Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiệu Trạm nói xong, tiếng xì xào bàn tán trong lớp cũng ngừng lại.
Phòng học yên tĩnh như chết.
Các bạn học của lớp sau khi biết mình được xếp vào lớp nào đã hỏa tốc lập ra nhóm lớp, tạm thời không có giáo viên nào quản. Mục đích ban đầu của việc tạo nhóm lớp hoàn toàn là vì muốn có một nơi để anh em chiến hữu cùng khóc, trước khi cuộc sống đáng sợ của học sinh lớp bắt đầu, thuận tiện khích lệ cho nhau để kiên cường sống sót.
Ngoại trừ chủ nhiệm lớp và giáo bá không có trong nhóm lớp ra, học thần cũng không có ở trong đó. Việc học thần không có ở trong nhóm hoàn toàn là chuyện tôn trọng thần tượng, xấu hổ không dám thêm bạn tốt, huống hồ Thiệu Trạm còn xin nghỉ. Còn nữa chính là vào năm lớp , bạn cùng lớp với Thiệu Trạm đã từng nói cậu không bao giờ đọc tin nhắn trong nhóm lớp.
Không ngờ lúc này lại tạo ra cơ hội để bọn họ có cơ hội tán nhảm với nhau.
Trong không khí im lặng kỳ lạ, trong nhóm lớp có người đầu tiên lên tiếng.
[Bạn học A]: Oe oe.
[Bạn học B]: Chuyện đó, tình huống giữa hai người bọn họ là gì vậy? Nhìn không bình thường cho lắm?
[Bạn học C]: Tôi có tin mới nè, khó tin thật đấy, nghe nói giáo bá trèo tường bị tóm chính là vì học thần bắt được.
[Bạn học A]: Xuất sắc, cậu nghe tin từ đâu thế?
[Bạn học C]: Bác quản lí ký túc là chú hai của bạn tôi. Tôi nghe cậu ta nói đó, mặc dù không liên quan lắm nhưng độ tin cậy vẫn khá cao.
[Bạn học D]: Vậy chẳng phải giáo bá và học thần đã kết thù oán với nhau rồi sao? Không hổ là học thần, ngay cả giáo bá cũng dám chọc vào, Dũng sĩ biết gì chưa? @Lý Minh Dũng
[Lý Minh Dũng]: ….Tôi không biết gì hết.
[Bạn học D]: Tôi không dám quay đầu luôn, Dũng sĩ báo tin chút đi, bây giờ giáo bá phản ứng thế nào?
[Lý Minh Dũng]: …Tôi cũng không dám nhìn.
[Bạn học D]: Dũng cảm lên! Cậu có phải đàn ông hay không hả?
Mười mấy giây sau, Lý Minh Dũng mới nhắn tin trả lời: Phản ứng…nhìn có hơi…nguy hiểm.
Viên kẹo mà Hứa Thịnh vừa cắn nát tan ra trong miệng, mùi vị ngọt ngấy cả cổ họng xông thẳng lên tận não, xông đến mức khiến cậu lập tức bối rối.
Trong đầu chỉ toàn suy nghĩ: Cậu, cậu ta, mẹ nó, có bệnh à?
Chỉ có Thiệu Trạm dường như chẳng sao cả, ném thanh kẹo nhựa ra thùng rác phía sau, kéo ghế ở vị trí không xa cũng chẳng gần cách Hứa Thịnh một lối đi ngồi xuống.
“Hôm nay sao lại yên tĩnh thế này?” Giáo viên dạy Toán cầm thước ba góc vào lớp, vốn tưởng rằng cô đến muộn mấy phút, trong lớp chắc chắn sẽ hỗn loạn ồn ào, “Biểu hiện không tệ, lúc nào gặp thầy Mạnh tôi sẽ khen ngợi các em vài câu.”
