Cẩu Hoàng Đế, Bổn Cung Sẽ Ngược Chết Ngươi

chương 45: đến heo cũng không bằng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Phong cảnh là bực nào to lớn và hùng vĩ, cũng như cuộc đời của mỗi con người đều to lớn như thế, số phận của con người cũng chỉ nhỏ bé như chiếc thuyền thả trôi trên sông mà thôi, phận nữ nhi lại càng khác, chúng dễ dàng bị dòng nước cuốn đi, không mạnh mẽ như người đàn ông, không kiên định như ý chí của họ, không bản lĩnh bằng họ nên cuộc sống này càng khó khăn hơn bao giờ hết. Họ chỉ biết tận tụy đứng một nơi, ngóng trông hình bóng nam nhân của mình, chôn chân đứng đó chờ thời gian vùi lấp cuộc đời mình, các ngươi nói là người đàn ông ý chí cao lớn kia sẽ đau khổ hay thân phận người phụ nữ đau khổ hơn đây? Được làm những điều mình thích thì có phải đau khổ, nhưng làm những việc mình bắt buộc phải làm có được gọi là hạnh phúc”

Mọi người nghe xong ai cũng bắt đầu suy nghĩ, họ không nghĩ rằng vị công tử này lại đang nâng cao thân phận của người phụ nữ, đối với họ phụ nữ chỉ là người đứng ở một góc phòng, những chuyện lớn của họ không thể có bóng dáng phụ nữ, vì nếu như thế đại sự cũng chẵng thành, khi họ vui họ dễ chịu với phụ nữ, khi họ buồn họ có thể vứt bỏ luôn người vợ thương yêu của mình

“Hay, nói hay lắm, ta mua bức tranh này với giá vạn”

Lời vừa nói ra chính là của Tề Minh, hắn vừa nói đã áp đảo quần hùng, không ai dám mở miệng ra nữa, nhưng bỗng dưng lại tiếp tục có người trả giá

“ vạn”

Tề Minh quay lại nhìn hắn, thật là một thanh niên giàu tài phú nha, nhưng hắn cũng không chịu thua

“ vạn”

Phải nói Tề Minh không suy tính nhiều như Hàn Ngọc, hắn chỉ thích bức họa của nàng vẽ, nói ra việc gì nàng làm hắn cũng thích, đương nhiên tính chiếm hữu của hắn nỗi lên, làm sao để một vật của người mình thích lọt vào tay kẻ khác thế

“ vạn”

Người kia tiếp tục ra giá khiến hắn cười lạnh, muốn chơi với ông mày cũng không dễ thế

“ vạn”

Lời vừa nói khiến toàn trường xém xíu té ghế, vạn là giá cả trên trời, đủ để mua mấy ngôi nhà lớn ở nơi này nha, không còn ai dám ra giá nữa, nhanh chóng hắn cũng cầm được bức tranh đó.

Sau khi lấy được bức vẽ thanh toán, thì Hàn Ngọc được nhận vạn, vạn phải trả tiền phí cho người tổ chức, vạn trả tiếp cho một người tên là Lê Thiên Ngạo, còn vạn là để quyên góp từ thiện.

Những bức tranh ở phía sau vẫn có người trả giá vạn để mua, có người trả vạn, đúng là một số tiền vô cùng lớn

“Nàng bỏ lại vạn vào túi cho ta”

Tề Minh nhìn gương mặt sáng rỡ của nàng, hắn nói một phát làm nàng trố mắt nhìn

“Vị đại gia này, ngài cũng không phải ép người quá đắng, đây là công sức của ta đạt được, sao ta phải trả cho ngài chứ”

Hàn Ngọc giả lơ đi về phía trước

“Được lắm Hàn Ngọc, đợi về tới trong cung, ta đem từng món nợ đòi lại”

Tề Minh thầm nghĩ, cười gằn rồi cùng Hàn Ngọc tiến về phía Lê Thiên Ngạo,

“Tối nay vẫn tổ chức chứ”- Đôi mắt Tề Minh bỗng chốc gian manh khiến nàng vô cùng bất ngờ, đây là loại chuyện gì đây, nhưng trái lại với cặp mắt gian tà kia, Lê Thiên Ngạo cũng vô cùng hoan nghênh

“Tất nhiên, tất nhiên”

Nói rồi hắn khẽ gật đầu đi về phía trước. Cuối cùng khuất bóng sau hành lang

Buổi tối hôm đó cả người cũng nhanh chóng tiến vào khách điếm

Ở nơi đây bây giờ có một số người quan chức cũng thuộc cấp cao đang ngồi, không những thế lại có một số đại công tử ngồi ở đây, hắn nhanh chóng bước vào chào hỏi:

“Tại hạ Vân Thiên, dẫn theo tiểu đệ Vân đệ và người hầu xin ra mắt các vị”

Hắn cung kính khiến mọi người ở đây gật đầu, Lê Thiên Ngạo ngồi ở vị trí chủ tọa cũng bắt đầu lên tie

“Vân Thiên, Vân địa huynh vốn là người mới, không biết chỗ nào nghe được tin tức của chúng ta a”

Lê Thiên Ngạo nâng tách trà lên và uống một ngụm, thoải mái nhìn về bọn họ, Tề Minh bình tĩnh cung kính

“Chúng ta là bà con xa của Lâm Đô Đốc, tên Lâm Vân Thiên và Lâm Vân Địa”

Lê Thiên Ngạo nghe thấy thế bậc cười

“A hóa ra là bà con của Lâm Đô Đốc, người quen người quen, chắc là các vị cũng đã nghe vụ làm ăn của chúng”

Tề Thiên nghe thấy gật đầu

“Đúng vậy, chúng ta đã nghe qua việc làm ăn, cảm thấy rất có lời nên tới góp vui”

Sau đó nhanh chóng bọn họ ngồi nhanh xuống ghế và chờ đợi người đến đông đủ

Tiểu A Á khẽ nói:

“Thiếu gia, chúng ta đang có đội trưởng các trạm dịch, đội trưởng binh ở Đại Lý Tự tại đây, đội trưởng binh lính địa phương, cai đội của một số thành trấn ở Tây Vực, đây cũng là bè cánh của Lê Gia”

Hắn nghe xong liền gật đầu, ngồi đó xem kịch vui, giờ phút này Lê Thiên Ngạo bỗng đứng dậy, nói to

“Chúng ta hôm nay vừa mới nhập vũ khí vào trong kinh thành, mỗi một kiện giá vô cùng cao nên mọi người yên tâm về lời lỗ, như đã nói trước mỗi cánh quân ở đây sẽ được mua phần để tích trữ, nếu bọn quan sai của triều đình có tới thì cũng không thể làm gì được mọi người”

Nói rồi hắn cho người đem các rương vũ khí vào trong, mỗi một rương có hơn trăm vũ khí chiến đấu, thật nghĩ không ra bọn họ lại có thể buôn bán vũ khí ở đây.

Các vị ở đây đặt cọc tiền, ngày sau vũ khí sẽ đến nơi ở của quý vị một cách bí mật nên mọi người không cần lo lắng. Mọi người nghe thấy thế thay phiên nhau lên đặt tiền cọc, Tề Minh cũng nhanh chóng lên đặt cọc vạn lượng, đây là số tiền khổng lồ a, Hàn Ngọc nhìn theo chép chép miệng, đây chỉ là tiền đặt cọc nên không thể nói Lê Gia có thể làm được những việc này thì cần gì bổng lộc của triều đình, cũng không hẵn vậy, có khi bọn chúng còn có ý định tạo phản nữa cũng nên.

Cả người đặt cọc xong liền cáo lui ra về, nói cáo lui nhưng bọn họ nhanh chóng lẫn sau vào bóng đêm. Tiểu Á Á thân thủ tuyệt đối cũng không tầm thường, có thể nói người đang núp ở đây để chờ thỏ

Cuối cùng thỏ cũng đến, những người chở đầy các rương tống lên các xe ngựa rồi xe ngựa chạy một mạch đến phía sau núi, nơi đây có một cổ tự đã bỏ hoang nhiều năm, người cũng nhanh chóng đi theo để xem thế nào.

“Khá khen cho bọn chúng, dám buôn lậu vũ khí giữa thanh thiên bạch nhật, còn làm hội nghị kín đáo, không phải muốn tạo phản a”

Tề Minh nhìn thấy cảnh này vô cùng tức giận, nhưng hắn vẫn chưa nói gì.

“ ngươi ở đây canh, nhất cử nhất động gì liền phái người theo dõi, tiểu A Á nếu có gì phát sinh lập tức lại ngay khách điếm dưới núi bao cho ta biết”

Hắn nói xong liền đem Hàn Ngọc nhanh chóng đi xuống núi, tại khách điếm hắn kêu một bàn ăn và một khay mực để viết phong thư. Hàn Ngọc thấy hắn lo viết cái gì mà không lo ăn nên liếc mắt càu nhàu:

“Vân Thiên huynh có chuyện gì gấp gút thì sau đó hãy làm, cần gì ngay trong bữa ăn làm khiến ta ăn cũng mất hứng a”

Lời nói có vẻ trách cứ nhưng thật ra nàng muốn hắn cùng ăn thôi, hắn viết xong chữ cuối cùng. Dừng bút, nhét thư vào phong thư sau đó quay lên nhìn Hàn Ngọc

“Ngươi tiểu súc sinh, đã ăn hết gần nữa bàn ăn mà nói không có hứng ăn, còn ăn trước cả ta”

Hắn dự định vừa viết xong thư sẽ bắt đầu ăn ai ngờ ngay khi ngó lên thì con heo ở bàn đã thôn phệ hết thức ăn

“Đệ là thấy lãng phí nên mới ăn, chứ để đồ ăn lâu rồi ruồi muỗi kiến gián rồi vi khuẩn các kiểu bu vào thức ăn thì làm sao mà ăn

“Vi khuẩn là gì” – Hắn lần đầu tiên nghe từ này nên vô cùng lạ lẫm

“Không, không có gì, thôi huynh ăn đỡ đi” – Nàng vừa nói vừa cười trừ trước ánh mắt bén nhọn của Tề Minh

“Khá khen cho ngươi vẫn còn quan tâm ta”- Hắn vừa nói vừa trào phúng, vừa dùng đũa gấp thức ăn và ăn nhanh, bởi vì từ tối giờ hắn vẫn chưa ăn gì cả, mà kể cũng lạ, hồi chiều Hàn Ngọc đã ngốn một đống thức ăn rồi, thế nhưng bây giờ vẫn dư sức ăn hết nửa bàn còn lại, điều này chỉ có thể nói cô gái trước mặt hắn đến heo cũng phải chào thua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio