Lúc này Mạnh Quốc Vĩ vẫn còn chưa biết, ông cho rằng mình sẽ thấy được sự tiến bộ vượt bậc của các bạn học sinh trong một tháng học vừa qua, nhưng ông hoàn toàn không biết được mình sẽ thấy thế nào.
Tiếng chuông báo hết giờ tự học vang lên——–
Giọng nói của Cố Diêm vương truyền tới từ loa phát thanh, ông ho liên tiếp mấy tiếng: “Thi tháng sắp diễn ra, mời các thí sinh giữ trật tự, lần lượt di chuyển đến phòng thi của mình, kiểm tra kỹ dụng cụ đồ dùng thi cho đủ, đọc đề cẩn thận, khi đọc chú ý các bước, khi tô đáp án phải nhớ cho rõ, tránh tô sai.”
“Môn Ngữ văn đầu tiên, thời gian thi phút, các em chú ý sắp xếp thời gian cho hợp lý…”
Trong phòng học lớp , Hầu Tuấn vừa chỉ đạo mọi người kê lại bàn ghế cho đúng, xếp thành một người một chỗ ngồi.
Sau đó các bạn học lớp cầm bút và cặp sách lục tục ra ngoài, dòng người trên hành lang chia thành mấy hướng, có bạn học ở ngoài hành lang nói nhỏ: “Nghe nói lần này cậu thi ở phòng thi đầu tiên, chẳng phải có thể được thi cùng với học thần rồi sao?”
“Đúng vậy, sau khi biết hạng lần thi khảo sát trước, tôi đã bắt đầu mong đợi lần thi tiếp theo.” Một bạn học khác không kiềm chế được tâm trạng hưng phấn, lời này mà để cho Hứa Thịnh nghe thấy có khi phải khựng lại tại chỗ, “Mong đợi lần thi tháng này lâu lắm rồi.”
“Cậu ở phòng thi thứ mấy?”
“Tôi sao, tôi thứ ba, lần trước thi mắc quá nhiều sai lầm, đừng nói nữa.”
“…”
Âm thanh trên hành lang yếu dần.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm trao đổi mấy điều cần chú ý, việc thi cử bình thường của Hứa Thịnh rất đơn giản: “Nếu cậu không biết làm gì thì cứ ngủ đi.”
Thiệu Trạm nhớ lại ngày thi khảo sát đầu năm, bên tay phải cậu có một cậu trai, cả buổi thi ngày hôm đó là cảnh tượng cậu ta đưa gáy về phía giáo viên trông thi.
Thiệu Trạm không lên tiếng.
Hứa Thịnh dựa lên bàn học bên cạnh cậu, cong ngón tay gõ vài cái hỏi: “Cậu không có gì muốn nói à?”
Thiệu Trạm đứng dậy, cầm bút máy đã chuẩn bị xong trong tay, cậu nói: “Không ôm hi vọng gì với cậu.”
“Đàng hoàng một chút”, lúc đi ngang qua Hứa Thịnh, Thiệu Trạm dừng lại, cậu chỉ cần nghiêng người mấy độ nữa là môi có thể chạm đến vành tai đối phương. Giọng nói ngang ngạnh của Hứa Thịnh bị cậu làm cho dính thêm mấy phần lạnh lùng, cậu thấp giọng nói bên tai Hứa Thịnh, “Bớt gây phiền phức đi.”
“Đúng rồi.”
Thiệu Trạm đi đến cửa thì dừng lại, đúng là nhớ ra một chuyện cần phải chú ý: “Đừng có viết Hamlet.”
Hứa Thịnh: “…”
Phòng thi đầu tiên và phòng thi cuối cùng khá xa nhau, cách cả một đoạn hành lang dài.
Hứa Thịnh ổn định lại tâm trạng đến phòng thi đầu tiên, mặc dù trong lòng cậu hơi luống cuống, thế nhưng dù sao cũng là người ba ngày thì ngày thứ hai đã lên đọc kiểm điểm trên đài kéo cờ, năng lực quản lý biểu cảm vẫn phải có.
Vì vậy tất cả các thí sinh ở phòng thi đầu tiên được chứng kiến học thần dùng phong thái vô cùng tiêu sái và bình tĩnh đi ngang qua cửa sổ. Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu đến nhưng nhịp chân lại giống như đã đến thi ở đây nhiều lần lắm rồi. Cổ áo đồng phục trên người học thần hơi mở ra, lúc vào cửa chưa nói gì đã cười trước, cong môi lên tiếng chào hỏi các bạn học trong phòng thi.
