Đoạn Âu Quý ngồi máy bay đến sân bay thành phố Diệp Hải, anh mặc áo khoác màu đen dày nặng, chân mang giày bó quân dụng, làn da ngăm đen, ngũ quan rõ ràng mang theo khí thế sắc bén. Diện mạo của anh có vài phần tương tự Đoàn Dịch Phong, trong mắt lắng đọng lại khí thế nội liễm giết chóc, đó là nhuệ khí đã từng trải qua chém giết không cách nào tẩy rửa.
Anh vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại Trần Đàn, đối phương báo cáo kỹ càng tỉ mỉ với anh chuyện Đoàn Dịch Phong mang La Kiêu chạy trốn.
Đoạn Âu Quý lạnh mặt nghe anh ta nói hết mới mở miệng, "Chuyện tiệc rượu tuyệt đối không thể tiết lộ, tiếp tục điều tra từng người tham gia đêm đó, sắp tới chú ý chặt chẽ hướng đi của truyền thông báo chí, còn nữa, chuyện A Phong chờ tôi đến rồi nói."
"Tôi biết, cục trưởng chừng nào anh đến? Cần tôi tới đón anh không?"
"Không cần." Đoạn Âu Quý dừng chân, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trước, đồng tử anh hơi co lại, lời nói lạnh như băng, "Đêm nay phải giải quyết một cái phiền phức trước."
Cúp điện thoại, cả người Đoạn Âu Quý đều bao phủ trong luồng khí lạnh, ánh mắt anh lạnh băng khiếp người, tựa như đối mặt với kẻ thù anh sống tôi chết vậy.
Mục Tích Vấn vẫn mặc áo khoác màu xanh quân đội, anh ta lười nhác ngồi ghế chờ ở sân bay, khăn quàng cổ kẻ sọc đen trắng bằng lông dê khiến da thịt càng trắng nõn. Mặt anh ta vốn đã thanh tú, thân thể xương cốt thon gầy, nhìn như vậy trông có vẻ ngoan ngoãn vô hại.
Nhìn thấy Đoạn Âu Quý, hai mắt anh ta tức khắc sáng ngời, khi đứng lên còn lười biếng duỗi eo, sau đó vừa hoạt động ngón tay vừa đi đến chỗ đối phương.
"Tôi gọi cho anh rất nhiều lần." Mục Tích Vấn lắc điện thoại, lời nói mang theo vài phần uất ức, nụ cười trên mặt vĩnh viễn bao phủ màu sắc bí ẩn.
Đoạn Âu Quý suy xét đến thế cục, tạm thời thu liễm sát khí trên người. Thân hình anh cao lớn, hoàn toàn đối lập với Mục Tích Vấn.
"Xem ra cậu chưa rút ra bài học lần giáo huấn ở tỉnh S."
"Không không không, tôi thật sự có rút ra được mà!" Mục Tích Vấn liên tiếp nói ba chữ không, anh ta híp mắt lại cười nói, "Trước kia tôi muốn giết anh, bây giờ thì không. Ừm...... Đây cũng xem như là rút ra bài học nhỉ."
Đoạn Âu Quý lạnh lùng tới gần anh ta, thân thể cao lớn như bao phủ lấy Mục Tích Vấn, anh tàn nhẫn gằn từng chữ một: "Nhưng tôi muốn giết chết cậu!"
- -------------------
Bóng đêm đen đặc, mây đen quanh quẩn trên trời không có một ngôi sao, mặt trăng màu bạc cong như móc câu trông vừa thê lương vừa cô đơn. Đoàn Dịch Phong chạy đến đoạn đường tương đối hẻo lánh, ban đêm gió lạnh thấu xương, như là lưỡi đao cứa qua da thịt, La Kiêu vốn sợ lạnh, lúc này đứng trong gió không ngừng run rẩy.
Cậu mặc cũng không nhiều, bên trong tây trang có một cái áo sơmi màu trắng, mũi chân trong giày da đã sớm chết lặng.