Giáo viên dạy Toán tuổi tác không lớn, chưa đến tuổi, tóc ngắn, phong cách nhanh nhẹn nghiêm túc. Cô đặt thước ba góc xuống, chọn một thanh phấn từ trong hộp phấn ra, sau khi bẻ đôi viên phấn thì nói: “Hôm nay đã là tiết thứ hai rồi, trước khi vào bài mới, tôi sẽ hỏi các em một vài câu hỏi.”
Mọi người rối rít lật sách, trong phút chốc chỉ có âm thanh lật sách sột soạt.
Hứa Thịnh dùng hết tất cả sự bình tĩnh đã rèn luyện được từ trước đến nay mới không một đường xông thẳng đến chất vấn có phải cậu ta bị bệnh hay không.
Cậu vốn định vào lớp ngủ bù, lúc này cơn buồn ngủ cũng bay tuốt đi đằng nào rồi, mở sách ra, lần đầu tiên chú ý đến giáo viên, nghe được cô giáo giảng về hai công thức.
Thế nhưng nghe hiểu được hay không thì lại là chuyện khác.
Hứa Thịnh rất vất vả để trở lại được bình thường, giờ học trôi qua một nửa, Trương Phong nhắn tin lại nhắc đến chuyện kia khiến sự bình tĩnh còn lại của cậu bị cháy thành tro luôn.
Trương Phong: Nghe nói học thần cướp mất kẹo que của mày hả?
Hứa Thịnh: …
Trương Phong rất sốt ruột trong lòng: Có thật không hả, mới nhận được tin truyền từ lớp sang, sao cậu ấy lại cướp kẹo của mày?
Loại chuyện này một đồn đại thành mười, mười đồn đại thành trăm, lan truyền đến mức nội dung phía sau thay đổi hoàn toàn, có thể biến ông nội Tiểu Minh sống một trăm tuổi thành Tiểu Minh không có ông nội.
Hứa Thịnh: Bọn mày không thấy nhàm chán à?
Hứa Thịnh: Không cướp kẹo.
Hứa Thịnh: Cậu ta
Hứa Thịnh còn chưa đánh xong câu “Cậu ta chính là kẻ thần kinh”, cạnh bàn lại bị người gõ lên.
“Điện thoại di động”, Thiệu Trạm nói, “Cất đi.”
Lúc Thiệu Trạm nói câu này thậm chí còn không quay đầu sang, thế nhưng lại tranh thủ vừa nghe giảng vừa thò tay ra cầm bút gõ lên mặt bàn cậu vài cái. Lối đi giữa hai dãy bàn trong lớp không có khoảng cách lớn, thế nhưng vẫn cách nhau khoảng một cánh tay.
Hứa Thịnh hơi sửng sốt, vừa phát cáu vừa cười quay sang.
Cậu liếm liếm răng hàm, ném thẳng điện thoại di động vào trong ngăn bàn “rầm” một tiếng.
Cậu cảm thấy nếu bản thân lại nhịn xuống nữa chắc chắn có thể lăn ra ốm luôn.
Hứa Thịnh dù rất tức giận nhưng lúc này trên gương mặt lại theo thói quen mà treo lên nụ cười, giống như lần uy hiếp người ở bên ngoài quán net lần trước vậy, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng cậu thật ra ôn hòa bình tĩnh lắm: “Cậu có ý gì?”
Lý Minh Dũng kéo ghế nhích sang bên cạnh.
Thiệu Trạm đang dừng bút tìm công thức đơn giản trên trang sách, thật ra cậu cũng lười quản cái vị bên cạnh mình có ăn kẹo hay là chơi điện thoại không, chẳng qua ngại chủ nhiệm lớp ở phòng làm việc đã ngấm ngầm mấy lần ám chỉ, miễn cưỡng nặn ra một tia kiên nhẫn nói: “Thời gian lên lớp cấm nói chuyện riêng.”
Hứa Thịnh: “Tôi nói chuyện riêng hay không liên quan đéo gì đến cậu?”
“Có phải cậu nghe không hiểu bốn chữ cấm nói chuyện riêng hay không, tôi đổi cách khác”, Thiệu Trạm quay sang nhả ra hai chữ, “Im miệng.”
