Tử Lâm kéo theo một người nhanh chóng chạy đi mà không xoay đầu nhìn lại, cậu kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hai người càng lúc càng xa mà trợn to mắt, vẻ mặt không thể nào tin được, cậu muốn lên tiếng hỏi, nhưng giọng nói lại kẹt lại ở trong cổ họng khiến cậu không phát ra được chút âm thanh nào.
Tuy cậu biết chắc chắn Tử Lâm đã nắm nhầm bàn tay nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có một cảm xúc cực kỳ khó tả, giống như vừa cô đơn vừa đau đớn khi bị bỏ lại phía sau vậy.
Trong lúc cậu đang ngẩn ngơ thì Ẩn Cao kéo lấy tay cậu sau đó chạy đi, hai người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
An Thanh vẫn đứng ở lại nơi đó, cậu ta hoàn toàn không có khát vọng sống, bởi vì hắn ta rõ ràng hơn ai hết một khi bị nhốt vào không gian độc lập này cùng với một con quái vật thì chỉ có một con đường!
Chính là tử vong.
"Gào.
: Con quái vật rất nhanh đã nhào đến, nhìn thấy con mồi đứng im không một chút động đậy liền phấn khích kêu lên một tiếng rồi thò ra một cánh tay gầy ruột, bên trên các ngón tay là một bộ móng nhọn hoắc.
Nó đưa móng tay đến gần An Thành, từng chút từng chút một.
Lúc đầu AnThành cứ nghĩ cứ như vậy mà thản nhiên đón nhận cái chết nhưng đến khi cái chết cận kề hắn mới phát hiện ra mình sợ hãi, hắn không thể nào đón nhận nó một cách thản nhiên được.
Hắn muốn sống, hắn muốn tiếp tục được sống, đáng lẽ ra hắn ta phải thông suốt và chấp nhận rằng mình là một kẻ nhát gan, đúng như những lời chàng trai kia đã nói, mọi tội lỗi đều là do hắn, nếu như lúc ấy hắn không làm vấp ngã người bạn của mình rồi làm như không thay biết gì thì người được Tử Lâm cứu chắc chắn là cậu ấy.
Nhìn móng tay nhọn hoắc đang mò đến gần cổ mình, An Thành sợ hãi hét lớn một tiếng sau đó xoay người chạy đi như bay.
Nhưng con quái vật làm sao có thể để cho con mồi của mình chạy đi nó nhanh chóng đuổi theo rồi đưa tay bóp lấy cổ họng của hắn ta.
Tiếng hét đầy sợ hãi nhanh chóng bị chặn lại, cổ họng hắn ta bị bóp chặt đến gần như biến dạng, dây thanh quãng bị chặn đến không phát ra được bất kỳ âm thanh nào nữa.
Con quái vật cười khặc khặc rồi bóp chặt thêm, tiếng xương cổ nhanh chóng kêu răng rắc giống như đang đứt gãy, An Thanh đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, hai mắt từ từ trợn trừng lên, cơn đau đớn khiến cả cơ thể không còn sức lực để tiếp tục giẫy đụa.
Rắc.
Đến cuồi cùng con quái vật cũng không tiếp tục chơi đùa với con mồi nữa, nó bẻ gãy cổ An Thanh kêu lên một tiếng cực kỳ lớn, cái cổ của hắn ta quẹo sang một bên, hai mắt trắng dã, trên người không còn chút hơi thở nào nữa!
Hắn ta đã chết! Chết không nhắm mắt.
Con quái vật nhìn con mồi đã không còn cử động được nữa liền vui vẻ khiên lên vai rồi tìm kiếm căn phòng quen thuộc của nó, nhưng càng đi nó càng không thể thấy căn phòng chứa tất cả con mồi của mình, nó tức giận rống lớn một tiếng sau đó quăng mạnh thi thể của con mồi xuống đất.
Nó rít lên một tiếng thật dài giống như đang định vị thứ gì đó rồi nó xoay người rời đi, đến nỗi con mồi đang nằm trên đất cũng không tài nào khiến nó do dự.
Bên phía cậu thì bốn người không biết đã chạy bao lâu, sau khi cảm thấy phía sau hoàn toàn không có cảm giác bị đuổi theo liền ngừng lại mà th ở dốc.
"Chúng ta làm sao thoát được không gian này.
"
"Nếu không thoát được thì chúng ta chết chắc.
"
Cậu mơ hồ nghe tiếng của bọn họ đang nói chuyện với nhau, nhưng lúc này hai tai cậu đã không còn nghe được bất cứ thứ gì nữa.
GIống như một con cá đang giẫy dụa ở sa mạt vì mất nước, trái tim cậu đang đập một cách điên cuồng, những tiếng động kỳ lạ, âm thanh ù ù đang không ngừng len lỗi vào tai cậu, khiến cậu không thể nào phân biệt được âm thanh nào là của bên ngoài, âm thanh nào là của bên trong tâm chí.
Ẩn Cao đứng bên cạnh cậu cảm nhận được sự bất thường của cậu liền lo lắng hỏi, nhưng dù anh ta có hỏi thế nào đi nữa thì cậu vẫn đứng im không một chút động đậy khuôn mặt trắng bệch giống như cậu đang phải chịu một sự đau đớn nào đó mà bọn họ không biết được.
Đúng như những gì Ẩn Cao nghĩ, lúc này đây cậu đang phải chịu một nỗi đau đớn mà một vài người có lẽ không thể nào chịu đựng được, nó giống như một thứ gì đó đang xâm nhập vào đầu óc của cậu khiến não bộ của cậu đau đớn như búa bổ, hai lỗ tai lùng bùng đến không phân biệt rõ âm thanh, cả người cậu muốn xụi lơ mà ngã xuống đất, nhưng không biết tại sao cậu vẫn đứng im không chút lung lây như thế này.
Lúc này cậu biết ba người kia đang lo lắng không ngừng gọi tên cậu,, nhưng cậu chẳng thể nghe rõ cũng không thể đáp lời, giống như cơ thể này của cậu đã không phải là cơ thể của cậu nữa vậy.
Trong lúc này bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên dường như có thứ gì đang đến gần, Ẩn Cao mặt biến sắc sau đó nắm lấy cánh tay cậu bắt đầu bỏ chạy, hai người khác cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Lúc này cậu hoàn toàn bị động mà mặc cho anh ta kéo đi, cho dù cả cơ thể cứng đờ nhưng hai chân vẫn linh hoạt mà chạy theo bước chân của Ẩn Cao.
Trong khi đó phía bên Tử Lâm là một không khí hoàn toàn bị đông cứng.
Sau khi Tử Lâm kéo người bỏ chạy thì cậu ra không có chút phát hiện người phía sau mình hoàn toàn không đúng, cậu ta đang sợ hãi sự bất lợi mà không gian độc lập này đối với bọn họ nên cũng không để ý bàn tay mình nắm trong tay hoàn toàn không giống bàn tay của cậu.
Cho đến khi giọng nói phía sau vang lên, khiến cả cơ thể Tử Lâm hoàn toàn cứng đờ, cậu ta giống như một người máy mà từ từ xoay đầu về phía sau.
.