Tu Chân giới sứt đầu mẻ trán, U Minh giới cũng chẳng tốt hơn.
Một con mãnh hổ cường tráng với đôi cánh rộng trên lưng, toàn thân bao phủ bởi một bộ lông trắng như tuyết đang nằm phủ phục nơi đó, căm giận nói với Hình Thiên, "Chính là cái tên Triển Viễn kia, nếu không phải vì hắn thiết lập Phật Liên Trận quanh thân Kiến Mộc, linh khí tràn ra nhất định có thể giúp cho chúng ta mười năm không phải lo nghĩ, khắp Thần Châu nơi nơi đều có thứ tốt dâng lên tới miệng."
Hình Thiên cũng lười để ý đến nó, chỉ vung chân đá bay Cùng Kỳ.
Thương thế trên người Hình Thiên vô cùng kinh khủng, cả người đen thùi như vừa ngâm trong lọ mực, toàn thân đều là những vết cắt sâu hoắm tới mức lộ rõ cả xương, nhưng tinh thần của gã lại vô cùng tỉnh táo, giọng nói âm vang: "Công Tôn Hiên Viên nhất định đã chết, ha ha, Nữ Oa, phụ thân ngươi dù chết cũng có thể nhắm mắt rồi." Đầu tiên là khóc lóc một trận, sau đó lại cười to, "Đầu của ta đang ở tại Nhân gian này, chờ ta dưỡng thương tốt rồi, dù có lật ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra!"
Cả đám yêu ma căn bản không có dũng khí đến gần, ngay cả Tinh Vệ cũng ngạc nhiên ngẩn người.
Tiên giới ngay cả khi đã thối nát chẳng đâu vào đâu, nhưng ít nhất vẫn còn những mái ngói đình đài chạm trổ tinh xảo xa hoa, vẫn còn nguồn linh khí dư thừa lấy không hết dùng không cạn, sống tại nơi đó, nào phải hao tâm phí sức lo lắng mấy chuyện này? Nhưng hiện giờ, những thứ đó rốt cuộc cũng không còn tồn tại nữa.
U Minh giới này, tên gọi thì dễ nghe thế thôi, nhưng thực tế thì lại vô cùng tệ hại. Không có ánh sáng, chẳng phân biệt được trên dưới trái phải. Mỗi năm, đa số các nơi đều sẽ phải hứng chịu cơn mưa tạo thành từ những lá bùa, thêm cả một số thứ rác rưởi kỳ kỳ quái quái khác.
"Á!"
Một vật thể bất thình lình rơi xuống, đập trúng mũi Cùng Kỳ.
"Đôi mắt" của Hình Thiên không thể liếc trái liếc phải được, cho nên hoàn toàn không thể trông thấy vật thể lạ vừa từ trên trời rơi xuống kia, gã còn tưởng rằng hôm nay lá gan của tên Cùng Kỳ này rốt cuộc cũng lớn hơn được một chút, bị mình giẫm lên còn dám thì thầm mắng chửi, tức thì giận dữ, tàn bạo đạp thêm một cước.
"Đây là gì?" Vật thể kia nhanh chóng lăn sang phía này, Nhị Phụ lười biếng nhìn thoáng qua.
Lon bia.
Tiếp theo đó lại có thêm một đống đồ vật loảng xoảng leng keng thi nhau rơi xuống, Kế Mông bị sét nướng chín hơn nửa người rốt cuộc cũng bị đập tỉnh.
"Đây là... nơi nào?" Cái đầu rồng rũ xuống, chao đảo lắc lư.
"U Minh giới." Cùng Kỳ hung ác cất tiếng, sau đó lại quay đầu tiếp tục xúi giục Hình Thiên, "Lão Đại, chúng ta không thể cứ chui rúc mãi ở chỗ này khoanh tay đứng nhìn được, hiện giờ Tu Chân giới tiếp nhận nhiều thần tiên quay về như vậy, nếu không thừa dịp bọn chúng trọng thương chưa lành mà động thủ, sau này chúng ta cũng chỉ có thể bó tay chịu chết, sẽ không còn kịp nữa!"