Đoàn Dịch Phong nắm tay cậu, cứ ngỡ như mình cầm một cục nước đá, hắn cởi áo khoác bọc lấy La Kiêu. La Kiêu không chút suy nghĩ từ chối, lại bị Đoàn Dịch Phong mạnh mẽ cuốn lại, một đôi tay ôm chặt lấy bả vai, kéo cậu tới gần thân thể hắn.
Thân thể Đoàn Dịch Phong nóng như lửa, cho dù nhiệt độ hạ xuống cũng không bị ảnh hưởng. La Kiêu đẩy không được cũng không giãy giụa nữa, nhiệt độ này giúp cậu cảm thấy bớt lạnh hơn.
"Xin lỗi, anh nên đi tìm một nơi có điều kiện tốt mới phải, em nhịn một chút, chạy lên trước chắc có thể tìm được." Cánh tay Đoàn Dịch Phong dùng sức ôm lấy La Kiêu, hạ giọng xin lỗi.
La Kiêu xoa xoa hai tay, mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, cậu bình tĩnh hỏi: "Anh không lạnh sao?" Đoàn Dịch Phong chỉ mặc một cái áo lông dê đơn giản.
"Không lạnh." Đoàn Dịch Phong trả lời ngắn gọn, nói xong đột nhiên ý thức được La Kiêu đang quan tâm mình, hắn vừa vội vàng lại nghiêm túc bỏ thêm một câu, "Trước kia anh có đi theo đại ca huấn luyện một thời gian, như vậy vẫn chưa tính là gì."
Phần lớn nhà lầu nơi này không sơn tường, mặt gạch trụi lủi thoạt nhìn khá đơn điệu. Trong hẻm nhỏ dán lung tung mấy tờ quảng cáo, ngay cả đèn đường cũng chớp nháy vài lần. Xung quanh im ắng không có chút tiếng động, từng đợt tiếng gió thổi qua nghe như quỷ khóc sói gào.
"Chờ một chút!" La Kiêu đi theo Đoàn Dịch Phong vào bên trong, đột nhiên lên tiếng.
Đoàn Dịch Phong dừng bước, hắn cảnh giác nhìn chung quanh, mới thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Ngón tay La Kiêu chỉ cây cột điện vừa đi qua, ra hiệu Đoàn Dịch Phong lui về, chờ hai người nhìn kỹ mới phát hiện đó là một phần quảng cáo cho thuê, trên đó dùng bút bi kém chất lượng viết tin cho thuê nhà.
Đoàn Dịch Phong vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhà, người nhận điện thoại là một phụ nữ trung niên, khàn giọng nói quát: "Cậu trực tiếp lại đây đi, đi về trước mười bước, quẹo vào hẻm nhỏ bên trái, tiếp tục đi về trước đến khi nghe tiếng chó sủa là tới."
Đó là một ngôi nhà ba tầng cho thuê, bên cạnh buộc một con chó lớn màu trắng, nhìn thấy hai người Đoàn Dịch Phong lập tức hùng hổ gầm rú, xích sắt trên cổ bị kéo căng, nương theo ánh đèn, La Kiêu thấy trên ban công treo đầy đồ nhà xưởng giá rẻ, trong sân có tầm mười mấy người, đang lớn tiếng la hét đánh bài.
"Sủa cái gì! Con chó thúi ngu ngốc, trừ sủa ra mày còn biết làm gì!" Một người phụ nữ trung niên mập mạp mặc áo lông, tóc rối tung lao ra từ trong phòng chỉ vào chó trắng hung tợn mắng.
Chó lớn vừa nãy còn hùng hổ vừa bị mắng lập tức nằm bẹp xuống đất, nó dùng ánh mắt trông mong lấy lòng nhìn chằm chằm người phụ nữ.
"Tao đã nói với mày làm cái dáng vẻ này là vô dụng, mày phải ghi nhớ có nghe không? Người ta đứng đắn đi vào từ cửa lớn, mày ồn ào cái gì mà ồn ào, lần sau còn sủa thì cẩn thận da của mày đó!"
