Cẩu Hoàng Đế, Bổn Cung Sẽ Ngược Chết Ngươi

chương 8: hàn ngọc lên thớt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Ngọc bị áp giải đến cung Thục Phi. Nàng ta giờ này đã bình tĩnh lại, ánh mắt sắc lạnh cũng biến mất. Chỉ còn lại đôi mắt ngây thơ nhìn Thục Phi nương nương. Nhưng không hiểu sao, càng nhìn Hàn Ngọc, Thục phi nương nương càng cảm thấy ghê tỏm.

“ Hàn tài nhân to gan, đã biết tội lỗi do ngươi gây ra chưa”- Thục Phi quát lớn, tách trà trên tay quăng mạnh xuống đất. Đây là cố gắng tạo áp lực cho Hàn tài nhân, nhưng tránh với uy áp của bà, Hàn tài nhân vẫn thản nhiên mỉm cười nói:

“ Xin lỗi Thục Phi nương nương, không biết ta đã phạm phải tội danh gì”

Thục Phi nghiến răng, không nói lời nào, ra hiệu cho thái giám dẫn đám phi tần vùa bị đánh vào cung. Mắt của Thục Phi bây giờ đã đỏ như máu, răng nghiến lại. Không phải nàng lo lắng cho Sở Linh. Mà Sở Linh là người của nàng. Đánh Sở Linh chẵng phải là đánh vào uy áp của Thục Phi. Chẵng phải đánh chó không dòm mặt chủ hay sao.

“ Thưa nương nương, nương nương phải tìm cho bọn thần thiếp một cái công đạo, hôm qua không hiểu chuyện gì xảy ra, mà Hàn tài nhân đã xông thẳng vào phòng bọn thần thiếp, đánh cho bọn thần thiếp ra nông nổi như thế này”. Sở Tài nhân vừa nói xong thì một đám đã khóc bè theo, càng khóc càng sống động, mọi thanh âm hòa vào như một bản nhạc chó sủa đồng quê.

“ Đem Hàn tài nhân đánh cho trượng cho ta”- Thục Phi quát lớn không kịp để cho Hàn Ngọc nói.

“ Khoan đã, có ta ở đây, để xem ai dám đánh Hàn tài nhân”- Một giọng nói bí ẩn vang lên, một tên thái giám quát to “ Hoàng thượng tới”

Tất cả mọi người liền quỳ xuống “ Tham kiến bệ hạ”. Hoàng thượng không nhìn gì đã lên thẳng chỗ ngồi của Thục Phi và ngồi xuống.

Nãy giờ bái kiến hoàng thượng, giờ mới có cơ hội ngẩng mặt lên nhìn Hoàng Thượng. Nhưng điều mà nàng không nghĩ đến lại đập thẳng vào mặt nàng. Người mà đã đạp hoàng thượng xuống bờ hồ tận lần, nói xấu hoàng thượng, phỉ báng hoàng thượng, chửi hoàng thượng là cẩu hoàng đế, lão già dâm dê, trâu già gậm cỏ non. Kẻ ngày hôm qua mà nàng đánh lại chính là Hoàng thượng. Kẻ mà nàng tâm sự nói xấu hoàng thượng lại chính hắn. Sắc mặt nàng tái mét, rồi lại biến thành nhiều màu sắc khác nhau. Làm cho cung điện càng thêm sống động.

Dường như Tề Minh đã nhìn ra ánh mắt của Hàn Ngọc. Hắn nhếch miệng. Hắn biết nàng đang ngạc nhiên. Nàng đang suy nghĩ mặt trời hôm nay mọc từ hướng Bắc.

“ Có chuyện gì xảy ra”- Hoàng thượng vừa nói vừa nhìn Thục Phi.

Thục Phi nhanh nhẹn nói toàn bộ sự việc. Hoàng thượng nghe xong trong mắt có ý cười, nhưng vẫn nói dõng dạc “ có thật thế không Hàn tài nhân”

Hàn tài nhân không lạnh không run, dõng dạc nói

“ Thưa hoàng thượng, thưa Thục Phi nương nương, có điều Hàn Ngọc phải khẳng định trước mặt người. Đầu tiên, Thục Phi là một trong tứ phi, Bởi vì trong cung không có ai làm hoàng hậu, nên quyền cao quản hậu cung chia đều cho người. Nhưng ngài không được phán xét ta bởi vì ở đây không có đủ người. Dù Hiền Phi bị cấm cung thì cũng phải có cả người đứng ra giải quyết. Thục Phi bây giờ chẵng lẽ tự mình muốn quyết định Hậu Cung, tự mình muốn làm Hoàng hậu, tự vượt cấp bậc, chẵng coi luật lệ hậu cung ra gì. Chẵng coi Thái hậu ra gì sao”

Lời Hàn Ngọc vừa nói, cứng như sắt thép, nhọn như lưỡi dao. Từng câu từng chữ như đã thẻo thịt trên người Thục Phi, Thục Phi run sợ nhìn Hoàng thượng

“ Bệ Hạ, nô tì không có ý định vượt cấp, thao túng quyền hành, chỉ là hôm nay thần thiếp chưa kịp gọi Qúy Phi và Đức Phi tới”

“ Ngài chưa kịp gọi đã kết tội cho ta, lại còn ra lệnh đánh người, vậy ngài chẵng khác nào giống như tội danh mà ngài tố cáo ta, đánh người khác trong cung”- Băng lãnh của Hàn Ngọc đã tăng thêm vài phần sát khí

Thục Phi run sợ hét lớn

“ Ngươi im miệng lại cho ta, sao người dám nói lời xằng ngôn trước mặt bệ hạ”

Hàn Ngọc cười nhếch mép, dẻo miệng:

“ Ta không nói lời xằng bậy. Mà là đang nói sự thật, không những thế, ngài không bằng, không chứng lại dám đi nói ta đi đánh các vị tài nhan này sao”. Hàn Ngọc trừng mắt nhìn Thục Phi

“ Xằng bậy, vậy những người này, nếu không đứng đây làm chứng, chắc là bù nhìn chắc” – Thục Phi quát lớn

“ Những người này là người trong cuộc, họ nói chưa chắc đã chính xác. Hoặc là họ tự đánh nhau trong cung, lại đổ oan cho thần thiếp không chừng, cho thiếp hỏi, ngoài cô tài nhân này ra, cung nữ, thái giám bị đánh, hỏi có ai nhìn thấy thần thiếp đi đến cung của các nàng, ai chứng mắt thấy thần thiếp đánh người”’

Qủa thực đêm qua rất tối, mà không những thế, thân thủ của Hàn Ngọc lại cao cho nên đi vào trong cung không ai phát hiện.

“ Hôm qua ngươi còn dẫn theo tiểu nha đầu Tiểu Châu đi theo”- Dạ tài nhân lên tiếng

“ Cho truyền Tiểu Châu”

Tiểu Châu run sợ bước lên phía trước

“ nô tì tham kiến hoàng thượng, Thục Phi nương nương, các vị tài nhân”

Cùng lúc này Qúy Phi, Đức Phi đã tụ tập đủ trong cung

“ Ngươi hôm qua cùng Hàn tài nhân đi đâu”- Hoàng thượng trầm giọng. Tiểu Châu lạnh run người nói nhọ nhè, trong giọng điệu có sự run sợ “ Dạ thưa hoàng thượng, hôm qua đến giờ thần thiếp và tiểu thư trong Cảnh Nhân cung không đi ra ngoài ạ”.

Hàn Ngọc cười nhếch mép. Nàng đã thông tri cho Tiểu Châu và chỉ nàng phải làm cách nào để thoát tội. Nhưng nàng không ngờ đến, người chứng kiến nàng ngày hôm qua lại là Hoàng thượng. Hoàng thượng cười nhếch mép

“ Rõ ràng ngày hôm qua ta cũng có..”-Hoàng thượng chưa nói hết câu thì đã bị Hàn tài nhân cướp lời “ Thần thiếp có chuyện bẩm báo”

Hoàng thượng nhướng mày xem nàng sử dụng chiêu gì

“Thưa hoàng thượng,hôm qua thần thiếp có gặp một người ở ngoài phòng của cảnh nhân cung, đó là Tiểu bánh bao. Hắn ta có thể làm chứng”- Hàn Ngọc nhếch mép cười, Hoàng thượng sửng sốt

“ Chẵng lẽ ngươi không biết Tiểu bánh bao mà người nói là”

“ Tiểu bánh bao là người rình thần thiếp ở bên hồ Nguyệt Lệ. Là một tên bị thần thiếp đá lần xuống sông. Là một tên biến thái, cũng là tên thích khách mặt đồ đen. Cũng là tên đánh cờ thua thần thiếp. Là một tên biến thái, háo sắc, ngài nghỉ tiểu bánh bao là ai”- giờ đây thì nàng đã bung cánh. Hoàng thượng nhất thời cứng người, không nói được lời nào

‘ Tiểu bánh bao là tiểu bánh bao”

“ Vậy thì người có thể kêu tiểu bánh bao làm chứng”- Hàn Ngọc nhếch mép

Tiểu nha đầu, người chắc chắn Tiểu bánh bao là ta, thì kiếm đâu ra người làm chứng cho ngươi. Đúng là ta xem thường tiểu nha đầu người. Hoàng thượng thầm nghĩ

“ Đúng rồi, Thục Phi tự dưng hôm nay náo loạn hậu cung, đòi phải bắt Hàn tài nhân, trong khi tội danh của Hàn tài nhân thì không rõ ràng. Mà Thục Phi lại bỏ lờ chúng ta.

