Câu Lạc Bộ Sắc Lang

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau cơm chiều, thời điểm sao đầy trời, Chuông cửa nhà Tân Thuần bị ấn vang.

Là ai lại đến vào thời điểm này chứ? Tân Đàm bực tức đầy bụng ra mở cửa. A? Một nữ sinh xinh đẹp.

“Xin hỏi Tân Thuần có ở nhà không?” Nữ sinh xinh đẹp má lúm đồng tiền ngại ngùng cười hỏi.

Hảo đáng yêu nha, tâm Tân Đàm bắt đầu cao thấp nhảy lên.

“Xin hỏi. . . . . .” Nữ sinh kia gặp người mở cửa ngu trệ bất động, chỉ có thể mở miệng lần nữa.

“Lão ca, là ai vậy?” Tân Thuần từ trong nhà chạy ra, nhìn xem người đến phải Quý Anh Diễm không.

“Gì, Tử Di? Ngươi sao đến đây?” Tân Thuần đẩy lão ca ra, một phen cầm tay nữ tử xinh đẹp.

“Tử Di mau vào nha, bên ngoài lạnh lẽo.” Tân Thuần hoàn toàn không nhìn tới Tân Đàm đang dại ra, một phen đẩy hắn ra, mang Tử Di vào nhà.

“Lão mẹ, lão ba, xem ai đến đây.” Tân Thuần vừa vào nhà đã bắt đầu hô to.

“Ngươi tiểu ngu ngốc này, buổi tối mà la cái gì.” Tân mẫu từ trong phòng đi ra, chuẩn bị gõ đầu đứa con, tay lại dừng giữa Không trung.

“Tử Di? Tử Di, thật là ngươi nha.” Tân mẫu đẩy đứa con ra, ôm lấy Tử Di.

“Bé ngoan, ngươi sao đến đây?”

Không cần phải nói, Tân mẫu chỉ cần gọi ai là ‘ đứa nhỏ ’, thì khẳng định là đặc biệt thích người đó .

“Lão mẹ, sao kích động vậy như ?” Vào trong nhà, Tân Đàm cảm thấy thật kỳ quái. Tiểu đệ của hắn rất ít cùng nữ sinh tiếp xúc, hôm nay cư nhiên đẩy lão ca này ra mà đi nắm tay một người nữ sinh. Hơn nữa lão mẹ hắn cả ngày đều muốn gõ đầu người ta, sao tự dưng vừa thấy nữ sinh này lại lập tức kêu “bé ngoan”?

“Là Tử Di a!” Tân phụ cũng ra vô giúp vui.

“Tiểu Đàm, mụ mụ ngươi không kích động sao được, đây chính đứa con của tỷ muội thân nhất của nàng năm đó.”

“A? Cái gì? Cái gì?” Tân Đàm hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì.

Cuối cùng sau khi lệ rơi gặp gỡ xong, mọi người mới ngồi xuống, cùng nhau nói cho Tân Đàm nghe ngọn nguồn.

“Đại ca, ngươi không nhớ trước đây cách vách nhà chúng ta có một a di (dì) xinh đẹp sao?” Tân Thuần mặt nhăn mi nhíu hỏi Tân Đàm.

“a di xinh đẹp? chuyện thời điểm nào?” Sao chuyện mà đệ để nhỏ hơn biết, à hắn không biết chứ.

“Chính là nhà a di mỗi ngày đều làm bánh pudding anh đào.” Tân Thuần có thể nhớ rõ a di xinh đẹp chắc cũng là vì bánh pudding anh đào này đi.

“Vậy sao? Trách không được, ngươi thích ăn pudding anh đào.” Tân Đàm ánh mắt đã sáng tỏ, hắn là nhờ bánh pudding mới nhớ rõ thế.

“Vấn đề không phải ở bánh pudding anh đào.” Tân mẫu trực tiếp gõ đầu hai đứa con mỗi người một cái.

“Tiểu Đàm có thể không biết, chẳng phải có một đoạn thời gian rất dài, con ở nhà ngoại bồi các lão nhân gia sao.” Tân mẫu cho Tân phụ một cái nghi vấn.

“Hình như đúng a, là chuyện trong mấy năm đó, Sau khi nà Tử Di dọn đi, Tiểu Đàm mới trở về.” Tân phụ gật gật đầu.

“Chính là, hại ta thương tâm thật đâu!” Tân mẫu nhắc tới chuyện cũ liền lòng chua xót lệ nha.

“Bá mẫu, ngài đừng khổ sở.” Tử Di cũng vẻ mặt thương tâm ôm cánh tay Tân mẫu.

