Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

chương 152: tâm tình năm đó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Hinh và An Tấn vừa ăn cơm trưa xong, thấy Mạch Đinh và An Tử Yến trở về, mặt bà tràn đầy vẻ mong đợi: “Hai đứa đã trao đổi xong rồi sao?” Mạch Đinh cúi đầu không dám nhìn mặt Ngô Hinh, Ngô Hinh lập tức hiểu rõ, bà túm lấy cánh tay Mạch Đinh: “Cậu hối hận sao? Tại sao, cậu không phải đã đồng ý với tôi sao!”

“Là con không đồng ý.” An Tử Yến nói, nhưng Ngô Hinh không nghe lọt lời của anh, sự thất vọng và đau khổ trong lòng bà chỉ có thể hướng Mạch Đinh mà phát tiết, âm thanh của Mạch Đinh nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy: “Bởi, bởi vì chúng con vừa vay tiền mua nhà xong, sự nghiệp cũng chưa ổn định, vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện con cái, suy cho cùng chúng con mới hơn hai mươi tuổi.” Mạch Đinh học theo lời của An Tử Yến, Ngô Hinh ánh mắt sáng quắc nhìn Mạch Đinh, nâng cao giọng nói: “Cậy lấy lý do gì chứ! Vay tiền có áp lực thì tôi trả cho mấy người, sự nghiệp không ổn định có liên quan gì đến chuyện con cái, hơn hai mươi tuổi thì sao, người hơn hai mươi tuổi sinh con còn ít lắm sao, lẽ nào bọn họ cũng không được sao?” tuy rằng đều là ba mẹ, nhưng không đại diện cho cha mẹ đều giống nhau, tất cả lý do đều bị phản bác lại. móng tay của bà cắm vào da thịt của Mạch Đinh, an Tử Yến lấy tay bà ra, đem Mạch Đinh kéo ra sau lưng.

“Có phải mọi chuyện của con đều do mẹ quyết định?”

An Tấn vẫn không hiểu rõ chuyện gì nhíu mày hỏi: “Lại sao nữa, con cái gì chứ?” Ngô Hinh không trả lời ông, bà bây giờ không nghe lời của bất cứ ai, tức giận nhìn An Tử Yến: “Mẹ là mẹ con, mẹ sinh ra con, do mẹ quyết định thì không nên sao?”

“Không sai, mẹ cho con mạng sống, lẽ nào con đều phải đem cuộc sống của con toàn bộ đều cho mẹ?”

“Mẹ muốn toàn bộ cuộc sống của con sao? Con sao có thể nói như vậy với mẹ, con muốn ở cùng đàn ông, mẹ cũng đồng ý, mẹ chịu đựng đến bước này, hai đứa cũng không thể vì mẹ lùi một bước sao?”

“Mẹ, đừng đem bản thân mình nói chịu nhiều ủy khuất, mẹ chỉ là muốn tất cả mọi chuyện đều theo sự sắp xếp của mẹ mà thôi, mẹ thật sự có đau khổ như vậy sao, mẹ thật sự chịu đựng sao, mẹ quên lúc đó đã ngăn cản bọn con thế nào, là tổn thương Mạch Đinh ra sao, cuối cùng là tự bản thân mẹ đồng ý, không ai ép mẹ, bây giờ mẹ lại muốn ngược lại đêm chuyện mình không cách nào ngăn cản trút lên đầu con.” Lời thích hợp dùng với Mạch Đinh cũng không thể thích hợp dùng với An Tử Yến, Ngô Hinh nắm áo An Tử Yến: “Mẹ là mẹ con mà, con lúc nào đã nhượng bộ mẹ, con thấy có ai đối xử như vậy với mẹ mình không? Cái đứa khốn nạn này, đồ bất hiếu, tao tại sao lại sinh ra mày chứ!”

Nước mắt bà Mạch Đinh không thấy được, cậu đứng sau lưng An Tử Yến chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nát lòng của Ngô Hinh, Mạch Đinh thật muốn đi lên an ủi bà, nhưng cậu không nói được bất cứ điều gì, Mạch Đinh trong lòng rất rõ ràng, nước mắt Ngô Hinh phần lớn nguyên nhân là do cậu gây ra, không, hoàn toàn là mình gây ra. Cậu chỉ có thể đứng im lặng, ở sau lưng An Tử Yến.

“Con phải thế nào đối với mẹ mới được, mẹ thật sự muốn con nói ra hết sao?”

“Mày nói đi!”

