Vì là nhân vật đại diện ngay thẳng, khuôn mẫu thân thiện, Mạch Đinh đương nhiên sẽ không quên Lí Minh đã thu nhận và giúp đỡ mình mấy ngày, cậu ta rất không có tiền đồ, không giúp cậu ta một chút thì không được, đợi cậu ta gom đủ dũng khí đi tỏ tình đoán chừng con của chị cũng đã trưởng thành rồi. An Tử Yến khẳng định sẽ không vươn tay ra trợ giúp, nhưng dùng danh nghĩa của mình tuyệt đối sẽ không hẹn được chị ra ngoài, chỉ có thể dùng chiêu hiểm.
Lúc đêm khuya thanh vắng, Mạch Đinh sau khi chắc chắn An Tử Yến đã ngủ, len lén lấy điện thoại đặt trên đầu giường của An Tử Yến, trong bóng tối cậu nhìn màn hình, không ngừng soạn tin nhắn rồi lại xóa, tính bắt chước theo khẩu khí hoàn mỹ của An Tử Yến. Tốn cả nửa tiếng đồng hồ cậu mới gửi tin nhắn đi, tin nhắn như sau: cộng lại cũng đã mười mấy chữ, không biết vì cái gì mà cần phải nửa tiếng đồng hồ.
“Em đang làm gì?” âm thang vang lên trong sự yên tĩnh dọa Mạch Đinh làm rớt điện thoại vào gối, Mạch Đinh đem điện thoại lần nữa đặt trở lại vị trí lúc trước An Tử Yến để, lật người quay lưng với An Tử Yến: “Không, không làm gì hết, trong ti vi có phụ nữ nửa đêm len lén kiểm tra điện thoại chồng xem có dấu vết ngoại tình không, em cũng muốn thử.” Mạch Đinh bị đá một cước trong chăn, nhưng cậu không dám lên tiếng, chỉ có thể giả vờ ngủ, sau đó, cậu quả thật cũng ngủ rồi.
Sau một ngày căng thẳng cực độ, Mạch Đinh vừa tan ca liền vội vàng đến nhà Lí Minh, điên cuồng gõ cửa, Lí Minh trưng bộ dáng lôi thôi ra mở cửa, oán trách: “Làm gì, lại cãi nhau với An Tử Yến sao?”
“Phi, cái miệng quạ, trước đừng nhắc mấy chuyện này, cậu hình tượng gì vậy, đừng nói chị tôi không thích cậu, ngay cả phụ nữ trung niên đói khát cũng không thích cậu, nhanh, không có thời gian, đi tắm rửa đi.” Mạch Đinh đem Lí Minh mơ mơ hồ hồ đẩy vào phòng tắm, vẫn không ngừng ở bên ngoài thúc giục, vừa tắm xong Mạch Đinh lại giúp cậu ta chọn quần áo, đương nhiên theo trình độ thưởng thức của Mạch Đinh chỉ biết đem Lí Minh trưng diện thành một vị vĩ nhân, cậu tự biết thân mình, mời cứu viện: Phạm Thiếu Quân. Điện thoại càng lúc càng thuận tiện, Mạch Đinh dùng video call cho Phạm Thiếu Quân nhìn tủ quần áo của Lí Minh, Phạm Thiếu Quân thiếu chút nữa thét chói tai: “Mấy cái này là quần áo hay là giẻ lau chân vậy.”
“Tôi tin tưởng thực lực của anh, bây giờ đi mua quần áo cũng muộn rồi, thành bại của bạn tôi toàn bộ đều dựa vào anh.”
“Tôi sẽ tận lực thử xem.” Lí Minh đầu đầy nước, mặc quần boxer đứng ở giữa phòng bị Mạch Đinh xâm lăng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì hả.” Mạch đInh chỉ lo vứt áo ra khỏi tủ áo: “Còn có thể có chuyện gì, tôi giúp cậu hẹn chị tôi rồi.”
“Không, không, không, không phải chứ, tôi phải làm sao đây?”
“Không phải vẫn còn tôi ở đây sao?” Mạch Đinh nổi giận với bạn thân, nhưng bạn thân của cậu không thấy lời cậu, khẩn trương lấy điện thoại, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Tôi phải trưng cầu ý kiến An Tử Yến mới được.” Mạch Đinh tức giận túm điện thoại qua ném lên sofa: “Anh ấy xem là gì chứ, chỉ có tôi mới đáng tin, được rồi, nhanh lên.” May là Lí Minh nói chuyện rất nhỏ tiếng, Phạm Thiếu Quân không có nghe rõ lời cậu ta. Tiếp theo trong phút Lí Minh bị ép nghe theo Mạch Đinh, mà Mạch Đinh nghe theo Phạm Thiếu Quân, cuối cùng đem dáng vẻ Lí Minh cứu vẫn lại. Mạch Đinh khoanh tay quan sát kỹ Lí Minh, tuy rằng muốn cậu ta đột nhiên trở thành người đẹp trai là không thể nào, nhưng ít nhất nhìn cũng ra dáng người. Mạch Đinh nhìn thời gian:
“Còn có nửa tiếng, tiếp theo tôi dạy cậu kỹ xảo nói chuyện.” Lí Minh hiện rõ tâm trạng bài xích: “Không cần, cậu nếu như dạy tôi kỹ xảo nói chuyện, tôi sẽ bị loại bỏ trong biển lựa chọn đó.”
“Cậu có muốn lưu lại chút ấn tượng đẹp với chị tôi không hả, đừng lải nhải, cậu xem xem tôi là làm sao theo đổi được An Tử Yến đối tượng có độ khó cao như vậy.”
