Nếu như nói ngã tư là nơi yêu ma chốn u minh lộng hành nhất, vậy thì bệnh viện chính là nơi chúng nó yêu thích nhất.
Vài luồng sương đen chưa thành hình nhè nhẹ lơ lửng trên hành lang và giữa những khe tường, chúng khá là yếu ớt, ngoại trừ hấp thu một chút sinh lực khiến người ta trở nên hơi suy yếu thì cũng không nguy hiểm là bao. Nhưng hình dạng sương mù cũng chính là hình thái cơ bản nhất của chúng yêu ma, nói không chừng bên trong đó còn ẩn giấu một tên ma quỷ tham lam hùng mạnh khác.
giờ rưỡi tối, trên hành lang tối mù, chỉ có y tá trực ban đang ngồi trước quầy nghịch điện thoại di động, phần lớn bệnh nhân đều đã ngủ, kể cả người vào chăm nuôi họ. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách vang lên từ chai nước biển treo bên giường bệnh.
Một làn sương đen tụ lại dày đặc, men theo tay vịn trên giường bệnh lặng lẽ bò lên.
"... Hì hì, linh khí thật đậm, đây là thứ gì? Vị thật ngon..."
Đám sương đen ngưng tụ thành một bàn tay, cứ như thể là vật sống mà vươn ra, tới gần Thẩm Đông đang say ngủ.
Đỗ Hành lặng lẽ mở mắt, từ tư thế đang dựa vào bên giường chuyển sang ngồi thẳng dậy, hai tay chưa hề động, đám sương đen kia đã như tuyết tan thành nước mà tiêu tán khắp tứ phía, sương đen phát ra một tiếng gào sắc nhọn mà loài người không thể nghe thấy được, rơi xuống co quắp trên sàn gạch, giống như nước bị mặt trời làm cho bốc hơi, nhanh chóng tan biến.
"Huh?" Thẩm Đông mơ màng mở mắt ra.
Tiếng động gì vậy?
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ phát hiện trên hành lang ngoại trừ mấy bệnh nhân và người chăm nuôi đang ngáy ngủ thì chẳng còn bất kì thứ gì cả, trên những tấm bảng điện tử hiển thị số giường bệnh và khu bệnh viện, vài con chữ đỏ lập lòe mờ ảo sáng lên.
Quả nhiên hắn không hợp với khí tràng bệnh viện mà, cứ thấy là khó chịu.
Đỗ Hành có lẽ cũng đã ngủ, y dựa vào vách tường nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi cúi. Tóc y rất dài, tuy rằng bình thường đều được buộc lên gọn gàng, hơn nữa đuôi tóc còn giấu trong quần áo, nhưng lúc cúi đầu vẫn có vài sợi tóc rủ xuống trước trán, ban đêm bệnh viện tắt đi phần lớn thiết bị chiếu sáng, chỉ thỉnh thoảng mở vài ba ngọn đèn, có thể miễn cưỡng chiếu rõ mặt đất nơi đó và mấy chai nước biển treo bên giường, quang cảnh có chút tối tăm. Dưới loại ánh sáng này mà quan sát Đỗ Hành, nhất định sẽ thấy tâm lý không được cân bằng.
Đã vậy còn đi làm quản lý khu lễ tân tại siêu thị, sao không trực tiếp vào giới giải trí làm minh tinh luôn cho rồi đi! Bảo đảm câu được một lượng fan khổng lồ... Từ từ, có vấn đề, Đỗ Hành là người hả?
Thẩm Đông quái dị suy ngẫm, người này giả dối như vậy, bộ dáng còn rất lừa tình, cũng có thể là yêu quái thiệt đó chứ! Ví dụ như rắn, hồ ly, hoặc lỡ đâu là lệ quỷ có thể biến hóa, còn có họa bì giống trong Liêu Trai Chí Dị thì sao!
Thẩm Đông suýt chút nữa là đưa tay sờ thử xem lông mày Đỗ Hành có phải là được vẽ ra hay không.
Đỗ Hành bên kia tuy là nhắm mắt, nhưng mỗi cử động của Thẩm Đông y đều biết rõ, đương nhiên y không biết thật ra Thẩm Đông đang hoang tưởng mình là một con lệ quỷ mặt mũi hung tợn, trước khi ra khỏi cửa phải khoác vào một lớp da người đã được vẽ lên. Đỗ Hành chỉ cảm thấy được Thẩm Đông đang dùng ánh mắt chăm chú quan sát mình, y nghĩ, có lẽ Thẩm Đông rốt cuộc đã phát hiện y trông rất quen, sau đó cố gắng nhớ lại.
—— tuy biết rằng sóng não của hai người không cùng tần số, nhưng các người có thể sống sao cho giống như đang ở cùng một hành tinh không?
Thẩm Đông nghĩ ngợi lung tung một hồi, sau đó đặt đầu xuống ngủ khò.
Đỗ Hành chậm rãi mở mắt ra, yên lặng và bình thản nhìn người đang nằm trên giường.
Thế giới này thật sự rất kỳ diệu, lúc một vật cực kỳ thân thuộc hoàn toàn thay đổi hình thái xuất hiện trước mắt, ban đầu y gần như không thể tin vào hai mắt mình, nhưng lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng, người thanh niên thỉnh thoảng có biểu tình ngu ngốc mờ mịt, tính tình còn có hơi nóng nảy này quả thật chính là thứ đó —— mọi thanh kiếm đều là lạnh như băng, lúc dùng ngón tay vuốt ve thì thân kiếm sẽ hơi run rẩy, lúc ra khỏi vỏ thì như rồng ngâm, lúc nhuộm máu tươi thì lại mang một vẻ đẹp lộng lẫy mà sắc bén, không ai lại đi chú ý bản thân kiếm có ý kiến gì hay không.
Có lẽ những thanh kiếm khác nhau thì tính cách cũng không giống nhau...
Nhưng Đỗ Hành hoàn toàn không chịu thừa nhận tính tình của Thẩm Đông có liên quan tới bản thân mình.
Cho dù là tên Mục Dã Trịnh Xương Hầu cực kỳ chướng mắt Đỗ Hành, nhiều nhất cũng chỉ nói y là tên khó chịu không chút thú vị. Mà kiểu nói chuyện nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, từ ngữ thô thiển không trau chuốt của người này thì đây là lần đầu Đỗ Hành gặp qua.
Cho nên, đây là do bản thân kiếm có vấn đề sao? Nhưng bản thân kiếm thì có thể có vấn đề gì? Vật liệu khoáng thạch? Rốt cuộc là khi rèn dùng U Minh Chân Hỏa không đủ tinh khiết? Hay là khi làm nguội đã dùng phải nước suối có chứa tạp chất?
Thật khó hiểu.
Khóe mắt Đỗ Hành thoáng lướt qua, đám sương đen như dây leo bò theo vách tường len lỏi xuống dưới lập tức rụt về, biến mất không thấy bóng dáng.
Thật ra Thẩm Đông chả có tí đau ốm bệnh tật nào cả, châm kim truyền nước chẳng khác nào uổng phí, nhưng hắn cũng chả làm gì được, không phải là vì tay chân không có sức, mà là vì hắn cứ ù ù cạc cạc nằm đó không muốn nhúc nhích, dẫn đến nằm viện mấy ngày, cuộc sống của hắn trở nên vô cùng bi thảm.
Chỉ ăn một bữa cơm mà đã phải dùng hết sức lực, đi toilet cũng phải vịnh tường, cả ngày nằm mốc meo một chỗ, bị bắt nghe lão bà giường bên nói chuyện ngồi lê đôi mách. Cho nên câu mà hắn nói với Đỗ Hành nhiều nhất mỗi ngày là " tệ kia xài hết chưa". Xem đi, thê lương bao nhiêu, vậy mà chẳng hề nghe hắn hỏi câu "Bác sĩ, tôi có thể xuất viện chưa".
Bị giày vò như thế bốn ngày, Thẩm Đông bắt đầu cảm thấy đứng ngu người ở quầy cân đong rau quả của siêu thị Sơn Hải cũng không đến nỗi nào, ít nhất còn có bí đỏ cải trắng rau xanh cam táo để đếm, không bị mùi thuốc khử trùng xông cho sặc chết, cũng không phải nhìn thấy người bệnh rên rỉ hoặc khuôn mặt đưa đám của người nhà. Rốt cuộc đến lúc Thẩm Đông được xuất viện, hắn cảm thấy phòng thẩm vấn của cục sảnh sát còn đáng yêu hơn cả bệnh viện nữa!
—— quả thật, trong phòng thẩm vấn cũng không có nhiều sương đen ma quái đến như vậy.
Thẩm Đông cũng chả cần cầm theo thứ gì, quần áo trên người hắn hiện nay vẫn là Đỗ Hành đem tới, nghe nói là hàng hóa của siêu thị Sơn Hải, vẫn bị tính tiền, hơn nữa còn có tiền thuốc men tiền sửa cửa nhà, cũng không nhiều lắm, chỉ cần làm cho siêu thị Sơn Hải thêm hai tháng nữa là được.