"Chị Lưu, lời này chị đã nói mấy năm rồi, có mệt hay không?"
"Đúng vậy, chị muốn ăn đã sớm làm thịt nó rồi, lúc đó cũng đừng quên cho chúng tôi theo vớt mấy khối thịt nha!"
Người phụ nữ được gọi là chị Lưu vừa đi đến chỗ bọn La Kiêu, vừa trừng mấy người đàn ông đang nói đùa, há miệng mắng: "Ăn ăn ăn, các anh chỉ biết ăn! Mấy người thiếu tiền thuê nhà còn không trả thì đừng trách chị Lưu không nói tình cảm!"
"Xin chào, vừa nãy tôi thấy tin cho thuê nhà, chỗ của chị......" Đoàn Dịch Phong còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, chị Lưu đánh giá bọn họ, phất phất tay nói.
"Các cậu đi theo tôi, tôi dẫn các cậu đi xem phòng trước."
Phòng cho thuê đại khái hơn m, bên trong có một cái giường gỗ cứng và một cái tủ quần áo sơn cũ nát, trên sàn nhà còn chất một đống rác, cửa sổ thủy tinh bể hết nửa bên, dùng một mảnh vải rách làm rèm che.
Đoàn Dịch Phong nhíu mày, hắn không nghĩ nơi như thế này mà có người có thể ở, giường quá cứng ngủ sẽ không thoải mái, cửa thủy tinh quá nhỏ không khí lưu thông không tốt, WC quá hẹp căn bản không thể tắm rửa.
La Kiêu lại không nghĩ nhiều như vậy, loại phòng cho thuê bình thường như này trước kia cậu cũng từng ở qua, nhịn một chút thật ra cũng không sao.
"Người thuê trước là người làm công, phòng không ở đủ, hắn mới dọn đi hôm nay, các cậu nhìn xem, nếu thích hợp thì chúng ta nói chuyện tiền thuê."
Đoàn Dịch Phong vẫn thuê phòng này, tiền thuê nhà mỗi tháng tệ, hắn dứt khoát thanh toán tiền thuê nhà, sau đó lại đưa chị Lưu tệ nhờ bà đi mua những thứ cần thiết, chị Lưu cầm tiền miệng cười sắp đến mang tai.
Dựa theo yêu cầu của Đoàn Dịch Phong, khăn trải giường chăn bông đồ dùng vệ sinh phải mua loại đắt nhất, nhưng chỗ nho nhỏ này dù đắt đến đâu cũng chẳng tốn bao nhiêu, mua xong đồ cần thiết xong, còn thừa lại không ít tiền đâu.
Chị Lưu chủ động giúp bọn hắn trải lại giường, chờ sau khi bà đi, Đoàn Dịch Phong cảm thấy mới lạ đùa nghịch ấm nước, hắn chưa từng chạm qua thứ này, máy nước uống trong nhà đều có người chuyên môn định kỳ đến đổi. Hắn rót nước vào ấm rồi đặt ấm nước lên đế, lúc cắm chui vào bản điện còn xẹt ra tia lửa, nhưng đợi nửa ngày, ấm nước lại chẳng có động tĩnh gì.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lựa chọn hỏi thăm La Kiêu.
La Kiêu đứng ở ban công yên lặng nhìn xuống sân, trong lòng lại vô cùng hỗn loạn. Từ sau khi rời khỏi khách sạn, cậu vẫn luôn bị vây trong loại trạng thái hỗn loạn này, Đoàn Dịch Phong lúc nào cũng cẩn thận, khiến cậu hoàn toàn không thể đối phó.
Đoạn Âu Quý tìm tới là chuyện sớm hay muộn, cậu với Đoàn Dịch Phong đều rất rõ ràng điểm này, cũng chính là vì nguyên nhân này, La Kiêu mới không cứng rắn giãy giụa phản kháng quá mức, huống hồ, bằng cậu cũng không thể đấu tranh với Đoàn Dịch Phong.
Chỉ là...... Chỉ là sao lại đến mức ở chung một phòng?!
"La Kiêu, cái đó......" Đoàn Dịch Phong chỉ ngón tay vào phòng, có chút khó khăn mở miệng.
La Kiêu nghi ngờ nhìn hắn, vứt bỏ mấy thứ suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, cậu hít sâu một hơi đi vào phòng.
"Công tắc ở đây chưa mở." La Kiêu ấn cái nút trên tay cầm của ấm nước, nhàn nhạt giải thích.
Đoàn Dịch Phong vội vàng gật đầu, La Kiêu đứng bên cạnh một lúc, khi ở chung với Đoàn Dịch Phong luôn có một loại áp lực khó hiểu. Cậu mở miệng nói: "Tôi muốn gọi điện thoại."
Sắc mặt Đoàn Dịch Phong lập tức khó coi, nương ánh đèn hắn khẩn trương nhìn chằm chằm La Kiêu, khó khăn hỏi: "Em muốn gọi cho ai?"
"Du Ngô." La Kiêu nói xong liền thấy mặt Đoàn Dịch Phong lạnh gần như sắp bẻ gãy góc bàn, cậu cắn răng khó có khi giải thích một câu, "Tôi cần phải giải thích với Húc Húc, nếu không nó sẽ lo lắng."
Sắc mặt Đoàn Dịch Phong rõ ràng dịu đi, hắn đưa điện thoại di động cho La Kiêu, sau đó đứng im nhìn cậu.
La Kiêu liếc mắt nhìn hắn, ngồi lên giường đã trải xong. Di động bị Đoàn Dịch Phong tắt nguồn, La Kiêu mới vừa khởi động đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn chứa kịp bấm số thì Du Ngô đã gọi tới.
Đoàn Dịch Phong hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh La Kiêu.
"Alo."
Đầu bên kia điện thoại, Du Ngô hình như rất lo lắng, trực tiếp tuôn ra mấy vấn đề liên tiếp: "La Kiêu em bây giờ ở đâu? Anh gọi điện thoại đến khách sạn thì bọn họ nói người rời đi hết rồi? Sao em còn chưa về? Không có chuyện gì chứ?"
Hô hấp La Kiêu cứng lại, ánh mắt cực nóng của Đoàn Dịch Phong khiến cậu hơi khó chịu, cậu hơi cúi đầu, giọng nói bình tĩnh: "Du đại ca em không có việc gì, anh đừng gấp."
"Bây giờ em ở đâu? Anh tới đón em."
"Không cần." La Kiêu miễn cưỡng cười cười, "Vừa nãy công ty có việc, đêm nay có thể em không về được, anh giúp em chăm sóc Húc Húc."
Du Ngô hiển nhiên không tin, "Chuyện gì cần tăng ca muộn như thế? Rốt cuộc em bị sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với anh?"
"Em không có việc gì! Thật sự không có việc gì!" La Kiêu cố gắng thuyết phục anh, "Em sẽ về nhanh thôi, anh đừng lo lắng cho em."
"Sao anh có thể không ——"
Giọng nói đột nhiên im bặt, Đoàn Dịch Phong lấy pin ra, ném điện thoại di động lên cái bàn gỗ cũ nát, rất không kiên nhẫn oán giận: "Anh ta quá dài dòng, A Kiêu chúng ta không nói về anh ta nữa có được không?"
La Kiêu nhìn chằm chằm di động bị Đoàn Dịch Phong cắt ngang, dưới ánh mắt nóng rực của hắn, cậu hoàn toàn không có chỗ trốn. Cậu đã rất lâu chưa ở cùng một chỗ với Đoàn Dịch Phong, hai người đơn độc ở trong một phòng, không có một ai khác, cũng không có bất cứ thứ gì có thể dời lực chú ý.
—— Có lẽ đến chính cậu cũng chưa phát hiện, cứ như vậy bị Đoàn Dịch Phong bắt cóc, nhưng cậu chưa từng lo lắng hắn sẽ tổn thương chính mình!
