Tiệc trà Thái hậu ở trong cung, đã rất lâu rồi Thái hậu mới hẹn gặp các phi tần trong cung. Đặc biệt Thái hậu nghe Tề Minh nói hắn đã để ý một cô gái tên Hàn Ngọc. Nên thái hậu cũng muốn xem thử người con gái này như thế nào.
Hàn Ngọc cũng nhếch mép vì ý đồ của ả sắp sửa chuẩn bị bắt đầu. Vì nàng biết hôm nay là tiệc trà của Thái Hậu, nên nàng đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho đại tiệc lần này.
“ Hôm nay không phải ta có nhã hứng kêu mọi người tới đây. Từ rất lâu ta đã không quản chuyện hậu cung nên hậu cung xảy ra bao nhiêu chuyện. Ta rất thất vọng về Qúy Phi, Đức Phi, Thục Phi và Hiền Phi. Quyền hành nằm trong tay người nhưng người lại tự đấu đá lẫn nhau. Không coi hậu cung, không nể mặt ta ra gì hết. Nên trong thời gian này, quyền hành các ngươi vẫn giữ, nhưng ta sẽ giám sát chuyện hậu cung. Tránh gây ra những sai lầm đáng tiếc”- Thái hậu mỉm cười nhìn tất cả mọi người.
Hiền Phi vừa được thả ra, nàng dùng đôi mắt căm thù nhìn Hàn Ngọc. Nhưng đó là một điều hết sức bình thường với nàng bởi vì ở vị trí trên đó còn Thục Phi cũng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Phía dưới lại có Sở tài Nhân, Dạ Tài nhân, Ngụy Tài nhân, Chương tài nhân cũng không muốn buông tha nàng. Thế cục hết sức bất đắc dĩ nhưng nàng vẫn tươi cười uống trà.
“ Trà này thật sự nhạt quá, các ngươi hôm nay làm sao thế hã”- Thái hậu nương nương quát đám thái giám và đám nô tì khiến bọn chúng đứng ngồi không yên.
“ Dạ thưa hoàng hậu, trà hạng nhất, nhì ở trong cung đã hết. Hàng ngày mai mới về được ạ”- Thái giám run sợ bẩm báo. Đôi mắt của Thái hậu trùng xuống, để tay xoa hai cái thái dương, miệng lẫm bẫm
“ Thật là mất hứng, thật là mất hứng”.
Thục phi nhìn thấy thái độ của hoàng hậu, chợt mỉm cười, đầu hình như đã xuất ra một chủ ý gì đó. Vội đứng lên nói “ Dạ thưa thái hậu, ở cung của của con vẫn còn loại trà hạng hai, con sẽ nhanh chóng sai người đem đến cho người”. Thái hậu nghe thấy thế liền gật đầu đồng ý. Người già như Thái Hậu, vẫn thích uống trà điềm đạm, cảm vị đắng của trà mà nhớ đến sự sung sướng như hiện tại.
Rất nhanh nô tì đã đem trà lên điện, ấm trà nóng hổi nghi ngút mùi thơm. Lý Ma Ma nhanh chóng rót cho Hoàng Hậu, mọi người liền lo lắng nhìn người. Đối với những người cũ lẫn những người mới đều không dám thấy Thái hậu khi mất hứng sẽ làm ra chuyện gì.
“ Haizzz, trà không bằng, vị đắng quá lớn, ắt cả vị thanh của trà, trà hạng đúng là trà hạng , vẫn không bằng loại trà thượng hạng mà ta xài”
Thục Phi biến sắc nhìn Thái hậu, giọng nói không ra hơi. Dù sao đây là tâm ý của nàng, vốn để lập uy. Phải biết thật khó nàng mới mua được trà hạng trong cung. Chỉ để khi nào Hoàng Thượng đến sẽ làm cho Hoàng Thượng. Nhưng tiếc là Hoàng thượng trước giờ không tới và sau này không biết sẽ có ý định đến đây không.
Hàn Ngọc ho khan một tiếng, tài năng diễn viên xuất thần bắt đầu biến ả thành một con người lãnh đạm, trầm lắng
“ Dạ thưa Thái hậu, trà ngon không phải chỉ phụ thuộc vào chất lượng của trà. Nếu Thục Phi nương nương cứ đưa một loại hạng đến cho Thái hậu, chất lượng kém hơn hạng nhất một tí nhưng cái bóng của trà thượng hạng đã che mất đi những loại trà khác. Ngài nghĩ Thái hậu sẽ thưởng thức nổi trà của người sao”- Hàn Ngọc đứng lên nói.
“ Câm miệng, hỗn láo, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy hay sao”- Thục Phi trừng mắt.
“ Ngươi mới là kẻ cần câm miệng”- Thái hậu quăng li trà xuống dưới đất, liếc nhìn Thục Phi. Giờ này Thục Phi đã biến sắc, môi tái nhợt, ngồi im không dám nói.
“ Con là Hàn tài nhân”- Thái Hậu nhìn Hàn Ngọc một lượt.
“ Dạ đúng, con là Hàn tài nhân thưa Thái Hậu. Con mạo muội đứng lên nói như thế để không làm mất đi nhã hứng của Thái Hậu. Người thưởng trà cần tâm tình lãnh đạm, vì trà mà cảm thấy thư thái chứ không phải kẻ nghiện trà, lấy trà để làm một thứ nước uống tiện tay pha là được”- Nói thật chậm, Hàn tài nhân liếc sang nhìn Thục Phi
“ Ngươi”- Thục Phi giờ đây đã tức không còn lời nào để nói
“ Dạ thưa thái hậu, con là Sở tài nhân. Xin người cho con ngắt ngang, nếu như không phải phụ thuộc chất lượng trà, vậy thì bọn nhà giàu mua trà hảo hạng làm gì, hoàng cung mua trà hảo hạng để làm gì”- Sở tài nhân khinh miệt nhìn Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc chỉ cười nhẹ, đôi mắt vẫn không hề lay động. Điều này khiến Thái hậu vô cùng ngạc nhiên. Ngươi này tâm cơ sâu không lường được. Tất cả cảm xúc lại không trưng lên mặt, mà những gì thể hiện ra trên mặt có thể đánh lừa người khác. Nhưng Thái Hậu đã bị Hoàng thượng đầu độc đầu óc về những ấn tượng tốt về Hàn Ngọc. Nên Thái Hậu mỉm cười xem Hàn Ngọc này nói như thế nào. Dù gì người cũng thừa biết Hàn Ngọc nói đúng, còn Sở tài nhân kia, nghĩ gì nói đó, ăn nói hàm hồ, khó làm được việc lớn.
“ Trà là dành cho mọi tầng lớp, kẻ nghèo hèn uống trà khác biệt, hoàng tộc uống trà khác biệt. Nhưng cái giống nhau đều là những người yêu trà. Muốn dùng trà để thanh tỉnh lại cuộc sống. Nói như Sở tài nhân đây, những người nghèo hèn, bá tánh đói khổ đều không có tư cách hưởng một tách trà ngon”
Lời này vừa nói ra đã khiến cho Sở tài nhân mặt đỏ như máu, nàng sợ sẽ làm cho Thái Hậu có cái nhìn không tốt về nàng, nên nàng đành im lặng, nhưng trước khi im lặng, nàng ném một viên đá vô hình “ Nếu như Hàn tài nhân có hiểu biết về trà như vậy, không bằng hãy làm một tách trà cho Thái hậu đi. Mong là Thái Hậu sẽ không bị mất nhã hứng vì tách trà của Hàn tài nhân”. Sở Linh vừa nói xong đã ngồi xuống, tuy trong lòng vẫn còn tức, nhưng trên môi nàng xuất hiện một nụ cười nguy hiểm. Nàng đang chóng mắt lên xem Hàn Ngọc chơi với hổ như thế nào.