Bỗng nhiên phát hiện tác giả rất thích đặt tên "Phong" =)))))))))))))))))))))))
Chương : Cầu hôn
- -
Đoàn Âu Quý đặc biệt gọi điện thoại đến để mắng Đoàn Dịch Phong một trận, Đoàn Dịch Phong cầm điện thoại không rên một tiếng, cả người tản ra hơi thở suy sút. Đoàn Âu Quý mắng đủ rồi, lại nghiêm khắc cảnh cáo hắn đừng có tự tiện động thủ, tất cả chờ anh tới lại nói, tâm tình Đoàn Âu Quý rất không tốt, anh cảnh cáo xong lập tức cúp điện thoại.
Đoàn Dịch Phong ném điện thoại di động lên bàn trà, mặt không cảm xúc kéo chăn muốn ngủ tiếp.
Trần Đàn phái người canh giữ trước cửa biệt thự, bây giờ đến cửa hắn cũng không bước ra được nửa bước, đương nhiên, không gặp được La Kiêu hắn cũng không có chỗ nào muốn đi.
Còn không bằng ở đây ngủ cho đã, để không bị mấy thứ lung tung quấy nhiễu nỗi lòng. Hắn không thể khống chế mình không nghĩ đến việc La Kiêu đồng ý ở bên Du Ngô, và bây giờ họ đang làm gì?
Tưởng tượng đến những việc này, hắn chỉ hận không thể một dao giết chết Du Ngô.
Tất Lăng Phong không mời tự đến, vừa thấy Đoàn Dịch Phong liền thở dài: "Mấy ngày không gặp cậu đã thành trọng địa của quốc phòng ? Này, hai người trước cửa là sao đấy?"
Nơi quan trong cần bảo vệ của một nước
Đoàn Dịch Phong hơi kéo chăn ra, xuyên qua khe hở liếc Tất Lăng Phong, lạnh nhạt hỏi: "Sao cậu lại tới nữa?"
"Gì mà lại!" Tất Lăng Phong quăng văn kiện trong tay lên bàn trà, rất là bất mãn nói, "Đoàn thiếu gia, cậu đã bao lâu không đến công ty rồi? Nếu không cậu dứt khoát bán Đằng Hiên cho tôi đi?"
Ngoài dự đoán, Đoàn Dịch Phong thế mà không chút để ý thuận miệng nói, "Được đấy."
Tất Lăng Phong thở hổn hển, hận không thể phang cái gạt tàn trước mặt lên đầu hắn, anh bất chấp hình tượng bước đến trước mặt hắn, cứng rắng túm lấy cổ áo hắn kéo lên, "Đoàn Dịch Phong cậu con mẹ nó muốn tức chết tôi có phải không! Bây giờ trên dưới Đằng Hiên vội túi bụi, cậu cho là kiếm tiền vì ai, cậu con mẹ nó khen ngược, hừ! Cậu muốn bán Đằng Hiên đúng không! Nói đi, bao nhiêu tiền?"
Anh ném Đoàn Dịch Phong xuống sô pha, thở phì phì hỏi.
Đoàn Dịch Phong liếc anh một cái, không nhanh không chậm nhặt cái chăn rơi dưới đất lên đắp lại trên người mình rồi thoải mái nằm xuống sô pha mềm mại, cuối cùng còn oán giận một câu, "Không có việc gì thì đừng có quấy rầy tôi ngủ."
Tất Lăng Phong giống như một quyền đánh vào bông, anh cứng rắn nuốt cục tức này xuống, lại cảm thấy văn kiện trên bàn trà vô cùng chói mắt.
"Tùy cậu, mấy cái văn kiện này đều là loại cần cậu ký tên nên Trần Côn không thể xử lý, còn nữa, giờ tối mai, tiệc rượu được tổ chức ở Long Phong." Lúc nói chuyện, Tất Lăng Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Đoàn Dịch Phong, thấy đối phương không thèm phản ứng, anh dừng một chút lại nói, "Vì tiệc rượu có mua rượu của Du Viên, nên tiệc rượu tối mai La Kiêu cũng tới."
Đoàn Dịch Phong bật dậy, kinh hỉ hỏi: "La Kiêu cũng tới?"
"Hừ! Cậu vẫn nên nghĩ cách rời khỏi đây đi." Tất Lăng Phong khịt mũi coi thường với loại phản ứng này của Đoàn Dịch Phong, bỏ lại một câu rồi xoay người đi mất.
Đoàn Dịch Phong ngồi trên sô pha, không cách nào kiềm chế vui sướng trong lòng, tối mai La Kiêu sẽ đi tham gia tiệc rượu, vậy là hắn có thể nhìn thấy cậu rồi!
Hắn biết rõ, bản thân cần phải nắm chắc cơ hội lần này!
- ---------------
giờ tối, La Kiêu giao Húc Húc cho Du Ngô, một mình cậu đến tham gia tiệc rượu ở Long Phong. Cậu ra cửa cùng một lúc với Mục Tích Vấn, tay nhỏ của Húc Húc vòng qua cổ cậu, mềm mại nói: "Ba ba, ba phải về sớm nha! Húc Húc còn muốn nghe ba kể chuyện xưa."
La Kiêu nắm bàn tay Húc Húc, xoa xoa đầu bé, "Húc Húc phải nghe chú Du, biết không?"
"Dạ biết!" Húc Húc tự tin lớn tiếng bảo đảm.
Du Ngô cau mày có chút lo lắng, dặn dò La Kiêu, "Ở tiệc rượu nhớ uống ít rượu thôi, nếu Đoàn Dịch Phong thật sự tới em có thể trốn thì trốn, đừng xung đột chính diện với anh ta, còn không ổn thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới ngay!"
La Kiêu bất đắc dĩ gật đầu, "Nhớ rồi, anh đã nói bao nhiêu lần mà!"
"Đúng đó, đừng lo lắng, thằng nhãi Đoàn kia bị đại ca nó nhốt lại, đêm nay không làm ầm ĩ được đâu." Mục Tích Vấn dựa trên tường, dùng một cái khăn tay cẩn thận chà lau chủy thủ tinh xảo trong tay.
La Kiêu che mắt Húc Húc lại, loại hình ảnh này có ảnh hưởng không tốt với trẻ con!
Di động đột nhiên vang lên, La Kiêu nhìn thông tin hiển thị trên màn hình, nói vài câu với Du Ngô xong thì vội vàng xuống lầu. Nghê Thanh đậu xe cách đó không xa, hắn mặc một thân tây trang hàng hiệu, tóc cũng được chảy chuốt tạo kiểu bằng gel, nháy mắt biến đổi từ tầng lớp dưới thấp thành nhân sĩ cao cấp. Nếu không phải đã quen biết trước đó, La Kiêu không chừng tưởng đây là ông chủ lớn có quyền có thế đó!
"Thân ái, tôi đi trước, bây giờ tôi cảm thấy toàn thân đều đang cháy bừng bừng!" Mục Tích Vấn khoa trương vẫy vẫy tay với La Kiêu, thu chủy thủ lại, cực kỳ phấn khởi đứng bên đường lớn cản xe taxi.
La Kiêu nhìn chằm chằm y một lúc, cũng không biết nên nói gì cho phải.
—— Đối với một người không bình thường, anh không thể dùng tư duy của người bình thường để giải đáp.
"La Kiêu, nhìn gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mặc tây trang chính thức đó, ừm... Cảm giác đẹp hơn ngày thường không ít!" Nghê Thanh đi đến bên cạnh La Kiêu, quan sát cậu từ trên xuống dưới, khen ngợi không chút che giấu.
"Chỉ là chọn một bộ tây trang mà thôi. Còn cậu, giống như đi xem mắt vậy?" La Kiêu nhìn Nghê Thanh trang điểm, có chút khó hiểu.
Nghê Thanh tự tin cười, "Loại chuyện này hả, anh là loại nhân sĩ đã kết hôn chắc chắn không hiểu rồi, tiệc rượu ấy mà, chắc chắn sẽ có bó lớn phụ nữ xinh đẹp, nói không chừng vận khí của tôi tốt có thể gặp phải một người, ha ha!"