"A Kiêu, thật ra em còn tàn nhẫn hơn so với anh. Cho dù anh làm cái gì em cũng có thể thờ ơ, trái tim của em có phải làm bằng sắt hay không? Căn bản không thể ủ ấm?"
Đoàn Dịch Phong trầm thấp thở dài, cười khổ nói.
La Kiêu nhìn chằm chằm hắn, "Chuyện trước kia...... Tôi không quan tâm nữa, trong khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, những chuyện kia đều qua rồi, tôi không nên...... Không nên cảm thấy anh nợ tôi. Chuyện bảy năm trước cũng không xem là gì, là do tôi quá nghiêm túc, bây giờ ngẫm lại chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới. Anh nói đúng, đó vốn chỉ là một trò chơi......"
"Trò chơi? Em đang nói cái gì ——"
"Đoàn Dịch Phong, tôi đã nghĩ kỹ, chuyện trước đây tôi không trách anh nữa, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè bình thường." La Kiêu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Đoàn Dịch Phong có chút sợ hãi.
"Không! Em có thể tha thứ cho anh anh rất vui, nhưng tuyệt đối không thể bạn bè!" Đoàn Dịch Phong dồn dập cắt ngang, đặt câu hỏi không thể chối bỏ, "Em muốn để anh làm bạn bè rồi nhìn em với Du Ngô vĩnh viễn ở bên nhau sao? Tuyệt đối không thể!"
Hắn gầm nhẹ, tựa như dã thú bị nhốt trong lồng sắt.
La Kiêu nhắm mắt, Đoàn Dịch Phong có thể dễ dàng phá không khí, khiến bản thân cậu hoàn hoàn toàn mất đi tâm tình nói với chuyện hắn.
Lúc ngủ, hai người lại sinh ra rất nhiều mâu thuẫn, La Kiêu kiên trì ngủ trên mặt đất, Đoàn Dịch Phong kiên trì hai người ngủ trên giường. Chăn bông chỉ có hai cái, một cái lót giường một cái để đắp, nếu tách ra hai bên, ngủ trên mặt đất và ngủ trên giường về cơ bản không có gì khác nhau.
"Chỉ ngủ chung mà thôi, anh đảm bảo không làm gì cả, nếu em không yên tâm thì có thể cột tay anh lại." Đoàn Dịch Phong mãnh liệt bảo đảm.
La Kiêu nhìn chằm chằm dây thừng Đoàn Dịch Phong cầm trên tay, cậu không có lòng chơi loại trò chơi này, "Tôi ngủ trên mặt đất."
Đoàn Dịch Phong suy sụp giậm chân, sau đó hắn cắn răng nói: "Vừa nãy không phải em nói muốn làm bạn với anh sao? Bạn bè thì ngủ chung rất bình thường mà?"
Bạn bè ngủ chung rất bình thường, nhưng tôi với anh ngủ chung thì không bình thường!
La Kiêu cũng rất phiền loạn, cậu không lo lắng Đoàn Dịch Phong sẽ làm ra chuyện gì, thứ cậu lo lắng chính là phản ứng thân thể. Đã ở bên cạnh Đoàn Dịch Phong lâu như vậy, thứ bọn họ quen thuộc nhất chính là thân thể của nhau.
Gần như chỉ cần chạm vào thôi, liền cọ xát ra lửa lớn.
Cậu không muốn cũng không thể để xảy ra loại ngoài ý muốn này rồi bị Đoàn Dịch Phong nhìn thấy, việc đó sẽ chỉ làm tình huống trở nên tồi tệ hơn.
Thảo luận đến cuối cùng, La Kiêu đáp ứng ngủ trên giường, nhưng mỗi người ngủ một đầu, một bụng ý tưởng của Đoàn Dịch Phong không chỗ phát huy, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu tỏ vẻ thỏa hiệp.
Nhưng không ngờ rằng, buổi sáng ngày hôm sau——