“…”
Bàn trước cũng bắt đầu kéo bàn ghế.
Hứa Thịnh không nhượng bộ chút nào, cậu ngửa ra đằng sau, dựa lưng lên ghế nói: “Tôi chỉ nói một lần, đừng để ý đến tôi.”
Nhiệt độ chợt giảm xuống, bầu không khí trở nên càng ngày càng vi diệu.
“Tôi cũng chỉ nói một lần, muốn nói chuyện cũng được thôi”, lúc này Thiệu Trạm mới ngẩng đầu lên, cậu buông tay ra, bút rơi ra ngoài, đột nhiên chuyển đề tài, lạnh lùng nói, “Nói xong lập tức nộp kiểm điểm chữ lên.”
“…” Hứa Thịnh câm nín.
“Còn nói chuyện nữa không?” Thiệu Trạm hỏi.
“Không nói nữa thì quay lên, nghe giảng.”
Hứa Thịnh tùy ý làm loạn hoành hành ngang ngược ở Lục Trung Lâm Giang, lần đầu tiên bị đập đầu đến chảy máu.
Cậu chưa bao giờ thấy có người không sợ cậu, lại còn là dáng vẻ “Cho dù cậu có phục hay không cũng phải nghe lời tôi”.
Lời đồn đại càng ngày càng nghiêm trọng, tin đồn học thần và giáo bá không hợp nhau truyền trên hành lang từ lớp đến tận lớp , cuối cùng không chỉ tập thể khối khiếp sợ, toàn bộ cả trường cao trung cũng sôi sùng sục.
Sự “nổi tiếng” của Thiệu Trạm khác với Hứa Thịnh.
Mở đầu từ việc số điểm thi chuyển cấp đạt hạng nhất toàn trường, ngày đầu tiên nhập học đừng nói cả khối, gần như cả trường đều biết Lục Trung có một vị học bá, hơn nữa ngoại hình của học bá còn rất đẹp trai, chỉ là lạnh lùng đến mức người lạ chớ lại gần.
Danh hiệu học thần số , kỳ thi cuối kỳ hạng nhất vẫn ổn định không thoát khỏi tay, thường xuyên là khách quý của phòng thi đầu tiên, cổng trường dán đầy áp phích cỡ lỡn, tất cả đều là giấy khen.
Tóm lại thật sự rất khó thấy hai người này liên quan gì đến nhau.
Chơi điện thoại di động, chuyền giấy, ngủ, ăn uống, đọc manga đối với Hứa Thịnh mà nói đã trở thành chuyện của quá khứ, không hiểu sao nội quy trường học lại thuộc được không ít. Lúc Trương Phong nhắn tin hỏi buổi tối có ra ngoài chơi net không, cậu suýt chút nữa đã nhắn lại một câu: Sau khi tan học, nghiêm cấm ra ngoài.
Lúc Hứa Thịnh nhắn tin thì chuông tan học cũng vang lên, cậu rút đầu sạc điện thoại ra, đứng dậy nhắn tin trả lời: Đi.
Tiết cuối cùng được điều chỉnh để bắt kịp chương trình, cũng giống như hôm qua, là tiết Sinh học.
Giáo viên Sinh học ở trên bục giảng giao bài tập xong, đang so sánh đáp án đề trắc nghiệm với cán bộ môn học, liếc qua một cái, đúng lúc thấy Hứa Thịnh đang định ra ngoài.
Ngày hôm qua cô vừa chạm phải đinh trên người Hứa Thịnh, thù mới hận cũ lẫn lộn gộp thành một, lần đầu tiên thấy một học sinh không có quy củ như vậy, quyết tâm phải chỉnh đốn lại thật tốt, trầm giọng nói: “Hứa Thịnh, em đi ra ngoài một lúc.”
Cô dạy Sinh đạp giày cao gót vượt qua mấy hàng bàn ghế trống đi ra ngoài, đi cùng cậu tới cuối hành lang, nơi không có người nào qua lại mới dừng: “Lại không nộp bài tập sao?”
