Sau khi xác định An Tử Yến đã lái xe rời đi, Mạch Đinh yên lòng quay sang ông nội: “Ông, không giấu gì ông, lần này cháu đến tìm ông là có chuyện cấp bách”.
“Làm sao?”
“Cháu muốn trở nên xấu xa!”. Ông nội không kiềm được mà bật cười. Nhưng vẫn cố ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Vậy, ý cháu muốn…”.
“Cháu muốn hỏi ông An Tử Yến làm sao mà trở nên xấu xa như vậy?”.
“Nó xấu xa sao?”
“Hừm, ở trước mặt ông anh ấy mới như vậy. Ông không biết trước mặt cháu anh ấy dã man ra sao đâu”.
“Ông không biết phải giúp cháu như thế nào”.
“An Tử Yến không thể mới sinh ra đã như vậy được. Ông kể cho cháu nghe chuyện trước đây của anh ấy đi. Để cháu phân tích xem làm thế nào mà anh ấy trở nên như bây giờ”.
“Cũng được”.
Trong thời gian An Tử Yến ra ngoài, ông nội đã kể cho Mạch Đinh rất nhiều chuyện về hắn, về những chuyện trước kia. Trên mặt ông tràn đầy những hoài niệm, con người dường như cũng trẻ ra hơn. Mạch Đinh thích thú lắng nghe. Cậu như đã quên mục đích của chuyến đi này. Bởi vì chuyện quá khứ kia hấp dẫn quá, và cũng bởi vì nhân vật chính trong câu chuyện đó là người mà cậu thích nhất.
Bất giác hai người ở nhà ông nội đã đến khuya. Phải về rồi. Mạch Đinh nhớ lại chuyện hôm nay cậu đã làm với An Tử Yến. Sau khi mua bánh về, An Tử Yến cũng không có dấu hiệu bất thường gì. Có thể An Tử Yến đã quên rồi. Mọi người cứ hòa hoãn như vậy mà tiếp tục sống với nhau.
“Tử Yến, sau này không được khi dễ Mạch Đinh nữa biết chưa?”. Ông nội dặn dò khi ra đến cửa. Lời nói của ông khiến cho Mạch Đinh cảm động muốn khóc. Nhưng mà cậu không khóc. Bộ dạng dương dương tự đắc khoanh tay lại. Dùng ngón tay chọt chọt An Tử Yến: “Nghe thấy chưa? Sau này mà còn khi dễ em nữa, em nói cho ông nội xử tiểu tử nhà anh”. An Tử Yến như thể đang kiềm chế. Ông nội đập đập cây gậy xuống đất: “Đang nói chuyện với anh đó”.
“Vâng”.
“Lần sau tới, tôi không muốn lại nghe chuyện anh khi dễ Tiểu Mạch đâu”.
“Sẽ không có đâu ạ”. Có lời cam kết của An Tử Yến, Mạch Đinh mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu bước ra ngoài. Cánh cửa vừa mới đóng lại. An Tử Yến đã tiếp tục câu nói còn dang dở: “Cháu sẽ làm cho em ấy lần sau không còn dũng khí mà mở miệng nữa”. Tại sao lại đóng cửa rồi mới nói. Mạch Đinh tính quay lại, vừa định đưa tay lên gõ cửa thì đã bị An Tử Yến tóm lấy cổ áo lôi lên xe.
Sau khi vào xe, An Tử Yến khoác vai Mạch Đinh, giọng nói dịu dàng đến đáng sợ: “Biết em thích ăn bánh ngọt. Cho nên anh đã không ngại khó khăn mà mua về cho em”.
“Ha ha ha, chuyện cũ nhắc lại làm gì. Cuộc sống biết bao nhiêu là giống tố”. Tự nhiên hát cái gì vậy! Mạch Đinh liếc thấy có cái bánh đặt ở ghế sau. Nó còn bự gấp đôi đầu cậu.
“Không phải muốn anh mua cho em thứ gì đó à? Sao? Không thích?”
“Không a. Em rất thích. Cảm ơn anh”. Mạch Đinh bắt chéo tay thành chữ thập trước ngực.
“Thôi khỏi. Anh sẽ nhìn em ăn hết chỗ đó”.
“Anh đã hao tâm phí sức như vậy rồi thì hãy để mình em lặng lẽ mà hưởng thụ món quà này không được sao?”
“Không được”. Lực đạo cánh tay trên vai Mạch Đinh tăng thêm. Sau đó hắn buông cậu ra rồi khởi động xe. Mạch Đinh không muốn về nhà. Cậu giật mình đoán được tiếp đến sẽ có chuyện gì xảy ra. Ở nhà đợi hắn nhất định là sự trả thù tàn nhẫn vô tình của An Tử Yến.
Chịu đựng qua một đêm đau đớn, Mạch Đinh chào đón ngày mới yên bình tươi đẹp. Cậu cầm một tách cà phê hưởng thụ khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi. Không khí hôm nay rất tốt. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào một góc trên bàn làm việc của cậu. Cậu đang đắm chìm trong không gian tĩnh lặng. Từ đâu đó thoáng nghe thấy tiếng gọi: “Mạch Đinh”. Chỉ nhìn thấy An Tố đeo kính đen sãi bước đến chỗ Mạch Đinh. Trên mặt thể hiện thái độ muốn ăn tươi nuốt sống cậu. An Tố tóm lấy cổ áo Mạch Đinh, lôi cậu đến gần, nhỏ giọng nói: “Cậu, tên khốn kiếp đi khắp nơi đồn tôi thích phụ nữ à?”
“Em, em không có. Em không biết chị đang nói gì”.
“Vậy sao?”. An Tố dùng sức bóp miệng Mạch Đinh: “Quản cái miệng cho tốt. Nếu không cẩn thận coi chừng tôi xẻo nó”.
“Em thật sự không có mà”. Có chết cũng không muốn thừa nhận. Mạch Đinh chỉ muốn lóc thịt Lý Minh thôi. An Tố nở nụ cười bí hiểm. Nụ cười khiến Mạch Đinh rợn tóc gáy. Cô tiếp tục nói nhỏ: “Tôi nghe Tiểu Tư nói, danh dự của cậu ở công ty không tốt lắm”. Mạch Đinh còn chưa hiểu mô tê gì, An Tổ đã đẩy cậu ra, chỉ thẳng vào mũi Mạch Đinh: “Cái thứ bại hoại. Cậu đừng hòng nhớ lại lúc đã nhìn thấy thân thể tôi. Rõ ràng bên dưới ngắn ngủn, lại còn nhỏ tẹo, mềm nhũn. Đã nhanh còn muốn tới. Tôi chịu đủ rồi. Cái thứ đàn ông ngắn thước mau mềm. Đừng để tôi thấy mặt cậu nữa!”. Nói xong thì An Tố tức giận rời đi. Ánh mắt của các đồng nghiệp lại nhắm vào người Mạch Đinh. Điều may mắn duy nhất của Mạch Đinh bây giờ đó chính là không ai biết An Tố, cũng không biết cô chính là chị của An Tử Yến.
“Mới có mấy ngày đã có phụ nữ đến tìm Mạch Đinh rồi”.
“Tôi thật không hiểu. Ngắn thước mau mềm mà có thể là hoa hoa công tử. Khó hiểu, quá khó hiểu”.
Ánh mặt trời vẫn tươi sáng rực rỡ không buồn quan tâm đến cảm giác của Mạch Đinh. Không có gì để hưởng thụ trong cuộc sống này nữa rồi. Tiếng di động vang lên. Có tin nhắn tới. Là của Lý Minh. Đây chính là cơ hội cuối cùng của Mạch Đinh.
[Các bước để trở nên xấu xa (Lưu ý: Phát sinh hậu quả gì, người cung cấp không liên quan)
Đến một cửa hàng không có camera, mua một con dao. Đương nhiên nếu cậu mua được súng thì càng tốt. Nhớ phải dùng tiền mặt thanh toán.
Lái xe đi thám thính, tìm ngân hàng nhỏ, quan sát vài ngày.
Tiến vào trong ngân hàng yêu cầu nhân viên giao hết tiền cùng vật phẩm giá trị. Nếu như cậu muốn xấu xa hơn nữa thì có thể giết vài người.
Cậu sẽ thành công vào tù.
Đợi đến khi cậu ra tù, cậu lại đến cửa hàng không có camera mua một con dao. Lúc này thì chúc mừng cậu. Cậu đã trở thành một con người xấu xa thành công.
Chúc mừng cậu đã thành công. Bảo trọng. Tạm thời đừng làm bạn với Lý Minh nữa. Xin hãy xóa tin nhắn này]
Mạch Đinh xém chút ném điện thoại. Đây là cái phương pháp khỉ gì!!
Đến giờ nghỉ trưa, Mạch Đinh nhân lúc không còn ai, chạy đến chỗ An Tử Yến than vãn: “Gần đây đúng xui luôn. Tất cả đều khi dễ em. Em rất là cần trở nên xấu xa”.
“Anh nói Mạch Đinh này, anh muốn hỏi em lâu lắm rồi”.
“Hỏi cái gì?”
“Em cứ nói phải trở nên xấu xa. Không lẽ em nghĩ bản thân em bây giờ là người tốt hả?”. Một câu hỏi rất trực tiếp và thực tế.
“Anh có ý gì?”. Lại còn hỏi ý gì. Gần đây lúc nào cũng bị khi dễ không phải là không có nguyên nhân. Nếu không phải cậu bán đứng Bạch Tiểu Tư trước mặt An Tử Yến, nói nhảm về An Tố. Hơn nữa, cậu còn đi tin vào những trò đùa quá lố của ông nội thì cũng đâu đến mức thế này.
“Phẩm hạnh của em không cần hỏi đến vấn đề này!”. Mạch Đinh dứt khoát trả lời.
“Tùy em”.
“Anh không sợ em trở nên xấu xa hả?”
“Không sao”. Câu trả lời của hắn khiến Mạch Đinh cảm thấy có chút hụt hẫn. An Tử Yến xếp hồ sơ lại: “Em trở thành cái gì đối với anh mà nói cũng vậy thôi. Em vẫn là của anh”. Cảm giác hụt hẫn liền chuyển sang một cảm giác khác. Cứ đùa giỡn cậu mà. Cậu mang theo chút tức giận: Tại sao cuối cùng mình lại không thể làm gì được hắn thế này? Tại sao chỉ cần một câu nói thì hắn lại có thể làm được rất nhiều thứ với cậu? Thật không thể hiểu nổi mà.
Đúng vậy. Sống đến bây giờ, rốt cuộc chúng ta hiểu tình yêu được bao nhiêu?
– Hết chương –