Hình Thiên lại chẳng hề đếm xỉa gì tới nó, chỉ ra vẻ mắt điếc tai ngơ.
"Lão Đại, nếu như chúng ta đánh bại Tu Chân giới, nô dịch đám người tu chân kia, có thể sai khiến bọn chúng tìm lại đầu cho ngươi." Cùng Kỳ tiếp tục dụ dỗ.
Nhị Phụ cười nhạo một tiếng, Hình Thiên nổi trận lôi đình, lần này lại vung thêm một cước, đá Cùng Kỳ văng ra thật xa: "Nếu như bọn chúng tìm được, sau đó lại đem đầu ta giấu ở một nơi khác thì phải làm thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta ngu giống ngươi sao?"
"..." Không phải đâu, Cùng Kỳ chính là nghĩ ngươi ngu còn hơn thế nữa, cho nên mới có thể đề xuất ra thứ biện pháp vớ vẩn này.
Nhị Phụ khinh thường xoay đầu sang chỗ khác, Cùng Kỳ thì nhát gan sợ chết, còn Hình Thiên thì chẳng có chút phân lượng nào.
Hắn vừa lừa được Kế Mông từ Tiên giới xuống, cái tên ngu ngốc này xem vậy chứ dễ sai khiến hơn Hình Thiên nhiều, đến lúc đó —— hừ hừ, ngay cả khi Nhị Phụ vô cùng lười biếng, nhưng nếu tên lão Đại ngu si kia dám phá hỏng sự yên bình của hắn, vậy thì có thể nhường lại cái chức lão Đại sau đó rụt đầu cút thẳng rồi đấy.
Kế Mông bên kia rốt cuộc cũng từ trong lời kể đứt quãng của Tinh Vệ mà biết được rằng, bọn họ đã phải trải qua biết bao nhiêu "gian nan cùng cực" "cửu tử nhất sinh" mới có thể đi xuyên qua thông đạo phá giới, trước khi trời sập hoàn toàn mà kịp thời trốn đến Nhân gian. Trên cái đầu bị sét đánh đen thùi của Kế Mông, hai con mắt trợn to đến nỗi thiếu điều lọt luôn ra ngoài, sau đó nó đột nhiên phát ra một tiếng gào rú thảm thiết kinh khủng:
"Không! Nhị Phụ, ngươi chỉ nói ta phải chạy theo ngươi, bám lấy ngươi không được buông tay, nhưng ngươi chưa từng nói là muốn đến Nhân gian mà!"
Nhị Phụ cũng chẳng thèm dòm ngó gì tới nó, chỉ lười biếng nở một nụ cười âm trầm: Thiên giới bị chôn vùi, chỉ có một con đường sống này mà thôi, ngươi không có quyền chọn lựa."
"Ta cho rằng ngươi dẫn chúng ta nhảy xuống Hồ Luân Hồi..." Kế Mông nước mắt nước mũi tèm lem, không ngừng khóc lóc, "Ta không muốn mắc cái chứng si ngốc ở người già đâu, ta thà rằng chuyển thế đầu thai cơ!"
"Hả?" Nhị Phụ mờ mịt.
"Là ngươi nói đó, ở Nhân gian lâu quá sẽ mất trí nhớ, sẽ mắc bệnh nan y..."
Nhị Phụ sửng sốt một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên giận dữ: "Ta nói?" Thật ra hắn cũng không biết chứng si ngốc ở người già là cái vẹo gì, nhưng chắc chắn không phải thứ gì hay ho.
"Đúng... ngươi nói, ngươi còn nói bệnh tình của ngươi đã trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi, lúc ấy ngay cả đảo Doanh Châu ở hướng nào ngươi cũng không nhớ được... Khoan đã!" Kế Mông đột nhiên hít mũi, ngẩng đầu nghiêm túc nói, "Cái tên kia hình như không phải ngươi mà ha!"
"..."
Nguy ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Nhị Phụ: "Binh khí của ta không thấy đâu nữa, đồ đạc trong túi trữ vật cũng từng bị người khác lục lọi qua."
"Đỗ Hành chết tiệt!" Nhị Phụ hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức kéo bạch xà lại truy hỏi, "Sau khi ngươi tỉnh lại, trên người có chỗ nào cảm thấy bất thường không?"
Nguy nhất thời không kịp phản ứng, cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu.
"Cũng may, vào lúc thần thức của bọn họ nhập vào, vẫn chưa làm ra chuyện gì..." Nhị Phụ cũng không quên lúc thân thể bị chiếm đoạt, hắn và Nguy đang làm cái việc xấu hổ gì, đương nhiên với trình độ mặt dày của Cổ thiên thần, hắn hoàn toàn không coi đây là sỉ nhục, ngược lại trong lòng còn có cảm giác hả hê vui sướng khi thấy người gặp họa. Loại kiếm tu như Đỗ Hành, cả đời chỉ biết đến kiếm của mình, đột nhiên gặp phải thứ tình huống kia, chắc hẳn ——
"A!" Đầu của Cùng Kỳ lại bị Nhị Phụ giẫm mạnh một cước.
Không đúng! Kiếm của Đỗ Hành có thể biến hóa, thần thức chiếm đoạt thân thể của mình, chắc hẳn chính là cái tên Thẩm Đông kia!
"Đại nhân, ngươi sao vậy?" Nguy nhanh chóng bước lên đỡ lấy hắn, Nhị Phụ hãy còn tiếp tục lảo đảo một chút, sau đó dứt khoát ngã vào lòng Nguy, vừa cười vừa nói năng lộn xộn gì đó.
"Ha ha... Kiếm của y, Đỗ Hành cùng kiếm của y..."
Nhị Phụ cười đến suýt chút nữa là sốc hông, thế nhưng hắn lại lập tức biến trở về nguyên hình, xích bạc quấn đầy người không ngừng lay động theo thân thể run rẩy của hắn: "Chúng ta sắp có trò hay để xem rồi!"
Tính luôn cả Hình Thiên, chúng yêu ma đều mờ mịt nhìn Nhị Phụ.
Nhị Phụ cũng không để ý tới bọn chúng, chỉ chậm rãi cân nhắc.
Vào lúc đốn gãy Kiến Mộc, Đỗ Hành dường như ngay cả Chân Nguyên bản mạng cũng đều rót vào bên trong thân kiếm, máu tươi trào ra cũng không phải là màu vàng kim sẵn có của thần tiên, mà là đỏ tươi. Hừm, hơn nữa, bọn chúng ở trên Tiên giới mấy ngày, sau đó Đỗ Hành lại trở về Nhân gian, nơi đây linh khí thiếu thốn, thực lực của y sẽ vĩnh viễn không có cách nào khôi phục lại trình độ bễ nghễ vạn tiên như lúc ở tầng thứ ba. Đối với U Minh giới mà nói, đây chính là tin tức không gì tốt hơn! Thế nhưng, muốn khiến cho cảnh giới của Đỗ Hành thụt lùi, vậy thì tương đối khó.
Người tu chân mặc dù vẫn thường vãng lai chốn trần thế, nhưng đa phần đều đã Ích Cốc, nhất là các cao thủ Độ Kiếp kỳ.
Một khi lây dính khói lửa nhân gian, ăn vào ngũ cốc, vậy thì không khác gì tự cắt đứt con đường phi thăng của mình, người tu chân nhất định phải nội ngoại giai tịnh, hỗn nguyên nhất khí. Yêu quái hoặc thượng cổ thần thú thì không cần kiêng kị những điều này, Dư Côn là muốn ăn thế nào thì ăn thế nấy, mà Bạch Thuật Chân Nhân Sa Sâm trưởng lão Triển Viễn đại sư lại không thể ăn bất kỳ thứ gì.
Nội ngoại giai tịnh, hỗn nguyên nhất khí: trong ngoài đều phải sạch sẽ, nguyên khí thuần chất.
Hiện giờ mặc dù không ai muốn phi thăng, mà cho dù Tiên giới đã biến mất, cũng chẳng có ai lại không đoái hoài đến tu vi của mình.
