Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Úy trước đây không để ý lắm đến giọng nói của Thành Dữ, chẳng qua là cảm thấy trong sáng êm tai, hiện tại cậu mới phát hiện khi thấp giọng xuống thì giọng của hắn sẽ hơi trầm và khàn khàn, cảm giác rung động cộng hưởng nơi lồng ngực trực tiếp truyền tới trên người Lâm Úy, cậu luống cuống giơ tay vỗ nhẹ lỗ tai, phát hiện lỗ tai nóng đến hù người.
Thành Dữ dùng bàn tay đè lên trang sách, đem sách đặt lại trên đùi Lâm Úy, trông giống như dáng vẻ còn muốn tiếp tục đọc.
Lâm Úy cả người muốn nổ tung, đột nhiên đứng dậy, tay Thành Dữ rơi vào khoảng không, tập thơ rơi trên mặt đất, vang lên một tiếng trong góc yên tĩnh của thư viện. Lâm Úy giống như một người chạy bộ đường dài khập khiễng, dựa lưng vào cửa kính, thở hổn hển, mở to mắt nhìn Thành Dữ.
Thành Dữ nhặt tập thơ lên, phủi một ít bụi bám trên bề mặt, tiện tay lật vài trang, ngẩng đầu nhìn Lâm Úy, trong đôi mắt hiện lên ý cười bỡn cợt, âm thầm mở miệng, nói rằng: Ây chà.
Lâm Úy hoảng sợ không biết tìm đường nào để chạy, nhảy ra khỏi bên cạnh người Thành Dữ, chạy ra khỏi thư viện như bị chó rượt.
Mùa xuân cứ vậy mà nghênh ngang đến nơi, một số cây anh đào đã nở hoa trên cành, e ấp và dịu dàng. Lâm Úy cũng không có tâm trạng để ngắm nhìn, cúi đầu đi thẳng một đường về nhà. Khi Thành Dữ cách cậu rất xa, giống như một pho tượng hay một một bức tranh sơn dầu được trưng bày trong phòng triển lãm nghệ thuật, (Cái Đuôi Nhỏ) Lâm Úy còn có thể to gan mà thưởng thức và ảo tưởng, thế nhưng khi Thành Dữ xuất hiện trước mặt cậu, cậu sẽ hoảng hốt sẽ rối bời.
Tiệm bánh gato ở ngã tư đường là nơi Lâm Úy thích nhất xếp sau thư viện. Phía sau tủ kính giữ bánh là những chiếc bánh xinh đẹp, rực rỡ sắc màu, chỉ nhìn qua, Lâm Úy có thể nếm được hương vị ngọt vấn vương trên đầu lưỡi. Cậu chỉ vào chiếc bánh Red velvet màu nhung đỏ được trang trí bằng quả anh đào, nhân viên cửa hàng sẽ đưa cho cậu, cậu ngồi ở bên cửa sổ, cậu sẽ lấy những quả anh đào tươi mọng đặt trên chiếc đĩa sứ trắng ở một bên, giữ lại ăn sau cùng.
Bánh Red Velvet ngọt nhưng không ngấy, mặt trên được phủ một lớp kem bơ mỏng.
Đồ ăn ngọt sẽ giúp xoa dịu trái tim đang bất an của Lâm Uý, nhưng khi cậu bất giác nhớ tới Thành Dữ, vị kem bơ trong miệng càng thêm ngọt ngào sền sệt hơn, miệng không thể mở ra được. Kem bơ quấn lấy đầu lưỡi, xúc cảm thật mới lạ, Lâm Úy không biết nghĩ tới điều gì, càng ăn càng đỏ mặt, cuối cùng thở dài, bất chấp tất cả, hai ba ngụm thật nhanh ăn xong bánh ngọt, trước khi đi còn do dự một chút, liền mua thêm một cái đem về nhà.
Vì ăn quá nhanh, lúc về đến nhà vẫn còn no.
