Như Thiết thúc giục ngựa, vội vàng đuổi theo phía sau, nếu đây không phải là một chiếc xe ngựa song mã, chỉ sợ truy đuổi càng thêm vất vả.
Chiếc xe theo đuôi con ngựa chạy thẳng về hướng tây.
Truy Tinh chạy ở phía trước, một lòng thầm nghĩ trở lại bên cạnh chủ nhân, được một hồi lâu, Truy Tinh liền đổi hướng chạy vào rừng cây nơi triền núi, hai người đuổi theo ở sau lưng vừa thấy Truy Tinh chuyển hướng vào một đường nhỏ, Phỉ Ứng Long hô to: ” Như Thiết…… tăng tốc.” Phỉ Ứng Long quyết định thật nhanh muốn Như Thiết tiếp cận Truy Tinh đằng trước.
Như Thiết thuần thục khống chế ngựa, đuổi dần tiếp cận Truy Tinh, khi khoảng cách giữa Truy Tinh và hai con ngựa phía sau gần sát, Phỉ Ứng Long chồm tới, phóng lên một cái, vững vàng ngồi trên lưng Truy tinh.
Truy Tinh muốn vùng thoát khỏi người trên lưng, nhưng Phỉ Ứng Long vẫn không chút ảnh hưởng, vững vàng ngồi.
” Như Thiết, ngươi cứ chậm rãi đuổi theo.”
Truy Tinh bỗng nhiên lại bay nhanh về phía trước, mà Phỉ Ứng Long trên lưng Truy Tinh chẳng mấy chốc biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Một người một ngựa, đi chính là đường nhỏ, này gập ghềnh là có thể gặp phải, nhưng Truy Tinh vẫn khoái ý ở trên đường tung vó, Phỉ Ứng Long chỉ có thể gắt gao mà ôm chặt lấy cổ nó.
Qua một hồi lâu, con ngựa nhảy một cái, tiến vào một đường lớn bằng phẳng, lại bắt đầu chạy như điên. Phỉ Ứng Long sửa lại tư thế ngồi, vừa nâng đầu lên, ánh vào mắt chính là Nguỵ gia đại trạch. Thời điểm Phỉ Ứng Long còn chưa kịp phản ứng, con ngựa này quả thật là không nhìn những người khác tồn tại, vượt qua cửa lớn lao thẳng tới đại sảnh, sau khi thủ vệ cùng tôi tớ phát giác trên lưng ngựa là ngoại nhân, muốn đuổi theo cũng không biết bắt đầu truy từ đâu.
” Truy Tinh! Không phải đã nói ngươi không cần trực tiếp tiến vào nội thính rồi sao?”
Khi Phỉ Ứng Long đang cảm thấy mạc danh kỳ diệu, trong tai đột nhiên truyền đến giọng nói có chút chỉ trích, thanh âm cũng không trầm thấp nhưng tao nhã, không mất mùi nam tính, y hoàn hồn nhìn về phía thanh âm phát ra.
Ôi trời! Là Hoàng nhi?! Hai năm không thấy, hắn trổ mã đến tiêu trí động lòng người như thế.
Làn da trắng nõn, ngũ quan khéo léo đáng yêu, cùng một cỗ nam tính khí thế chân thật đáng tin, hắn cuộn mình ở trên nhuyễn tháp, vùi đầu vào quyển sách, ánh mắt mải chăm chú xem, làm như thật sâu mê muội, không muốn ngẩng đầu.
Phỉ Ứng Long nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, không muốn kinh động Vệ Cầu Hoàng, lén lút đi đến bên cạnh hắn.
Con ngựa hí vang một tiếng, chạy xuyên qua Phỉ Ứng Long, thẳng tắp hướng tới chỗ Vệ Cầu Hoàng, rồi sau đó ở bên cạnh hắn dừng lại, cúi đầu liếm mặt hắn.
Phỉ Ứng Long trừng mắt nhìn nó, thật muốn chặt đứt đầu lưỡi Truy Tinh.
Vệ Cầu Hoàng cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Đã lâu không nghe thấy tiếng cười của hắn! Phỉ Ứng Long như nghe thấy tiếng trời, nhẹ nhàng nhắm mắt nhớ lại khoảng thời gian y làm như thế nào cũng quên không đượctrước kia.
” Hoàng nhi!” Không tự giác, Phỉ Ứng Long nhẹ giọng kêu lên, rồi sau đó mở mắt ra.
Vệ Cầu Hoàng nghe được thanh âm lập tức ngẩng đầu.” Long!” Hai mắt mở lớn, nhìn thấy làm cho hắn không dám tin, không khỏi thở nhẹ ra tiếng.
Phỉ Ứng Long mỉm cười, giống như năm đó.
” Ngươi gầy…… không có hảo hảo ăn cơm sao?”
Phỉ Ứng Long nằm mơ cũng không ngờ đến, tình cảnh gặp mặt người mà ngày suy đêm nghĩ chính là như vậy.
Trong hai năm kia, một lần lại một lần thất vọng làm cho y gần như phát cuồng, y từng nghĩ tới, vì sao chính mình ngay từ khi bắt đầu không giữ lấy hắn, vì sao phải chờ, nếu làm cho hắn trở thành của mình, vậy thì hắn sẽ không từ trong tay mà biến mất.
Một lần lại một lần hối hận, lại vào thời khắc này của hôm nay, biến ảo vi vô.
Vệ Cầu Hoàng mím chặt đôi môi đang run rẩy, nói không nên lời.
Hắn ngốc lăng nhìn Phỉ Ứng Long, trong lòng có rất nhiều tưởng niệm không thể hình dung, tại đây một khắc, trong đầu hắn tràn đầy suy nghĩ về người trước mắt này, gương mặt bi thương khi đó của Tương Đình phu nhân đã bay lên chín từng mây, rốt cuộc không thể quấy nhiễu tình yêu say đắm trong lòng hắn.
” Ngươi là ai?”
Thình lình vang lên tiếng hét lớn, kinh động hai người trong sảnh.
Vệ Cầu Hoàng như bừng tỉnh mộng lấy lại tinh thần.
Phỉ Ứng Long vì bị quấy rầy mà trong mắt hiện lên tức giận.
Phát hiện sau lưng truyền đến tiếng gió khi lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí, Phỉ Ứng Long cũng không quay đầu lại, thẳng tắp vọt về phía trước ba bước, nắm lên cái ghế gỗ lim trong đại sảnh ngăn chặn.
” Dừng tay!”
Hai người mới đấu nhau ba chiêu, liền bị Vệ Cầu Hoàng kêu lớn ngăn lại.
” Thiếu gia…… ngài không có việc gì chứ?”
Nguỵ Tinh nhận được thủ vệ báo lại, biết có ngoại nhân vào phủ, nhưng lại là cưỡi Truy Tinh hồi phủ! Nghĩ đến hành động của Truy Tinh, Nguỵ Tinh vội vàng bắt lấy đại đao liền phi nước đại vào đại sảnh.
” Không có việc gì…… các ngươi có thể lui xuống.” Vệ Cầu Hoàng vội vàng muốn mọi người rời đi.
” Nhưng mà, thiếu gia…… gia còn chưa hồi phủ a! Hôm nay gia là cưỡi Truy Tinh xuất môn.” Người cưỡi ngựa còn chưa quay về, nhưng ngựa lại chở một người khác trở về, này rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
” Nguỵ gia sao? Hôm nay hẹn tại Tuý Tiên lâu, trò chuyện với nhau thật vui sau đó Nguỵ gia say.” Phỉ Ứng Long đứng ra giải thích: ” Cho nên, Nguỵ đại gia được xe ngựa của tại hạ chở, hiện đang trên đường về.”
” Nguỵ đại gia uống rượu? Vị công tử này là đang nói giỡn sao?” Nguỵ Tinh giương giọng hỏi, trong mắt không chút nào giấu diếm địch ý, nhìn Phỉ Ứng Long.
” Nguỵ An bá bá, phái người đi đón cha trở về.” Trong giọng nói Vệ Cầu Hoàng có khí thế không để cho phản bác.
” Vâng!” Nguỵ An cung kính khom người.
” Tinh!” Vệ Cầu Hoàng nhìn Phỉ Ứng Long, ánh mắt kia làm cho Phỉ Ứng Long cảm thấy bất an.” Vị Phỉ đại gia này hảo ý đưa cha trở về, dọn dẹp hảo hai gian phòng ở Liên Hiên, dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi.” Vừa nói xong, ánh mắt liền nhìn đi chỗ khác, không… nhìn vào mắt Phỉ Ứng Long nữa.
” Vâng, thỉnh Phỉ gia đi bên này.”
