Cầu Lui Nhân Gian Giới

chương 114

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi lần nghĩ rằng mấy thứ chuyện xúi quẩy rốt cuộc đã chấm dứt, có thể thả lỏng tâm trạng tiếp tục bước trên con đường nhân sinh phủ đầy ánh mặt trời, là trước mặt sẽ nhào ra một thứ phiền phức càng lớn hơn nữa, khiến cho con người ta sứt đầu mẻ trán khốn khổ khốn nạn, đã vậy còn lần không ra được nguyên cớ.

"Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?" Thái Nhạc kiếm tiên từ trong đống phế tích chui ra, trên vai còn tòng teng mấy nắm bông gòn nhồi trong sofa, ông ta nghẹn họng trân trối nhìn lên trời, môn chủ tỉnh dậy là chuyện tốt, nhưng tình hình trước mắt sao cứ thấy không ổn chỗ nào.

Linh Hoán kiếm tiên tức giận đến mức thở phì phò, rống lớn với bốn phía xung quanh: "Vừa rồi kẻ nào phóng sát khí lung tung? Đánh thức môn chủ?"

"..."

Thẩm Đông hai mắt mờ mịt, lặng lẽ lùi ra phía sau một chút, cũng may Linh Hoán rất ít khi nhìn xuống bên dưới, chúng tiên lơ lửng trên không trung lại thi nhau lắc đầu, Linh Hoán nhất thời không tìm được đối tượng để giận chó đánh mèo.

"Các ngươi là ai? Đây là nơi nào?"

Trường Thừa môn chủ thấy không ai trả lời, sắc mặt càng thêm không vui, giọng nói cũng lạnh đi ba phần. Thương thế ông ta chưa hồi phục, khuôn mặt thì tái nhợt, nhưng không hiểu vì sao tư thái uy nghiêm sẵn có trên người lại lập tức tăng vọt, uy áp mạnh mẽ đến mức mồ hôi lạnh cũng tuôn ròng ròng trên trán Linh Hoán kiếm tiên.

"Lạc Trì!" Linh Hoán thấp giọng khẽ quát.

Đồ đệ của ông ta lập tức quẳng ánh mắt khinh bỉ sang, sau đó cúi đầu, vờ như chẳng nghe thấy gì cả.

"Tần Phong..." Quên đi, đổi sang đồ tôn vậy.

Tần Phong kiếm tiên yên lặng quay đầu, chỉ một mình ông ta mà phải nghe theo sư phụ, nghe theo môn chủ, còn phải dạy dỗ sư đệ, bản thân lại không có đồ đệ để sai sử, cuộc sống đã đủ đau thương lắm rồi, dựa vào cái gì mà đến sư tổ cũng muốn sai khiến ông ta?

Thái Nhạc thì thôi khỏi nói, ông ta còn có quá khứ vinh quang đã từng đuổi giết Linh Hoán kiếm tiên tại Bạch Ngọc Kinh nữa kia mà.

Về phần bốn vị kiếm tiên khác thì càng là dùng ánh mắt vô tội nhìn ông ta ý bảo —— đó là sư phụ ngươi mà, trách nhiệm thuộc về ngươi mới phải chứ, ngươi không xuống địa ngục... Khụ, ý là ngươi không đi giải quyết thì ai đi?

Vì thế Linh Hoán kiếm tiên chỉ có để hứng chịu áp lực, nơm nớp lo sợ lếch tới:

"Môn... môn chủ."

"Ngươi nếu dám bước thêm một bước nữa, ta tất khiến cho ngươi đầu mình chia lìa!" Trường Thừa nâng tay phải lên, trong đôi mắt phượng là sát ý dày đặc không chút che giấu, thương thế ông ta vốn đã nghiêm trọng, đám người kia lại không rõ thân phận, ý đồ quỷ dị (...), ông ta đương nhiên sẽ không khách sáo.

"A?" Linh Hoán kiếm tiên choáng váng.

Nói chung, nguyên nhân đẩy ông ta đến bước đường xui xẻo vừa nhìn thấy sư phụ là như chuột thấy mèo này, một phần cũng là do hồi đó kiếm pháp không luyện đàng hoàng, cho nên từng bị Trường Thừa môn chủ đạp một phát rớt từ trên vách núi xuống, cũng có khi lười nhác không đứng đắn, rồi thì bị đánh cho một trận, cả người sưng vù không dám ra ngoài gặp người, thêm cả khi còn bé mải mê ham chơi không mang theo linh thạch chưa rèn thành kiếm của mình, kết quả bị trói cứng trên linh thạch ba tháng không nhúc nhích gì được, đầu bù tóc rối thậm chí có cả dế mèn nhảy nhót bên trong... Còn cả vài chuyện khác như là bị Tử Tiêu Thần Lôi đánh, bị ép nhảy xuống thác nước sông Ngân v.v... nhiều không kể xiết. Thế nhưng! Trường Thừa môn chủ từ trước tới nay vốn chưa bao giờ uy hiếp đến tính mạng của Linh Hoán cả.

"Không phải, ngươi không phải sư phụ ta!!"

Linh Hoán kiếm tiên đột nhiên biến sắc, giữa mày chợt lóe lên một luồng hàn quang, Khinh Hồng kiếm lập tức cầm trong tay.

"Ai là sư phụ ngươi? Ta chưa bao giờ thu đồ đệ." Trường Thừa lạnh lùng nói.

Thẩm Đông lặng lẽ đứng dưới đất hóng hớt từ đầu đến cuối hiển nhiên cũng nhận thấy được điều khác thường, lập tức nhỏ giọng thì thầm với Đỗ Hành: "Nè, anh có cảm thấy là giọng nói của môn chủ có chút quái không?"

Âm điệu không cao, cứ có cảm giác như đang tuyên truyền giác ngộ vậy, hồi âm vang vọng, sao cứ thấy na ná như Kế Mông cùng Ứng Long vậy?

Chúng kiếm tiên nhận thấy tình thế không ổn, thi nhau rút kiếm, ngay cả Thái Nhạc cũng bay lên, mơ hồ hình thành một vòng vây trên không trung.

Linh Hoán vừa tức giận lại vừa nôn nóng, lập tức hét lớn: "Vậy ngươi là ai?"

"Danh xưng Trường Thừa."

Ánh mắt vừa lạnh lùng lại vừa như cao ngạo, lúc ông ta thốt ra tên mình, chúng tiên đồng thời chấn động, Thẩm Đông rốt cuộc cũng xác định được đó không phải là ảo giác, rõ ràng người đang ở ngay trước mắt, thế nhưng cứ có cảm giác như vừa bị kéo ra một khoảng cách rất xa, dẫn theo uy áp che lấp trời cao, tựa như đang đứng giữa hồng hoang thiên địa.

"..."

Linh Hoán kiếm tiên há to mồm, bối rối nhìn Trường Thừa môn chủ vừa quen thuộc lại vô cùng xa lạ trước mặt mình, Khinh Hồng kiếm cũng chẳng thể bày ra chiêu thức công kích nào, Linh Hoán chỉ biết sững sờ hỏi: "Đúng rồi, sư phụ ta chính là..."

Đỗ Hành nhíu mày, bỗng nhiên lên tiếng:

"Môn chủ chỉ nhớ rõ tên mình thôi sao?"

Trường Thừa lại liếc mắt nhìn y một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn càng lộ rõ, nếu không phải thương thế quá nặng, có khả năng ông ta đã dứt khoát động thủ với đám người này, nhưng hiện giờ chỉ có thể bất mãn nhẫn nhịn: "Ta chưa từng gặp qua các ngươi, danh xưng môn chủ là từ đâu mà ra?"

Không phải chứ!

Thẩm Đông đầu đầy hắc tuyến mà nhìn sang Đỗ Hành, kiếm tu bị sát khí đánh thức không phải chỉ có bản năng thôi sao? Bản năng của Đỗ Hành là xé quần áo (...), bản năng của Trường Thừa môn chủ lại là mất trí nhớ? Trong tiềm thức cũng quên sạch đám người Đoạn Thiên Môn —— bởi vậy ta nói! Mấy người xem đi, bản thân Trường Thừa môn chủ cũng chịu không thấu cái đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn này rồi, chỉ hận không thể cắt đứt triệt để quan hệ với bọn họ thôi, đây chính là bản năng đó ==

Thẩm Đông càng nghĩ càng thấy đúng.

Tình huống này cũng dễ thôi, không phải chỉ cần đánh thức ông ta là xong sao!

Khoan đã! Lúc trước lớp huấn luyện Kiến Mộc đã nói thế nào nhỉ?

Không được nói cho người mất trí nhớ những chuyện mà người đó đã quên, phải để cho bản thân người nọ tự nhớ ra? Phương pháp trị liệu chứng mất trí nhớ của Tu Chân giới cứ như kéo tơ bóc kén vậy, phải tìm hiểu rõ nguồn gốc chân tướng... bộ muốn hại chết kiếm luôn hay sao hả!

"Vậy môn chủ... ngài có nhớ được là bản thân vì sao lại trọng thương hay không?"

Đỗ Hành vừa nói ra, Thẩm Đông lập tức trợn mắt kênh y một cái: lúc trước hắn cũng quên sạch không nhớ được gì, Đỗ Hành tại sao không chịu kiên nhẫn gợi ý cho hắn đi, này là cái logic quái quỷ gì thế hả?

—— thôi đi, Đỗ Hành cũng ám chỉ cho cậu vô số lần rồi chứ ít ỏi gì, chỉ có một mình cậu cứ khăng khăng khẳng định rằng mình là con người, không có hứng thú gì với Tu Chân giới cả, Đỗ Hành còn có thể nói được gì nữa, dứt khoát im luôn cho xong.

Bên kia Trường Thừa môn chủ không chút chần chừ, lập tức nói:

"Thương tích của ta, là do trận chiến ác liệt với Ứng Long gây ra."

"Đúng rồi!" Chúng kiếm tiên đồng loạt gật đầu, đoạn ký ức này chính xác đó. Vậy tại sao lại không biết Linh Hoán, thậm chí còn quên sạch hết mọi người trên dưới Đoạn Thiên Môn kia chứ?

"Sau đó ta rơi vào Hồ Luân Hồi... không đúng!" Trường Thừa môn chủ kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, "Đây là Nhân gian sao? Vì sao linh khí lại loãng như vậy?"

Ông ta cúi đầu nhìn xuống tay mình, không tìm ra được nguyên cớ, lại thất thần dùng tay sờ sờ đôi mắt, bức tường bên ngoài có treo một tấm kính thủy tinh lớn nứt nẻ đôi chỗ, có thể phản chiếu rõ ràng hình ảnh của ông ta.

"Đây là thứ gì?"

Trường Thừa môn chủ lập tức làm ra một động tác kinh thế hãi tục.

—— vươn tay xé toạc, đúng thật là xé toạc, cái áo ngoài đã bị máu nhuộm đẫm thành một màu vàng kim ảm đạm trên người mình.

May là y phục của kiếm tiên cái nào cái nấy cũng thuộc hàng chất lượng cao, cho dù Lôi Kiếp quấn thân thành công trốn được tới Nhân gian, cũng không thấy thần tiên nhà nào phải đau khổ thả hàng chạy rông. Thứ mà Trường Thừa môn chủ vận trên người, toàn bộ Đoạn Thiên Môn tuyệt đối là không ai có được, chính là y phục tốt nhất... Chẳng qua bộ y phục này lại không được may mắn cho lắm, lúc đối chiến với Ứng Long ở tầng thứ ba, nó đã bị xuyên thủng thành vô số lỗ hổng, có thể thấy rõ được quần áo bên trong. Mà vết rách lớn nhất là ở vai trái, toàn bộ bả vai đều lộ ra.

Hiện giờ bộ y phục kia lại bị xé ra như vậy, nhưng bởi vì ông ta thương nặng chưa lành, cho nên y phục ngược lại không bị rách thành mảnh vụn, nhưng cũng là hở ngực lộ vai.

Chúng tiên há mồm trợn mắt, nhất thời không biết nói sao cho phải.

Đỗ Hành không dấu vết mà bước lên ngăn lại tầm mắt Thẩm Đông.

"Nè, tôi nhìn thì có sao đâu? Anh được phép nhìn còn tôi thì không à?" Thẩm Đông bất mãn, làm một thanh kiếm, chẳng những phải thường xuyên nhìn ngực người khác, thậm chí còn phải đâm xuyên qua luôn nữa kìa, có bản lĩnh thì anh đừng xài kiếm thử coi!

Thế nhưng, chậc. Người so với người đúng là không ai giống nhau, vốn cho rằng khi Đỗ Hành cởi quần áo ra, này thì vóc dáng cân xứng này thì cơ bắp săn chắc là đã đủ nhìn lắm rồi, ai ngờ kiếm tiên đều là một dạng như vậy sao?

Ánh mắt Thẩm Đông lia sang Thái Nhạc kiếm tiên râu tóc bạc trắng, sau đó lặng lẽ xoay đầu đi.

Tuyệt đối phải xem đó là ai! Giữa kiếm tiên với nhau cũng có khác biệt rất lớn đó.

Sau đó Thẩm Đông lại không kềm được mà bắt đầu hoang tưởng, sau khi hắn biến hóa, dù có gồng lên bao nhiêu đi nữa thì trên cánh tay cũng chẳng thấy được cơ bắp gì, nhất định là vì nguyên hình của hắn là một thanh kiếm bản nhỏ, nếu là loại kiếm bảng to như của Thái Nhạc kiếm tiên, chắc chắn vóc dáng sẽ chẳng hề thua kém Khai Sơn Phủ đâu, mùa hè còn có thể đem ra làm dù che nắng luôn ấy chứ!

"Sư... Sư phụ, ngươi muốn làm gì?" Linh Hoán kiếm tiên căng thẳng dị thường, lại không dám tiến lên ngăn cản.

Trường Thừa môn chủ khoát tay, lạnh giọng hỏi: "Đây không phải cơ thể của ta!"

"A?"

Các kiếm tiên buồn bực hai mặt nhìn nhau, môn chủ ngài lại muốn chơi trò gì nữa vậy?

"Đỗ Hành!!" Linh Hoán kiếm tiên không còn kiềm chế được nữa, chật vật bay ra, cao giọng gọi cứu viện.

Cho dù trong cuộc đời ông ta đã bị Trường Thừa môn chủ đánh đập qua vô số lần, bất cứ việc gì sư phụ đã nói phải thì nhất định sẽ không sai. Cái gì, ý kiến cá nhân hả? Thứ đó từ lâu đã bị luyện hóa rồi chuyển sang cho Khinh Hồng kiếm luôn rồi.

Thế nhưng với tình hình trước mắt, ông ta lại không có cách nào gật đầu phụ họa với vị sư phụ luôn luôn đúng của mình cả! Sư phụ nói thân thể này không phải của mình, chuyện này có thể gật đầu bừa sao? Gật đầu xong thì như thế nào, tìm một thân thể khác đến thay à? Bớt giỡn đi...

Đỗ Hành cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu, quả nhiên Thẩm Đông nói không sai, bọn họ nên học tập Dư Côn mà chuồn thẳng luôn mới phải!

"Trường Thừa... kiếm tiên, chúng ta cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."

"Kiếm tiên là gì?" Trường Thừa nhíu mày.

Linh Hoán ngửa đầu nhìn trời, các kiếm tiên đang lơ lửng giữa không trung cũng lảo đảo tông thẳng vào nhau, sau đó kinh hoàng nhìn sang đồng bạn của mình.

Chuyện này cũng quên sạch luôn à?! Vậy môn chủ còn có thể nhớ được gì?

"Vậy Trường Thừa Cổ tiên..."

"Ta đây là vị thần ngụ tại Doanh Mẫu Sơn tầng thứ ba, do Cửu Đức Khí biến thành, các ngươi nói chuyện với ta, cớ sao lại vô lý như vậy?"

"...Cái gì?"

Chúng kiếm tiên mờ mịt nhìn nhau, ở Tiên giới có bao giờ nghe danh ông thần này đâu! Mà nếu nói đến Cửu Đức Khí... Đó không phải là kiếm cùng kiếm khí của môn chủ sao? Chẳng lẽ người trước mặt bọn họ đây không phải là môn chủ, mà là kiếm của ngài ấy?

Bọn họ càng nghĩ càng thấy đúng!

Trường Thừa môn chủ và kiếm của ông ta đều mang cùng một cái tên! Lúc môn chủ hôn mê bất tỉnh, ý thức của Trường Thừa kiếm có xuất hiện cũng là chuyện rất đỗi bình thường, vì thế vẻ mặt như lâm đại địch của mọi người cũng dần thả lỏng (nè nè, Trường Thừa kiếm cũng biết mặt cái đám mấy người mà).

"Đây đương nhiên không phải thân thể của ngươi, mà là của chủ nhân ngươi." Linh Hoán kiếm tiên lập tức khôi phục cái kiểu hung hăng phách lối khó ưa, cũng chẳng thèm tỏ vẻ nể nang gì trước mặt vị Trường Thừa môn chủ này.

"Xằng bậy!" Trường Thừa giận dữ.

Ông ta vừa nổi nóng, thoáng chốc đất trời liền xuất hiện dị tượng, mặt trời cứ như đột ngột lao thẳng xuống đường chân trời, chỉ chớp mắt sau không gian đã tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.

Thẩm Đông nheo mắt: "Ông ta không phải kiếm!"

Đây tuyệt đối là nhận định đáng tin nhất, mọi người lại tiếp tục căng thẳng hẳn lên.

"Xem ra sau khi ta rơi xuống Hồ Luân Hồi, lại có thể đoạt xá trọng sinh, ha ha!" Trường Thừa môn chủ vung tay áo, khinh thường nói: "Y phục của thần tiên và phàm nhân quả đúng là vướng chân vướng tay." Nói xong liền dứt khoát xé hơn một nửa y phục trên người.

Linh Hoán kiếm tiên vừa sợ vừa giận, Khinh Hồng kiếm trên tay lập tức chém tới.

"Chút tài mọn... Ặc!"

Trường Thừa môn chủ lơ đãng vươn tay, chợt động tới vết thương trên người, vẻ mặt khinh bỉ của ông ta lập tức cứng lại, một ngụm máu kim sắc nhàn nhạt liền phun ra, chỉ một phút thất thần như vậy, Khinh Hồng kiếm đã kề cận, kiếm phong băng lãnh trong suốt lướt sát qua cổ, một dòng máu tươi chậm rãi tuôn ra.

"Nói mau! Ngươi rốt cuộc là kẻ nào!!" Linh Hoán chỉ hận không thể túm tóc của cái tên này mà rống vào mặt.

Kết quả chỉ đổi lại được ánh nhìn khinh miệt như trước, thêm cả một nụ cười lạnh của đối phương:

"Ta đã nói, nếu ngươi muốn động thủ, ta cũng sẽ không để ý, dù sao thân thể này cũng không phải là của ta."

"..." Linh Hoán kiếm tiên tức đến nội thương.

Rốt cuộc Đỗ Hành lại nắm bắt được điểm mấu chốt, bất thình lình hỏi: "Ngươi không muốn tìm Ứng Long báo thù sao?"

Gì? Thẩm Đông cùng chúng tiên đồng loạt nhìn sang Đỗ Hành đầy nghi hoặc.

Trường Thừa môn chủ không chút để ý đến thanh kiếm đặt ngang trên cổ, chỉ thản nhiên nói: "Hắn khiến ta suýt nữa rơi vào luân hồi, thù này dĩ nhiên không đội trời chung!"

"Khoan đã, không phải Ứng Long đã chết rồi sao?"

Là hắn rơi vào luân hồi, không phải là ngài đâu môn chủ à!! Toàn bộ chúng kiếm tiên đều hỗn loạn.

"Không phải!" Linh Hoán kiếm tiên vẫn chưa chịu thu kiếm.

"Hoàn toàn không phải!!" Trường Thừa lạnh lẽo nhìn Linh Hoán.

"..." Xem sư đồ nhà này hai miệng một lời ăn ý đến thế nào kìa!

Đỗ Hành thở dài một hơi, lắc đầu nói với Linh Hoán kiếm tiên: "Buông tay đi, ông ta đúng thật là môn chủ."

"Lúc ở tầng thứ ba, Ứng Long đã từng nói rằng... hắn đã từng giết môn chủ một lần, chẳng lẽ các ngươi không nhớ sao?" Đỗ Hành nhắc nhở.

"A! Nói cách khác..."

Trường thừa môn chủ quả thật là mất trí nhớ, nhưng không phải quên mình là ai, cũng không phải quên hết ký ức mấy trăm mấy ngàn năm nay, mà thật ra trí nhớ của ông ta bây giờ chính là kiếp trước!! Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng tính là gì, nhưng Trường Thừa môn chủ lại còn hoàn toàn không hay biết những chuyện xảy ra sau khi chuyển thế, cho nên giờ đây lại liều mạng nhận định bản thân là đoạt xá trọng sinh! Thân thể trước mắt không phải là của ông ta...

Cứu, sau này Đoạn Thiên Môn biết sống mần răng!!

"Ngươi... ngươi xem kỹ lại đi, thân thể này quả thật là của ngươi!" Chúng kiếm tiên yếu ớt lên tiếng.

Thiên thần chuyển thế, diện mạo sẽ luôn giống y như đúc đời trước, trừ phi là không mang hình người.

"Tuyệt đối không thể nào!" Trường Thừa môn chủ chau mày, "Nếu là cơ thể của ta, vậy tại sao lại không có đuôi."

"Cái gì?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio