh nhạt, toàn thân tản ra một luồng hơi thở âm trầm.