“Tiểu Di sao còn gọi ta bá mẫu nha? Không phải từ nhỏ đã kêu ta Tân mụ mụ sao!” Tân mẫu ôm Tử Di, hoàn toàn xem nàng như nữ nhi thất lạc nhiều năm.

“Đúng, đúng.” Tân Thuần cũng gật đầu.

“Tử Di khi đó còn thích lão mẹ ôm mà Lão mẹ ôm Tử Di so với ôm ta còn nhiều hơn!” chuyện năm đó Tân Thuần còn ghi tạc trong lòng.

“Tiểu Thuần, ngươi sao dấm chua này đều ăn nha.” Tân Đàm gõ lên đầu đệ đệ một chút.

“Không có mà, chính là mẹ nói mẹ ôm Tư Di, ta thì có đi thể ăn bánh pudding anh đào.” Tân Thuần đô đô cái miệng nhỏ nhắn.

“Chỉ có ăn là nhớ rõ!” Tân Đàm lại gõ đệ đệ một chút. Cô gái xinh đẹp như thế cũng không nhớ rõ, bánh pudding anh đào lại nhớ rõ như thế!

“Tiểu Di nha, lần này sao nhớ đến thăm Tân mụ mụ?” Tân mẫu vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Tử Di.

“Tân mụ mụ, Tân ba ba. . . . . .” Tử Di nhịn không được khóc ra.

“Xảy ra chuyện gì Tiểu Di, trước tiên đừng khóc!” Tân mẫu ôm lấy Tử Di, vỗ nhẹ lưng nàng, làm cho nàng an tâm.

“Mệ. . . . . . mẹ năm trước đã qua đời.” Tử Di nhìn thấy những người như người thân này, thương tâm trong năm trước toàn bộ bùng lên.

“Tiểu Tử, nàng ta. . . . . .” Tân mẫu cũng không nói gì, chính là ôm Tử Di hai người khóc rống.

“Được rồi!” Tân phụ ôm lão bà cùng Tử Di, an ủi các nàng.

“A di . . . . . .” Tân Thuần cũng ghé vào trên người Tân Đàm rớt nước mắt.

“A di là một mình sống cùng Tử Di, hiện tại nàng ra đi rồi, Tử Di làm sao đây?”

Nguyên lai là như vậy. Tân Đàm cũng hiểu được. Chờ tất cả mọi người đem thương tâm khóc xong. Lại tiếp tục ôn chuyện.

“Vậy Tiểu Di hiện tại sống ở đâu?” Tân mẫu không khỏi thay cô gái lo lắng.

“Ban đầu các thúc thúc, bá bá coi như quan tâm ta, sau đến. . . . . . bọn họ cũng hiểu ta là cái liên lụy . . . . . . Ta, hiện tại ta mới từ nhà thúc thúc dọn ra, cũng không biết phải đi nơi nào, lại nhớ tới nơi này, muốn thử nhìn có phải mọi người còn sống ở đây không.”

Tử di nói cực kỳ uyển chuyển nhưng tất cả mọi người đều biết một năm này nàng nhận hết ghét bỏ của thân thích.

“Tiểu Di, ngươi nếu xem Tân mụ mụ cùng Tân ba ba như thân nhân, thì ở lại nơi này đi. Chúng ta sau này sẽ chiếu cố ngươi.” Tân mẫu cho Tân phụ một ánh mắt kiên quyết, cho dù hắn không đồng ý, nàng cũng sẽ để cô bé lưu lại.

“Tiểu Di, liền xem nơi này như nhà của con đi.” Tân phụ sao có thể cự tuyệt đứa nhỏ đang chịu khổ.

“Tân mụ mụ, Tân ba ba, cám ơn các người.” Tử DDi lại ôm bọn họ khóc rống lên.

“Vậy Tử Di trước tiên ngủ đỡ trong phòng của khách, dù sao có người không bao lâu sau sẽ dọn ra ngoài ở.” Tân Đàm nói xong nhìn thoáng qua Tân Thuần.

“Đúng rồi.” Tân mẫu cũng gật đầu.

“Chờ Tiểu Thuần dọn đi ra ngoài, chúng ta liền đem phòng hắn bố trí một chút cho Tiểu Di.”

“Từ từ, mẹ, lão ca, ta khi nào nói phải dọn ra ngoài?” Hắn không nhớ chính mình từng nói như vậy nha, chẳng lẽ là nói mớ? Nói mớ không tính nha.

“Ngươi chưa từng nói qua, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn thôi!” Tân mẫu bỏ lại câu nói rồi đi thu dọn khách phòng cho Tử Di.

“Đúng rồi Tiểu Thuần, ngày mai cho Tử Di cùng ngươi đến trường đi. Chúng ta sẽ giúp nàng chuyển trường.”

“Hảo!” Tân Thuần thật cao hứng có người cùng hắn đi học. Nhưng còn chuyện dọn ra ngoài. . . . . . Quên đi, trưởng thành phải dọn ra ngoài, đây cũng là chuyện bình thường thôi!

Sáng sớm, ngày vừa lên, chuông cửa nhà Tân Thuần đã bị ấn vang. Tân Đàm vô tội lại đi mở cửa.

“Xin Tân Thuần có ở nhà không?” Người tới bê một bó hồng đỏ buộc siêu bự.

Sao lại là tìm Tiểu Thuần? Tân Đàm mở mắt buồn ngủ nhìn người tới. Rất tuấn tú, có thể so sánh cùng Quý Anh Diễm. Nhìn nhìn lại xe phía sau hắn, gia thế cũng tốt lắm! Sao ngốc tiểu đệ nhà hắn luôn chiếm nợ đào hoa từ nam nhân a.

“Vào đi.” Tân Đàm để hắn ngồi ở phòng khách chờ.

“Tiểu Thuần, mau thức dậy, có người tìm ngươi.” Tân Đàm căng yết hầu kêu Tân Thuần.

“Tiểu Đàm, ngươi sáng sớm kêu cái gì!” Tân mẫu đi ra trực tiếp cho thằng con lớn một quyền. Gì, trong nhà thêm một người? Tân mẫu cho Tân Đàm một ánh mắt. Tân Đàm lắc đầu.

Tân Thuần phủ áo ngủ mơ hồ từ trên lầu đi xuống. “Ai tới ?”

“Tiểu Thuần tiểu bảo bối, ta tới đón ngươi đến trường.” Một bó hoa hồng cùng một thanh âm đồng thời đi vào bên người Tân Thuần.

“A? Vu học trưởng! Ngươi. . . Ngươi sao đến đây?” Nhìn người tới, Tân Thuần hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Tiểu Thuần, áo ngủ của ngươi hảo đáng yêu.” Vu Cảnh Hiên ngắm áo ngủ của hắn, chỉ có điều toàn phao mị nhãn.

Không được, quá phù hoa! Tân Đàm cùng Tân mẫu đồng thời lắc đầu. Không hảo bằng Quý Anh Diễm! Bọn họ vẫn là chọn Quý Anh Diễm.

“Vu học trưởng. Ngươi sao. . . . . .”

“Tiểu Thuần, nhanh đi thay quần áo đi, ta mang ngươi đi học.” Vu Cảnh Hiên chính là tìm được địa chỉ Tân Thuần trong câu lạc bộ Sắc Lang. Hắn phải tới đón Tân Thuần trước khi Quý Anh Diễm tới.

“Vu học trưởng, tiểu Thuần nhà chúng ta hôm nay đã có hẹn rồi.” Tân mẫu đi ra ngăn cản.

“Hẹn? Là Quý Anh Diễm tới đón hắn sao?” Vu Cảnh Hiên đã sớm biết.

“Không phải. Tiểu Thuần của chúng ta sẽ cùng nữ sinh xinh đẹp đến trường.” Tân Đàm cố ý lấy Tử Di ra chọc tức hắn.

“Nữ sinh xinh đẹp?” Vu Cảnh Hiên cảm thấy nghi hoặc.

“Tân mụ mụ sớm, Đàm ca ca sớm.” Tử Di từ khi chuông cửa vang liền tỉnh, đến vừa rồi nghe được bọn họ nhắc tới nàng, mới từ trong phòng đi ra.

Ân! Quả nhiên rất được, so với hoa hậu giảng đường trong trường còn xinh hơn. Chẳng lẽ Tân Thuần thích nàng? Vu Cảnh Hiên không xác định.

Tân Thuần thay hảo quần áo lại từ trên lầu đi xuống, thấy Tử Di đã đi ra.

“Tử di, tối hôm qua ngủ ngon không.” Hắn lập tức chạy đến trước mặt, cầm chặt tay Tử Di, vô cùng thân thiết giống trước đây.

Hiện tại Vu Cảnh Hiên biết Tân Thuần thích nàng. Nếu nói Tân Thuần thích Quý Anh Diễm, vậy hắn còn có cơ hội đoạt lấy, nếu Tân Thuần thích nữ sinh này, vậy hắn liền. . . . . .

“Tiểu Thuần, hoa hồng là tặng cho ngươi. Ngươi nguyện ý cùng ta đi đến trường không?”

“Cám ơn ngươi Vu học trưởng, hoa này thật đẹp. Nhưng là hôm nay ta với Tử Di cùng đến trường. Thực xin lỗi.” Tân Thuần thấy thật có lỗi cự tuyệt Vu Cảnh Hiên.

Vu Cảnh Hiên không nhận được tiểu bảo bối của hắn, chỉ có thể xám xịt ly khai.

Tân Thuần cùng Tử Di ăn rất ít điểm tâm liền lao ra cửa, Tân Thuần muốn dẫn nàng đến trường sớm một chút, giúp nàng xem thủ tục, còn muốn mua đồng phục. Đương nhiên, Quý Anh Diễm hôm nay đến nhà cũng không đón được người.

Quý Anh Diễm vừa đến trường học, liền đi lớp Tân Thuần tìm hắn. Ai biết Tân Thuần thế nhưng không hề ại lớp, hắn chỉ có thể nhịn phiền muộn trở lại Hội học sinh.

Nếu hắn không trở về Hội học sinh, hắn chỉ là phiền muộn. Đến khi vào Hội học sinh, hắn liền biến hộc máu. Tân Thuần nhà hắn đang cầm tay một nữ sinh xinh đẹp vừa cười vừa nó

“Tiểu Thuần.” Quý Anh Diễm thấp trầm kêu một tiếng.

“Anh Diễm.” Tân Thuần không chạy tới ôm lấy hắn.

“Ngươi sao trễ vậy mới đến, ta chờ ngươi đã lâu.” Hắn vẫn là cầm tay nữ sinh kia, cơn tức mau chóng đốt sạch ruột gan.

Tử Di thực thông minh, nàng lập tức nhận ra cơn tức của Quý Anh Diễm, lập tức buông lỏng tay Tân Thuần.

Tử Di chủ động buông tay Tân Thuần ra, khiến Quý Anh Diễm cảm nhận được nàng là một nữ sinh làm việc rất đúng mực, cơn tức cũng liền nhỏ đi.

“Tiểu Thuần, có việc gì sao?” Hắn đến gần Tân Thuần, đem bé ôm vào trong ngực. Hắn hướng Tử Di thị uy, Tân Thuần là của hắn.

Tử Di thực bất đắc dĩ cười cười, nàng căn bản không có ý muốn cướp Tân Thuần.

Tân Thuần hoàn toàn không cảm giác được tầm mắt hai người.

“Anh Diễm, Tử Di là bạn tốt thanh mai trúc mã của ta, nàng hiện tại là thành viên nhà chúng ta, cho nên phải chuyển trường lại đây. Ngươi có thể nói với trường học không?” Tân thuần cũng không ngốc, hắn cũng biết loại sự tình này tìm Quý Anh Diễm là nhanh nhất.

“Được rồi.” Chỉ cần là Tân Thuần đưa ra yêu cầu, cho dù Quý Anh Diễm không tình nguyện, hắn cũng phải đi làm.

“Biết là Anh Diễm sẽ giúp ta mà.” Tân Thuần lập hôn lên mặt Quý Anh Diễm.

“Vậy Tiểu Thuần buổi chiều theo giúp ta luyện ‘ Sắc ’ công ngày hôm qua đi.” Quý Anh Diễm nhỏ giọng ở bên tai Tân Thuần tư ma. (lời ma quỷ dụ khị)

“Hôm nay không được. Ta không tham gia hoạt động Câu Lạc Bộ. Ta phải bồi Tử Di làm quen trường học.” Tân thuần đỏ mặt cự tuyệt Quý Anh Diễm. Chỉ cần nghĩ đến ‘ Sắc ’ công ngày hôm qua, hắn liền nhịn không được toàn thân nóng lên.

“Vậy ngươi ngày mai phải ở nhà chờ ta đến đón ngươi.” Quý Anh Diễm đành phải đổi điều kiện.

“Ân. Hảo.” Tân Thuần mỉm cười gật đầu.

Tử Di thực thuận lợi được xếp vào lớp năm nhất ban A, bởi vì dung mạo xinh đẹp chỉ một chút truyền khắp cả trường. Ngày đầu tiên đến trường, trường học đã biết có một mỹ nữ chuyển vào năm nhất ban A.

Buổi chiều thời gian hoạt động Câu Lạc Bộ, Tân Thuần đều bồi Tử Di đi xem trường học. Trường học rất lớn, có một hồ nhỏ, giữa hồ có một cái tiểu đình. Tử Di đề nghị đi vào xem, Tân Thuần cũng chưa từng vào, hắn cũng muốn đi thám hiểm.

“Tân Thuần, phong cảnh nơi này thật đẹp.” Tóc dài của Tử di ở trong gió phiêu động.

