Rất nhanh sau đó, dưới sự kinh ngạc của toàn cung, Hàn Ngọc với tài đánh đàn kinh thiên động địa của mình đã dành chiến thắng áp đảo tuyệt đối với vũ khúc mashup mà nàng lấy của hiện đại. Đúng là một kẻ không biết xấu hổ, chỉ biết lấy cái hay của hiện đại để đi làm màu ở thời cổ xưa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ những con người xuyên không hoàn hảo mới phát huy đủ năng lực, trí tuệ và khả năng nắm vững cục diện. Hàn Ngọc cũng thế, nhờ có những cái hay của hiện đại được tích lũy cả trăm ngàn năm. Nên việc Hàn Ngọc làm một tiểu lưu manh cũng không có gì đáng bận tâm
Vì chỉ có nàng mới xuyên không về cái thế giới này.
Chỉ có nàng – kẻ sát thủ đại tài
Chỉ có nàng – kẻ biến hóa trong mọi tình huống
Chỉ có nàng – kẻ sát thủ vô tình, lãnh khốc.
Hôm nay tất cả mọi người đến với phần thi cuối cùng, phân thi Họa. Tất cả đều đang chờ mong Hàn Ngọc lại đem đến kinh hỉ gì. Hàn Ngọc cười tươi như hoa, hôm nay nàng không mặc quốc bào mà sử dụng một bộ y phục màu trắng với mái tóc dài, càng nhìn nàng họ càng bị đắm chìm vào trong một thế giới choáng ngợp những sương mù, tóc nàng bồng bềnh theo làn gió thoắt ẩn thoắt hiển, vẻ đẹp bí ẩn huyền bí nhưng cũng không kém phần tao nhã, thanh khiết.
“ Đẹp, đẹp lắm”
Vương Chiêu Nghi cũng phải điêu đứng trước sắc đẹp của nàng, môi cô run bần bật, đôi mắt thể hiện đầy đủ sự ghen tuông vốn có của một người phụ nữ, sự ganh ghét của một thiếu nữ xinh đẹp khi thấy người có khí chất hơn mình. “Sắc đẹp này không uổng công quyến rũ được hoàng thượng”.
Lý Chiêu Nghi đang uống trà nghe Vương Chiêu Nghi than phiền, đôi mắt mang theo sự tiếc nuối nhưng nụ cười trên môi ngày càng tươi, nàng cố ý nhìn Vương Chiêu Nghi với cặp mắt đầy khiêu khích “Rất nhanh nàng sẽ lên hàng Chiêu Nghi mà thôi”
Vương Chiêu Nghi liếc nhìn Lý Chiêu Nghi, miệng trầm khàn “Nước sông không phạm nước giếng, trong hoàn cung này, người nào dám uy hiếp đến sự tồn tại và chức vị của ta thì kẻ đó sẽ không có cái chết toàn thây”.
Không phải Lý Chiêu Nghi và Vương Chiêu Nghi là một đôi bạn thân, tình thăm tỉ muội.
Phụ thân của Lý Chiêu Nghi là Tư Đồ, quan văn hàng nhất Phẩm, phụ thân của Vương Chiêu Nghi cũng là Tư đồ. Cả hai đều là thế gia có cường thế. Tuy nhiên cả hai đang chịu sự ảnh hưởng của Hiền Gia. Nên kẻ thù chính của họ không phải là lẫn nhau, mà là Hiền Phi
Cuộc thi bắt đầu, không ngờ chỉ có Hàn Ngọc là thí sinh nữ duy nhất, phải đối đầu với cả thái tử của nước láng giềng.
“Hàn Tiệp dư dù gì thì chỉ là con gái, làm sao mà đi thi đấu với con trai được”
“Dù gì thì nàng cũng thắng cả ván rồi còn gì, đối với Hàn Tiệp Dư, ta tin có kì tích”
“Ta thì không dám mơ, các ngươi không biết Ly hoàng tử là người luôn tạo ra cái đẹp hay sao, chỉ cần ngài vẽ một bông hoa, bông hoa đó đều sống động như thật. Chỉ cần ngài vẽ con ngựa, mọi người nhìn liền hoảng sợ lui ra. Cái thần là cái quan trọng nhất trong một bức tranh và Ly hoàng tử đã đạt đến cảnh giới đó”