” Hoàng nhi……” Trong giọng nói Phỉ Ứng Long rõ ràng áp lực phẫn nộ.
Cả người Vệ Cầu Hoàng run lên, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.” Tinh, Phỉ gia mệt mỏi, không thể chậm trễ.” Hắn vẫn như cũ quật cường không muốn nhìn lại.
” Vâng, Phỉ gia…… thỉnh bên này.” Thanh âm Nguỵ Tinh giương lên.
Phỉ Ứng Long phẫn nộ nhìn Nguỵ Tinh liếc mắt một cái, bất đắc dĩ theo gã rời đi.
Ở đây, chỉ có Nguỵ An cảm nhận được ba đào mãnh liệt.
Liên Hiên là một chỗ cách xa nơi ở của Vệ Cầu Hoàng nhất, Vệ Cầu Hoàng an bài y trụ nơi đó, còn có thần thái muốn khóc mà không khóc kia, rồi Phỉ Ứng Long mới đến lại gọi một tiếng Hoàng nhi, nhất định bọn họ có chút quan hệ từ trước. Nói vậy là ngay tại hai năm mất tích kia đi! Ách…… đại chuyện phát sinh nặng như vậy, sao gia lại uống rượu chứ? Thật to thở dài, Nguỵ An lắc lắc đầu. Hắn phân phó hạ nhân nấu thuốc giải rượu, chính mình cưỡi ngựa đi ra cửa tiếp đại gia thôi.
Phỉ Ứng Long đi theo phía sau Nguỵ Tinh, càng nghĩ càng giận, thái độ Hoàng nhi thay đổi làm cho y khó hiểu, mím môi một hồi, lại phát giác hai người càng ngày càng đi xa đại sảnh vừa rồi.
” Chúng ta phải đi đâu?” Phỉ Ứng Long áp chế bất mãn cùng tức giận trong lòng, hỏi.
” Liên Hiên.” Nguỵ Tinh đạm mạc trả lời.
” Hoàng…… có thể hỏi tục danh thiếu gia nhà của ngươi không?”
” Tục danh của thiếu gia nhà ta ở trong phủ là rất ít người nhắc đến, nếu Nguỵ gia muốn biết, một ngày kia sẽ biết.” Nguỵ Tinh bỏ qua không muốn nói.
Xem tình huống vừa rồi, ở trong mắt Nguỵ Tinh, người này đột nhiên xuất hiện như thế làm cho Nguỵ Tinh hiện ra địch ý, nói chuyện với y thế này xem như đối y khách khí lắm rồi.
” Phỉ gia…… chính là nơi này.” Nguỵ Tinh dừng lại cước bộ.
Liên Hiên thật đúng là giống như tên, trước hiên là cả một ao sen.
Tuy là chưa đến mùa sen, nhưng màu xanh mát của lá sen trải khắp mặt ao làm cho người ta nhìn liền cảm thấy thoải mái, bên trong hiên sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
” Phỉ gia, chờ một chút sẽ có người mang chăn cùng chiếu lại đây, thỉnh ngài cứ đi dạo ngay tại bên cạnh, nếu xông lầm vào nơi không nên đến, chỉ sợ khó có thể đối Nguỵ gia công đạo.” Nguỵ Tinh lạnh lùng nói xong liền rời đi, lưu lại mỗi Phỉ Ứng Long ở đó.
Phỉ Ứng Long rốt cuộc ngừng không được đầy ngập oán niệm, thái độ của Vệ Cầu Hoàng làm cho y cảm thấy nan giải, rõ ràng hữu tình rồi lại giống như vô tình. Sự quyết tuyệt kia làm cho trái tim y băng giá, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu say đắm kia lại làm cho trái tim y nóng lên.
” Hoàng nhi a Hoàng nhi…… ta nên làm thế nào cho phải a!” Phỉ Ứng Long ngửa mặt lên trời thở dài.
Sớm mai
Nguỵ An phụng mệnh thỉnh Phỉ Ứng Long và Như Thiết đến dùng bữa sáng cùng phụ tử Nguỵ gia.
Khi Nguỵ An mang theo Phỉ Ứng Long và Như Thiết xuất hiện, Vệ Cầu Hoàng chấn động, bát trà trên tay ngã xuống, này xem ở trong mắt Phỉ Ứng Long, y biết lời mời này không phải xuất phát từ ý của Hoàng nhi.
” Đến đến đến! Phỉ huynh đệ, đây là đứa con ngoan bảo bối của ta, Cầu Hoàng.” Nguỵ Vô Kỵ ra vẻ không thấy thần thái trên mặt hai người bọn họ, vỗ vỗ vào vai Vệ Cầu Hoàng nói với Phỉ Ứng Long đang tới gần.
Vệ Cầu Hoàng cúi đầu, nhưng toàn thân đều cảm giác được tầm mắt cực nóng của Phỉ Ứng Long phóng tới.
” Nguỵ huynh, tiểu đệ cùng lệnh công tử hôm qua đã có gặp mặt một lần.” Phỉ Ứng Long nói tới nói lui, nhưng hai mắt vẫn bình tĩnh nhìn Vệ Cầu Hoàng.” Hôm qua có chỗ thất lễ, tại hạ ở trong này bồi tội cho ngươi.”
” Ai! Nói đến nói đi đều là do con ngựa không tốt kia, cư nhiên đem người chạy thẳng đến đại thính, thật sự là buồn cười.” Nguỵ Vô Kỵ ngắt lời, ngừng trong chốc lát còn nói: ” Hoàng nhi, Phỉ huynh đệ đang nói chuyện với con! Sao con lại không để ý tới người ta như vậy?”
” Phỉ huynh…… cửu ngưỡng đại danh.” Vệ Cầu Hoàng cũng không ngẩng đầu lên, ” Việc hôm qua coi như là chưa phát sinh qua đi!”
Lời nói của Vệ Cầu Hoàng đầy hàm nghĩa làm cho cả người Phỉ Ứng Long có chút cương cứng, ” Hoàng…… hiền đệ, chuyện đã phát sinh qua không có khả năng xoá bỏ, ta trước tiên ở nơi này bồi tội.” Trong giọng nói Phỉ Ứng Long rõ ràng có chỉ trích.
Trên mặt Nguỵ Vô Kỵ cũng xuất hiện biểu tình không ủng hộ, ” Các ngươi đừng nói cái này nữa, trước dùng điểm tâm quan trọng hơn, có chuyện gì chờ một chút nói sau.” Nguỵ Vô Kỵ nói lời hoà giải, tay đang ôm Vệ Cầu Hoàng cũng dùng một chút lực, ý bảo cùng người ta ăn cơm đi thôi.
Người sáng suốt đều nhìn ra được Phỉ Ứng Long đối Vệ Cầu Hoàng cố ý, nhưng sáu người trong phòng làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua.
” Phỉ huynh đệ, thức ăn này là do đại trù Viên đại bá tỉ mỉ nấu, đây là món mà Hoàng nhi nhà ta thích ăn nhất.” Nguỵ Vô Kỵ ha hả cười to, giơ lên một món ăn trước mặt Vệ Cầu Hoàng.
” Thế thì Hoàng nhi hẳn là nên ăn nhiều một chút.” Phỉ Ứng Long gắp một ít cho vào trong bát của Vệ Cầu Hoàng, ngay cả xưng hô đều thay đổi.
Động tác vô cùng thân thiết này xem ở trong mắt Nguỵ Vô Kỵ có chút không phải tư vị, nhưng vì để tìm hiểu quan hệ giữa hai người bọn họ, tay gã đặt ở dưới bàn gắt gao nắm lại, nhịn xuống. Ngược lại là Nguỵ An bên cạnh, tà tà liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Kỵ một cái, thầm khen, như vậy cũng nhẫn xuống được, tính tình thật sự là thay đổi không ít.
Vệ Cầu Hoàng nhìn chằm chằm thứ trong bát, do dự một chút, vẫn là ăn.
Này càng làm cho Phỉ Ứng Long không kiêng nể gì bắt đầu xum xoe, Nguỵ Vô Kỵ nhìn mà trán nổi gân xanh, nhưng Vệ Cầu Hoàng lại không phản ứng gì, gã cũng liền tạm thời không làm khó dễ, tựa như Nguỵ An nói, vạn nhất bọn họ thật sự có tình, kia ngăn lại bọn họ không khỏi cũng quá đáng thương.
” Phỉ huynh…… ngài có thể chuyên tâm ăn bát cơm của mình không?” Sau khi Phỉ Ứng Long gắp món thứ năm vào trong bát Vệ Cầu Hoàng, Vệ Cầu Hoàng rốt cuộc nhịn không được mở miệng, hắn buông bát trên tay:” Ăn no rồi, ta về phòng trước.” Biểu tình ngay cả biến cũng không biến, giống như đang đội mặt nạ lạnh lùng rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người không có thanh âm. Chỉ có Nguỵ Tinh đứng lên, đuổi theo Vệ Cầu Hoàng.