“Tử Di, ngươi thật xinh đẹp nha, giống như tiên nữ hạ phàm.” Tân Thuần cầm tay nàng, cảm giác Tử Di giống như sẽ bay đi.

Tử Di nháy mắt mấy cái. “Vậy Tân Thuần thích ta không?”

“Thích nha.” Tân Thuần cười cười. Tử Di là nữ sinh duy nhất hắn thích.

“Vậy ngươi thích Quý Anh Diễm không?” Tử Di cũng không quên nam nhân thần tình âm trầm kia.

“Cũng thích nha.” Tân Thuần cười rộ lên.

Tử Di có thể nhận ra, nụ cười lần này của Tân Thuần là tươi cười hạnh phúc. Không giống tươi cười bạn tốt như đối với nàng. Bất quá, dựa theo tính cách Tân Thuần như vậy, hắn có thể vĩnh viễn không phát giác được khác biệt giữa hai trường hợp. Vậy nàng sao lại không trợ giúp hắn chứ, coi như là cảm tạ nhà bọn họ đối nàng thu lưu chi ân. (ơn cho lưu lại nhà)

“Tân Thuần, ngươi nguyện ý cùng ta hôn môi không?” Tử Di ánh mắt động lòng người cầm tay Tân Thuần.

Hôn môi? Hắn cũng muốn cùng Tử Di thử xem có phải giống như hôn môi tiên nữ.

“Ân.” Tân Thuần gật đầu, đem môi ấn lên đôi môi non mềm của Tử Di. Cảm giác giống như đang ăn kẹo đường, thật mềm.

“Tân Thuần, có cảm giác gì?” Tử Di cười hỏi Tân Thuần.

“Giống ăn kẹo đường.” Tân Thuần không chút nào giấu diếm.

“Vậy ngươi cùng Quý Anh Diễm hôn môi thì sao?” Tử Di tiến hành khai đạo.

“Không biết, cảm giác toàn thân không có khí lực, thiên toàn địa chuyển, giống như hồn bay mất.” Tân Thuần không biết dùng cái gì để hình dung loại cảm giác này. Đúng rồi, hắn vừa rồi làm không phải câu hồn đại pháp sao, không thể để Quý Anh Diễm biết được. Vẫn là đừng nên nói cho hắn biết. Bất quá, hình như không câu được hồn của Tử Di nha. Vì sao vậy ta?

Tử Di dường như biết Tân Thuần đang nghĩ gì.

“Có phải đang nghĩ tại sao cùng ta hôn môi lại không có cảm giác hồn đã bay mất hay không?”

“Ân.” Tân Thuần gật đầu.

“Bởi vì ngươi thích ta và thích Quý Anh Diễm là không giống nhau.”

“Thích không giống nhau?” Tân Thuần không rõ, thích còn phân biệt giống nhau hay khác nhau sao?

“Muốn hôn ta thêm một lần không, lần này còn thêm vuốt ve ta?” Tử Di lộ ra biểu tình hấp dẫn.

Lại ăn kẹo đường một lần! Tân Thuần không chút do dự hôn Tử Di. Tử Di hôn đáp lại hắn, tay vừa đặt vào trước ngực Tân Thuần, hắn liền đẩy nàng ra.

“Không được, ta làm không được!” Tân Thuần có cảm giác muốn khóc.

“Làm không được cái gì?” Tử Di an ủi hắn.

“Ta không thích ngươi sờ ta, ta cũng không muốn sờ ngươi!” Tân Thuần không biết vì sao lại kháng cự Tử Di đụng chạm. Nếu chỉ là cầm tay thì còn có thể, nhiều hơn liền . . . . .

“Đây gọi là thích không giống nhau nha. Ngươi thích ta, cũng thích Quý Anh Diễm. Nhưng là ngươi có thể để Quý Anh Diễm ôm ngươi, cùng ngươi thật thân mật. Ngươi lại không thể chấp nhận cùng ta làm chuyện như vậy.” Tử Di tựa như mụ mụ dạy đứa nhỏ.

“Đây gọi là thích không giống nhau!” Tân Thuần lặp lại lời Tử Di, tự hỏi những ám chỉ của nàng.

“Ta muốn về nhà.” Tân Thuần bị Tử Di đưa về nhà.

Đam Mỹ – Một phần tất yếu của cuộc sống

Trang chủ

Huyền Cực Online

Câu Lạc Bộ Sắc Lang

Lưỡng Ốc Tam Phu (Hoàn)

Sắc Lang

Sắc Lang

Posted on Tháng Năm by vivian

Sắc nà =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio