Tốc độ xe buýt chậm đến phát ngán. Lúc Mạch Đinh đến trạm dừng, An Tử Yến cũng đã đỗ xe đâu vào đấy. Đến nhà hàng của Chu Cách, cậu còn cố tình chen lấn An Tử Yến mà chạy vào trước: “Ở đây anh cho em đi trước đi. Coi như em xin anh”.
“Kiểu vậy là thái độ cầu xin của em đó hả?”.
“Không lẽ anh muốn em quỳ xuống”.
“Em nghĩ cần quỳ thì cứ làm”.
“Nằm mơ đi!”.
Những người phục vụ ở đây đều đã biết họ là bạn của chủ nhà hàng nên không tiến đến tiếp đón mà chỉ họ vào gian phòng bên hông. Hai người vừa đến cửa, Mạch Đinh đã bày ra hành động muốn ói. An Tử Yến gõ cửa: “Mặc quần áo tử tế vào cho tôi”.
“Tôi đang hứng”.
“Biến”.
“Hai phút nữa”.
An Tử Yến làm động tác đẩy cửa, chỉ nghe được bên trong truyền ra ngoài tiếng vang. Chu Cách còn chưa kéo quần lên hết đã nhào đến: “Tôi không muốn Mạch Đinh nhìn thấy thân hình hấp dẫn của Ellen”.
“Tôi không thèm nhìn. Bộ An Tử Yến nhìn thì không sao chắc?”
Chu Cách không để ý đến Mạch Đinh: “Phá hỏng chuyện tốt của tôi, thật chọn không đúng thời điểm”.
“Tới lúc nào cũng phá hỏng chuyện tốt của cậu thôi. Có lúc nào mà cậu không làm chuyện tốt đâu”. Mạch Đinh bắn pháo vô cùng mạnh nhưng Chu Cách vẫn không thèm ném xỉa. Anh vẫn nói chuyện với An Tử Yến: “Yến, lâu rồi không cưng chìu Mạch Đinh phỏng? Vậy nên cậu ta mới lồi lõm như vậy”.
“Tôi còn không thể lồi lõm sao? Toàn những thứ không ra gì ở bên cạnh. Trên công ty thì bị các đồng nghiệp và An Tử Yến trút giận. Đến ăn bữa cơm còn phải nhìn thấy hành động dâm uế của mấy người”.
“Ức chế hả? Lúc cậu lên lớp người khác sao không nói? Người ta nói lại cậu vài câu cậu liền bảo mình bị khi dễ. Dùng tiêu chuẩn của bản thân đánh đồng nhiều chuyện là không tốt nha. Yến, uống rượu không? Tôi cố ý giữ lại bình rượu ngon lắm”.
“Cũng được”. An Tử Yến và Chu Cách đi vào vách riêng, đá Mạch Đinh ra ngoài. Ellen mặc quần áo tử tế xong cũng trực tiếp tiến vào ngồi bên cạnh. Hai bọn họ vẫn sờ qua sờ lại trước mặt bàn dân thiên hạ. Bộ họ không nhìn thấy ai hết hả?
“Đừng uống, anh lái xe đến mà”.
Ellen dựa vào Chu Cách: “Sau này cần phải treo bảng hiệu: Mạch Đinh và thú cưng không được vào”. Chu Cách gật đầu.
“Không nói chuyện với mấy người nữa”.
Cô gái mặc trang phục màu tím đẩy cửa vào, Chu Cách nói nhỏ mấy câu với cô. Cô cung kính gật đầu rồi lui ra ngoài. Chốc lát, thức ăn cùng rượu đã được bày khắp bàn. Mạch Đinh chắp miệng: “Hôm nay bên quản lý Bách không có chuyện gì chứ?”. Thái độ của cậu thay đổi nhanh thật. Mới mấy phút đã không còn chút bực tức nào nữa.
“Có thể có chuyện gì?”.
“Không có là tốt rồi”. Mạch Đinh chỉ cần biết kết quả là được. Cậu không muốn biết quá nhiều để tránh lương tâm chính trực của mình phải cắn rứt.
Bên ngoài truyền đến âm thanh quen thuộc. Là Quách Bình. Dây thần kinh lén lút của Mạch Đinh phản xạ có điều kiện khiến cậu xém chút chui xuống gầm bàn. Cậu muốn tắt thở. Quá đen đi. Thế nào mà Quách Bình cũng đến đây? Hôm nay có nghe anh ta nhắc đến chuyện này đâu.
“Xin hỏi An Tử Yến, bạn của ông chủ ở đây có đến không? Tôi nhìn thấy xe cậu ấy ở bên ngoài”.
“Không có. Hình như ông chủ mượn xe của anh ấy. Vừa mới ra ngoài đây”.
“Thì ra là vậy”.
Nhân viên phục vụ quá hiểu chuyện. Mạch Đinh không kiềm dược mà đưa ngón trỏ lên.
“Sao không gọi Yến tới?”. Liễu Vĩ cũng xuất hiện.
“Hôm nay không muốn mua đồ ngoài. Tạm thời đưa các cậu vào đây. Rượu với đồ ăn ở đây cũng không tệ. Ông chủ ở đây là bạn của Yến, nếu Yến đến nhất định sẽ được giảm giá, nên tôi không muốn gây phiền phức cho cậu ấy”. Đúng là nhân viên có tâm.
“Thế sao không gọi cho Mạch Đinh?”. Giọng nói Phạm Thiếu Quân vang lên. Nghe được các đồng nghiệp bàn luận về mình ở sau lưng cũng thú đấy chứ. Mạch Đinh vễnh tai lên.
“Thứ keo kiệt như cậu ta kiểu gì cũng đòi ăn mì. Gọi làm gì!”. Không thể chấp nhận được. Ăn mì có gì không tốt? Vừa tiện lại vừa no.
“Ha ha, Cũng đúng. Nhắm chừng mười lần thì có năm lần đi ăn kiểu đó. Giờ này chắc đáng suy tính đi lừa gái nhà lành rồi”. An Tử Yến của mấy người cũng có bước ra khỏi nhà đâu, sao không nói hắn đi? Bên trong gian phòng Mạch Đinh như ngồi trên bàn chông. Các đồng nghiệp trong công ty đều ngồi bên ngoài. Nếu bọn họ đẩy cửa ra, hậu quả sẽ không đỡ nổi. Cậu quay lại với mọi người bên trong làm động tác che miệng lại. Nhắc nhở mọi người đừng ai lên tiếng.
An Tử Yến thờ ơ uống rượu. Đại khái cả người hắn đã trang bị đầy đủ các kiểu lý do để nói dối rồi. Cho dù có bị phát hiện cũng dễ dàng thoát thân. Nhưng Mạch Đinh lại không như vậy. Đến thở cậu còn không dám. An Tử Yến nhìn bộ dạng của Mạch Đinh, quay sang nhìn Chu Cách một cái. Chu Cách tầm ngâm gật đầu. Anh cùng Ellen đứng lên: “Cho hai người chút không gian riêng để giúp cậu ta hạ nhiệt bớt. Tôi đi chào hỏi khách khứa đây”.
“Hứ!”.
“Chu Cách đẩy cửa bước ra ngoài. Ellen đi sau đóng cửa lại. Chu Cách làm bộ ngạc nhiên nhìn Quách Bình: “Đây chẳng phải là đồng nghiệp của Yến sao?”
“Ông chủ Chu, đến uống ly rượu nhỉ?”
“Thôi thôi. Làm sao có thể ngồi ngoài thế này. Gian bên trong còn trống. Đến đó di”.
“Không cần phiền phức vậy đâu”.
“Một chút cũng không phiền. Đồng nghiệp của Yến đương nhiên tôi phải phục vụ thật chu đáo rồi. Đi thôi, đi thôi”. Sự nhiệt tình của Chu Cách khiến mọi người không ai có thể từ chối được. Bọn họ được đưa đến nơi cách xa chỗ Mạch Đinh ngồi nhất. Lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sớm muộn gì cũng có ngày em bị dính”.
“Mấy lời đó nói với anh mới đúng đấy. Nếu trong thang máy anh không động thủ với em hoặc lâu lâu lại nói mấy câu quái lạ trong văn phòng. Em… Em liền…”.
“Em liền cái gì?”. An Tử Yến hơi nghiêng đầu. Ánh sáng bóng đèn nhu hoà phản chiếu lên gương mặt hắn khiến cho người ta không biết tại sao lại thích hắn.
Mạch Đinh từ dưới bàn đưa chân ra, đụng vào bắp chân An Tử Yến: “Em sẽ đá anh”.
“Sau đó thì sao?”
“Anh còn muốn sau đó? Đánh anh có được không!”. Mạch Đinh cho rằng An Tử Yến không biết xấu hổ. Hắn chống cằm, vẫn hỏi ngược bằng mấy câu mập mờ: “Không phải là hôn anh hả?”. Mạch Đinh không biết có phải vì tức giận hay vì nguyên nhân khác mà hai gò má ửng hồng lên: “Anh làm chuyện sai còn muốn em hôn. Anh nghĩ em điên chắc. Đừng ở đó mà chiếm tiện nghi”.
“Anh làm gì sai?”
“Còn muốn em nói mấy lần nữa? Động thủ với em trong thang máy đó”.
“Không được hả?”.
“Đương nhiên không được! Anh lấy đâu ra nhiều câu hỏi vậy”
“Được chồng sờ, em hẳn cảm thấy vinh quang vô bờ bến chứ”.
“Sao có thể! Vinh quang phải là làm những việc hy sinh vì tổ quốc!”. Mạch Đinh đá An Tử Yến ở dưới bàn. An Tử Yến không tránh. Dù sao cũng không đau.
Thái độ của hắn khiến Mạch Đinh ức chế: “Sao anh không tránh?”
“Sao phải tránh. Quần bẩn rồi cũng phải anh giặc đâu”.
– Hết chương –