Thường nghe người ta nói, tình yêu là thứ đáng sợ nhất, sẽ hư hỏng tâm trí lý trí của con người, không điên không được.
Dư Kim Kim tự nhận là một người có thể yêu cũng có thể rút người ra đi, đã từng yêu Trần Nam Tầm như vậy cũng không có bị lạc mất tim của mình, ngay cả trầm luân cũng là cam tâm tình nguyện, đã từng yêu Trần Nam Tầm, khi anh phản bội cùng lừa gạt mình thì cũng không có hận đến mức muốn giết chết anh.
Cho đến khi cô gặp được Tiết Thần, lại cuối cùng mất anh.
Một người làm cô nguyện ý tin tưởng vào tình yêu lần nữa, nguyện ý chôn vùi người đã từng tổn thương mình, một người như thế muốn biến mất khỏi cuộc sống của cô, Dư Kim Kim cảm thấy không còn có cái gì có thể rời khỏi mình gọi là mất đi.
Tất cả chỉ vì thủ đoạn bẩn thỉu của Trần Nam Tầm, tất cả chỉ vì anh muốn lấy được cô lần nữa.
Điều khiến cô không thể hiểu được là nếu như Trần Nam Tầm có yêu cô quan tâm cô, làm sao có thể dùng loại phương thức này đẩy cổ vào vực sâu khổ sở thêm một lần nữa.
Cái anh gọi là tình yêu hoàn toàn khác so với cô.
Ngay cả Cố Hoài Nam cũng không ngờ Trần Nam Tầm có thể làm ra chuyện như vậy đối với Dư Kim Kim, cô thủy chung tin tưởng giữa bọn họ dù không có tình yêu cũng có một loại tình cảm khác đủ khiến anh không đụng vào ranh giới cuối cùng của cô ấy.
Loại đả kích này càng làm cho người ta không cách nào chịu đựng được so với tổn thương lần trước, hai người từng yêu nhau, sẽ dùng tư tưởng nhẫn tâm tổn thương lần nữa?
Cố Hoài Nam cũng không có được đáp án, cũng không có tinh lực suy đoán, chỉ sợ Dư Kim Kim không chịu nổi tâm tình hỏng mất. Những ngày chung sống với nhau, Cố Hoài Nam cũng không thể nhắc tới chữ "Trần", vì vậy cách gọi này sẽ làm cô lập tức nghĩ đến hai người, một căm hận một rất oán hận.
Thực sự khiến Dư Kim Kim mất trí là một chuyện khác.
Bởi vì tâm tình xuống thấp ý chí sa sút, Dư Kim Kim bắt đầu mắc bệnh kén ăn, không có ăn được thứ gì, sau đó ngửi thấy mùi thức ăn sẽ muốn nôn.
Chợt có một ngày cô nôn ọe ở trong nhà cầu thì chợt nhớ tới kinh nguyệt của mình đã ngừng hai tháng, liên tưởng đến phản ứng gần đây, đầu óc Dư Kim Kim nhất thời ông ông. . . . . .
Cô đi bệnh viện, rất nhanh lấy được kết quả, khi thấy tờ xét nghiệm, Dư Kim Kim chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, té ở trên ghế hành lang.
Hiện lên kết quả dương tính chứng thật đã mang thai, Dư Kim Kim nắm tờ giấy kia trong đôi mắt khô khốc ráp ráp, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.
Nếu như theo thời gian suy đoán, đứa nhỏ này có cha là. . . . . . Trần Nam Tầm. Nếu là Trần Nam Tầm thì sao cô có thể lưu lại nó.
Dư Kim Kim không có lựa chọn theo đó làm giải phẫu, cô đi một thành phố nhỏ rất xa phương Bắc, liên lạc một bệnh viện rất vắng vẻ. Chuyện này cô không có nói cho bất luận ai, đây là sỉ nhục với một người thì không cách nào mở miệng trước bất kỳ ai.
Ngày giải phẫu là một ngày đầy mây, cô đi trên hành lang chờ y tá kêu tên của mình. Rốt cuộc đến phiên mình thì Dư Kim Kim cảm giác chân mình cũng chết lặng.
Bàn mổ thật lạnh, cô nằm ở phía trên, cả người không khống chế được run lên. Cô nhìn trần nhà, nghe thấy thanh âm bác sỹ loay hoay dụng cụ, ngón tay cũng rối rắm ở chung một chỗ.
Hình như bác sỹ đã thấy nhiều tình huống như thế, lại không nhịn được lắc đầu cười lạnh. "Thật không biết những người tuổi trẻ này nghĩ thế nào, nếu không muốn đứa bé thì sao không biết ngừa thai? Cha của đứa bé không chịu trách nhiệm, đứa bé gặp phải cha mẹ như các người cũng thật xui xẻo."
Thành phố phương Bắc lạnh sớm hơn so với tưởng tượng của cô, nhìn gió gào thét bên ngoài cửa sổ, Dư Kim Kim nghe bác sỹ quở trách thì chợt khóc.
Nếu như cha của đứa bé là Tiết Thần, anh tuyệt đối không phải là một người đàn ông không phụ trách. Dư Kim Kim chợt ngồi dậy, mặc quần áo vào liền chạy, cô không có cách nào làm giải phẫu, bởi vì cha của đứa bé. . . . . . Thật sự có thể là Tiết Thần.
Dư Kim Kim cảm giác mình sắp điên rồi, đến tột cùng ai mới là cha đứa bé trong bụng của cô, cô căn bản không cách nào xác nhận. . . . . .
Cô không thể lưu lại nghiệt chủng của Trần Nam Tầm, nhưng nếu như thật giết rồi, cô bỏ lỡ rất có thể là con của Tiết Thần.
Dư Kim Kim chạy rồi dừng lại, dựa vào tường bệnh viện lạnh lẽo đôi tay che mắt không được rơi lệ, trong lòng giống như đè ép một tảng đá lớn, không chỉ khiến cô không cách nào hô hấp, ngay cả tiếng khóc cũng không phát ra được.
Trong một khắc kia cô cực kỳ hận Trần Nam Tầm, hơn nữa từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên có ý giết người.
Dư Kim Kim trở lại S thị, đi tới nhà Tiết Thần, anh không có ở đây, cô liền chờ. Sau khi hai người chia tay Dư Kim Kim chưa từng đến làm phiền anh, coi như nhớ anh, tình nguyện ôm điện thoại trốn khóc cũng không có gọi một cú điện thoại cho anh.
Cô biết rõ Tiết Thần không là người đàn ông nói suông, một khi anh làm ra quyết định cũng sẽ không thay đổi. Mà cô cũng không có mặt mũi đi gặp anh, cô sợ, sợ ánh mắt anh nhìn mình, sợ từ trong miệng anh nghe được chữ "Bẩn".
Chính cô cũng cảm thấy bẩn thỉu, sao có thể van xin anh không để ý?
Tiết Thần trở lại thấy cô ở cửa nhà mình, cũng không có không cho cô vào cửa, cũng không có đuổi cô đi. Anh làm chuyện của anh, Dư Kim Kim an tĩnh ở một bên nhìn chăm chú, anh không biết đối với Dư Kim Kim mà nói có thể coi là một cuộc cáo biệt.
Nếu anh biết, tuyệt đối sẽ không tuyệt tình như vậy với cô, hai người cả đêm không nói một câu với nhau, thậm chí lúc cô rời đi cũng không nói một câu hẹn gặp lại.
Anh nào biết, từ sau lần đó anh và cô thật suýt nữa cũng không gặp lại.
Tiết Thần từ chỗ Kha tiên sinh biết được chuyện sau khi Dư Kim Kim rời khỏi nhà anh.
Cô gọi điện thoại cho cha Dư, lại gọi điện thoại cho mẹ Dư, không phải là nói chuyện phiếm thăm hỏi bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng Dư Kim Kim xưa nay không tính là nhiều thân mật với ông lại nói muốn ông đi giết chết một người, Kha tiên sinh ở nước ngoài dĩ nhiên có thế lực, sau khi ở chung một chỗ với mẹ Dư thì cũng từ từ lui ẩn ra khỏi vòng máu me. Nhưng ban đầu ông muốn đem mẹ Dư tới bên cạnh mình vì muốn hòa hợp với tiểu nha đầu Dư Kim Kim nên đã từng cam kết qua là cô xin gì sẽ được nấy.
Nhiều năm qua Dư Kim Kim chưa từng có bất cứ yêu cầu gì với ông, hôm nay vừa mở miệng là muốn một cái mạng, anh đương nhiên ý thức được nha đầu quả quyết là gặp phải chuyện gì.
"Có thể nói cho cha biết nguyên nhân làm như vậy hay không?"
"Cha đừng hỏi, hãy nói có chịu đồng ý con hay không?"
"Con mở miệng, cha nào không đáp ứng, chỉ là. . . . . . Hiện tại cha quá bận rộn, có thể chờ cha——"
"Nếu như cha muốn trì hoãn thời gian, vậy coi như con chưa từng tìm cha."
Dư Kim Kim dứt lời sẽ phải cúp điện thoại, thái độ quyết liệt khiến Kha tiên sinh phải thỏa hiệp. "Được rồi được rồi, nhưng hiện tại cha thật không qua được, cha cho con địa chỉ một người, con có thể đi tìm cô ấy, nói là cha bảo con đi, cô ấy sẽ giúp con."
"Là một phụ nữ? Cha qua loa với con?"
Kha tiên sinh cười vô tội. "Cha nào dám qua loa với con, yên tâm đi, cô ấy đáng tin."
Kha tiên sinh sợ cô gặp chuyện không may, chỉ muốn ổn định cô trước, nhận lời xong thì cho cô phương thức liên lạc với môn đồ, sau đó gạt mẹ Dư dùng tốc độ nhanh nhất từ nước ngoài bay trở về, cũng may ông kịp thời tìm được Dư Kim Kim, nếu không hậu quả thật không dám suy nghĩ.
"Tôi chưa từng thấy ánh mắt Kim Kim đáng sợ như thế, tràn đầy thù hận, thay đổi hoàn toàn thành người khác." Mặc dù Kha tiên sinh không phải cha đẻ của cô, lại bởi vì nguyên nhân ai yêu cả đường đi với mẹ Dư nên đặc biệt thích nha đầu hoạt bát đáng yêu này, yêu thương như con ruột. "Tôi làm cho nó ổn định lại cũng trì hoãn một ít thời gian, ít nhất phải chờ tôi trở lại, nhưng nó vẫn còn quá đa nghi, không nhịn được một mình đi tìm Trần Nam Tầm."
Cả đời Kha tiên sinh trải qua bao nhiêu lần máu tanh đếm không hết, nhưng không có lần nào làm ông cảm thấy sợ đến mức tim đập nhanh. Lúc ông chạy đến, thấy nửa người dưới của Dư Kim Kim đã bị vết máu đỏ tươi nhuộm dần, nhìn thấy mà ghê. Mà Trần Nam Tầm ôm Dư Kim Kim, tay che bụng cô, trên người của cậu ta cũng dính đầy vết máu.
Ông còn nhớ rõ khi ông nhìn thấy Trần Nam Tầm thì cả người cậu ta lâm vào tình trạng khủng hoảng, yên lặng đờ đẫn nhìn vết máu, vẻ mặt không dám tin, rồi sau đó. . . . . . Hối hận gần như không còn hy vọng.