” Nguỵ huynh đệ, Hoàng nhi cùng ngươi đã quen nhau từ trước rồi đúng không?” Vệ Cầu Hoàng vừa đi, sắc mặt Nguỵ Vô Kỵ trầm xuống, nhiệt tình ngay từ đầu đã không còn thấy nữa, toàn thân tản ra uy thế.
” Đúng vậy, hắn từng cùng ta ở chung suốt hai năm.” Phỉ Ứng Long rất nhanh thừa nhận.
” Nga! Hôm qua thủ đoạn của Phỉ huynh đệ thật lợi hại a!” Nguỵ Vô Kỵ vạch trần cái bẫy mà ngày hôm qua bọn họ đã thiết lập để chuốt say mình.” Nhưng mà ta muốn uống đến say, là ta tự mình muốn sa vào, cái này gọi là nguyện mắc câu người…… Thật ra cũng không trách các ngươi. Nhưng…… chuyện này nên làm như thế nào…… phải xem ý nguyện của Hoàng nhi, ta cũng không có ý kiến gì.”
” Tạ ơn Nguỵ thúc!” Phỉ Ứng Long mừng rỡ, cửa ải khó khăn cư nhiên không tốn chút lực liền vượt qua, y lập tức sửa lại xưng hô.
” Nguỵ thúc…… ngươi xưng như thế không khỏi quá nhanh đi!” Vẻ mặt Nguỵ Vô Kỵ có chút bất đắc dĩ, tiếp theo lại nói: ” Nhưng mà…… nếu Hoàng nhi muốn đuổi ngươi đi, ta đây cũng không nói hai lời mà…… làm theo, nhĩ hảo tự lo thân.”
Nguỵ Vô Kỵ mặc dù vạn phần không muốn làm cho Hoàng nhi rời đi gã, nhưng hai năm nay Hoàng nhi mặc dù không phát giác, nhưng trên mặt hắn luôn luôn có một cỗ thản nhiên u sầu.
Nguỵ Vô Kỵ cảm thấy họ Phỉ này chính là nguyên nhân làm cho Hoàng nhi trở nên như vậy, nếu Hoàng nhi cùng hắn một chỗ, có thể bởi thế mà vui vẻ khoái hoạt, vậy thì gã cũng chỉ có thể thành toàn bọn họ.
Ngọ thiện, Vệ Cầu Hoàng lấy cớ thân thể bệnh nhẹ, không ra khỏi phòng dùng bữa, buổi chiều cũng lấy cớ không ra phòng.
Tới bữa tối, Nguỵ Vô Kỵ nhịn không được đến gõ cửa phòng hắn.
” Hoàng nhi, dùng bữa, con thế nào rồi?” Nguỵ Vô Kỵ nhìn Nguỵ Tinh canh giữ ở trước cửa, Nguỵ Tinh đối gã lắc đầu.
” Con không muốn rời khỏi phòng.” Vệ Cầu Hoàng không muốn nhìn thấy Phỉ Ứng Long.
Hai năm, liền quên hắn đi! Trong lòng Vệ Cầu Hoàng vẫn có một thanh âm không ngừng nhắc nhở, cảm giác bất an cùng với gương mặt Tương Đình phu nhân khóc lóc trách móc xuất hiện ở trong đầu hắn.
” Vậy thì…… cha lấy một ít đồ ăn cho con, như vậy được không?” Nguỵ Vô Kỵ nhịn xuống ý muốn phá cửa xông vào, ăn nói khép nép hỏi.
” Ân……”
Trong phòng truyền ra câu trả lời làm cho Nguỵ Vô Kỵ nhẹ nhàng thở ra.” Cha đi lấy ngay đây.”
Nguỵ Vô Kỵ trước khi rời đi, nhìn thoáng qua Phỉ Ứng Long vẫn trộm đi theo phía sau gã, trong mắt ẩn chứa cảnh cáo…… nếu Hoàng nhi quyết định đuổi y đi ra ngoài, vậy thì gã sẽ không khách khí!