Nếu, ra tay từ Đỗ Hành ——
Nhị Phụ rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp, thậm chí còn đắc ý vô cùng, thứ quan trọng nhất của kiếm tu chính là kiếm, nếu như có một ngày, thanh kiếm này trở thành gánh nặng, trở ngại, thậm chí ảnh hưởng tu vi quấy nhiễu tâm cảnh, không biết Đỗ Hành sẽ làm thế nào đây, ha ha, hắn cảm thấy vô cùng chờ mong được nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đỗ Hành.
Tục ngữ nói, kế hoạch không theo kịp biến hóa, dù có là người thông minh đến thế nào đi nữa, vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị Thiên Đạo đùa chết! Nhị Phụ chỉ là một con thanh xà đầu óc nhạy bén, bụng đầy ý xấu mà thôi. Hắn không phải là Thần Cơ Tử của Thừa Thiên phái, cũng chẳng thể tính toán trước được mọi việc.
Ngay vào lúc Nhị Phụ vừa âm mưu gài bẫy hãm hại người, Đỗ Hành đã thực hiện hơn phân nửa những việc mà Nhị Phụ định tính kế lên mình.
Thẩm Đông há hốc mồm nhìn lon bia trong tay.
Đây là lon bia duy nhất mà hắn khó khăn lắm mới đoạt được tới tay, lại còn là lon cuối cùng nữa chứ. Thằng cha Đỗ Hành này căn bản không phải là uống bia, thậm chí người ta uống nước cũng chẳng thể sảng khoái được như y. Chẳng lẽ biện pháp tốt nhất để trả thù kẻ nghèo và kẻ tham ăn chính là đứng ngay trước mặt hắn phung phí một đống lương thực dự trữ hay sao?
"Anh... xem như anh lợi hại!" Thẩm Đông máu lên tới não, cũng dứt khoát tu ừng ực một hơi, sau đó hung hăng ném cái lon rỗng xuống đất, ai sợ ai! Cùng lắm thì sau này có mua đồ cũng không mang về nhà nữa.
Nhưng hành động kế tiếp của Đỗ Hành lại khiến Thẩm Đông trợn tròn mắt.
Đỗ Hành làm như không có việc gì mà lấy ra một cái bình từ trong vách tường phòng bếp, lúc trước khi Thẩm Đông lục tìm đồ đạc cũng đã từng thấy qua thứ này, mùi vị thức uống của Tu Chân giới không xem ở nhãn hiệu, mà phụ thuộc vào bình chứa. Trực tiếp đổ nước lọc vào, sau khi rót ra thì sẽ có được một ly rượu thơm nồng tỏa hương bốn phía.
Chỉ trong chớp mắt, cả phòng đều thoang thoảng một thứ mùi rượu đậm đà thuần chất.
Nhịn được thứ này thì trên đời còn gì không thể nhịn được nữa!
Thẩm Đông dứt khoát giành lấy cái bình kia, đắc ý không thôi mà cầm bình lên tu một hơi —— chẳng lẽ chỉ có mình Đỗ Hành anh là biết giành giật thôi sao?
Thế nhưng bộ dạng đắc ý này cũng không giữ được bao lâu, Thẩm Đông liền kỳ quái phát hiện, TV sao lại lắc lư thế kia, Dư Côn trong màn hình sao lại biến thành hai người thế kia. Chẳng lẽ hắn say rồi? Không thể nào, chưa từng nghe nói kiếm cũng có thể say rượu, một thanh kiếm ném vào vò rượu thì nhiều nhất cũng chỉ chìm xuống mà thôi.
Đỗ Hành cũng không nói năng gì, một lúc lâu sau mới vươn tay, động tác rất nhẹ, rút cái bình đang tỏa hương rượu ngào ngạt ra khỏi tay Thẩm Đông.
"Đừng có lấy! Đây là của tôi!" Ý thức của Thẩm Đông vô cùng tỉnh táo, chỉ là phản ứng có hơi trì trệ, hết thảy mọi thứ trước mắt hắn như đều trở nên chậm chạp hẳn đi. Hắn nghĩ bụng, chẳng lẽ đây chính là hiệu quả của mỹ tửu Tu Chân giới! Cảm giác quá tệ, chẳng có chút lâng đâng bay bổng dục tiên dục tử gì cả, ngược lại cứ như đang nhìn vào một tấm gương lồi lõm vậy, mọi thứ đều vặn vẹo biến dạng. Vậy mà sao mấy tên bợm nhậu lại thích thứ cảm giác say xỉn này thế?
"Là của cậu."
Đỗ Hành nói thì nói vậy, nhưng vẫn lấy đi cái bình của Thẩm Đông.
"Tôi còn chưa uống đủ!" Thua người chứ không thua trận, không thể có chuyện hắn thế này mà lại uống yếu hơn Đỗ Hành được.
Thẩm Đông cố gắng mở to hai mắt hòng trông cho rõ xem Đỗ Hành rốt cuộc đang ở nơi nào, nhưng trước mắt hắn chỉ là những cái bóng chồng chất lên nhau.
Trạng thái này, có thể nói là thần thức không say, thế nhưng thân thể lại sắp không chịu nổi nữa rồi. Đừng nói là kiếm, ngay cả thần tiên cũng chẳng thể khống chế được.
Lẽ nào hắn đã rơi vào bẫy của Đỗ Hành?
Thẩm Đông ngổn ngang trăm mối tơ vò, trong cơn tức tối vẫn tiếp tục gắng sức, đứt quãng cường điệu rằng, đây chắc chắn không phải vị rượu thông thường, tuyệt đối là Thiên Nhật Nhưỡng trong truyền thuyết, uống một ngụm ngủ ba năm.
Trong cơn mơ màng, Thẩm Đông dường như nghe thấy tiếng cười của Đỗ Hành, âm thanh rất nhỏ, nhưng hắn có thể xác định được, tức thì nóng nảy nhảy dựng lên, dựa vào cảm giác mà lôi lôi kéo kéo quần áo đối phương, phẫn nộ mắng: "Vậy anh uống thử tôi xem! Có bản lĩnh thì uống không say cho tôi xem!"
Chút sức lực sinh ra từ cơn tức giận rất nhanh lại tan thành mây khói, tay chân Thẩm Đông lập tức mềm nhũn, cả người từ từ trượt xuống.
Ưm, thảm trải sàn thoải mái quá đi.
Nhóc Thiên Cẩu đang ngồi gần đó gặm bánh trung thu giờ đã hoàn toàn choáng váng, nửa miếng bánh lòng đỏ trứng hạnh nhân còn ngậm trong miệng, nó lõ mắt nhìn chăm chăm vào Đỗ Hành đang ôm lấy bả vai Thẩm Đông, ngăn cho Thẩm Đông tiếp tục trượt xuống, sau đó lại đưa mắt dòm sang Thẩm Đông đang không ngừng nói năng lộn xộn, hai mắt không có tiêu cự, khăng khăng cho rằng Đỗ Hành là cái thảm.
Thạch Lưu lập tức cúi đầu, cố gắng cắn túi bánh trung thu, cẩn thận kéo về phía góc tường.
Nơi đó chính là cái ổ riêng của nó, nó cần phải giả vờ như mình "không hề tồn tại", hoặc là sau khi giấu kỹ bánh trung thu, nó nên suy xét đến chuyện bỏ nhà đi bụi luôn là vừa.
—— bi thương quá đi mất, khó khăn lắm mới chờ được chủ nhân trở về, thế mà giờ đây Thiên Cẩu giữ nhà lại bị ép phải rời tổ. Thạch Lưu nghiến nghiến răng, hít hít cái mũi, quên đi, nể mặt bánh trung thu vậy.
Bận bận bịu bịu, mới vừa giấu kỹ bánh trung thu xong, Thạch Lưu lại chợt nghe thấy một tiếng ầm vang.
Nhóc ly miêu lập tức sợ run, lông lá gì cũng dựng đứng lên hết, tạo hình của nó lúc này trông không khác gì một quả cầu lông, nó thận trọng thò đầu ra từ một ngăn kéo nhỏ nơi góc tường, hai con mắt híp lại như đường chỉ mà lén lút dòm ra ngoài.
Cái bình đã vỡ nát.
Hỗn hợp rượu chảy lênh láng cùng mảnh vụn rải rác đầy trên sàn, trong nháy mắt liền biến mất —— sử dụng dịch vụ trang hoàng động phủ của Tu Chân giới, tốc độ xử lý rác thải vĩnh viễn sẽ không làm bạn thất vọng.
Đương nhiên, tốc độ hủy diệt chứng cứ cũng nhanh vô cùng.
Thạch Lưu lặng lẽ vươn đôi vuốt nhỏ xinh ra che lại hai mắt, sau đó tiếp tục vùi đầu vào trong ngăn tủ.
"... Rốt cuộc là anh... có ý gì?"
Thẩm Đông bị mùi rượu nồng nặc xông đến choáng váng, nhưng vẫn gắng gượng làm cho mình tỉnh táo lại, mơ màng hỏi.
Lúc này nếu còn chưa cảm thấy quái lạ, vậy hắn nhất định là đồ ngu.
"Uống say, chính là biện pháp nhanh nhất, cũng là tốt nhất, để thần thức thoát ly khỏi thân thể."
Giọng nói của Đỗ Hành cứ như đang vọng lại từ một nơi rất xa, Thẩm Đông gần như không thể nghe được rõ ràng.
Đến lúc nghe rõ rồi, hắn vẫn chưa thể dứt khỏi trạng thái mờ mịt hồ đồ: "Tại sao tôi phải... thoát ly thần thức?"
Để đi vòng vòng chơi rồi chiếm một thân thể khác cho vui à?
Thẩm Đông càng nghĩ càng bực bội, hắn cảm thấy từ đầu ngón tay tới cánh tay đã không còn nghe theo sự sai khiến của mình nữa, lại lập tức phát giác ra một vấn đề còn nghiêm trọng hơn.
Từ khi trở lại Nhân gian, vì sao hắn không có cách nào khống chế sự biến hóa của mình nữa?
Cũng như hiện giờ, say thì đã sao, biến về dạng kiếm không phải là xong hết à!
"Thật ra cậu đã say rồi, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo là vì..." Đỗ Hành thấp giọng nói gì đó.
Thẩm Đông nghe không rõ, hắn vẫn đang cố gắng nhận biết những lời Đỗ Hành nói, thế nhưng sau lưng lại chợt cảm thấy mát lạnh, dựa vào "kinh nghiệm xui xẻo" của bản thân, hắn chắc mẩm rằng đống quần áo trên người lại bỏ mình rồi. Thẩm Đông giận không nơi phát tiết, cũng không có cách nào gào lên. Bởi vì quần áo mà hắn đang mặc, hình như cũng là của Đỗ Hành...
Khốn nạn, dù là như vậy nhưng cũng không thể muốn xé là xé chứ!
"Rầm!" Thứ bị phá hủy lần này chính là một cái ghế.
Sản phẩm do Tu Chân giới làm ra, bền chắc đến như vậy, lại xuất thân từ thần mộc Ích Yêu Tà, thế nhưng dưới sự tàn phá của kiếm khí Thập Phương Câu Diệt, nó vẫn nát bấy như thường.
Thạch Lưu đang chui rúc trong góc tường cũng khẽ run rẩy, dứt khoát không thèm quay đầu lại mà lao thẳng ra cửa.
Còn nán lại tiếp, mạng nhỏ chắc cũng đi tong luôn.
Trong cơn mơ màng, Thẩm Đông cảm thấy như mình vừa túm được thứ gì đó, còn chưa kịp nghĩ ngợi đã bắt đầu giãy dụa.
—— trên thực tế, hắn là đang túm chặt gáy Đỗ Hành, đè Đỗ Hành lên tường.
Cảnh tượng này, hình như hơi bị quen thì phải.