Kha tiên sinh không để ý rốt cuộc là ai đả thương ai, tung chân đá Trần Nam Tầm ôm Dư Kim Kim rời đi, nháy mắt với Tiết Li Li một bên vây khốn Trần Nam Tầm, sau đó đưa Dư Kim Kim đi bệnh viện.
Đáng tiếc tất cả đều đã quá muộn.
Bác sỹ cuối cùng không thể giữ được đứa bé này, thể chất của cô vô cùng suy yếu, coi như không xảy ra chuyện gì muốn giữ đứa bé kia cũng không phải là chuyện dễ. Sau khi Dư Kim Kim tỉnh lại, Kha tiên sinh không biết nói cho cô biết sự thật này như thế nào, thật ra thì không cần ông nói, sau khi Dư Kim Kim mở mắt ra chuyện đầu tiên làm là đưa tay ra sờ bụng của mình.
Tay của cô đặt trên bụng bằng phẳng, mắt trong nháy mắt liền đỏ, vài lần cô nhẫn nại khắc chế tâm tình, lại cuối cùng không nhịn được, dùng chăn trùm đầu.
Lúc ấy mọi người chỉ nghe thấy trong phòng bệnh này truyền ra một tiếng kêu gào kiệt lực sau đó không có thanh âm.
Đó là thời khắc đau nhất của một cô gái.
Kha tiên sinh cũng không nhịn cổ họng căng đau, ông không biết an ủi cô như thế nào, Dư Kim Kim chỉ phát ra một ít thanh âm, sau sẽ không thấy thanh âm nữa. Ông cũng không biết rốt cục trái tim cô đau đến cỡ nào mới có thể khiến cả người nằm ở nơi đó giống như chết, mắt không nháy, chỉ có khóe mắt không ngừng xông ra nước mắt chứng minh cô vẫn còn sống.
Sau chừng một tháng cô không mở miệng nói chuyện nhiều, Kha tiên sinh mang cô ra nước ngoài, mang về bên cạnh mẹ Dư chăm sóc. Đợi cô khôi phục lại từ trong đau đớn, Kha tiên sinh và mẹ Dư mới biết được đầu đuôi những chuyện này, biết được Tiết Thần.
Yêu một người là như thế nào, sao Kha tiên sinh có thể không biết. Mặc dù ông đã từng muốn dùng năng lực của mình bảo vệ cô thật tốt, không để cho bất luận kẻ nào tìm được cô, không để cho bất luận kẻ nào tổn thương cô nữa, nhưng cuối cùng ông thương cô như con ruột, sao có thể nhẫn tâm nhìn cô như kẻ mất hồn?
Một người không có tình yêu có thể sống, nhưng cô ngay cả tim mình cũng mất ở trên thân người đàn ông kia rồi, sau này sống một mình thế nào. . . . . .
Đêm đã khuya.
Dư Kim Kim ngủ say ở trên giường Tiết Thần, cô có nút thắt, không chịu trở về gặp Tiết Thần. Kha tiên sinh không thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn để cho cô ngủ thẳng đến nơi này, hôm nay tác dụng của thuốc vẫn còn, Dư Kim Kim ngủ tiếp.
Tiết Thần ngồi ở bên giường, tầm mắt không rời khỏi khuôn mặt nhỏ gầy gò không chịu nổi, sau đó tầm mắt trượt xuống, cuối cùng rơi vào trên bụng cô.
Tiết Thần chăm chú nhìn lâu như một thế kỷ, cúi đầu, nhẹ nhàng gối lên trên bụng cô, nắm tay cô, nháy mắt một cái, thế nhưng một chuỗi nước mắt rơi xuống.
Đứa bé, cha là cha con, rất xin lỗi không có cơ hội hoan nghênh con đến, xin lỗi, hơn nữa hiện tại cha chỉ có thể nói một câu với con. . . . . . Hẹn gặp lại.
. . . . . .
Tiết Thần tình nguyện tin tưởng trong bụng cô từng có đứa bé của anh và cô.
Hôm nay anh cũng không muốn gì, thậm chí anh không quan tâm còn hận Trần Nam Tầm hay không, chỉ cần cô gái này ở đây, chỉ cần cô vẫn còn ở đây, Tiết Thần cảm thấy quá đủ rồi.
Kể từ lúc Dư Kim Kim sinh non, thân thể vẫn không tốt lắm, ngay cả tính tình cũng thay đổi, trên mặt cô rất khó coi không còn thần thái tươi cười ngày trước. Tiết Thần không nhắc tới những chuyện xảy ra trước kia của bọn họ ở trước mặt cô, anh dùng tâm che chở cô.
Bọn họ cũng không ở chung nữa, Dư Kim Kim ở chỗ ở cũ, Cố Hoài Nam ngày ngày ở cùng với cô, mỗi ngày Tiết Thần đều đến thăm cô.
Tiết Thần mang cô đi ra ngoài ước hẹn như trước kia, nhưng vẫn như cũ không làm Dư Kim Kim mở lòng.
Gần cuối năm, mẹ Dư và Kha tiên sinh cũng từ nước ngoài trở lại, chuẩn bị mừng năm mới ở chỗ này. Lần đầu tiên mẹ Dư thấy Tiết Thần liền quăng cho anh một bạt tai, đáy mắt lóe lên ánh lệ. "Tôi chỉ có một đứa con gái, nếu không phải trong lòng nó còn có cậu thì tôi sẽ khiến cho cậu đến chết cũng không thấy được nó."
Tiết Thần có thể né tránh, nhưng chỉ cam chịu.
Mắt thấy mẹ Dư lại muốn động thủ, Dư Kim Kim theo bản năng che chắn trước người Tiết Thần. Cô không lên tiếng, chỉ một động tác này làm ướt mắt hai người.
Mẹ Dư xoay người sang chỗ khác âm thầm lau mắt.
Tiết Thần cắn răng, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cô.
Anh phải làm thế nào mới có thể đền đáp tình yêu của cô gái này đối với mình.
Cố Hoài Nam từng nói qua, trên con đường tình yêu Dư Kim Kim kiên cường hơn cô.
Kể từ khi bị Kha tiên sinh trả lại, Tiết Thần luôn che chở, thật ra thì Dư Kim Kim thử đi ra đả kích cùng với đau đớn trước kia, so với ai khác cô cũng muốn trở lại trước kia hơn. Vậy mà mỗi lần đối mặt với ánh mắt thành tâm thành ý của Tiết Thần, Dư Kim Kim sẽ không tự chủ tránh né.
Cô thủy chung không qua được cửa ải của bản thân, Tiết Thần biết. Anh không thúc giục cô, không bắt buộc cô, chỉ nhẹ nhàng hôn cô, nói cho cô biết không sao.
Nhưng chợt có đoạn thời gian, Tiết Thần không có xuất hiện ở trước mặt cô, anh biến mất. Trong mắt Dư Kim Kim mất đi sáng rỡ, giống như ngày không có Tiết Thần, tất cả của cô đều là ảm đạm.
Cho đến đêm ba mươi, thời điểm Dư Kim Kim dạy Kha tiên sinh làm hoành thánh chợt nghe tiếng gõ cửa.
Dư Kim Kim còn tưởng là Cố Hoài Nam tới, vội đi mở cửa cho cô ấy, vậy mà hai người đàn ông đứng ngoài cửa, một là Tiết Thần, một người đàn ông khác lớn tuổi hơn, một phong thái hiên ngang khí thế không giận tự uy.
Tiết Đông Lăng nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lượt, "Cháu chính là Kim Kim?"
Dư Kim Kim gật đầu, "Dạ, ngài là?"
Chân mày Tiết Đông Lăng hơi cong. "Xin chào, bác là cha Tiết Thần."
Dư Kim Kim hít vào một hơi, nhất thời khẩn trương khuôn mặt nhỏ tái đi. "Bác trai. . . . . . Tiết."
Kha tiên sinh nghe tiếng, sau đó nhìn thấy Tiết Đông Lăng không khỏi hếch mày, tầm mắt chạy hai vòng trên mặt ông và Tiết Thần, trong bụng sáng tỏ. "Ngài là cha Tiết Thần?"
Tiết Đông Lăng gật đầu, "Đúng vậy."
Kha tiên sinh từng điều tra thân thế bối cảnh của Tiết Thần, đương nhiên biết Tiết Đông Lăng quyền cao chức trọng có địa vị và thân phận, ông kéo Dư Kim Kim vào trong ngực. "Không biết Tiết tiên sinh đến trễ như thế là vì chuyện gì?"
Tiết Đông Lăng cười nhạt, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng khạc ra hai chữ.
"Cầu hôn."
Hai chữ này khiến Dư Kim Kim hít vào một hơi, không biết là bởi vì quá khẩn trương hay quá giật mình, một hơi hít vào thậm đã chí quên thở ra.
Tiết Thần tiến lên một bước, kéo cô từ trong tay Kha tiên sinh, vỗ lưng của cô, sau đó phủi bột dính bên má cô.
"Công tác của anh năm sau sẽ phải quay về Bắc Kinh rồi, anh sinh sống ở chỗ này gần mười năm, tất cả kà bạn bè, chiến hữu, anh em đều ở nơi đây, em cũng ở nơi đây. . . . . ." Anh vuốt ve mặt cô, ánh mắt không dịu dàng lắm.
"Anh có thể vứt bỏ tất cả ở đây để quay về Bắc Kinh bắt đầu lần nữa, nhưng không có biện pháp bỏ em lại, cho nên. . . . . . Anh muốn dẫn em đi cùng."
Dư Kim Kim cúi đầu xuống, nước mắt rỉ ra ướt át. "Bạn của em cũng ở đây, tại sao em phải đi theo anh chứ?"
"Nhưng trái tim em ở chỗ này của anh." Tiết Thần cong môi cười, từ trong ngực móc ra một hộp nhung nhỏ, bỗng dưng quỳ một chân trên đất giơ tay lên cao. "Nếu em không đi theo anh, anh cưới người nào?"
. . . . . .
Tiết Thần cưới cô là quyết tâm kiên định chưa từng có, anh nguyện ý dùng hôn nhân cả đời tới trói chặt cô, dùng nhất chiếc nhẫn tầm thường bao lấy cô, giúp cô cởi bỏ nút thắt, trở lại làm Dư Kim Kim trước kia, dùng tình yêu của em để bảo vệ cô, không hề để cho cô chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Thật ra thì anh biết, mặc kệ Dư Kim Kim biến thành hình dáng gì, duy nhất không thay đổi chính là anh.
. . . . . .
Sau lại.
Thật ra thì Cố Hoài Nam đã mang thai, hơn nữa sau đó không lâu thì sin cho Diệp Tích Thượng một cô con gái, ngày đó là mùng bảy tháng bảy âm lịch, con gái được đặt tên là —— Diệp Thất Tịch. Chuyện của Diệp Thất Tịch và Dư Lục Tự cũng sẽ có bản in lẻ. Lục Tự là một người như thế nào, mời xem phần hệ liệt hai 《 Thời gian em chờ anh》(Tên Internet 《 mục tiêu đã định 》)
Sau đêm thất tịch mấy tháng, Tiết Thần cũng vinh dự trở thành cha, Dư Kim Kim sinh con trai.
Về phần Trần Nam Tầm, bởi vì làm quá nhiều chuyện xấu, có lẽ ông trời cũng không nhìn được, để cho anh ta gặp phải báo ứng, mà sự tình sau này xin xem《Tranh giành quyền lợi》.
HẾT