Thiệu Trạm vốn có vẻ ngoài đẹp trai, sau khi thu lại khí lạnh trên người lại có khí chất không nói rõ được.
“!”
“A, học thần.” Bạn học có số thứ tự thi gần Hứa Thịnh nhỏ giọng nói, trong mắt cũng sắp bay ra bong bóng.
Trong phút chốc sự chú ý của cả phòng đều rơi trúng lên người học thần.
Hứa Thịnh giao tiếp xong với các thí sinh của phòng thi đầu tiên, liếc nhìn tờ giấy số dán ở vị trí đầu tiên hàng đầu tiên bên tay phải, cậu đặt bút trong tay lên bàn, ngồi xuống chờ bắt đầu thi.
Tâm trạng của người ngồi sau Thiệu Trạm khó có thể dùng lời để diễn tả được.
Người ngồi sau lưng cậu chính là người đã kéo quốc kỳ cùng với cậu hôm chào cờ, Vạn niên lão nhị.
Vạn niên lão nhị dùng ngón tay đẩy mắt kính, lúc này vẫn còn không quên hạ chiến thư với cậu: “Cậu chờ đấy, cuộc thi lần này tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Trong lòng Hứa Thịnh thầm nghĩ, vị đại ca này, cậu cũng không cần chuẩn bị đâu, lần này vị trí hạng nhất mười phần thì chắc đến chín phần là của cậu rồi.
Nhưng Hứa Thịnh nghĩ thì nghĩ, lúc phải đối mặt với các bạn học khác ví dụ như “Học thần ơi tôi rất căng thẳng, cậu có căng thẳng không?”, cậu điều chỉnh lại tâm tình rất nhanh, bắt chước giọng nói lạnh lùng bình thường của Thiệu Trạm: “Tôi không biết cảm giác căng thẳng rốt cuộc là gì, bởi vì từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có tâm trạng này.”
…Không hổ là học thần.
Những bạn học khác âm thầm khen trong lòng một câu, quá đỉnh!
Lại có người hỏi: “Học thần học thần, theo ý kiến của cậu, lần thi tháng này của chúng ta có khó không?”
Hứa Thịnh: “Tôi cũng không biết thế nào là khó.”
“Học thần, cuộc thi lần này cậu chuẩn bị như thế nào?”
Người bị Thiệu Trạm ấn đầu bổ túc một tuần nay vẫn không đạt tiêu chuẩn tất cả các môn – Hứa Thịnh suy tư một lúc rồi nói, “Thế này mà cũng cần chuẩn bị sao?”
Con mẹ nó! Đây chính là sự chênh lệch giữa học thần và những người khác!
Tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.
Nếu đây là lúc thi bình thường, những bạn học khác vốn dĩ không dám chủ động nói chuyện với học thần, nhưng hôm nay nhìn học thần dường như tâm trạng không tệ, thậm chí còn trả lời nhiều câu hỏi của bạn học như vậy, vì vậy có người đánh bạo hỏi: “Học thần, có thể cho tôi bắt tay cậu một cái được không?”
Người nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra đang suy nghĩ lát nữa nên thi thế nào – Hứa Thịnh: “?”
Vẻ mặt bạn học kia hơi xấu hổ, nói: “Tôi căng thẳng quá, sợ thi không tốt, muốn lây chút vận may thi cử của học thần.”
Hành động này dường như tương tự vô số bài đăng “vái thi thần” trên Tieba của trường, đều cùng một nguyên lí, hơn nữa do bình thường đúng là Thiệu Trạm thi quá xuất sắc, trong trường còn lưu truyền một truyền thuyết dân gian: Nếu như có thể chạm được vào học thần thật sự, thành tích thi cử có thể đột nhiên tăng mạnh.
Hứa Thịnh không bài xích với chuyện bắt tay này, dù sao cũng chẳng phải tay cậu.
Chủ yếu cậu chỉ sợ đối phương dính phải cái gì không nên dính thôi.
———–ví dụ như dính phải vận may thi cử của người hạng cuối cùng đến từ phòng thi cuối cùng.
Nghĩ đến phòng thi cuối cùng, Hứa Thịnh nghĩ thầm, cũng không biết Thiệu Trạm thế nào, loại học sinh ba tốt giống như cậu ta…
Không hiểu sao Hứa Thịnh nghĩ đến cảnh tượng bên ngoài quán net ngày hôm đó và hình xăm trên lưng.
Được rồi, hình như cũng không hẳn là ba tốt cho lắm.
Cùng lúc đó, “học sinh giỏi ba tốt” Thiệu Trạm đúng lúc đến cửa phòng thi cuối cùng.
Nói thế nào thì Lục Trung Lâm Giang vẫn là một trường trọng điểm, nhưng trường cao trung nào thì cũng đều có những người bỗng nhiên học hành sa sút, thành tích xuống dốc, phòng thi cuối cùng chính là nơi tập trung những học sinh kém không học hành này.
Đương nhiên những người này so với Hứa Thịnh thì vẫn là núi cao còn có núi cao hơn.
Bọn họ không hoàn toàn bắt chước được Hứa Thịnh, cũng không dám hành động phách lối như Hứa Thịnh, biểu hiện cụ thể của hành vi phách lối là: Hễ cứ thi cử hầu như toàn chừa lại đúng một cái gáy cho giáo viên trông thi, giáo viên gọi người dậy, cậu ta vẫn có thể thờ ơ ngẩng đầu lên nói một câu “Thầy, chưa nói thi không được ngủ mà, cho dù không ngủ em cũng không làm được bài, hay là ngài muốn tìm em trò chuyện một chút?”
Trong phòng thi cuối cùng thường diễn ra cảnh cậu trai ngồi trong góc chống đầu, miễn cưỡng viết bài thi một lúc, viết viết rồi dứt khoát ném bút đi, nằm bò lên bàn học ngủ.
Cũng không có giáo viên nào dám quản cậu.
Lúc Thiệu Trạm đi vào, thí sinh trong phòng thi cuối cùng vẫn trong cảnh hỗn loạn, hàng sau phòng học đang tụ tập một vòng người: “Phao của cậu in không tệ ha, tôi mượn nhìn tí, in ở đâu thế? Sao kiểu chữ có thể co lại nhỏ như vậy được?”
Một bạn học nói: “Đừng có chạm lung tung, tôi vừa mới sửa lại, một phần thơ cổ môn Ngữ văn, một phần công thức Toán học, một phần ngữ pháp đa năng tiếng Anh, viết bài luận có thể dùng, cậu đừng có làm tôi rối loạn.”
Mấy người kia bao vây ở hàng sau lớp thảo luận xem lát nữa phải quay cóp thế nào.
Hình ảnh này quá quen thuộc.
Thiệu Trạm dừng chân ở cửa, bàn tay đang cầm bút không biết nắm chặt từ bao giờ, trong phút chốc bừng tỉnh suy nghĩ trở lại. Lời nói và những gương mặt trước mắt như làm hiện lên trong ký ức tiếng gọi “Trạm ca” ngày hôm đó.
Mấy tên thiếu niên từ ngoài hẻm đi tới, cầm đầu là một người tóc cạo rất ngắn: “Trạm ca, không ngờ mày lại trâu bò thế, mấy tên gây sự kia bây giờ chỉ biết quỳ xuống gọi ba.”
Một người khác vóc dáng hơi lùn nhưng mắt rất to, Nhóc Lùn hỏi: “Đợi lát nữa thi, em còn phải đi không?”
Đầu Cạo hung hăng xoa đầu cậu ta một cái: “Cậu con mẹ nó hỏi câu gì ngu xuẩn vậy, mấy anh có lúc nào đi thi sao? Lời này của cậu chứng tỏ cậu đi cùng đám thiếu niên bất lương bọn anh vẫn cực kỳ không chuyên nghiệp!”
Nhóc Lùn sờ gáy, hơi oan ức nói: “Lần nào Trạm ca cũng thi mà.”
“Thời gian thi còn bao lâu?” Thiếu niên dựa tường hỏi.
Nhóc Lùn nói: “Có lẽ khoảng phút.”
Đầu Cạo kinh ngạc nói: “Trạm ca? Mày định đi thi thật đấy à? Trường chúng ta đi thi cũng chỉ là xài kĩ xảo làm bừa thôi, không cần thiết phải thi đâu…”
Thiệu Trạm nhìn thấy chính bản thân mình dần biến mất trong dòng thời gian, giơ tay dùng ngón cái lau đi vết thương trên khóe miệng. Cậu trai băng qua vỉa hè, sau đó chống thẳng một tay lên lan can đường nhảy qua, để lại một câu: “Thích thì thi.”
Âm thanh thảo luận kéo suy nghĩ của Thiệu Trạm trở về, là vì có mấy bạn học vây quanh ở hàng cuối lớp phóng thẳng tầm nhìn về phía cậu, hận không thể xuyên cậu luôn bằng ánh mắt nóng rực kia, cùng với một tiếng gọi vô cùng to: “Hứa Thịnh!”
Thiệu Trạm lấy lại tinh thần: “?”
Bạn học chuẩn bị mấy tập phao nhỏ ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, dựa vào vị trí xếp chỗ này, chắc cũng áp chót rồi.
Người thứ hai đếm ngược thấy cậu, vẻ mặt vô cùng kích động, lại hét một câu: “Mày còn dám tới?”
Thiệu Trạm: “…”
Tình cảnh này quen thuộc biết bao, ngay cả lời kịch cũng gia truyền như vậy.
Cậu chắc chắn Hứa Thịnh vẫn chưa nói với mình, cậu ta cũng có kẻ thù ở phòng thi.
Thiệu Trạm không biết chuyện gì, dứt khoát không để ý tới, cậu vượt qua mấy hàng người phía trước, lúc đi ngang qua vị trí thứ hai từ dưới lên bị tên đó bắt được cổ tay.
Không hiểu sao liên tục nhớ lại chuyện cũ khiến cậu rơi vào phiền não khó hiểu.
Tâm trạng Thiệu Trạm hiện tại rất không tốt, tưởng rằng tên Đảo Nhị này muốn động thủ, cậu gần như dựa vào bản năng mà giữ được tay Đảo Nhị dễ như bỡn, Đảo Nhị chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến sự đau đớn———–nhưng cậu ta không có thời gian phản ứng, một giây tiếp theo đã bị người xốc lên, đè thẳng lên bàn học.
Đảo Nhị = hạng hai đếm ngược
“Ầm!”
Bàn học bị ngoại lực đẩy lên, cộng thêm chịu lực đè nên phá hỏng hàng lối chỉnh tề ngay ngắn, nhích sang bên cạnh mấy cm.
Cả phòng thi trợn mắt há mồm.
“Tôi đệt, chuyện gì thế này…”
Thật ra từ lúc “Hứa Thịnh” vào cửa đã có không ít ánh mắt tập trung trên người cậu.
Đảo Nhị ngã xuống kêu một tiếng “aida”: “Hứa Thịnh mày điên rồi sao?!”
Thiệu Trạm ấn người xuống rồi mới phản ứng được, mới vừa rồi tên Đảo Nhị này hình như chỉ đơn thuần muốn cản cậu lại mà thôi, nghe ngữ khí hai người hẳn còn rất quen. Huống hố trong trường không thể so với ngoài trường được, không có mấy ai dám trực tiếp động thủ, cho dù có cũng không ai dám ra tay với Hứa Thịnh.
Cậu buông lỏng lực tay: “Xin lỗi.”
Đảo Nhị xoa xoa cổ tay, cũng không so đo: “Mày không có lời nào khác muốn nói với tao sao?”
Nói gì?
Hạng hai đếm ngược dường như bị người ta lừa gạt mà oan ức nói: “Sao mày làm thế với tao mà không áy náy chút nào vậy? Mày tìm lại lương tâm của mày đi.”
“Lần trước thi mày bảo tao cóp đáp án cho mày còn gì, kết quả——-Mày nói sau khi loại bỏ đáp án của tao thì tỉ lệ chính xác đúng là cao lên không ít!”
Cậu ta nhắc đến lần thi khảo sát trước đó.
“Mày đây là đang sỉ nhục đáp án của tao.”
“…”
“Mày sỉ nhục tao cũng được thôi, lại còn động thủ!”
Chuông bắt đầu thi reo.
Thiệu Trạm nhận lấy bài thi Ngữ văn được phát, đang viết xuống hai chữ “Hứa Thịnh” trong ô họ và tên, trong lòng nghĩ thầm đúng là chuyện mà Hứa Thịnh có thể làm ra.
Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng ra Hứa Thịnh ngồi ở vị trí này, dùng dáng vẻ chưa tỉnh ngủ nói “Sau khi loại bỏ đáp án của mày đúng là tỷ lệ chính xác cao lên không ít.”
Cũng trong lúc đó, phòng thi đầu tiên.
Hứa Thịnh dùng nét chữ tự cho là ngay ngắn nhất, viết vào ô họ và tên hai chữ: Thiệu Trạm.