Kẹt.
Tiếng cửa tủ vang lên trong không gian yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Cánh cửa của một cái tủ vuông mở ra, một cô gái tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm cả người run rẩy bò ra khỏi tủ.
Vy nhìn thấy liền nhận ra ngay đây là Trâm bạn của cô.
"Trâm.
" Vy nhanh chóng chạy lại đỡ bạn mình, vuốt lại hai bên tóc làm lộ ra khuôn mặt trắng bệch, khóe môi bị cắn đến rách tươm.
Vừa nhìn thấy được bạn mình Trâm liền không chịu nổi mà khóc toáng lên, cả người cô run rẩy không ngừng.
Vy ôm lấy bạn mình an ủi, cô không biết phải làm sao để Trâm bình tĩnh lại.
Ba người khác thấy vậy cũng không vội đi đến làm phiền mà tiếp tục tìm kiếm những tờ giấy trong phòng.
Thời gian từng chút trôi qua, Trâm cũng trở nên bình tĩnh lại, cô không tiếp tục khóc nữa chỉ thẩn thờ nhìn xuống mặt sàn.
Lúc này ba người khác cũng đã lục khắp phòng, trên tay mỗi người đều cầm vài sắp giấy.
"Trâm! Trâm.
" Vy lây người bạn mình.
Trâm ngơ ngác nhìn Vy rồi thì thào "Tú, tớ không tìm thấy Tú.
"
"Lam đâu, cô có thấy con bé ở đâu không.
" Như nóng vội chạy đến trước mặt Trâm hỏi.
Vừa nghe đến Lam, Trâm liền hoảng sợ, cả người run rẩy nhích người lùi về sau, đầu liên tục lắc mạnh miệng thì hét lớn.
"Đừng đến đây, đừng đến đây, tôi không biết gì cả, tôi không biết gì cả.
"
"Trâm.
" Vy nhanh chóng ôm Trâm lại, tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô ấy miệng không ngừng thì thầm "Không sao, không sao, cậu đã an toàn rồi, an toàn rồi.
"
Trâm được sự vỗ về dần dần cũng bình tĩnh lại, khuôn mặt nghẹn ngao vùi vào vai Vy "Tớ sợ lắm, sợ lắm, tại sao tớ lại phải trải qua những chuyện này, tại sao vậy.
"
"Không ai muốn trải qua chuyện nay cả, cậu phải cố lên, phải cố gắng giữ bình tĩnh mới có thể tìm cách thoát khỏi đây.
" Vy cũng nghẹn ngào nói, nhưng hiện tại cô không thể khóc, nếu như khóc thì không chỉ Trâm mà chính cô cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ không thể gượng dậy.
"Chúng ta có thể thoát ra ngoài sao.
" Trâm thút thít hỏi.
"Có thể, chắc chắn có thể, vì vậy cậu phải kiên trì.
" Vy chắc chắn gật đầu.
Trâm nghe bạn mình nói liền cảm thấy an lòng, lúc này cô không tiếp tục khóc nữa mà ngước đầu lên nhìn Vy rồi mỉm cười.
"Cô có thể nói cho bọn tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không.
" Sâm đứng bên cạnh hai cô, sau khi cảm thấy cảm xúc của cả hai bình ổn liền nhẹ giọng hỏi.
Trâm ngước mắt lên nhìn anh ta rồi gật đầu, sau đó dùng giọng điệu ngắt quãng kể lại.
Sau khi tách làm hai nhóm, Trâm đi theo chú Trung đến tầng năm sau đó năm người bọn cô bị hai thầy trò ấy bỏ rơi, năm người không có bản đồ, cũng chẳng biết gì về nơi này chỉ đành chia làm hai nhóm tìm kiếm hai thầy trò kia, nếu may mắn thì có thể tìm thấy nhóm của Vy.
Lúc chia nhóm bởi vì Hà cùng Hưng là cặp đôi nên rất hiển nhiên họ sẽ đi cùng nhau, còn ba cô gái còn lại sẽ đi cùng nhau.
Nhưng bởi vì lúc ấy Trâm nghĩ quá tốt rằng cùng một tầng lầu thì không thể lạc nhau được nên cô đã đi trước bắt đầu xem xét các phòng.
Trong lúc nhìn vào trong căn phòng cô mới mở thì cảm thấy phía sau quá yên tĩnh liền lo lắng mà xoay người nhìn xem.
Trâm không nghĩ rằng chỉ trong vài phút mà hai người ở phía sau cô đã hoàng toàn biến mất, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Cô lo lắng đi ngược trở lại, mở khắp các căn phòng, nhưng vẫn chẳng thấy ai.
"Tú, Lam, hai người đâu rồi.
" Trâm gọi lớn, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
Lúc này cô cảm thấy bất an, chẳng lẽ hai người bọn họ đã bỏ lại cô rồi chạy xuống lầu.
"Không không thể, Tú là bạn của cô mà.
" Trâm lắc đầu đánh bay suy nghĩ đó.
Nhưng hiện tại, trên tầng năm này chỉ còn duy nhất một mình cô mà thôi.
Điều này khiến cô không thể không suy nghĩ đến phương diện mình bị bạn tốt bỏ lại giống như hai người bọn họ đã bỏ lại Vy vậy.
Suy nghĩ như vậy khiến Trâm suy sụp, cô sợ hãi nhìn hành lang tối đen như mực, cùng với tia chớp đỏ chót bên ngoài cửa kính, cuối cùng cô run rẩy đi đến một căn phòng sau đó mở cửa ra đi vào.
Cô rất nhát gan, lúc này chỉ còn một mình cô không dám có suy nghĩ đi tìm người, hiện tại trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, trốn đi, tìm một phòng rồi trốn vào trong, trừ phi nghe được tiếng người quen thì hãy đi ra.
Sau khi vào phòng Trâm cũng không nhìn ngó xung quanh chỉ cuộn người ngồi đè lên cửa, úp mặt xuống đầu gối làm một con đà điểu run rẩy.
Không biết cô giữ tư thể này bao lâu rồi, thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân đầy vội vã, sau đó là tiếng mở cửa cùng tiếng đóng cửa đầy vang dội.
Bởi vì giữ tư thế này quá lâu khiến cả người cô trở nên chậm chạp, đầu óc cũng trở nên ù lì, lúc nghe tiếng mở cửa cô cũng không phân biệt được là cánh cửa bên cạnh mình hay đối diện mình hay là một căn phòng nào đó xung quanh.
Nhưng khi tiếng đóng cửa vang lên thì cô lại nghe thấy tiếng chạy vội vã vang lên, lúc này tiếng chạy không càng lúc càng gần mà ngược lại mỗi lúc càng xa, sau đó là tiếng hét lớn đầy đau đớn.
Lúc ấy Trâm sợ hãi mà che lại hai lỗ tai mình để không nghe bất kỳ tiếng động nào nữa, cô cũng chẳng muốn nghĩ xem tiếng hét đó là giọng hét của ai.
.