Hứa Thịnh tìm một lan can gần đó, dựa vào vâng một tiếng: “Em không biết.”
Đám đông từ các lớp học gần đó ào ra ngoài, giáo viên Sinh học không có chỗ phát tiết: “Bây giờ lên lớp thoải mái thế sao? Nói một câu không là được?”
Hứa Thịnh nghe không lọt tai được câu nào, những chuyện thế này cậu nghe nhiều đến mức không còn cảm xúc gì nữa.
Thậm chí còn phân tán tư tưởng quan sát bức tranh vẽ trên tường ở hành lang, bức hình nhân vật được kẹp trong khung ảnh màu nâu u tối, phía dưới là một câu danh ngôn về sự chăm chỉ.
Cậu bị một câu “Sau này rốt cuộc em muốn làm gì?” của cô dạy Sinh kéo trở về.
Lời nói của giáo viên dạy Sinh rất chói tai, cô tăng cao giọng, giống như cây kim thẳng tắp đâm tới: “Em như vậy và những người đang lăn lộn chờ chết có gì khác nhau——–Trong đầu suy nghĩ gì cũng không có, không có thứ mình yêu thích, cũng không biết sau này mình muốn làm gì, cả ngày chỉ biết sống một cuộc sống không có lý tưởng.”
Đám người tan học cuối cùng cũng tản bớt, trên hành lang vắng tanh, không một bóng người.
Người từ trước đến nay mồm miệng lanh lợi đối đáp với giáo viên chưa chắc đã thua trận như Hứa Thịnh hiếm thấy khi nào mà nửa ngày không đáp lời.
-Đại ca, mày đang ở đâu thế?
-Tao đánh được ba trận game rồi, chẳng phải hẹn nhau gặp ở chỗ cũ sao?
-Mày có đến không đấy?
Trương Phong ở trong quán net đau khổ đủ đường, cuối cùng mò lấy điện thoại chốt hạ một câu cuối cùng: Nếu không mày đừng đến nữa, mẹ tao giục tao về ăn nhà cơm rồi!
Đến khi Hứa Thịnh lấy lại tinh thần nhận ra mình đang ở đâu, cậu đã xuống xe buýt.
Cậu đứng một lúc lâu cạnh trạm xe buýt mới nhắn tin trả lời Trương Phong: Có chút việc, không đến.
Trước mặt là con phố quen thuộc, kiến trúc đã rất cũ, dù hàng năm đều sơn lại tường cũng chẳng thể che đậy được những hoa văn cũ kỹ đã mục nát bên trong bức tường. Cây ngô đồng hai bên đường cành lá chen chúc cùng một chỗ, tiếng ve kêu rộn rã men theo cành lá bao trùm cả con phố.
Hứa Thịnh đi trên phố một lúc, sắc trời dần tối. Cậu dừng chân lại, trước mặt là một nhà kho chật hẹp bỏ hoang, trước đây cũng không biết kho hàng này dùng để chất chứa hàng gì, cửa sắt đã gỉ từ lâu.
Hứa Thịnh nắm tay thò vào trong cổ áo phông, móc ra một sợi dây bện nhỏ màu đen có buộc với một cái chìa khóa đồng màu vàng, bình thường bộ dạng của cậu đã rất huênh hoang——-trên cổ có đeo thêm dây gì cũng không sao cả, không có ai để ý đến.
Biết cánh cửa này khó mở, Hứa Thịnh vừa nắm lấy chốt cửa kéo cửa thật mạnh, vừa cắm chìa khóa vào, vặn một cái, âm thanh “cót két” đẩy cửa ra vang lên chói tai.
Nhà kho này cùng lắm chỉ rộng đến mét vuông, trên đất ngổn ngang không ít thùng sơn lăn lóc đổ vỡ, các gian phòng lần lượt bị tách ra——–Một thứ hoàn toàn chẳng hợp với khung cảnh chính là, ở chính giữa kho hàng có một giá vẽ đặt thẳng đứng.
Không có ghế vẽ, trước giá vẽ chỉ có một cái hòm đồ cũ cao nửa mét dùng cho người ngồi.
Hai bên chất đầy giấy vẽ.
Trên tường dán mấy tờ hình vẽ được xé từ sách giáo khoa của nhà trường, bên cạnh mấy hòm đồ tán loạn vài tờ bản thảo bừa bộn, phía trên cùng là tranh của Giuliano de’ Medici, đường nét bức tranh dường như rất gọn gàng dứt khoát, mảng tối sáng càng thể hiện rõ sức tác động cao nhất.
Hứa Thịnh không biết mình đến đây làm gì. Cậu đóng cửa nhà kho, dùng ba bước bật nhảy lên, ngồi một lúc trên hòm đồ cũ được ánh sáng từ cửa sổ trên mái nhà rọi xuống.
Một chân cậu gập lại vắt ngang lên phía dưới giá vẽ, nhìn chằm chằm giá vẽ trống không trước mặt.
Dùng chiếc bút chì B đã cùn đặt trong khe.
Đến khi ánh sáng còn sót lại chút ít rọi vào từ ô cửa sổ trên mái nhà cũng tan biến, Hứa Thịnh mới bỗng nhiên một cước đạp đất, đứng dậy khỏi hòm đồ cũ, cầm lấy chìa khóa nhét trở lại vào cổ áo.
Thời gian giữa các chuyến xe buýt cách nhau hơi lâu, nửa tiếng mới có một chiếc, Hứa Thịnh đi ra ngoài một chuyến, lúc trở lại trường đúng lúc đuổi kịp chiếc xe về trường.
Nếu trước đây cậu sẽ coi chuyện này chẳng đáng là gì, trèo tường vào là được, thế nhưng bây giờ cậu có bóng ma với việc trèo tường.
Hơn nữa không biết tại sao, mắt phải tự dưng chớp liên tục.
Trong lòng Hứa Thịnh mơ hồ dâng lên dự cảm xấu, đến khi cậu nhanh chóng bật qua được, chân gập lại vừa chống lên bức tường, liếc thấy đồng phục học sinh quen thuộc, nhận ra đúng là ông trời thực sự trêu ngươi cậu.
“Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm”, Hứa Thịnh nói đến đây thì ngừng lại một giây, hít sâu một hơi nói, “…cố ý ngồi ở đây chờ tôi?”
Mặc dù Thiệu Trạm nghe theo lời khẩn cầu của Mạnh Quốc Vĩ mà tạm thời tiếp nhận chức vụ lớp phó kỷ luật này nhưng cậu không rảnh rỗi đến mức đó, đơn giản chỉ là trùng hợp thôi: “Tôi không rảnh đến mức đấy.”
Cậu không rảnh rỗi, nhưng hành vi trèo tường này lại đúng lúc diễn ra trước mặt cậu, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Thiệu Trạm còn nói: “Xuống.”
Nhảy xuống chính là nhận lấy bản kiểm điểm chữ.
Hứa Thịnh đang định thương lượng với cậu ta một chút, trước khi nhảy xuống xung lực chưa kịp thu lại, đột nhiên dưới chân mất thăng bằng———
Thiệu Trạm vừa mới đi đến dưới chân tường, trước mắt biến thành một khoảng trắng, quần áo trên người Hứa Thịnh bị gió thổi hất ngược ra phía sau, nhìn giống như một chú chim màu trắng đơn độc, nhưng mà con chim này cũng không thể thoát khỏi lực hấp dẫn, đang hạ cánh xuống bằng tốc độ kinh người.
“Đoàng!”
Trong nháy mắt, bầu trời nổi giông gió, mây vần vũ ùn ùn kéo đến, không biết từ đâu chớp lên một tia sét kinh hoàng, giữa sấm chớp rền vang khắp bầu trời đêm đột nhiên lóe sáng.
Bức chân dung Giuliano de ‘Medici của Sandro Botticelli