năm trước
Học gần hai tuần, La Kiêu đã chính thức thay thế sư phụ làm bánh kem. Tuy ở phương diện bắt bông kem cậu không thạo cho lắm, nhưng bù lại ngày thường cậu chịu bỏ thời gian làm việc chăm chỉ, hơn nữa cũng không sợ khó khăn. Ấn tượng của sư phụ dạy cậu rất tốt, ông cũng không giấu diếm, chỉ cần là thứ có thể dạy đều dạy hết cho La Kiêu.
Việc làm ăn trong tiệm dần bận rộn hơn, mỗi ngày La Kiêu vội vàng làm bánh kem, lúc về đến nhà đã là bảy tám giờ tối, Đoàn Dịch Phong vì chuyện này mà oán giận liên tục, không ngừng khuyên La Kiêu đổi công việc, hoặc tự mở một cửa hàng bánh kem của riêng mình.
La Kiêu không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng hiện thực lại không cho phép. Thứ nhất, kỹ thuật làm bánh kem của cậu còn chưa thuần thục, ở phương diện bắt bông kem hay nướng bánh cũng không ổn cho lắm. Thứ hai, cậu vừa mới học xong đã rời đi thì ông chủ với sư phụ sẽ nghĩ cậu thế nào? Dù sao thì cậu cũng không thể làm ra chuyện này.
Đoàn Dịch Phong không lay chuyển được cậu, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, sau đó vào buổi tối sử dụng đủ cách lăn lộn La Kiêu, hòng đánh chiếm cậu từ trên giường. La Kiêu vì an ủi Đoàn Dịch Phong nên không từ chối mấy yêu cầu kỳ quái của hắn.
Đương nhiên, dưới sự mạnh mẽ tấn công của Đoàn Dịch Phong cậu cũng rất nhiều lần mở miệng xin tha, đều là mấy câu không đi làm nữa, ngoan ngoãn về nhà linh tinh. Đoàn Dịch Phong nghe mà vui vẻ phấn chấn, nhưng buổi sáng tỉnh dậy La Kiêu lại xem như chưa có gì xảy ra, quy củ mang cái thân thể bị Đoàn Dịch Phong lăn lộn đến sắp hư đi làm.
La Kiêu biết với cái loại tính tình kia của Đoàn Dịch Phong, không chừng đã sớm phất tay cho cái cửa hàng bánh kem kia đóng cửa, nhưng hắn không làm thế, điều này ít nhiều gì cũng khiến La Kiêu cảm thấy vui vẻ.
Ít nhất, điều này cho thấy bản thân cậu rất quan trọng với Đoàn Dịch Phong, còn quan trọng hơn so với cái tôn nghiêm quái đản kia của hắn.
Ở chung với Đoàn Dịch Phong, La Kiêu không may phát hiện hắn là loại người chó cắn tôi một cái, tôi cũng cắn lại nó một cái, đương nhiên, là thả chó ra cắn.
Buổi tối ở Hâm thị nhiệt độ giảm rất nhanh, tay chân ló ra khỏi ổ chăn lập tức lạnh ngắt như sắp bị đóng băng. La Kiêu xoa xoa tay ứng phó Đoàn Dịch Phong, hết hôn lại tới ôm nhau lăn lộn xong mới được thả ra, lúc rời đi hắn còn cứng rắn bắt cậu mặc thêm một cái áo lông.
"La đại ca, anh tới sớm thật, sư phụ Dương với đám Thiến Thiến còn chưa tới nữa." Thu ngân mới đến vừa thấy La Kiêu liền dời mắt khỏi di động cười nói.
La Kiêu đặt cây dù sang một bên, cũng thuận tiện đưa áo lông trong tay qua: "A Liên, giúp anh treo cái này lên, lúc tan làm anh lại đến lấy."
"La đại ca anh cũng không mặc, sao lần nào cũng mang lại đây?" A Liên thè lưỡi, khó hiểu với hành vi quái dị này của La Kiêu.
Nếu tôi không mang theo thì hôm nay đừng nghĩ ra khỏi nhà. "Trẻ nhỏ nào có nhiều vấn đề như vậy, đừng nghịch di động nữa, ôm mỗi ngày hai mắt không mệt sao." La Kiêu khựng lại sau đó quyết đoán nói sang chuyện khác, A Liên mười sáu tuổi với cậu mà nói đúng là em gái nhỏ.
"Đoạn phát đoạn tụ cũng không thể đoạn võng, đổ máu đổ mồ hôi tuyệt không thể lưu lượng." A Liên đứng đắn nhấn mạnh.
Cắt tóc, cắt tay áo cũng không thể cắt mạng( internet)
La Kiêu bất đắc dĩ cười cười, mấy thứ linh tinh rối loạn gì đây.
Lúc cậu xoay người rời đi, A Liên đột nhiên thần thần bí bí hỏi: "La đại ca, anh có phải kết hôn rồi không? Quần áo kia là chị dâu chuẩn bị đúng hem, mấy chị đều nói La đại ca anh là một người đàn ông mẫu mực ấy."
La Kiêu phản xạ a một tiếng, đứt quãng nói: "A...... Đúng vậy...... Thật ra cũng... Cũng tốt."
Giữa trưa tan tầm, tài xế đúng giờ chờ bên ngoài, hầu hết thời gian Đoàn Dịch Phong đều sẽ ăn cơm ở nhà, hơn nữa cũng sớm chờ bên bàn ăn, nhưng hôm nay La Kiêu trở về lại không thấy hắn đâu, hỏi quản gia mới biết hắn ở trên lầu.
Trực tiếp đẩy cửa vào, La Kiêu thấy Đoàn Dịch Phong đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, giọng nói lạnh băng đầy sát khí, cậu mơ hồ nghe thấy "rốt cuộc các người muốn thế nào""sao tôi lại không thể" đầy phẫn nộ. Đoàn Dịch Phong nhanh chóng phát hiện La Kiêu, trầm mặt thấp giọng nói: "Lát nữa gọi lại." Liền dứt khoát cúp máy.
"Sao vậy?" La Kiêu hoảng sợ, kinh ngạc hỏi.
"Không có gì." Đoàn Dịch Phong bước tới nhìn chằm chằm La Kiêu, trong mắt lóe lên vài sắc thái không thể giải thích được. La Kiêu bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, nghiêng đầu xấu hổ nói: "Anh nhìn tôi làm gì? Xuống ăn cơm đi."
"A Kiêu, em tin anh không?" Đoàn Dịch Phong đột nhiên hỏi.
"Sao đột nhiên hỏi chuyện này? Anh rảnh rỗi không có việc gì làm à."
"...... Quên đi, em chưa cho anh đáp án." Đoàn Dịch Phong nhìn vào mắt La Kiêu, không hỏi lại nhiều, sau đó hắn ôm chặt La Kiêu, cúi đầu cọ cọ cổ cậu, thong thả vuốt ve đến bên môi, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm. La Kiêu cảm thấy một luồng điện mạnh mẽ chạy qua thân thể, vừa ngứa vừa không quá thoải mái, Đoàn Dịch Phong còn muốn thêm một cái hôn sâu kiểu Pháp, La Kiêu đột nhiên nhấc chân đạp một cái, rồi nhân cơ hội đẩy Đoàn Dịch Phong ra.
"A Kiêu......" Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm La Kiêu bên môi vươn sợi chỉ bạc, chân tay luống cuống lại vô cùng chờ mong nhẹ giọng gọi.
La Kiêu ghét nhất loại làm nũng khiến người không thể từ chối này của hắn, cậu dứt khoát nghiêng đầu xoay người rời đi, đỏ mặt cắn răng nói: "Ăn cơm trước!"
- --------------
La Kiêu ở phía sau đã nghe thấy tiếng ồn, cậu vội vàng rửa sạch tay đi ra ngoài xem tình huống. A Liên đứng bên cạnh quầy thu ngân, ông chủ đang tranh cãi lớn tiếng với ba người khách. Ba người kia cao lớn cường tráng, cao hơn rất nhiều so với ông chủ m, vẻ mặt hung thần ác sát trong tay còn cầm một cái bánh kem.
"Các người đừng có đến đây quấy rối! Chất lượng bánh kem tiệm của tôi tuyệt đối không có vấn đề!"
"Vậy sao vợ tao lại nằm viện? Cô ấy ăn bánh kem ở tiệm tụi mày đấy! Tóm lại hôm nay mày nhất định phải giải quyết cho tao!"
"Đúng vậy! Vốn sinh nhật rất vui vẻ, kết quả bị một cái bánh kem rách nát phá hủy hết."
"......"
La Kiêu đứng bên cạnh nghe một lúc cũng hiểu rõ đầu đuôi. Người mặc đồ đen kia mấy ngày trước có đặt ở đây một cái bánh sinh nhật, nhưng hôm nay lấy về nhà ăn một lát, vợ người đó liền đau bụng phải đưa đến bệnh viện, vì thế họ chắc chắn là do bánh kem có vấn đề, bèn đến tìm ông chủ đòi bồi thường. Ông chủ đương nhiên không chịu nhả ra, bánh kem người khác ăn không vào không có vấn đề gì, sao đến trên tay họ lại xảy ra chuyện chứ.
Cứ như vậy hai bên tranh chấp không ngừng, cãi nhau túi bụi.
La Kiêu đề nghị mang bánh kem đi kiểm tra, nếu thực sự có vấn đề thì cửa hàng chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm, mà ba người vừa nghe thế lại càng nóng nảy hơn, họ vốn là tới kiếm chuyện, đi kiểm tra không phải lộ tẩy hết sao.
Họ bèn ném mạnh bánh kem xuống đất, chỉ vào La Kiêu mắng hăng hơn.
Đập đồ, đánh người, tình thế tại hiện trường càng ngày càng nghiêm trọng, trong cửa hàng bánh kem một mảnh hỗn loạn, đến cuối cùng khi cảnh sát đến mới khống chế được cục diện. La Kiêu không bị thương, nhưng tay cậu quẹt vào quầy thực phẩm bị trầy da, ông chủ ở lại xử lý hiện trường, sau đó cho đám La Kiêu nghỉ.
A Liên ở bên cạnh cúi đầu nghịch di động, La Kiêu vươn người lại gần nhìn thoáng qua, kinh ngạc phát hiện cô vẫn có tâm tình đăng Weibo!
—— Ruốt cuộc thì mới nãy ai là người sợ tới mức toàn thân run rẩy?!
Đã được nghỉ nên La Kiêu lên xe buýt về luôn, tài xế mỗi ngày đúng giờ tới đón, lúc này chắc sẽ không có mặt ở đây. Cậu xuống xe ở trạm cách biệt thự gần nhất, trên đường đi bỗng thấy một cửa hàng mới mở.
Đây là một cửa hàng chuyên bán khăn quàng cổ, mặt tiền cửa hàng trang trí tinh xảo xa hoa, Đoàn Dịch Phong từng oán giận La Kiêu không coi trọng hắn, lý do chính là trước nay cậu chưa từng tặng hắn thứ gì. Thực tế thì Đoàn Dịch Phong cái gì cũng không thiếu, nhưng La Kiêu hiểu ý của hắn, người khác mua so với cậu mua có ý nghĩa khác nhau.
Khăn quàng cổ bình thường vốn không xứng với một thân hàng hiệu đắt đỏ của Đoàn Dịch Phong, La Kiêu dứt khoát nhờ chủ tiệm đề cử, cuối cùng chọn một chiếc khăn quàng cổ Shokay, giá tận bảy trăm tệ. Lúc trả tiền La Kiêu cảm thấy thịt đau như cắt, mẹ nó, chỉ một cái khăn quàng cổ mà thôi, có cần mắc đến hung tàn như vậy không!
Cầm cái túi bao bì tinh xảo, La Kiêu còn đang suy nghĩ, buổi tối hẳn là có thể cho Đoàn Dịch Phong một bất ngờ! Nói vậy tiền của mình cũng xem như không không uổng phí.
Chỉ là, cậu vạn lần không ngờ, Đoàn Dịch Phong lại đang ở nhà.
Hơn nữa ở nhà, còn có một người khác.
La Kiêu đi lên lầu, thấy cửa phòng khép hờ, tay cậu vừa chạm tới cửa liền nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong, mà đề tài lại là về chính cậu.
La Kiêu không biết họ đã nói bao lâu, nhưng những lời châm chọc kia khiến thân thể cậu nháy mắt cứng đờ, sắc mặt cũng trắng bệch.
"Cậu nói thật không? Hừ hừ, lời nói dối vụng về như vậy không gạt được tôi." Giọng của người này khá sắc bén, âm u.
"Tin hay không tùy anh." Đây là giọng của Đoàn Dịch Phong, "Nói tôi thích cậu ta, anh đang đùa gì thế?"
Thân thể La Kiêu cứng ngắc, cậu cảm thấy một luồng khí lạnh đang bao quanh cơ thể mình.
"Cậu vì cậu ta ầm ĩ với lão gia tử một trận, một hai muốn giữ cậu ta lại. Cậu lại nói với tôi cái tên La Kiêu kia ở trong mắt của cậu không đáng một đồng, cậu không phải người chịu thiệt."
"Đương nhiên không chịu thiệt, cậu ta bây giờ rất ngoan ngoãn phục tùng tôi, anh cũng thấy đấy. Thật ra tôi đang đánh cược với người khác, bây giờ tôi đã thắng, cho nên anh thích làm gì thì làm, không cần hỏi ý kiến của tôi, không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao, anh cảm thấy tôi sẽ thiếu à? Hôm nay vứt đi một La Kiêu, ngày mai còn sẽ có Trần Kiêu, Dương Kiêu, phía sau có thể sử dụng là được, đàn ông mà, không cần sầu lo chuyện này."