Nói thì hay lắm, nhưng con người không thể uống gió tây bắc mà sống được a.
Tiền thuê nhà tiền điện tiền nước tiền ăn uống tiền điện thoại... Cộng hết tất cả lại, sống ở thành phố thế này thì tháng nào cũng phải chi ít nhất . Thiếu siêu thị Sơn Hải tệ, mỗi tháng tiết kiệm thì cũng phải tháng mới trả dứt nợ được!
Tiêu thiệt rồi!
Cho nên Thẩm Đông quyết định, chỉ làm ba tháng, dù cho tháng cuối phải uống nước lạnh gặm bánh mì, bị đuổi ra khỏi nhà thì hắn đi ngủ ngoài công viên, không việc làm thì hắn đến công trường vác gạch, nhất định phải từ chức cho bằng được!
Chính là như vậy! Có chết cũng không được ký hợp đồng chính thức với siêu thị Sơn Hải sau ba tháng thử việc!
Liếc Thẩm Đông ngồi bên cạnh với vẻ mặt đổi tới đổi lui, rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình dứt khoát, Đỗ Hành đang yên lặng lái xe chợt cảm thấy buồn cười.
—— mà nói này Thẩm Đông, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, lúc trước Đỗ Hành đến nhà cậu làm cái gì, cậu thực sự muốn trả tiền sửa cửa sao? Nằm viện cũng phải có giấy căn cước để đăng ký, xuất viện cậu liền chạy ra ngoài, cậu vậy mà không phát hiện thứ quan trọng nhất trong cuộc sống con người của cậu là giấy căn cước, nay đã nằm trong tay Đỗ Hành rồi sao?
"Khụ, quản lý Đỗ, mấy ngày nay làm phiền anh rồi."
Nếu biểu tình trên mặt cậu cũng tương ứng với lời nói của cậu, vậy thì có lẽ Đỗ Hành còn tin được.
"... Ý tôi là, thật ra tôi không sao đâu, anh không cần đưa tôi về nhà."
"Lại định ngồi xe buýt à?" Đỗ Hành hỏi.
"Ặc!" Biểu tình Thẩm Đông cứng đờ, gượng gạo nói, "Tôi có thể đi bộ về."
"Bệnh viện đa khoa hạng nhất này cách nhà cậu km, cậu chuẩn bị đi bao lâu?"
Thẩm Đông co rút khóe miệng, thật ra hắn chỉ nhìn kỹ thuật lái xe thành thạo của Đỗ Hành thôi cũng đã 囧 lắm rồi, hơn nữa đây là lần thứ hai, khiến Thẩm Đông xác định tên này không phải người, thật sự không phải! Đỗ Hành lái xe chưa bao giờ phải dừng một cái đèn đỏ nào cả, kỹ thuật cỡ này quả thật quá hư cấu rồi!
"Quản lý Đỗ cũng biết tôi nghèo rớt mồng tơi mà, cho nên sợ là không trả nổi tiền xăng."
"Ha... Không cần."
Thẩm Đông nhìn Đỗ Hành cứ như vừa gặp quỷ.
Tiếng cười kia là do Đỗ Hành phát ra đúng không? Không giống chút nào hết, người này quanh năm suốt tháng đều là bộ dáng khiêm tốn lãnh đạm xa cách không thân thiện, cho dù cười, cũng là nụ cười theo phép lịch sự, chẳng hề nhìn ra chút chân thành nào cả.
"Dù sao cũng tiện đường." Đỗ Hành nhẹ nhàng nói bâng quơ.
Thẩm Đông định rủa một trận, nhưng ráng nhịn.
Tiện đường cái con khỉ, khách sạn tiện lợi nơi Đỗ Hành ở và chỗ Thẩm Đông thuê phòng nằm ở hai hướng ngược nhau mà, trừ phi y muốn đi chứng minh trái đất là hình tròn, hoặc là đường quốc lộ mới hoàn thành của thành phố có thể thông đến mọi ngõ ngách, nếu không tuyệt đối chẳng có "tiện đường" gì hết.
Cũng không biết thằng quỷ Lôi Thành trôi đến nơi nào rồi, tuy Đỗ Hành nói cậu ta không sao cả, chỉ là quỷ hồn tốt nhất không nên tùy tiện vào bệnh viện cho nên mới lượn lờ bên ngoài. Nhưng Thẩm Đông chợt cảm thấy biến thành quỷ rồi, cô đơn lẻ bóng lang thang ở ngoài cũng bi kịch lắm.
Sự thật chứng minh, nếu như không có kẹt xe không có đèn đỏ, kỳ thật thì ngồi xe hơi suốt quãng đường km cũng chẳng có vấn đề gì.
Chiếc Volkswagen Thượng Hải của Đỗ Hành trông chẳng có gì thu hút, lại là màu đen, cho nên đậu trước khu chung cư cũ nát cũng chỉ khiến mấy lão bà nhiều chuyện dòm ngó vài lần, dù sao cũng không phải đang là giờ cơm, trong tiểu khu không có bao nhiêu người.
Thẩm Đông mở cửa xe, lúc phát hiện Đỗ Hành cũng theo xuống xe, liền cảm thấy buồn bực.
Câu chào tạm biệt qua loa cũng nghẹn trong cổ họng không nói ra được.
Có lẽ chuẩn bị lên lầu uống ly nước nhỉ? Dù sao trời cũng khá nóng. Thẩm Đông vừa thầm nói vừa bắt đầu đi lên thang lầu, mấy tầng trên cao của tòa nhà kiểu cũ này cũng mát mẻ, cho nên cầu thang khá cao, đi thẳng một mạch đến tầng cao nhất rất tốn sức. Thế nhưng Thẩm Đông vừa xuất viện vẫn mặt không đỏ thở không gấp, quay đầu phát hiện Đỗ Hành theo sau cũng không hề hấn gì, giống như y đang đi trên đất bằng chứ không phải đang leo cầu thang.
Thẩm Đông theo thói quen định sờ túi áo, sau đó sực nhớ ra.
Đỗ Hành lặng lẽ lấy ra một cái chìa khóa đưa qua.
Trên đầu Thẩm Đông nổi lên một hàng hắc tuyến, hiện giờ rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Đỗ Hành lại đi theo mình.
"Mới đổi cửa và khóa, đây là chìa khóa chủ nhà đưa cho." Đỗ Hành giải thích ngắn gọn, giống như không hề nhìn thấy vẻ mặt 囧 của Thẩm Đông.
Sau khi mở cửa, hơi nóng từ căn phòng khách nhỏ như cái chuồng chim xông vào mặt, vào mùa hè thì trong hành lang tương đối mát mẻ hơn. Đồ đạc bị đụng ngã ngày đó đều đã được thu dọn, cây lau nhà cũng treo trong phòng tắm, có lẽ là sau đó chủ nhà đã sắp xếp lại. Thẩm Đông cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng căn phòng này vào mùa hè rất nóng, nhưng tiền thuê không mắc, bản thân mình lại đem tới rắc rối, phỏng chừng chủ nhà đã tức giận lắm.
Ngoảnh đầu lại, hắn phát hiện Đỗ Hành đang ngồi trong phòng khách, không có ý định rời đi.
Thẩm Đông dứt khoát chạy đến phòng bếp dùng ly hứng nước từ máy uống nước, đi ra đặt lên trên bàn: "Cả khu dân cư này đều tính tiền theo đồng hồ điện, tiền điện trước mười giờ tối khá cao, tôi không nấu nước sôi, quản lý Đỗ anh cứ tự nhiên!"
Ánh mắt Đỗ Hành từ cái ly dời lên, biểu tình có chút cổ quái:
"Tôi không khát."
"Quản lý Đỗ anh hôm nay cũng không đi làm à?" Thẩm Đông cũng chạy đến ngồi xuống cạnh bàn.
"Đúng."
Thẩm Đông cách một cái bàn nhìn chằm chằm Đỗ Hành cả nửa ngày, thế nhưng đối phương ngay cả vẻ mặt cũng không đổi, mười phút sau Thẩm đông bại trận, hữu khí vô lực nói: "Mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện nồng như vậy, quản lý Đỗ còn không mau đi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi sao?"
"Tôi cũng định vậy, nhưng..." Đỗ Hành nhướng mày, vẻ mặt cũng không giống như ngày thường. Thấy vậy tim Thẩm Đông như đập lỡ một nhịp, lại bắt đầu lầm bầm yêu quái họa bì, bỗng nhiên nghe thấy Đỗ Hành nói:
"Cậu không cho xài điện mà!"
"A? Anh nói gì?" Thẩm Đông mờ mịt.
Đỗ Hành đứng dậy, bước đến một căn phòng khác vốn là phòng trống, đẩy cửa phòng ra, tốt tính quay đầu lại nói: "Chủ thuê phòng của cậu nói phòng này còn để trống, một tháng chỉ cần tệ, tôi cảm thấy rất tiện, liền chuyển từ khách sạn qua đây ở."
Thẩm Đông quá mức kinh hãi, tiếp đó không cẩn thận mà ngửa ra sau!
"Ầm."
Cả người cả ghế đều ngã chỏng gọng.