Đầu gối của Lâm Úy mềm nhũn, nặng nề ngồi trở lại trên ghế.
Hoa anh đào bị Thành Tự lấy xuống từ trên miệng, đặt lên bàn, có khả năng hắn vẫn còn cười, cũng có thể không cười, chỉ là lẳng lặng chống cằm nhìn Lâm Úy đang bối rối, ánh mắt hiện ra ý tứ sâu xa, tựa như ánh mặt trời chiếu vào hồ xuân, lăn tăn lấp lánh, giống như hắn ngày thường vậy.
Lâm Úy không biết, bởi vì cậu căn bản không dám ngẩng đầu, tim đập như nổi trống, từng tiếng từng tiếng vang vọng trong lỗ tai của cậu, cả người như bị thêu nóng, không suy nghĩ được cái gì, linh hồn giống như đang rời xa cậu, đầu óc choáng váng, như từ trên cao rơi xuống, lại bị đám mây bơ sữa tiếp được.
“Thành Tự, lại đây một chút…”
Có nhân viên khác gọi Thành Tự, vì vậy hắn rời khỏi ghế, trong tiệm không nghe được tiếng của hắn, có khả năng là ra sau bếp rồi. Lâm Úy hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn quanh tiệm bánh ngọt, quả nhiên không thấy bóng dáng của Thành Tự, trong lòng Lâm Úy không biết là may mắn hay mất mát, cầm cặp đứng lên định đi.
Ma xui quỷ khiến, cậu đem hoa anh đào kia, nắm gắt gao trong lòng bàn tay, tựa như đi một gã trộm, siết chặt nắm đấm chạy trối chết.
Trên đường đi, nắm tay của cậu chưa từng buông lỏng, hiện tại vẫn đang là mùa xuân mát mẻ, mà cả người cậu đã đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, nhất là lòng bàn tay nắm hoa anh đào. Làm cậu không khỏi tưởng tượng xa xăm, hoa anh đào mỏng manh này lưu luyến trên môi lưỡi của Thành Tự, thời điểm hàm răng khẽ cắn, dừng trên đầu lưỡi ấm nóng, cậu cảm thấy mình tựa như biến thành đóa hoa anh đào này, bị ngậm giữa môi răng của Thành Tự, run run rẩy rẩy.
Lâm Úy chợt dừng lại, ánh mắt trời đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cậu ngừng bước, dựa lưng vào một gốc cây anh đào, hít sâu mười cái, sau đó túm cặp, chân bước nhanh về nhà.
Lúc Lâm Úy về đến nhà thì trong nhà không có ai, tối đen như mực, cậu bật đèn huyền quan lên, trong bóng tối cẩn thận đi từng bước về phòng, cho dù trong nhà không có ai, cho dù cậu bật đèn lên hết thì cũng không có người ngó ngàng, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Vào phòng của mình, cậu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Mở đèn bàn lên, rút một miếng khăn giấy trải ra bàn, đem hoa anh đào vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay đặt xuống chính giữa chiếc khăn, sau đó lẳng lặng ngắm trong chốc lát. Sắc đỏ hoa anh đào thấm lên giấy trắng tạo thành một cái khe, tựa như Thành Tự xé ra một lỗ hổng trong cuộc đời nhàm chán của cậu vậy.
Chờ đến lúc Lâm Úy rửa mặt xong xuôi ngồi vào bàn làm bài tập, ánh mắt của cậu luôn không kìm được mà lưu luyến dừng trên đóa hoa anh đào bình thường kia. Cậu lại bắt đầu hoài nghi, thầy dạy toán chuyển Thành Tự đến ngồi bên cạnh cậu, nói không chừng thành tích cuối kỳ ngược lại càng thấp hơn.
Toàn bộ hình ảnh và chữ viết trên sách bài tập cộng lại, cũng không có ý nghĩa bằng một đóa hoa anh đào nằm lẳng lặng ở chỗ kia.
Lâm Úy không khống chế nổi chính mình.
Cậu vươn tay, dùng ngón cái và ngón trỏ nhấc hoa anh đào kia lên. Cánh hoa mềm mại tạo thành một đường cong, Lâm Úy nhìn nó, bỗng nhiên cảm thấy đêm xuân mát mẻ không hiểu sao nóng lên, tựa như cuồng phong trước giông bão, trong không khí tràn ngập hơi nước, vừa nực vừa nóng, ngay cả cơn gió thổi tới cũng mang theo cảm giác áp bách, Lâm Úy không biết rốt cuộc là thời tiết đột nhiên thay đổi hay là chứng rối loạn cảm giác của cậu lại tái phát nữa.
Tay của cậu từ từ nâng lên, môi nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa anh đào, dường như bị phỏng tới, cậu né ra một chút, sau đó lại bất chấp mà hé miệng, ngậm nó vào.bg-ssp-{height:px}
“Người có đầu lưỡi linh hoạt, có thể kết nút hoa anh đào.”
Câu nói của Thành Tự giống như sấm chớp vang lên bên tai của Lâm Úy, nhưng mà đầu lưỡi của cậu quá mức vụng về, đóa hoa mỏng kia lăn qua lộn lại trên lưỡi của cậu, thỉnh thoảng còn chọc tới hàm trên và khoang miệng, nước bọt của cậu tiết ra rất nhiều, đem nguyên đóa anh đào thấm ướt, nhưng làm cách nào cũng đều không thể kết thành cái nút được.
Lâm Úy nôn nóng tới đổ mồ hôi trán, rõ ràng Thành Tự chỉ thuận miệng nói, thật giả khó phân biệt, nhưng mà cậu vẫn bướng bỉnh thực hành. Lâm Úy nhắm mắt lại, mặc kệ anh đào nho nhỏ đâm tới đâm lui trong miệng mình, ngón chân của cậu gắt gao cuộn tròn trên sàn nhà bóng loáng, hai chân kẹp lại, từng lỗ chân lông đều bốc ra hơi thở nóng bức.
Dưới lầu vang lên tiếng mở đóng cửa, sau đó là tiếng người, người nhà trở về rồi.
Lâm Úy giống như từ trong giấc mộng bừng tỉnh, toàn thân run lên, rốt cuộc vẫn không kết nút anh đào được, lại bị cậu nhả về trên khăn giấy, cánh hoa đỏ thắm lấp lánh thủy quang, là nước bọt của cậu, nói không chừng còn có của Thành Tự nữa, nghĩ như vậy lại làm cho Lâm Úy lên đỉnh một lần nữa.
Cậu tê dại ngồi trên ghế, thật lâu sau, mới đứng lên, đỏ mặt chạy vào phòng tắm, tắm rửa lần nữa.
Ngày hôm sau, Lâm Úy dậy muộn, bởi vì cả đêm qua cậu đều mơ mộng lung tung, sau khi rời giường liền vội vàng thu thập cặp sách, trước khi vọt ra khỏi phòng, dùng khăn giấy gói hoa anh đào lại, cất vào trong túi. Cậu bước ngắn bước dài, một đường gấp gáp, tuy nói là dậy muộn, nhưng so với thời gian vào học thì vẫn còn sớm chán.
Lớp học chỉ mới có vài người, chỗ của Thành Tự còn trống, Lâm Úy nhìn xung quanh vài lần, mới đem đóa anh đào kia đoan đoan chính chính đặt ở giữa bàn Thành Tự. Cậu giống như một học sinh tiểu học, ở trong ngăn bàn của cô bé mình thích thả một con gián đồ chơi, vì muốn thu hút sự chú ý của cô nàng.
Lâm Úy làm chuyện của mình, trước giờ chưa từng dọn dẹp hộc bàn, lấy toàn bộ sách vở ra, xếp thành một chồng, lại đặt xuống, lặp lại như thế ba lần, cuối cùng Thành Tự cũng tới rồi.
Thành Tự đi vào lớp học, một đường chào hỏi với các bạn cùng lớp, rồi kéo cái ghế của mình ra ngồi xuống.
Lâm Úy cực kỳ khẩn trương, trên tay vẫn còn làm động tác vô nghĩa là đem sách vở xếp thành một chồng, nhưng tất cả các giác quan đều tập trung vào Thành Tự bên cạnh. Cậu để ý thấy Thành Tự chớp mắt một cái, sau đó ngay tại lúc Lâm Úy ôm đầy cõi lòng chờ mong động tác tiếp theo của Thành Tự, thì có người khác lại đây, hối thúc Thành Tự nộp bài tập.
Thành Tự động tác tự nhiên mà đem hoa anh đào thu vào trong lòng bàn tay, lấy ra bài tập.
Lâm Úy chưa kịp mừng rỡ đã thất vọng, Thành Tự có phản ứng, nhưng phản ứng này quá mức nhỏ rồi, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn, mặt nước nổi lên vài gợn sóng rồi lại lập tức khôi phục sự tĩnh lặng.
Nguyên một buổi sáng, phảng phất như Thành Tự cất trong túi không phải là hoa anh đào, mà là quả bom hẹn giờ, dây thần kinh của Lâm Úy từng thời từng khắc đều kéo căng, cậu cảm giác được Thành Tự thỉnh thoảng như đang nhìn mình, nhưng tới lúc cậu cố lấy hết dũng khí quay đầu lại, vẫn không bắt giữ được ánh mắt của Thành Tự.