Phỉ Ứng Long có chút lo lắng, thái độ Hoàng nhi lẩn tránh làm cho y cảm thấy bất an, cũng làm cho y bắt đầu hoài nghi có lẽ Hoàng nhi đối y, cũng không như y đối Hoàng nhi để ý như vậy.
Đúng vậy! Năm đó khi hắn rời đi bất quá chỉ là một đứa nhỏ, Hoàng nhi sẽ hiểu rõ tình ý y đối với hắn sao? Có lẽ hắn đã quên, có lẽ hắn hiện tại không đuổi y đi, là vì chút ân tình mà năm đó ta đối với hắn, có lẽ…… có nhiều lắm những cái “có lẽ” quấn quanh ở trong lòng Phỉ Ứng Long, làm cho y cơ hồ phát cuồng.
Nhưng Phỉ Ứng Long không biết chính là, để cho y phát cuồng chính là một buổi tối này!
Cốc, cốc —
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, làm cho hai người trong phòng kinh ngạc. Bọn họ đối chính mình không phát giác tiếng bước chân có người đến cảm thấy kinh ngạc, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.
” Ai a?” Như Thiết hỏi.
” Nguỵ Tinh.” Người ngoài cửa ngắn gọn trả lời.
” Thì ra là Nguỵ huynh…… trễ như vậy có việc gì sao?” Như Thiết mở cửa ra, sau đó mỉm cười, khách khí hỏi.
Sau khi được cho phép, Nguỵ Tinh đi vào trong phòng.
” Này…… là thiếu gia muốn ta mang đến cho ngài.” Nguỵ Tinh xuất ra một phong thơ, cung kính dâng lên hai tay.
” Là Hoàng nhi sao?” Phỉ Ứng Long cảm thấy việc này có chút cổ quái, lại một lần nữa xác nhận.
Nguỵ Tinh hơi hơi gật đầu.
” Hoàng nhi viết cái gì cho ta……” Phỉ Ứng Long thì thào tự nói rồi mở thư ra, y rút ra vật bên trong.
Như Thiết ở một bên chỉ thấy thần sắc Phỉ Ứng Long đại biến, tay khẽ run, trên mặt tràn đầy thống khổ, mắt mở to như không thể tin, rồi đột nhiên, trên mặt Phỉ Ứng Long xuất hiện thần sắc âm ngoan.
Vừa thấy thần sắc này, trong lòng Như Thiết hiện lên một trận bất an, những lần trước khi Ứng Long tìm không được thiếu gia cũng từng xuất hiện qua sắc mặt như vậy, khi đó lời nói của Ứng Long cũng đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Như Thiết.
Như Thiết không chút nghĩ ngợi, từ sau lưng rút ra một con dao hướng cổ Nguỵ Tinh bổ tới, Nguỵ Tinh phát hiện tiếng xé gió sau lưng, không chút nghĩ ngợi cúi đầu né tránh, nhưng Phỉ Ứng Long phía trước lập tức đánh vào bụng Nguỵ Tinh, Nguỵ Tinh không thể né tránh, một trận đau nhức truyền đến, sau đó trước mắt tối sầm.
Như Thiết tìm một sợi dây thừng, đem Nguỵ Tinh té trên mặt đất trói chặt.
” Ứng Long…… ngươi thật sự……” Như Thiết muốn khuyên y, nhưng không biết mở miệng như thế nào, bởi vì lúc này Phỉ Ứng Long cầm vật trên tay xoè ra trước mặt Như Thiết — ngân phiếu một vạn hai!
” Ngươi nghĩ rằng ta có thể làm như thế nào?” Phỉ Ứng Long cảm thấy chính mình sắp phát cuồng.” Ngươi nói a, ta có thể làm như thế nào?” Ngữ điệu bi thương của Phỉ Ứng Long làm cho Như Thiết không biết nên nói cái gì, cũng vô pháp nói cái gì.
” Hoàng nhi a Hoàng nhi…… ngươi rất…… rất độc ác.” Phỉ Ứng Long lẩm bẩm trong miệng, nhưng rồi trong mắt lại hiện ra sự kiên định.
” Ứng Long…… nếu…… nếu chúng ta liền như vậy trở về thì sao?” Như Thiết không hy vọng nhìn thấy thiếu gia bị thương, cũng không hy vọng Ứng Long bởi vậy mà thương tổn chính mình.” Nếu……”
” Không có khả năng!” Phỉ Ứng Long rống to, cắt ngang lời Như Thiết muốn nói.