“Mẹ cho rằng con không biết? Ông nội qua đời con không nghi ngờ mẹ rất buồn bã, nhưng mẹ cũng quá thả lỏng ý tứ rồi, bởi vì nhà này không ai quản mẹ, ông nội vừa đi thái độ mẹ đối với Mạch Đinh liền thay đổi, mẹ biết ông nội và Mạch Đinh có ý nghĩa thế nào với con, mẹ nhất định mướn vội vàng nhưu vậy mà tổn thương con sao?”

“Nói bậy! Toàn là nói bậy! Mẹ chỉ là…”

“Mẹ chỉ là không cam tâm đứa con ưu tú của mình thích con trai mà thôi, con cái gì chứ, toàn là ngụy biện, mẹ cảm thấy có con thì con con sẽ giống người bình thường.” ngữ khí của An Tử Yến không có bi thương, cũng không có oán trách, chỉ là không chút tình cảm nào, nhưng đó chỉ là ngữ khí mà thôi, trong lòng anh thật sự cảm giác gì cũng không có sao, Mạch Đinh không tin, nhìn bóng lưng của anh, Mạch Đinh lúc này thật muốn ôm anh.

“Mẹ không có, mẹ không có, con đang nói bậy!” Ngô Hinh giống như phát điên dùng ngón tay túm lấy ngực An Tử Yến. An Tấn đột nhiên hét to lên: “Đủ rồi!” �

“Tôi làm sao gì sao?”

“Vui vẻ sống qua ngày không được sao?”

“Ngày tháng này làm sao mà vui vẻ sống, ông lại giả vờ làm người tốt, đối với chuyện con trai không quản không hỏi, ông có tư cách gì chỉ trích tôi, mấy người đều không có tư cách chỉ trích tôi.” Mạch Đinh luôn bị An Tử Yến kéo ra sau lưng lần này cậu lại muốn đem An Tử Yến kéo ra sau lưng mình, cậu túm lấy tay Ngô Hinh đặt lên người mình: “Dì, dì đánh con đi, như vậy con sẽ không đau như vậy, là con thích An Tử Yến, con mới là người dì đáng hận nhất, thời gian này dì đối với con rất tốt, con thật sự rất vui, cho dù là giả, con cũng rất vui.”

“Không liên quan đến cậu, cậu đi ra.” Sau khi Ngô hinh đẩy Mạch Đinh, An Tử Yến lại lần nữa lọt vào trong tầm mắt bà, có thứ gì đó thấm lên áo An Tử Yến, sắc mặt bà trắng bệch: “Tử, Tử Yến…” An Tử Yến cúi đầu nhìn vết thương lần nữa bị bung ra: “Lần này, vừa ý rồi chứ, hay là, nhìn thấy con chết mới hài lòng, mẹ?”

“EM giúp anh băng bó lại, hay, hay là đi bệnh viện đi.” Mạch Đinh tay chân luống cuống nói, An Tấn lập tức gọi điện thoại kêu bác sĩ tới, Ngô Hinh nhìn chằm chằm áo An Tử Yến đột nhiên cười lên: “Haha, mấy người đem tôi xem thành người xấu, tôi rốt cuộc làm chuyện ác tày trời gì mà gặp phải bước đường này.” Ngô Hinh loạng choạng, dường như sắp đứng không vững, Mạch Đinh vốn dĩ hướng An Tử Yến lại xoay người hai tay đỡ lấy vai Ngô Hinh: “Nếu như dì không cách nào hoàn toàn chấp nhận, con cũng sẽ tuyệt đối không trách dì, không quan tâm dì đã làm gì với con, con cũng không trách dì, dì mới không phải người xấu, dì mãi mãi là ân nhân của con, dì, cám ơn dì đã sinh ra An Tử Yến, cám ơn dì.” Ngô Hinh trân trân nhìn Mạch Đinh một lúc lâu, bà một lần lại một lần nhúng tay vào tình cảm của hai người, sau đó tình cảm của hai người lại một lần rồi một lần cho bà đáp án, đáp án này chưa từng thay đổi. Bà hướng tới An Tử Yến, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của anh:

“Mẹ không phải…” An Tử Yến ôm Ngô Hinh: “Không sao, mẹ là mẹ con, mẹ muốn làm gì với con cũng có thể, nhưng, chỉ có thể với con.” Luôn cảm thấy con trai đối với mình không tốt, nhưng nó rõ ràng luôn rất tốt, nó vẫn là con trai ưu tú của mình, lúc nhỏ ôm nó vào trong lòng, chỉ cần nó cười với mình một cấi mình liền thỏa mãn như vậy, tâm tình lúc đó đi đâu rồi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio