“ Nàng tỉnh lại rồi”- hắn thẫn thờ nhìn nàng. Nàng đang ở trong Can lộ điện, sau một giấc ngủ dài thức dậy, nàng nhìn hắn rồi lại vội vàng ngồi dậy thu xếp quần áo.
“ Thần thiếp đã làm phiền hoàng thượng rồi”- Hàn Ngọc bước xuống giường thì một cánh tay níu nàng lại.
“ Nàng chưa khỏe, còn muốn đi đâu”- Hắn lo lắng nhìn nàng, còn nàng thì cười lạnh.
“ Nàng đang giận ta tại sao không can Thục Phi lại sao”
“ Thần thiếp không dám”
“ Thời điểm đó quả thực nếu ta tự mình can ngăn thì sẽ không ổn, nên ta không thể”
“ Ngài không thể và để cho ta chết như vậy sao, nếu ngài muốn thì ngài có thể kêu ả dừng tay và từ từ suy xét. Suy cho cùng thì hoàng thượng chỉ đang lo cho ngai vàng của người mà thôi, chứ không phải người không làm được”- Một giọt nước mắt của nàng rơi ra, rồi hai giọt, rồi ba giọt.
“ Vì ta tin nàng sẽ ứng phó được”- Hoàng thượng ngồi xuống ôm Hàn Ngọc còn Hàn Ngọc thì đang rục vào người hắn. Nàng rất hiểu cho hắn, chỉ là nàng đang cố tìm một lời nói dối để nói mà thôi. Vì nhà của nàng có ít quyền lực, đơn cô thế cô sống trong triều đình này quả thực là một điều khó khăn. Nên việc không bằng người khác là chuyện bình thường.
“ Thục phi nương nương đang ở đâu rồi” – Nàng nhìn hắn, hắn thở dài
“ Tất cả đang ở Long Điện để chờ nàng tỉnh dậy, ta không muốn nàng đi đến đó, nàng ở đây nghỉ ngơi đi”- Hắn lắc đầu.
“ Không được, tại sao ta có thể nghỉ ngơi khi có người vu oan cho ta chứ”- Nàng lắc đầu. Nhanh chóng mặc quần áo vào. Thái độ của nàng cương quyết đến nổi hắn phải dìu nàng đi đến Long điện.
“ Cuối cùng thì Hàn Tiệp dư cũng đã có mặt, ta còn tưởng ngươi không dám đến chứ”- Thục Phi nhìn thấy Hàn Ngọc thì tức giận không ngớt. Nếu không có ai ở đây nàng sẽ giết chết nàng ngay lập tức.
Hàn Ngọc ho khù khụ, miệng không còn chút máu, đôi mắt nàng có một vẻ thâm quần khiến mọi người nhìn thấy đã biết nàng đã kiệt sức.
“ Thần thiếp bái kiến các vị nương nương”
“ Thần thiếp bái kiến các vị hoàng tử, phải chăng các ngài không nên xen vào chuyện của Tề Quốc”- Hàn Ngọc nhìn thấy Thục, Chu, Ly, Tấn hoàng tử đang ngồi đó xem kịch, miệng liền khó chịu muốn nhắc nhở.
“ Là muội to gan được sự ủy thác của Thục Phi nương nương mời các vị ở lại để cùng làm chứng”- Sở Linh lòng thầm cười lạnh.
Cả hai người muốn giữ hoàng tử lại bởi vì chắc rằng nếu Hàn Ngọc bị vạch mặt sẽ được hoàng thượng can ngăn và giảm nhẹ hình phạt. Nàng đang muốn đẩy Hàn Ngọc vào con đường dịch đình hoặc chết luôn cũng được.
“ Có chuyện gì, nàng mau kể đầu đuôi câu chuyện”- Hoàng Thựơng trừng mắt nhìn Thục Phi, tức giận không nói nên lời.
“ Sáng hôm nay thần thiếp đi ra ngoài vườn ngắm hoa, thấy một lũ hồ điệp từ đâu bay tới, trên người nó có chất độc nhưng thần không biết chỉ tưởng là phấn hoa. Nhưng càng gãi thì càng ngứa. Thần thiếp phút chốc người nóng ran, mặt sưng phù và bị chày xước. Càng ngày chất độc càng lan ra đến ngay cả đại phu cũng bó tay. Trong cung này chỉ có một nơi có hồ điệp. Và đó là nơi duy nhất hồ điệp tập hợp thành đàn.Chính ả ta, ả ta đã sai lũ bướm đến đây để giết hại thần thiếp, hoàng thượng phải làm chủi cho thần thiếp, gương mặt này của ta chính là ả tiện nhân này gây nên”- Thục Phi gào khóc.
“ Nàng có gì để nói không, đúng là trong cung này chỉ có mỗi chỗ nàng có”- Hoàng thượng nhíu mày nhìn về phía Hàn Ngọc,
Hàn Ngọc ho khù khụ.
“ Đúng là trong cung này chỉ có một mình nơi thần thiếp có hồ điệp, nhưng từ đó đến giờ những con hồ điệp nào bay ra ngoài” – Hàn Ngọc ánh mắt lo lắng nhìn mọi người xung quanh.
“ Xảo trá, đàn bướm bay ra ngoài ngươi có thể biết sao”- Thục Phi tức giận.
“ Hoàng thượng, thần thiếp có nhân chứng, xin mời người đó vào ạ”- Thục Phi đưa ánh mắt cầu xin lên nhìn hoàng thượng. Hoàng thượng gật đầu, một tên cung nữ bước vào mặt lo lắng và hoảng sợ
“ Nô tì tham kiến hoàng thượng”
“ Ngươi đã thấy những gì”.
“ Bẩm hoàng thượng, nô tì nhìn thấy đàn hồ điệp đó không bay ra từ cung Hàn tiệp Dư ạ”- Tên cũng nữ nhoẽn miệng cười, đôi mắt sắt đá lạnh lùng.
“ Ngươi nói láo, rõ ràng là ngươi nói ngươi thấy nó bay ra từ Thiên điệp cung mà”
“ Chắc nương nương lầm rồi, thần thiếp nói là thấy bọn Thiên Điệp bay ra từ Cung Hiền Phi mà.
“ Ngươi nói ai, Hiền Phi ta đó giờ ghét bướm, làm sao có thể nuôi bướm trong vườn. Tên khốn nhà ngươi không biết được bí mật này hay sao mà ngụy biện. Nói mau, ai phái ngươi đến”- Hiền Phi nắm được thóp của tiểu tiện nhân này, liền lạnh lùng quát”
“ Mong hoàng thượng tha tội, mong các vị nương tha tội, ta rất sợ chết, mong rằng khi ta nói sự thật, các ngài có thể bảo vệ ta bình an vô sự”- Ả ta nhìn sang Hàn Ngọc, mặt mày tái mét đầy hoảng sợ.
“ Ngươi nhìn ta làm gì”- Hàn Ngọc cảm thấy dường như có chuyện không hay xảy ra.
“ Chính Hàn Tiệp dư sáng nay dùng tiền mua chuộc nô tì, bảo nô tì phải thay đổi lời khai khi lên gặp hoàng thượng. Đây là cây trâm cài mà Hàn tiệp dư cho thần thiếp”