Giọng hắn lạnh lẽo, mang theo có chút không để ý, lẫn mỉa mai.
"Tôi không tin, nếu thật sự không để bụng, cậu cũng sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa như vậy."
"Anh hai, nếu hôm nay không phải anh, tôi sớm đã ném văng ra đường rồi." Đoàn Dịch Phong cố ý nhấn mạnh hai từ "anh hai", hắn nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: "Anh có phải coi trọng cậu ta không? Nếu có thì cứ việc nói thẳng, anh em với nhau sao lại không cho anh mượn chơi, còn nữa, gần đây tôi cũng chơi phát chán, nếu anh muốn thì cứ mang đi đi."
"Tôi không có hứng thú với đàn ông."
"Vậy thì chúng ta không có gì để nói nữa. Thật ra đàn ông ấy à vẫn là nuôi thả tốt hơn, vừa có thể kiếm tiền vừa nghe lời, còn chơi vui hơn so với bao dưỡng trước đây, anh nói đúng không? Trước kia cùng cậu ta lên giường còn muốn chết muốn sống, bây giờ tư vị trên giường miễn bàn có bao nhiêu ngon miệng, chỉ cần nói vài câu hay cái tư thế gì đều chịu hết, thân thể dâm đãng muốn chết. Nhưng mà cứ như vậy lại không có tính khiêu chiến gì, tôi còn đang chuẩn bị tìm mấy người khác, tốt nhất là tính tình cứng rắn bướng bĩnh một chút, anh nói xem có được không?"
La Kiêu không vọt vào chất vấn, cậu không biết bản thân nên hỏi cái gì, hỏi Đoàn Dịch Phong vì sao lừa mình? Hỏi hắn vì sao đều quên hết những lời trước kia? Cậu cảm thấy làm như vậy cậu sẽ càng khinh thường bản thân mình hơn, cậu nên sớm hiểu rõ, Đoàn Dịch Phong sao có thể thật sự thích cậu? Hắn dùng nhiều thời gian như vậy lấy được sự tín nhiệm của mình, vậy mà chỉ là ván cược với người khác?
Kẻ có tiền quả nhiên đều không nói lý!
Cậu không nghi ngờ mấy câu kia, bởi vì Đoàn Dịch Phong gọi người kia là anh hai, điều này này đã chứng minh tất cả đều là sự thật.
Đáng chê cười quả nhiên chỉ có mình cậu! Còn ngây thơ mua cho hắn khăn quàng cổ! Còn vui mừng chờ mong phản ứng của hắn! Kết quả lại bị hung hăng tát một cái vào mặt, đau đớn đến muốn khóc cũng không được.
Không kinh động đến ai, La Kiêu hoảng hốt xuống lầu, mới phát hiện vẫn không thấy Soái Soái đâu. Cậu tìm hết biệt thự, cuối cùng phát hiện nó ở một gian phòng.
Soái Soái chết trên mặt đất, thân thể đã cứng đờ, trước mặt nó là một cái mâm trộn hỗn hợp cơm với thuốc diệt chuột. Khoảng thời gian trước có mấy con chuột chui vào biệt thự nên La Kiêu cố ý mua thuốc, nhưng cậu nhớ rõ cậu đã vứt đi rồi, sao lại được đặt ở đây!
Tim La Kiêu rất khó chịu, đau đớn giống bị dao cắt. Cậu ôm Soái Soái ngồi trong phòng khách, đầu óc đều hỗn loạn, rất nhiều thứ lộn xộn trong đầu, cậu nhắm hai mắt không biết phải làm sao.
Từ khi ở chung với Đoàn Dịch Phong cậu chưa từng về nhà, mỗi tháng đều gửi một khoản tiền về mà đó cũng chính là liên hệ duy nhất của cậu với người trong nhà. Cậu rất áy náy với ba mẹ, vốn không biết làm sao đối mặt với họ.
Cứ như vậy ngồi ở phòng khách nửa giờ, sau đó nghe thấy tiếng họ xuống lầu. Lúc rời đi, người kia nhìn La Kiêu cười lạnh vài tiếng, sau đó, Đoàn Dịch Phong liền xuất hiện trước mắt.
"Sao sớm vậy đã về rồi? Ôi, nó sao vậy?" Đoàn Dịch Phong quan tâm hỏi han.