Mẹ thì đang chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp, cha thì đang em báo trên ghế sô pha, em gái thì cầm điều khiển ti vi đổi kênh liên tục, không một ai chú ý đến cậu đã vào cửa, chú ý cũng được mà không chú ý cũng không sao, Lâm Úy nói nhỏ “Con về rồi” nhưng không có ai đáp lại.
Lâm Úy cũng quen rồi, đổi dép xong rồi nhanh chóng mang theo bánh ngọt lên lầu trở về phòng.
Đóng cửa phòng lại, Lâm Úy mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Cậu lấy vở bài tập mở ra để lên bàn, sau năm phút nghiêm túc nghiên cứu lại nhanh chóng từ bỏ. Ngày hôm nay, cậu không hề nghe giảng bài, một đề bài có xem cũng không hiểu, đẩy vở bài tập ra một bên, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tập thơ đã xem ngày hôm nay.
Câu từ được viết trong bài thơ thật mơ hồ lại mang một ý vị không thể nói rõ, Lâm Úy nhìn điện thoại di động một chút đã cảm thấy có chút nóng tay, thanh âm của Thành Dữ khi đọc thơ vang vọng vào trong tai cậu, căn phòng trống trải, vắng vẻ đột nhiên trở nên ngột ngạt. Cậu đặt điện thoại di động lại trên bàn, nằm xuống và vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Cứng rồi.
Lâm Úy cảm thấy thật mới lạ, bởi vì quá mức xấu hổ nên cũng không muốn tự mình giải quyết, cho nên chỉ có thể chờ “nó” chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Đợi đến khi bình phục lại, Lâm Úy thở dài một cái, đẩy cửa đi ra ngoài dự định nói cho cha mẹ biết ngày hôm nay cậu không đói bụng, sẽ không ăn cơm tối. Từ lan can trên lầu hai nhìn xuống, một nhà ba người đã ngồi vây quanh bàn đang dùng bữa trong không khí hòa thuận vui vẻ. (Cái Đuôi Nhỏ) Lâm Úy bắt đầu cảm thấy mình thật dư thừa, đóng cửa lại, ném chiếc đã khôi phục nhiệt độ bình thường vào thùng rác, vội vã rửa mặt, mở đèn rồi co rút vào trong chăn đi ngủ.
Khi cậu trở lại vào ngày hôm sau, đương nhiên, vở bài tập của cậu vẫn trống không.
Lâm Úy hoàn toàn không để ý đến bài tập của mình, may là đến sớm, cậu nằm nhoài trên bàn, biết cái gì điền cái đó, sẽ không điền lung tung chỗ mình không biết, bài toán siêu bự cuối cùng cậu thực sự không nghĩ ra được, viết một chữ “Giải” rồi bất lực ngồi nhìn.
Nếu như là bài tập khác, cậu cũng sẽ không quan tâm, nhưng cái này lại là bài tập toán tập, có lẽ cậu không làm được, thầy dạy toán sẽ chuyển đến cho Thành Dữ, người đã dạy kèm cho cậu.
Có thể tối hôm qua, Thành Dữ đã đi làm ăn trộm đi (thức đêm), vừa vào đến lớp, đã gục xuống bàn ngủ luôn.
Nếu như cậu hỏi, hắn sẽ giảng lại cho cậu chứ.
Lâm Úy lo lắng liếc nhìn hắn một cái, cả khuôn mặt Thành Dữ đều chôn ở trong khuỷu tay, chỉ để lộ ra cái gáy, có thể nhìn thấy xoáy trên đỉnh đầu của hắn, tóc thật mềm mại. Hắn cử động, Lâm Úy nhanh chóng thu lại tầm mắt trong sự bất an, bắt đầu vô ý thức cắn bút, đầu bút trơn nhẵn chọc vào cằm và môi, lướt qua đầu lưỡi, trên kim loại thấp thoáng ánh nước.