"...... Vậy chúc cậu may mắn!" Đối với ý tưởng kỳ quái của Nghê Thanh, La Kiêu miễn bình luận.
Tuy rằng cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn, người có thể đi tham gia tiệc rượu hoặc đã có bạn, hoặc còn thành công hơn bọn cậu, có thể che giấu nhất thời nhưng lâu dài cũng không thể qua được mắt các cô ấy.
Xe của Nghê Thanh là mượn của một người bạn, hai người một đường chạy đến Long Phong, tuy rằng xe kém sang trọng so với người khác, nhưng cũng không quá khó xem. Long Phong là một khách sạn lớn, trong khách sạn bố trí xa hoa tinh xảo, mà bên ngoài khách sạn cũng có một cái sân cực kỳ rộng, La Kiêu với Nghê Thanh cầm thư mời tiến vào bên trong khách sạn.
Dọc theo đường đi, hai mắt Nghê Thanh không dịch khỏi trên người các vị mỹ nữ, khách mà Phượng Hoàng Hồ mời đến tiệc rượu đều là nhân vật nổi tiếng thương giới, bọn họ trà trộn vào trong cũng không có cảm giác khó chịu, nếu nhìn bên ngoài, bọn họ còn đẹp mắt hơn nhiều so với mấy người đàn ông có vòng eo béo phì ở đây.
"Này này, anh xem vị mỹ nữ kia, rất đẹp có phải không? Trước lồi sau cong thật hăng hái nha!" Nghê Thanh đột nhiên chọc La Kiêu, dùng ánh mắt ý bảo cậu nhìn cô gái mặc lễ phục dạ hội trễ ngực màu trắng, tay bưng ly rượu chân cao cách đó không xa.
La Kiêu bất đắc dĩ nhìn qua, vừa vặn cô gái nâng ly rượu nhìn bọn họ cười quyến rũ, Nghê Thanh phấn khích, tay dùng sức véo La Kiêu, kích động nói: "Cô ấy đang chào hỏi tôi! Cô ấy thế mà chào hỏi tôi!"
"Phải! Cho nên cậu mau hành động đi, vẫn là câu nói kia, chúc cậu thành công!" La Kiêu dùng sức kéo tay hắn ra, ghét bỏ đẩy hắn vài cái, cánh tay cậu không biết có bị bầm hay không nữa.
Nghê Thanh hắng giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến chỗ cô gái kia, lúc đi ngang qua phục vụ thì thuận tay bưng một ly rượu, ra vẻ thân sĩ phong độ thoạt nhìn hơi quái dị.
La Kiêu chọn vị trí khá hẻo lánh, vừa ăn điểm tâm vừa đánh giá mấy nhân vật nổi tiếng trong khách sạn.
"Xin chào, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?" La Kiêu chống đầu xuất thần, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói dễ nghe.
Cậu ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp mới vừa bị Nghê Thanh coi trọng, chẳng lẽ Nghê Thanh thất bại? Nhưng sao cô ấy lại đến chỗ cậu?
"Được, mời ngồi." Lúc này, La Kiêu đương nhiên không thể từ chối.
Cô gái ưu nhã ngồi xuống, cô nâng ly rượu chân cao nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên ly rượu lập tức hiện ra hai dấu son môi tràn ngập dụ hoặc, thấy trong mắt La Kiêu vẫn chưa xuất hiện sắc thái khác thường, cô gái cười cười, tự giới thiệu: "Tôi tên An Đế, là nghệ sĩ trong giải trí Hoàn Thành, ừm...... Không biết anh có xem phim tôi diễn chưa?"
"Ngại quá, tôi rất ít xem phim." La Kiêu cười cười xin lỗi, sau đó lại nói: "Xin chào, tôi tên La Kiêu."
"Tôi có nghe bạn anh nói." An Đế ưu nhã cười, trong lời nói không che giấu vẻ nghịch ngợm, La Kiêu nhìn lướt qua Nghê Thanh uể oải ỉu xìu, bất đắc dĩ nhún nhún vai, liền nghe thấy An Đế ở bên cạnh cười hỏi: "Không biết La tiên sinh làm việc ở đâu? Anh...... ừm, thoạt nhìn không giống những người khác cho lắm, người tham gia tiệc rượu nào có ai sẽ cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại."
La Kiêu căn bản không muốn đến tham gia cái tiệc rượu này. "Tôi không am hiểu mấy loại tiệc rượu kiểu này, nếu nói sai gì đó thì không tốt lắm, còn không bằng cứ ngồi thế này."
"Anh thích nói đùa thật." An Đế hé môi cười khẽ, cô dùng khăn xoa nhẹ khóe miệng, tròng mắt đen đặc dưới ánh đèn chiếu rọi lộ ra quyến rũ vô tận, lễ phục dạ hội trễ ngực lộ ra phần lớn bộ ngực sữa, móng tay sơn bóng có vẻ cao quý thanh lịch, La Kiêu cứ cảm thấy, vị nghệ sĩ tên An Đế này lúc giơ tay nhấc chân đều đang cố ý để cậu chú ý.
Cậu đã làm hành động gì để cô gái này hiểu lầm cậu là boss lớn hả? La Kiêu cố gắng nhớ lại.
"An tiểu thư, cô cũng thích nơi an tĩnh?"
"Cũng không hẵng là thích, chỉ vì thấy anh ngồi ở đây cũng không tệ, bên ngoài cãi cọ ồn ào lại khiến mệt lòng."
La Kiêu cười cười không nói nữa, cậu cũng không thể nói thẳng ra, cô ở đây làm tôi không tự nhiên, mau đi chỗ khác đi!
"La tiên sinh, anh còn chưa có trả lời tôi đó?" An Đế ngồi một lúc thì không chịu nổi nữa.
"Cái gì?" La Kiêu nhất thời không nhớ được.
"La tiên sinh làm việc ở đâu? Đây cũng không xem là bí mật gì đâu nhỉ?" An Đế nghiêng đầu cười trộm, cô chưa từng gặp qua La Kiêu, cũng không dám khẳng định đối phương có phải con nhà giàu không, nhưng cô vẫn tin tưởng trực giác của mình, hành động lựa chọn nơi yên lặng của La Kiêu khiến cô để ý hơn, mục đích của người bình thường tới tiệc rượu chủ yếu đều là giao tiếp với mượn sức.
La Kiêu còn chưa trả lời, đã bị người khác đột nhiên cắt ngang.
"An Đế tiểu thư, không ngờ cô còn có khẩu vị này." Cao Phong mặc tây trang màu đen, đeo cà vạt màu đen, bộ đồ tinh xảo khiến gã thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng hơn, tay gã cầm một ly rượu nho màu đỏ tươi, cười bỡn cợt.
An Đế bất mãn ngẩng đầu, thấy Cao Phong thì hơi khinh thường cười nói: "Thì ra là giám đốc Cao à, tôi nói chuyện với ai liên quan gì đến anh?"
"Đương nhiên không liên quan gì đến tôi, nhưng mà......" Cao Phong kéo dài giọng, sau đó ngón tay chỉ vào La Kiêu, "Tôi nghe nói, An Đế tiểu thư chỉ có hứng thú với đàn ông lương một năm ít nhất sáu trăm vạn mà, khi nào bụng đói ăn quàng như vậy?"
Lời này của Cao Phong quá khó nghe, La Kiêu nhíu mày lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, An Đế không vui hỏi: "Anh có ý gì?"
"La Kiêu, tao nghĩ mày nên tự giới thiệu đi nhỉ." Cao Phong châm chọc nhìn La Kiêu, bày ra dáng vẻ chờ xem kịch vui, "Thiên nga giống như An Đế không phải ai cũng có thể mơ tưởng."
La Kiêu nheo mắt lại, không chút sợ hãi đối diện trực tiếp với ngôn ngữ công kích của Cao Phong!