La Kiêu nhắm mắt, đưa khăn quàng cổ trên sô pha cho hắn, cười như không có việc gì, trong lòng lại nhanh chóng tính toán chiến lược trốn thoát tốt nhất.
- ------------
"Tiên sinh, tỉnh tỉnh, anh không sao chứ?" La Kiêu mông lung mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, trong nháy cậu gần như nghĩ đó là Đoàn Dịch Phong. Cậu lắc lắc đầu, để bản thân tỉnh táo một chút.
"Tới rồi sao? Bao nhiêu tiền?"
La Kiêu thanh toán tiền, xuống xe đứng ngây người trong gió lạnh, đã lâu như vậy rồi sao lại đột nhiên nhớ đến những chuyện đó?
Hơn nữa, vừa nãy Đoàn Dịch Phong rốt cuộc muốn nói gì? Hắn nói chuyện không phải như cậu thấy, là lời nói dối mới bịa ra sao? Hay là một loại chân tướng khác.
La Kiêu phát hiện bản thân cậu cũng không phân biệt được nữa.
Người mở cửa chính là Húc Húc, thấy La Kiêu bên ngoài bé hưng phấn nhào qua, La Kiêu ôm bé chợt cảm thấy cõi lòng tràn đầy. Húc Húc nằm trong ngực cậu hỏi: "Ba đi đâu vậy? Chú Du nói ba đi công tác, sao ba lại không tạm biệt con."
"Ba đi gấp, sau này sẽ không như thế nữa, Húc Húc đã ăn cơm chưa?" La Kiêu vuốt đầu Húc Húc, trong lòng ấm áp hơn nhiều.
Du Ngô từ phòng bếp ló đầu ra, giơ cái xẻng trong tay hỏi: "Húc Húc, là ai ——" Anh mới nói một nửa đã thấy La Kiêu, bèn buông đồ trên tay đi ra.
"Chú Du, ba đã về rồi!" Húc Húc vui vẻ nói.
Du Ngô khẩn trương nhìn chằm chằm La Kiêu, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần mới khẽ thở phào: "Em ăn cơm chưa? Nếu chưa thì anh làm thêm vài món." Trước mặt Húc Húc có một số việc anh không tiện hỏi.
La Kiêu ôm Húc Húc vào nhà: "Không cần, em ăn rồi."
Du Ngô gật đầu, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao."
Cơm nước xong, Húc Húc làm bài tập trong phòng khách, Du Ngô kéo La Kiêu vào phòng. Lúc này không có Húc Húc, không khí giữa hai người có hơi nặng nề, Du Ngô xụ mặt trông rất không vui. La Kiêu xấu hổ cười cười: "Du đại ca, vẻ mặt này của anh là sao thế? Kéo em vào đây lại không nói gì?"
"Đoàn Dịch Phong đâu? Anh ta chịu thả em về?" Du Ngô cau mày hỏi.
La Kiêu mím môi: "Anh ta bị đại ca của anh ta mang đi rồi." Cậu không hỏi Du Ngô làm sao biết chuyện này.
"Anh ta không có làm gì em chứ?"
"Không có, sao chúng ta cứ nói về anh ta thế......" La Kiêu lắc đầu, muốn đổi đề tài khác.
"Anh rất lo em có biết không!" Du Ngô ngắt lời cậu, nghiêm túc mở miệng, "Lúc nhận điện thoại vì sao lại gạt anh? Anh tìm em cả buổi tối, em có nghĩ đến cảm giác của anh không!"
La Kiêu bị mắng đến sững sờ, Du Ngô rất ít khi nói chuyện nghiêm khắc như vậy, xem ra anh thật sự tức giận! "Xin lỗi, em sợ...... Sau này sẽ không như vậy nữa, nếu có chuyện gì em sẽ nói cho anh biết."
Du Ngô xoa xoa trán để xoa dịu đi cảm xúc, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Không phải anh muốn trách em, A Kiêu, anh chỉ muốn cho em biết, dù là chuyện gì anh cũng có thể gánh vác cùng em, cho nên đừng làm chuyện gì một mình mà anh hoàn toàn không biết, có được không?"
La Kiêu nhìn chằm chằm Du Ngô, nhẹ nhàng gật đầu. Cậu nghiêm túc nói: "Em biết rồi, xin lỗi, lần này là em sai, Du đại ca...... Anh đừng giận em."
"Anh không giận." Du Ngô bước lên ôm lấy La Kiêu, trấn an nói: "Anh quá sốt ruột, sau này đừng gạt anh qua một bên biết không?" Anh dừng một lát, lại thần bí cười nói.
"Đợi vài ngày nữa, anh có quà muốn tặng cho em."
- --Hết chương