Hàn Ngọc nhìn về phía người vừa nói ra câu đó, hận không thể
đem nàng xé thành muôn mảnh. Nàng không hiểu tại sao trong cung lại nuôi một
con đần, não thối đến thế. Nước mình đã thắng, chính người nước mình kêu không
phục. Con này phải vả miệng hoặc dùng kiếm đâm thẳng vào não một phát để nó biến
mất khỏi cõi đời này cho bớt sỉ nhục loài người. Hàn Ngọc vẫn im lặng không
nói. Nàng biết thế nào thì Thái hậu và hoàng thượng cũng sẽ phản ứng. Nàng chẵng
được gì ngoài cái đoán đúng cả, Thái hậu nghe thấy mặt bừng đỏ lên, nhưng vì
phong độ của mình mà ngài kìm xuống. Hàn Ngọc không biết toàn trường chỉ có mỗi
mình nàng thấy được điều đó. Thái hậu đặt nhẹ li trà xuống, tay khẽ run, miệng
nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn nghe ra tiếng sắc nhọn của những lưỡi dao chuẩn bị đưa tới
cổ của Sở Linh.
“ Ngươi là không muốn Tề Quốc thắng, ngươi muốn nói là Tề Quốc
nhân tài chỉ ăn hên, dù cho thường ngày trong cung ngươi có ghét ai, đố kị ai
thì cũng đừng nên đem chuyện riêng tư làm chuyện công như vậy, hôm nay ta vui,
không có hứng để trừng phạt ngươi. Nếu không thì ngay cả đầu của dòng họ ngươi,
ta cũng sẽ tháo xuống”- Thái Hậu cười nhân từ.
Thục Phi nghe xong liền tái mặt, môi lắp bắp, mắt hoảng sợ
láo liên rồi khẩn cấp cuối đầu quỳ xuống, miệng van xin “ Xin Thái hậu tha tội,
là do thần thiếp quản người không chặt, làm ảnh hưởng đến hứng của mọi người”
Sở Linh gương mặt cũng tràn đầy hoảng sợ “ xin Thái hậu tha
tội, xin Thái hậu tha tội”
“ Theo ta thấy thì đây cũng là ý kiến không tồi, từ đó đến
giờ thi thơ nước ta thắng nên không phải là thắng vinh, thử đề ra một mục khác
để thi, ai thắng cũng đều nói rõ, họ không có chuẩn bị khi đến đây. Còn nước
ta, ta dám cam đoan với các ngươi điều này không tồn tại trong kịch bản cuộc
thi và trong cung của ta ai cũng đều không có chuẩn bị hạng mục này. Đội vẫn
như cũ, các ngươi có ý kiến gì không?
“ Theo ta thấy thì nếu như vậy chỉ có thiệt thòi cho Hàn Tiệp
dư mà thôi, không phải Hàn Tiệp Dư đã chiến thắng phần thi đối thơ sao”- Thục
hoàng tử lo lắng
“ Không thiệt thòi, ta tự có chủ ý của mình”- Hoàng thượng
ngắt lời
“ Vậy thì cuộc thi đối bắt đầu, luật đối như sau, mỗi đội ra
một câu đối, đội nào muốn xung phong giành quyền để đối, nếu đối tương đương hoặc
hay hơn câu đối đề thì sẽ được điểm. Nhưng nếu câu đối của người trả lời lại có
câu trả lời khác hay hơn từ đội khác thì đội khác sẽ được điểm, vòng thi đối bắt
đầu”
“ Hàn Tiệp dư, nàng đối được chứ”- Lỗ Lâm nhìn gương mặt
không một chút cảm xúc, hiểu nhầm nàng đang lo lắng nên dùng lời nói của mình để
trấn tỉnh. Nhưng kinh ngạc là Hàn Ngọc không nói lời nào, miệng chỉ uống trà.
Nàng đang hận tên Hoàng thượng chết tiệt kia, tại sao lại đi thi tiếp, chẵng nhẽ
nàng thắng không phục. Nhưng rất nhanh nàng liền không để ý đến chuyện đó nữa.
Nàng khẽ mỉm cười nhìn Lỗ Lâm, lại gương mặt vô tư không lo âu.
“ Không sao, nếu đối được ta sẽ đối”
“ Thế ta xin ra đề đầu tiên,
Bích chiểu kỳ hà khai tịnh đế” – Thục hoàng tử ra câu đối,
quạt phất phơ trước người
( Ao biếc súng sen
chung rễ nở)
Lỗ Lâm linh hoạt đối lại “Tú vi loan phượng kết đồng tâm.”
(Màn thêu loan phượng
kết đồng tâm).
“ Hay rất hay, Lỗ Lâm công tử đúng là khen người, lấy loan
phượng để so sanh với súng sen, cả hai đều từ gần nghĩa, súng = sen, loan
= phượng”
“ Tề Quốc được điểm đầu tiên”.
“Liên hoa ảnh nhập thuỷ tinh kính.” – Chu Hoàng tử lại ra đề
mới
(Gương thuỷ tinh thấy ảnh hoa sen)
“ Trúc diệp hương phù anh vũ bôi.” – Thục công tử nhanh miệng
đối đáp
(Chén anh vũ toả hương
lá trúc)
“ Dùng chén anh vũ để đối với gương thủy tinh, dùng lá trúc
biểu tượng cho đồng bằng để đối với hoa sen, biểu tượng trong ao nước. Qủa là
tuyệt diệu”- Lỗ Lâm tấm tắc khen ngợi.
“ Thục Quốc được điểm”.
Lỗ Lâm bắt đầu đứng dậy, miệng phấn chứng “ Bây giờ thì đến
lượt ta, Trì thượng lục hà huy thái bút.” (
Sen biếc trên cao thêm hứng bút.)
Tấn công tử nãy giờ ngồi yên dường như đã biết được đối câu
nào như thế nào đều phấn chấn “ Thiên biên lãng nguyệt yển tân my” ( Bên trời trăng sáng đọng hàng mi.)
“Dùng sắc đẹp của trăng sáng để đối với sen biếc trên cao thật
là tương đồng, câu đối này quả thực rất hay”- Lỗ Lâm mời rượu Tấn công tử. Cả
hai dướng như rất ăn ý với nhau.
Hàn Ngọc vẫn im lặng ngồi đó mơ mơ màng màng. Đúng là nhàm
chán mà, nghĩ sao giờ còn đối đáp qua lại mất thời gian, trong khi sáng hôm nay
nàng đã dậy từ rất sớm, giờ thì hay rồi, mắt chuẩn bị chảy xệ xuống lỗ mũi mà
con nghe ba cái người nay nghiêng đầu qua trái rồi qua phải, đọc lên câu rồi
tự khen nhau.
“ Tấn quốc được điểm”
“Cầm sắt bổ hoà cương tứ nguyệt.” – Tấn hoàng tử ra đề
(Mới tháng tư cầm sắt
hài hoà.)
Lỗ Lâm liền nói câu tiếp theo “Hùng bi nhập mộng hỷ tam
canh.” – Dịch ( Mừng ba canh hùng bi vào mộng)
“ Nãy giờ sao ta chỉ thấy Lỗ Lâm công tử đứng ra giúp đỡ,
Hàn Tiệp dư sao không tham gia vào trận chiến này”- Lý Chiêu Nghi hồi nãy tức
giận vì thiên phú làm thơ của Hàn Ngọc, lại hận không thể đem ả biêu xấu, nói
là không bằng mình. Đây đúng là cơ hội tốt.
“ Chắc là do Hàn Tiệp Dư không biết đối, con người đâu ai là
toàn diện”- Sở Linh nói giọng đáng thương, nghe thì có vẻ đang bênh vực Hàn Ngọc,
thật chất là đang cố tình cho mọi người thấy Hàn Ngọc bất tài vô năng.
“ Hai ngươi nói đủ chưa, Hàn tiệp dư dù không biết đối nhưng
vẫn dũng cảm đứng ra thì, đây là lòng yêu nước đó”- Thục Phi nhân nha trách
trà, lớn giọng quát, cố tình chỉ cho mọi người thấy, đúng là Hàn Tiệp Dư dùng
trứng chọi đá, đi thách đấu với người ta, mang vinh quang của đất nước xem nhẹ.
“ Thì ra là Hàn Tiệp Dư không biết đối, chả trách nãy giờ ngồi
im không nói một lời nào”
“ Hàn Tiệp Dư hát hay thôi, thơ hồi nãy chắc là do ăn may thật’
“ Lý Chiêu Nghi cũng nói thế chứng tỏ Hàn Tiệp dư yếu kém
quá. Chỉ được sắc đẹp thì cũng không làm nên trò trống gì đâu”
Trong cung điện xì xào, duy chỉ có Hàn Ngọc không nói một lời
nào.
Hoàng thượng ngạc nhiên khi thấy nàng im lặng. Chẵng phải
thường ngày nàng giỏi biến trắng thành đen lắm sao, sao hôm nay phải nhún nhường,
phải im lặng, nàng ta có tâm sự, hay nàng ta đang im lặng để tìm kiếm cơ hội.
Nhưng nhìn kĩ, mọi người xem xíu đã té ghé.
“ Hàn tiệp dư to gan, trong lễ thi đấu lại ngủ gật, đây là tội
gì hã”- Hoàng thượng vừa nói vừa quang quyến tấu vào đầu của Hàn Ngọc. Trúng một
cái bốc I như là hồi chuông gọi người, nàng choàng tỉnh, mắt hoe đỏ, đôi môi nhếch
nhác “Thi xong rồi hã, ta hồi cung đây, hôm nay mọi ngươi vui dữ, thi xong rồi
mà chưa chịu về, có mặt đông đủ dữ”
“ Thì ra là Hàn Tiệp dư hoàn toàn không biết môn nay nên mới
dễ ngủ đến như vậy. Ta đây hiểu biết ít vẫn còn thấy đối rất hay, không buồn ngủ
chút nào cả”- Sở Linh chọc tức.
“ Nàng muốn nói gì không”- Hoàng thượng nhìn trừng trừng vào
Hàn Ngọc, khiến nàng lạnh toát cả mồ hôi
“ Muôn tâu hoàng thượng, bởi vì môn này quá chán, mọi người
lại cứ dây dưa, thần thiếp sáng nay dậy sớm nên buồn ngủ”- Hàn Ngọc cất lời.
“ Theo ta thấy, khi đối diện với một thử thách nào, một người
ngủ có giả thuyết, một là không biết gì, hai là biết rất rõ. Không biết Hàn
tiệp dư đây thuộc vào loại nào”- Lý Chiêu Nghi đổ dầu vào lửa.
“ Thế ta xin Chiêu Nghi trả lời cho ta trước, có hai loại
người, trước một chuyên thích chĩa miệng vào, một là không biết gì, hai là am
hiểu mọi việc, nhưng lại dùng câu hỏi thắc mắc để đè chết người khác, không biết
Chiêu Nghi thuộc loại người nào”
“ Ta đương nhiên là.”- Lý Chiêu Nghi bỗng chốc im lặng biết
nàng bị hố, nếu nàng nói nàng biết nhiều khác nào nói cho mọi người biết nàng
đang bẫy Hàn Ngọc. Nhưng nếu nói nàng không biết gì ngược lại sẽ rất mất mặt.
Nên nàng quyết định im lặng
“ Thôi thì vậy, để nhanh chóng kết thúc cái bộ môn nay, mọi
người cứ nhắm vào ta để ra đề, ta đoán không được người thì người đó chiến thắng,
các người thấy thế nào.
“ Được ta đồng ý”
“ Hảo, Hàn tài nhân thật sự rất dũng cảm, ta đồng ý”
“ Ta cũng đồng ý”
“ Đúng là ngựa non háo đá”
“ Biết có làm được hay không mà đòi, nãy giờ cô ta ngủ là hiểu
rồi”
“ Tại sao triều đình lại có người như cô ta chứ”
“ Cứ như vậy mà làm”- Hoàng thượng hứng thú nhìn Hàn Ngọc.