” Ta hiểu rồi, hảo huynh đệ…… ta sẽ giúp ngươi.” Như Thiết khẽ thở dài, nắm chặt tay Phỉ Ứng Long, đáp lại y.
Vệ Cầu Hoàng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn là mâm đồ ăn chưa được động tới, đó là Nguỵ Vô Kỵ đưa tới.
Từ sáng sớm sau khi nhìn thấy Phỉ Ứng Long, hắn vẫn luôn suy nghĩ, rồi sau đó, nhờ Nguỵ Tinh đi đưa lá thư kia.
Hắn làm như vậy…… đúng không? Sau khi Ứng Long nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào? Y……chắc sẽ tức giận đi!
Hôm qua vội vàng nhìn thấy, hắn cảm thấy y thay đổi! Trong mắt có nhiều tang thương, là chuyện gì làm cho y phiền lòng như vậy chứ? Là bởi vì hắn sao? Không có khả năng! Vệ Cầu Hoàng mỉm cười tự giễu. Y đã có Tương Đình phu nhân rồi.
Lá thư kia, sau khi gởi đi, bọn họ sẽ không còn quan hệ nữa, nếu nói năm đó y là lấy một vạn hai mua hắn, kia hiện tại liền trả lại cho y đi! Còn có tiền tài Nguỵ gia, trong hai năm này tuỳ ý y sử dụng, chắc là có thể sinh ra không ít sản nghiệp, này đó là hắn có khả năng làm hồi báo lớn nhất, cứ như vậy, hắn cũng có thể an tâm cùng nghĩa phụ cùng nhau quy ẩn núi rừng.
Trong lòng Vệ Cầu Hoàng cẩn thận nghĩ, như là muốn thuyết phục chính mình, nhưng mà
thật sự có thể an tâm sao? Đột nhiên, những lời này phá tan chướng ngại thật mạnh trong lòng Vệ Cầu Hoàng.
Hắn…… thật sự có thể an tâm sao?
Cả đời không thấy được y! Là cả đời không thấy được y a! Rốt cuộc cùng y không còn quan hệ, hắn thật có thể làm được sao? Vệ Cầu Hoàng dừng không được ý niệm này lưu chuyển trong đầu, tựa như có một người khác đang cùng hắn đối kháng……
Vệ Cầu Hoàng không biết trong mắt mình đang chảy lệ, từng giọt từng giọt nước mắt rớt trên hai má hắn, Vệ Cầu Hoàng đột nhiên đứng lên.
” Tinh……” Hắn kêu tên người tuỳ tùng vẫn làm bạn với mình nhiều năm, muốn ngăn cản lá thư kia đến tay người nọ.
” Vì sao ngươi lại kêu tên người khác?” Phỉ Ứng Long từ cửa sổ lẻn vào phòng Vệ Cầu Hoàng, vừa tiến đến lại nghe thấy hắn đang kêu tên người khác, rơi lệ kêu tên người khác! Chẳng lẽ trong lòng hắn có người khác?
Y thập phần tức giận!
Phỉ Ứng Long cảm thấy một cỗ tức giận giống như muốn thiêu huỷ chính mình dấy lên, y thấy Vệ Cầu Hoàng khi nhìn thấy y trong mắt hiện ra khiếp sợ, lại không chú ý tới sau khiếp sợ đã chuyển thành vui sướng.
Y, tựa như một cỗ triều dâng lửa cháy, đánh úp về phía Vệ Cầu Hoàng, cũng đem chính mình thiêu đốt hầu như không còn.
Phỉ Ứng Long xé rách áo dài trên người Vệ Cầu Hoàng, da thịt màu mật ong trường kỳ không để ánh nắng chiếu xạ, làm cho y hơi hơi cứng lại. Nhưng y vẫn không chút do dự chặn ngang ôm lấy hắn, đưa hắn đẩy ngã ở trên giường.
Đầu lưỡi y bắt đầu mềm nhẹ liếm thân thể Vệ Cầu Hoàng, ngoài miệng lại thô bạo khẳng cắn, muốn ở trên người hắn lưu lại ấn ký của y.
Vệ Cầu Hoàng trong lúc này thật sâu cảm nhận được, chính mình là thuộc về y. Hắn lẳng lặng thừa nhận, thậm chí ngay cả khi đau đớn như xé rách kia tràn đến, cũng vui vẻ chịu đựng. Cam tâm tình nguyện cùng y sa vào trong thế giới tình dục……