Bài tập siêu bự siêu khó cuối cùng hoàn toán để trống khiến cho Lâm Úy có chút khổ sở.
“Lâm Úy, cậu có sao không, nhanh chóng nộp bài tập đi!”
Lâm Úy sợ đến mức vò nát tờ giấy và nhìn về phía Thành Dữ – chiếc phao cứu mạng duy nhất của cậu.
Thành Dữ tỉnh ngủ, đôi mắt híp lại nhìn thẳng vào cậu từ khe hở giữa tóc và cánh tay, không biết nhìn bao lâu, giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn.
“Không làm được?”
Lâm Úy: “A… Ừm…”
Để tôi dạy cho cậu.
Lâm Úy còn chưa đợi được câu nói này, lấy hết dung khí nhìn sang, phát hiện đôi mắt của Thành Dữ đang chớp chớp vài cái, trông rất buồn ngủ, giống như lại sắp ngủ.
“Lâm Úy, cậu xong chưa!”
Giọng nói của bạn học đến thu bài tập càng lúc càng cáu kỉnh, âm lượng tăng lên một chút, Lâm Úy cảm thấy choáng váng bởi vì quá căng thẳng, như có một vật rắn chắn ngang cổ họng, nghẹn lại ở cổ họng.
“Lâm Úy…”
Giọng nói của cậu nhẹ như bông: “Cậu… Cậu dạy cho tôi…”
“Chờ một chút ——” Thành Dữ tỉnh táo lại, cất giọng nói, “Cậu ấy sẽ nộp sau.”
Lớp trưởng bạo lực vừa rồi đã trở thành một con cừu nhỏ nhút nhát trước mặt Thành Dữ, nhanh chóng gọi dạ bảo vâng. Thành Dữ cầm lấy bài tập của Lâm Úy, lật ra một tờ giấy nháp, cầm bút lên, bắt đầu giảng bài cho cậu. (Cái Đuôi Nhỏ) Cơn giận của Lâm Úy mới nguôi ngoai một nửa, một lần nữa lại dâng lên, ánh mắt luớt qua dây giày của Thành Dữ.
Cách thắt dây giày của hắn vẫn giống như ngày hôm qua.
Còn có những đốt ngón tay của hắn, đặc biệt khi cầm bút góc cạnh hiện lên thật rõ ràng, nếu hôm qua ở thư viện, họ có thể bắt tay …
“Cộc, cộc…”
Thành Dữ gõ bàn nhíu mày, nhìn qua có chút tức giận, lúc hắn tức giận nhìn có chút đáng sợ.
“Lắng nghe nghiêm túc lại nào.”
Lâm Úy gật đầu như bé gà con chăm chỉ mổ thóc, cố gắng nghe thật nghiêm túc.
Thành tích của Thành Dữ rất tốt, giao tiếp cũng rất tốt, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, trong mắt Lâm Úy, những đề toán học như quái vật khổng lồ thì trong tay Thành Dữ lại hoá thành thú cưng ôn hoà, .
Lâm Úy bán tín bán nghi theo sát cách Thành Dữ giải đề, hoàn thành bài tập.
Thành Dữ cầm lấy bài tập của cậu, giao cho đại diện bộ môn đang đứng phía sau, cánh tay lướt qua vành tai của cậu, chóp mũi của cậu đụng phải bờ ngực cách áo sơ mi trắng của Thành Dữ.
Thật ngọt.
Thành Dữ ngồi lại chỗ của mình, nghiêng người nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu rất giỏi hôn môi à.”
Lâm Úy sững sờ, đầu óc chợt thấy quá tải. Ánh mắt Thành Dữ nhìn chằm chằm vào cây bút máy của cậu, rồi chuyển tới trên miệng của cậu.
“Nghe nói, người có chiếc lưỡi linh hoạt có thể thắt lấy cuống anh đào luôn ấy chứ.”