“Cậu chỉ là vận cứt chó thôi.”
“Câm miệng, nghe cho rõ, nói chuyện theo đuổi con gái.”
“Cậu có kinh nghiệm theo đuổi con gái sao?” Mạch Đinh cũng không quan tâm Lí Minh tình nguyện hay không đã cưỡng ép truyền thụ cho Lí Minh rất nhiều thứ vô dụng sau đó hai người xuống lầu, lầu dưới nhà Lí Minh là nơi bán cơm, bọn họ tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, Lí Minh ló đầu nhìn bên ngoài không ngừng hỏi Mạch Đinh: “Thật sự được không, lỡ như nói chị ấy biết, chị ấy sau này có không để ý tôi nữa hay không.”
“Cậu làm sao mà một chút cũng không tin tưởng tôi chứ.”
“Tin cậu chắc chắn là sai lầm đó.”
Mạch Đinh đang muốn nói, An Tố đã đến rồi, tầm mắt căn bản không có dừng lại trên người Lí Minh, trên người Mạch Đinh cũng không có: “Yến đâu?” Mạch Đinh nói dối: “Anh ấy muộn một chút mới đến.” An Tố nhếch nhếch miệng ngồi xuống: “Làm gì, để tôi ngồi chung với hai tên ngốc, rốt cuộc có chuyện gì, Mạch Đinh cậu biết không?”
“Không, không biết.” nhìn thấy An Tố, đừng nói là giúp Lí minh, ngay cả bản thân cậu cũng sợ, An Tố tiếp tục nói:
“Nó có chuyện gì đều gọi điện thoại, rất ít gửi tin nhắn, thành thật mà nói, tôi còn cho rằng là cậu lén lấy điện thoại của nó gửi cho tôi.”
“Làm, làm sao có thể.” Trực giác phụ nữ thật đáng sợ!
“Cho nên tôi gọi điện cho nó rồi.” lời của cô khiến Mạch Đinh khó khăn nuốt nước bọt: cà lăm cũng trở nên nghiêm trọng: “Chị, chị, gọi, gọi điện thoại rồi, vậy anh ấy nói gì?”
“Chỉ nói tan ca liền tới.” hoàn toàn xem Lí Minh không còn tồn tại, chỉ là mắt cũng không chớp nhìn An Tố, không bao lâu, An Tử Yến đến, anh quét mắt nhìn Mạch Đinh ngồi xuống. An Tố không có hỏi han: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hay là để Mạch Đinh nói đi.” An Tử Yến lành lạnh trả lời, Mạch Đinh hướng ánh mắt cảm kích sang An Tử Yến, anh là một người tốt, không có vạch trần mình.
“Chị, là như vầy.”
“Đừng gọi tôi là chị! Có gì nói mau, chuyện gì nói lẹ, đừng có nói một đống lời vô nghĩa, nếu không lão nương đây đánh cậu.” An Tố thành công dọa được Mạch Đinh, cậu đơn giản dễ hiểu nói một hơi đã xong: “Lí Minh thích chị đã lâu rồi, vẫn luôn không có can đảm tỏ tình với chị, chị có thể cân nhắc cậu ta một chút không.” Sắc mặt Lí Minh trong nháy mắt thay đổi, một chút tuần tự cũng không có theo tiến trình khiến cậu đứng dậy muốn chạy, bị Mạch Đinh túm lại, An Tố biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, cô dùng khẩu khí cực kỳ ngạo mạn: “Cậu ta? Muốn ở bên cạnh tôi, cậu không nhầm chứ?” An Tố thật ra cũng không phải ngốc, Lí Minh có tâm ý với cô liếc qua hiểu ngay, nhưng Lí Minh cùng Phó Thúc hoàn toàn là hai loại người không giống nhau, cô thích Phó Thúc đã lâu, đã tin mình thích kiểu đàn ông trưởng thành, vững chải lại thông minh, nhưng Lí Minh cũng không phù hợp.
“Lí Minh rất không tệ, cậu ấy…” Mạch Đinh muốn đem Lí Minh khen ngợi một chút, bị Lí Minh ngăn cản, cậu hướng Mạch Đinh lắc lắc đầu, sau đó cười ngây ngô nhìn An Tố: “Chị nói đúng, em cũng cảm thấy mình không xứng với chị.” Bạn đang �
“Cậu biết thì tốt, chết tâm này đi, đừng chi rằng lúc trước cùng cậu ăn bữa cơm là thích cậu, chúng ta làm sao có thể ở cạnh nhau.”
“Ừm, em biết rồi.” Lí Minh không chút tức giận, chỉ là cúi đầu. Tình cảnh quá lúng túng, Mạch Đinh cho dù biết chị vẫn luôn lên mặt nạt người, là một đại tiểu thư được cưng chiều, nhưng cũng nói quá đáng lắm rồi, Mạch Đinh dám giận không dám nói, An Tử Yến vô cùng buồn chán nghịch điện thoại, lạnh nhạt nói: “Có người luôn cần chị đã không tệ rồi, xử nữ già.” Lời của anh khiến Mạch Đinh hít khí lạnh, An Tố tức đến trợn trừng mắt: “Cần em quản sao!”
“Em có quản chị sao, em chỉ là đang chế giễu chị.”
“Chị là chị em hay là kẻ thù hả?”
“Kẻ bất lực giống Lí Minh đây mới chịu đựng được tính cách của chị thôi, không nhiều hơn.”