Xem chúng ta như là bù nhìn trong hậu cung sao”- giờ này Qúy Phi mới lên tiếng. Lời nói nhẹ nhàng nhưng đang cố tình thêm dầu vào lửa

“Có lẻ Qúy Phi và Đức Phi ta dù có nắm quyền lục nhưng vẫn để cho Thục Phi tự ý quyết định sao, chẵng lẽ luật lệ hậu cung đã thay đổi rồi, một Phi đã có thể năm toàn bộ quyền hành như hoàng hậu trong hậu cung sao”- Đức Phi phì cười

Giờ phút này Thục Phi đã lắp bắp kinh hãi, không thể nói được gì, chỉ nhìn Hoàng thượng, tỏ ra người vô tội.

“ Hôm qua ta chính mắt thấy Hàn tài nhân ở trong cung đánh người, Hàn tài nhân, ngươi không cần xảo biện”

Giờ phút này, sư quang minh chính đại của hoàng thượng đã lộ rõ, Hàn tài nhân nhếch môi cười, sự việc lại đưa về đúng quỹ đạo của nó

“ Thưa hoàng thượng, cho thần thiếp hỏi nếu như một ông vua nước khác, sang nước chúng ta. Không biết lí do gì tự nhiên đánh người của chúng ta thì hoàng thượng nghỉ sao”

Hàn Ngọc nói thẳng khiến cho Tề Minh cũng phải cười lạnh ở trong lòng

“ Người nhà ai thì trong nhà đó mới có quyền giải quyết. Không đến lượt vua nước khác xen vào”- Hoàng thượng chỉ rõ.

“Vậy thì đúng rồi, vậy cớ sao nha hoàng trong phòng thần thiếp lại bị Sở tài nhân, Dạ Tài Nhân, Ngụy tài nhân, Chương tài nhân đánh”

“ Thưa hoàng thượng, bọn thiếp không đánh người, Hàn tài nhân, ngươi đừng ngậm máu phun người”- Sở Linh nhanh chóng thoái thác

“ Ngậm máu phun người” – Hàn Ngọc nhếch mép xem bọn khỉ làm xiếc

“ Hàn tài nhân, chúng ta không hề đánh nàng, Hàn tài nhân có tự mắt thấy chúng ta đánh nàng không”- Ngụy tài nhân ra vẻ oan ức. Nhưng chợt nhiên nàng nhìn ánh mắt của Hàn Ngọc, trong lòng lại thoáng run sợ

“ Vậy, bằng chứng nào nói Hàn muội ta đánh các vị tỉ tỉ”

“ Những vết thương trên người chúng ta làm bằng chứng”- Chương tài nhân vừa nói vừa xoa vết thương,

“ Thế những vết thương trên mặt của Tiểu Châu là hình vẽ à, hay là do nàng tự đánh mình. Nếu vị tỉ tỉ đây đánh nhau rồi đỗ lội cho ta, thì Tiểu Châu chỉ có một mình, không ai ngu lại tự tát mình chứ”

“ Ngươi”- Sở Linh bực tức nghiến răng.

“ Hàn muội chỉ muốn cảnh cáo các tỉ tỉ, chúng ta ngang hàng với nhau, các vị đừng tính đến chuyện chơi trên cơ ta, đả thương người của ta. Nếu không liền không có kết quả tốt, tính ta xưa nay nhận ơn của người, trả gấp đôi. Những oán của người trả gấp chục. Nên mong các vị tỉ tỉ đây lượng thứ”- Ánh mắt đêm qua đã trở lại, một đôi mắt u oán, mở rộng tràn đầy sát khí khiến cho cả người bọn họ không rét mà run.

“ Được rồi, không có lửa thì sẽ không có khói, vị tài nhân đây nếu muốn dạy dỗ ngươi của phòng Hàn tài nhân phải đi nói với Hàn tài nhân. Không được tự ý đả thương người khác. Phạt các người vào Ấn Tự. Mỗi ngày viết cuốn kinh bất kì, trong vòng tháng, Tiểu A Á, người sắp xếp người kiểm tra hằng ngày”

Vừa nghe Hoàng thượng nói, người họ đã tức đến không còn gì để bùng nổ, rõ ràng họ là người đánh thê thảm mà. Lại còn bị phát chép kinh, mà tận tháng

“giải bọn họ xuống” – Hoảng thượng sắc lạnh không cần nhìn bọn họ. Sau khi bọn họ lui xuống hết. Hoàng thượng nhìn Hàn Ngọc nhếch miệng cười

“ Có thù tất báo không sai, nhưng ngươi ra tay hơi tàn nhẫn, nên phạt người tháng đến Can Lộ Điện, quét sân cho trẫm”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio