Sơ lược về lịch sử thu đồ đệ của Đoạn Thiên Môn ——
Được rồi, cái này phải đóng cửa lại mà kể! Nghị luận chuyện riêng tư của Đoạn Thiên Môn, vẫn là nguy hiểm đến tánh mạng dữ lắm.
Thật ra thì toàn bộ Tu Chân giới thu đồ đệ đều không theo bất cứ một quy tắc nhất định nào cả. Rất nhiều người sau khi phát hiện bản thân mình muốn thu đồ đệ, thế là liền dung dăng dung dẻ chạy xuống núi, dạo một vòng khắp hồng trần phàm thế, thu hoạch được một đống đồ cúng tế, yêu ma trừ vài con, đồ đệ thuận tay xách về một đứa, chỉ đơn giản vậy thôi đó.
Ngoại trừ Thừa Thiên Phái còn phải bấm đốt tay xem thử coi có cơ duyên hay không, còn lại những người tu chân khác ngay cả cái việc đơn giản này cũng tỉnh lược luôn. Bọn họ đều là gặp được một người thuận mắt hợp yêu cầu, liền lập tức cho rằng đó chính là kẻ hữu duyên với mình.
Cái chuyện thu đồ đệ này, vào thời cổ đại xa xưa thì dễ dàng hơn nhiều. Người tu chân căn bản không cần rời khỏi sơn môn nhà mình, cũng sẽ có những phàm nhân tâm chí kiên định, thành tâm chính ý, gian khổ bôn ba khắp mấy trăm dặm đường, trèo đèo lội suối xuyên rừng, tìm kiếm hỏi thăm tung tích của các vị thần tiên trong lời đồn, trải qua đủ loại thử thách khảo nghiệm, cuối cùng thành công bái sư vào một danh môn hiển hách. ( đương nhiên trong những năm tháng về sau, rốt cuộc bọn họ có hối hận hay không thì không nói chắc được)
Thế nhưng những tháng ngày tốt đẹp này đã một đi không trở lại.
Thần tiên Trung Quốc không tồn tại vì tín ngưỡng, nhưng nếu không có tín ngưỡng... vậy thì còn ai tin tưởng vào người tu chân nữa chớ đờ mờ!
Bị dân chúng báo cảnh sát tố cáo mình là lừa đảo, bị tha vào cục cảnh sát chờ ban ngành bí mật quốc gia tới lãnh về, đây chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, thế nên mười năm gần đây, toàn bộ Tu Chân giới cứ hễ nghe thấy mấy chữ thu đồ đệ là lại lập tức biến sắc, sư huynh đệ đùn đẩy cho nhau, có thể tránh được liền tránh, thậm chí còn có người đúng lý hợp tình bảo rằng mình chưa thi đậu cấp bốn, không thể thuận lợi giao tiếp với phàm nhân được.
Nhưng truyền thừa, lại là việc hệ trọng của cả một môn phái.
Bạch Thuật Chân Nhân, người cùng thế hệ với những thủ lĩnh khác của Tu Chân giới, đã rầu đến thúi cả ruột.
"Cái gì? Đỗ Hành bảo y muốn thu đồ đệ?" Trịnh Xương Hầu kinh hãi.
"Suỵt, nói nhỏ thôi!" Chiêm Không gõ thiền trượng, huơ tay múa chân ra hiệu cho Hạn Bạt chú ý có tai mắt ở cách vách —— được rồi, là ở cách giá hàng! Nơi xã giao thuận tiện nhất ở Tu Chân giới chính là siêu thị Sơn Hải này, nếu đổi lại là lúc bình thường, một con Hạn Bạt như Mục Dã Trịnh Xương Hầu, căn bản là không có khả năng chạy tới thánh địa Phật Môn thanh tịnh như Đế Hưu Tự, Chiêm Không cũng không có khả năng đặt chân vào cái nơi âm u bán đủ các loại thịt sống thịt chín để ăn như nhà hàng Bóng Đêm.
Thôi thì tất cả mọi người dắt díu nhau đi dạo siêu thị hết luôn cho rồi!
Chạm mặt nhau trước giá hàng rồi đứng tán gẫu vài câu cũng là chuyện rất đỗi bình thường mà.
Trịnh Xương Hầu ho khan một tiếng, vài con cương thi ở gần đó lập tức làm bộ như đang chọn mua đồ trên mấy tầng cao cao của các giá hàng, cố ý đứng chặn luôn hai lối đi phía trước phía sau, cũng che khuất cả hình thể của Trịnh Xương Hầu cùng Chiêm Không.
Thế nhưng những yêu quái cùng người tu chân đi ngang qua, ai nấy đều nhịn không được mà liếc mắt dòm ngó đám cương thi.
—— té ra là cương thi thích ăn bánh quy Oreo à! Mỗi vị mỗi loại lật tới lật lui nghiên cứu cả chục lần thì thôi không nói, đã vậy còn truyền cho đồng bạn xem xét. Ta nói, các ngươi là cương thi đó, có nhất thiết phải bắt chước phàm nhân mà xem kỹ ngày sản xuất cùng thành phần dữ vậy không?
Khai Sơn Phủ lúc đi ngang qua cũng nghĩ thầm trong bụng: dù sao thì dầu thực vật hydro hóa cũng có ảnh hưởng gì được đến các ngươi đâu!
Đám cương thi sau khi phát hiện mình trở thành trung tâm của sự chú ý, lại càng thêm cố gắng nghiêm túc lộn qua lộn lại mấy bịch bánh, ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Ở bên trong, Trịnh Xương Hầu nhỏ giọng nói: "Tin tức của ngươi là lấy từ đâu ra vậy? Có thể đảm bảo độ chính xác không?"
Chiêm Không bất mãn hết sức, tốt xấu gì ông ta cũng từng thay thế sư huynh quản lý ban ngành bí mật quốc gia được năm rồi chứ bộ! Lời nói ra sao có thể là giả được, thế nên lập tức chắp tay hừ lạnh: "Người xuất gia không nói lời dối trá."
"Ta biết là mấy tên đầu trọc các ngươi chưa bao giờ nói láo, nhưng lỡ đâu các ngươi là bị người khác lừa thì sao?" Trịnh Xương Hầu mới không tin vào nhân phẩm của đám thần tiên cùng Bồ Tát đấy, thuở Phong Thần hắn đã được chứng kiến quá nhiều chuyện rồi, những kẻ trời sinh giả dối thì thôi không bàn tới, mà cả một sọt các vị thần tiên tốt bụng nhiệt tình lại thành ra phá hoại kia mới đúng thật là nguy hiểm.
Chiêm Không đại sư tức thì trừng mắt, gầm lên: "Chính miệng sư huynh của ta đã nói ra tin tức này, chẳng lẽ ngươi cũng không tin huynh ấy sao?"
"Rồi rồi, ngươi nói sớm thì không phải tốt rồi sao!" Trịnh Xương Hầu đau đầu đỡ trán, lão hòa thượng này, mới nãy còn kêu mình nhỏ giọng thôi, mà bây giờ không biết là ai đang nhao nhao ầm ĩ lên kia kìa.
"Khoan đã, cách đây một khoảng thời gian, không phải mọi người còn đang xôn xao bàn tán về chuyện Đoạn Thiên Môn kết thân sao?" Trịnh Xương Hầu cảm thấy mình vừa chạm tới được chân tướng rồi, Đỗ Hành hoàn toàn không phải là muốn tìm đối tượng, thứ người ta muốn tìm là đồ đệ thì có!
"Đúng vậy!" Chiêm Không đại sư ngừng khua thiền trượng, cũng bừng tỉnh đại ngộ, "Sau đó lại truyền ra chuyện Trường Thừa môn chủ... khụ khụ, muốn kết thân! Bần tăng cứ buồn bực mãi, nếu như nói Đỗ Hành từ đó đến nay vẫn luôn ở tại chốn thế tục hồng trần này, dù cho xuất hiện cái suy nghĩ muốn thành thân song tu thì cũng chẳng có gì là lạ. Thế nhưng vị môn chủ kia đã phi thăng mấy ngàn năm rồi, nghe sư huynh nói ông ta còn có lai lịch rất lớn, chính là Cổ thiên thần chuyển thế. Nhân vật bậc này, sao lại có thể dễ dàng động thất tình lục dục được?"
Trịnh Xương Hầu nghe ông ta lảm nhảm nguyên một tràng dài mà choáng váng cả đầu, thế nên vội vàng ngắt lời:
"Bên ta có một tin tức nhỏ mua được từ chỗ La Bàn... Nghe nói, môn chủ Đoạn Thiên Môn chỉ có một đồ đệ, hơn nữa ông ta còn cực kỳ không ưa, động một tí là đánh đập la rầy..." Hai mắt Trịnh Xương Hầu đều đã lập lòe ánh đỏ.
Chiêm Không nhịn không được mà lùi về sau nửa bước, lặng lẽ nghĩ bụng quả nhiên là cương thi nghìn năm, vừa bị ánh mắt hắn quét qua một cái liền cảm thấy không thoải mái đủ đường, vì thế ông ta ậm ờ đáp: "Có chuyện này sao? Bần tăng chỉ từng nghe nói Đoạn Thiên Môn mỗi đời chỉ thu một đồ đệ, lại còn phải dạy dỗ cho xong trước khi phi thăng, trường hợp của Đỗ Hành năm xưa chính là chưa kịp thu đồ đệ đã gặp phải trận chiến núi Bắc Mang!"
Trịnh Xương Hầu gật đầu: "Hiện giờ U Minh giới không thể gây chuyện, Đỗ Hành muốn thu đồ đệ cũng là điều chính đáng."
Nhưng hắn vẫn tỏ ra thích thú hơn cả đối với chuyện của Trường Thừa cùng Linh Hoán, nhịn chẳng đặng mà truy hỏi Chiêm Không đại sư:
"Ngươi nói thử xem, liệu có một ngày nào đó, Linh Hoán kiếm tiên không nhịn nổi nữa mà quyết định thí sư không?"
"..."
Chiêm Không nghẹn họng trố mắt nhìn hắn.
Trịnh Xương Hầu vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, lại còn làm như ta đây biết hết mà phát biểu: "Kiếm tu không so được với Phật tu các ngươi, khi chuyển thế cũng không mang theo ký ức, Linh Hoán kiếm tiên chỉ cần chém chết lão sư phụ không biết nói lý kia, sau đó đợi đến khi môn chủ chuyển thế lại dẫn ông ta về thu làm đồ đệ, vậy thì không phải có thể thuận lý thành chương trả thù trút giận rồi sao? Đây cũng đâu phải chuyện lớn gì!"
—— Như Lai Phật Tổ của ta ơi! Này mà còn không phải là chuyện lớn hả, vậy thì thành ra cái kiểu gì mới được tính là nghiêm trọng đây?
Trời long đất lở Nhân gian lụi tàn?
Chiêm Không đại sư không thể không cắt ngang vọng tưởng của Trịnh Xương Hầu, gian nan cất tiếng:
"Ý nghĩ này của ngươi nghe cũng rất... có khả năng! Nhưng mà Linh Hoán kiếm tiên phải làm thế nào để có thể đảm bảo tìm được chuyển thế của sư phụ hắn một cách thuận lợi chứ? Mười trượng hồng trần này, thế giới đại ngàn này, mỗi ngày đều có vô số người sinh ra..."
Trịnh Xương Hầu dùng một loại ánh mắt "Bộ ngươi bị ngốc hả" mà nhìn Chiêm Không:
"Trường Thừa môn chủ là Cổ thiên thần, nghe nói còn là Cửu Đức của trời, khi chuyển thế bộ không gây ra dị tượng sao? Hiện giờ ở Nhân gian cứ hễ có đứa trẻ nào sinh ra thì đều phải có giấy khai sinh, đến trường cũng phải có hộ khẩu, sao có thể tìm không ra được?"
"..."
Chiêm Không đại sư đột nhiên lắc lắc đầu, dở khóc dở cười: "Khoan đã, tại sao chúng ta lại phải thảo luận chuyện làm thế nào để giúp Linh Hoán kiếm tiên thí sư trút giận chứ?"
"Ặc!" Thì tại muốn xem kịch vui thôi.
Trịnh Xương Hầu tiếc nuối sờ sờ mũi.
"Nếu chúng ta muốn gây khó dễ cho Đỗ Hành, vậy thì nhất định phải biết trước Đoạn Thiên Môn rốt cuộc là thu đồ đệ như thế nào!" Chiêm Không mang vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đúng vậy... Chẳng qua Đoạn Thiên Môn lúc nào cũng bí ẩn, về chuyện này nhất định cũng không có mấy người biết được."
Đương lúc Trịnh Xương Hầu cùng Chiêm Không đứng trong siêu thị chụm đầu trao đổi tình báo, đau khổ suy tư, thì Thẩm Đông bên này cũng đang buồn bực.
Bởi vì cái tòa nhà treo tấm biển đáng sợ Trại Cai Nghiện nằm ở ngay đối diện khu nhà xập xệ của hắn, tuy rằng xung quanh đó đều là đất trống, nhưng hiện giờ ngay cả đám con nít cũng chẳng có đứa nào dám bén mảng chạy tới chơi. Về phần vô số tiếng động kỳ quái cùng hàng loạt luồng sáng bất thường từ bên trong bức tường cao vời vợi kia phát ra, đến cả ông cụ công nhân vệ sinh cũng chẳng mấy để tâm.
Thẩm Đông vẫn cứ khăng khăng bám trụ trong căn hộ tàn tạ của mình, nhất quyết không chịu dọn vào ở chung với đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn.
Có đôi khi, còn có thể trông thấy một con bạch hạc quanh quẩn bên ngoài tường cao.
Thẩm Đông mỗi lần nhìn thấy đều sẽ im lặng đóng chặt cửa sổ, nhưng rốt cuộc có một ngày, hắn không nhịn được mà hỏi Đỗ Hành: "Xem ra cái ông gọi là... thượng tiên Xiển giáo Vân Trung Tử kia cũng có tình cảm sâu sắc với môn chủ quá nhỉ, cứ thỉnh thoảng lại ghé thăm."
Đỗ Hành nghe hắn nói, ngón tay đang vẽ bùa chú trên điều khiển từ xa cũng chợt khựng lại.
Một lúc lâu sau, y mới làm như không có việc gì mà nói: "Có rất nhiều người tới nơi này."
"Hả?"
Thẩm Đông nhất thời còn chưa kịp phản ứng, cứ đứng đực mặt ra đó mà ngẫm nghĩ, dạo gần đây vì lo ngại tiếng tăm bất hảo của Đoạn Thiên Môn, căn bản là không có bất cứ một người nào thuộc Tu Chân Giới dám tự dâng tới cửa, vậy thì rất nhiều người ở đâu ra?
Khoan đã, con bạch hạc vừa rồi kia, hình như dáng bay quá mức tao nhã thì phải?
Thẩm Đông bừng tỉnh đại ngộ, bên trong bạch hạc cũng không phải đều là một người! Bọn họ lục tục chạy đến, chỉ lượn quanh một vòng ở phía ngoài tường nhà, căn bản không hề vào bên trong gặp mặt Trường Thừa môn chủ, cũng bởi vì bọn họ không có liên hệ trực tiếp gì với Đoạn Thiên Môn, ngàn dặm xa xôi bay tới đây, chỉ cần tùy tiện liếc mắt nhìn một cái là đủ rồi.
Ông anh bạch hạc, vất vả cho anh quá rồi!
"Nghe nói con hạc thuộc sở hữu của Hoàng Long Chân Nhân này, trước kia lông vũ vốn có màu vàng, cho nên mới có câu tiên nhân cưỡi hoàng hạc..."
"..."
Rất đáng phải cảm thông! Lông cũng vì mệt mỏi mà bạc trắng hết cả, bị giày vò như cơm bữa thế kia cơ mà.
Thẩm Đông lặng lẽ ghi nhớ, chẳng những không thể tìm sai công việc chọn sai ngành nghề, mà ngay cả chức vụ tọa kỵ của tiên nhân cũng không được tùy tiện đảm đương!
"Đúng rồi, dạo này anh hay ra ngoài sớm để làm gì vậy?" Thẩm Đông thuận miệng hỏi.
Đỗ Hành không nói năng gì.
Thẩm Đông cũng không để ý, thật ra bảo là Đỗ Hành đi ra ngoài, nhưng thường thường đều là Thẩm Đông vừa ngủ dậy liền phát hiện người đã không thấy đâu, chậm rãi rửa mặt xong xuôi chạy tới đi làm, lại có thể nhìn thấy người kia ở khu vực tiền sảnh siêu thị Sơn Hải. Thẩm Đông chỉ vội vàng lo làm việc kiếm tiền, thế nên cũng không hỏi Đỗ Hành rốt cuộc đã đi đâu.
Nửa đêm hôm nay, Thẩm Đông bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hắn bực bội trùm kín đầu lại, thế nhưng điện thoại vẫn cứ dai dẳng reo vang không ngừng, Thẩm Đông trong cơn mơ màng lại chợt cảm thấy không đúng, thường thì sau ba tiếng chuông Đỗ Hành sẽ lập tức bắt máy mà! Chẳng lẽ đêm qua mình rốt cuộc cũng đã được như nguyện, đòi lại cả vốn lẫn lời từ Đỗ Hành rồi?
—— người lúc nào cũng luôn mơ tưởng tới việc phản công, Thẩm Đông, lập tức đắc ý vươn tay ra.
Sau đó hắn liền sờ vào khoảng không.
Phòng ngủ, trên giường, chỉ có một mình hắn!!
Một bên khác của cái giường đá đã lạnh như băng, không còn vương bất kỳ hơi ấm nào.
Thẩm Đông mang theo tâm trạng không thể giải thích được mà bốc cái điện thoại hãy còn đang ầm ĩ suốt từ nãy tới giờ lên, giọng điệu chứa đầy sát khí: "Bất kể mi là ai, tốt nhất nên cho ông đây một cái lý do chính đáng khi dựng ông dậy vào giờ này, không thì ông chém chết mi!"
"Ê ê, Tiểu Thập, là ta!"
Giọng nói của Khai Sơn Phủ đầy vẻ thần bí: "Ta có việc phải nói cho ngươi biết, lần trước ta cũng đã định nói rồi, nhưng không biết tại sao lại quên mất, dạo gần đây, mấy lần trên đường đi đến Bàn Ti Động ta đều nhìn thấy Đỗ Hành đó! Các ngươi cãi nhau hả, chứ nửa đêm nửa hôm thế này y ra ngoài làm gì?" Khai Sơn Phủ là người hiểu rõ bản chất mối quan hệ giữa Thẩm Đông và Đỗ Hành, thế nên giọng điệu cũng có vẻ căng thẳng.
Thẩm Đông mờ mịt.
Điện thoại cũng đã cúp, thế nhưng Thẩm Đông vẫn còn đực mặt ngồi thừ ra đó cả buổi trời, làm thế nào cũng không thể nghĩ ra được lý do vì sao Đỗ Hành lại ra ngoài vào giờ này. Nhưng đêm nay đã định trước là một đêm không yên bình, chưa tới nửa tiếng sau, Lôi Thành cũng gọi điện đến.
"Thẩm Đông!! Báo cho cậu biết một tin xấu, cậu nhất định phải ráng chịu đựng đó!"
"..."
"Dạo rày tớ đi đưa chuyển phát nhanh, thường xuyên bắt gặp Đỗ Hành đi đến khu dân cư số XX ở phía nam thành phố! Ban ngày ban đêm đều thấy... cũng không đúng lắm, biết đâu ở đó có cô em nào cực kỳ xinh đẹp thì sao! Kỳ quái, sao tớ cứ cảm thấy mình đã nói chuyện này với cậu rồi nhỉ, sao tớ lại không có ấn tượng chút nào..."
Lôi Thành còn chưa kịp nói xong, đã bị Thẩm Đông bên này ngắt máy.
Hắn đương nhiên là không có khả năng hoàn toàn tin tưởng vào những gì Lôi Thành nói, nhưng tóm lại Đỗ Hành là đang làm cái quỷ gì? Sao lại phải thần thần bí bí đến như vậy?
Không được, hắn phải đi xem thử rốt cuộc chuyện là như thế nào!
Thẩm Đông sát khí đầy mình đá văng cửa phòng ngủ ra, nhóc ly miêu đang ngủ gà ngủ gật trên ghế sofa lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn theo Thẩm Đông đi ra vặn mở cửa nhà, sau đó!
"Úi!"
Thẩm Đông thiếu điều trượt chân té sấp mặt, hắn lập tức lảo đảo lùi ra sau, giận dữ hỏi: "Ai nằm trước cửa nhà tôi đó?"
Tòa nhà này bị hư hỏng nặng như vậy, cứ như sắp sửa sập tới nơi, vậy mà vẫn có người vô gia cư lai vãng tới hay sao?
Giây tiếp theo, sau khi nương theo ánh trăng rọi vào hành lang mà thấy rõ được cái người đang lồm cồm bò dậy kia, Thẩm Đông triệt để khiếp sợ.
"Ông già ưa lảm nhảm... Không, Thái Nhạc kiếm tiên, sao ông lại ở đây?" Chẳng lẽ đi nhầm cửa?
Ngờ đâu Thái Nhạc kiếm tiên lại lõ mắt nhìn chòng chọc vào Thẩm Đông: "Nửa đêm nửa hôm ngươi đi đâu?"
"..."
Đây đúng là cái chuyện hoang đường nhất quả đất! Kiếm tu nửa đêm không trở về nhà, kiếm chạy đi ra ngoài tìm, kết quả bị sư phụ của kiếm tu chặn ngay tại cửa.
"Đỗ Hành đâu?"
Thái Nhạc kiếm tiên giả điên: "Không phải y ở cùng với ngươi sao?"
Thẩm Đông chả buồn nói nhảm với ông ta nữa, sải chân bước thẳng ra ngoài.
"Đứng lại!"
"Ông nghĩ mình có thể ngăn được tôi à?" Thẩm Đông giận dữ, bất chấp luôn cả Đại Tông kiếm, sát khí phóng ra lập tức khiến cho Thái Nhạc rợn cả tóc gáy.
Thái Nhạc kiếm tiên đáng thương thiếu chút nữa là rúc vô góc tường ngồi tự kỷ luôn ở trỏng —— chuyện khó xử hơn cả việc chọn lựa giữa môn chủ và đồ đệ, chính là bị kẹp giữa đồ đệ và kiếm của đồ đệ. Đây là chuyện quái gì vậy hả —— thế nhưng cũng may, ông ta vẫn có thể kêu gọi viện binh.
Thẩm Đông còn chưa chạy được bao xa, đã đột nhiên cảm nhận được một luồng kiếm khí kim sắc cứ như thủy triều ập thẳng vào mặt, trước mắt hắn lập tức tối sầm, trực tiếp ngã lăn ra đất.
Trường Thừa môn chủ chậm rãi bước ra, lạnh lùng nhìn Thái Nhạc:
"Ngươi ngay cả Thẩm Đông mà cũng không trông coi nổi hay sao, nhỡ đâu gặp chuyện không may, xem lúc Đỗ Hành trở về ngươi ăn nói thế nào với y."
Thái Nhạc kiếm tiên mang theo vẻ mặt đau khổ mà nhìn Trường Thừa môn chủ xóa sạch ký ức của Thẩm Đông, lại tung thêm một lá bùa nhằm đảm bảo Thẩm Đông sẽ không thể tỉnh lại trước sáng mai. Tuy rằng không đậu được cuộc khảo hạch, thế nhưng hiện giờ ngay cả đề thi cấp sáu cũng chẳng làm khó được môn chủ, vậy nên ai kia chẳng chút do dự mà ngắt luôn đường dây điện thoại, cũng chính là đầu sỏ gây nên mớ lộn xộn này.
Thái Nhạc đưa mắt nhìn Thạch Lưu đầy đe dọa, nhóc ly miêu lập tức chôn đầu xuống, bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội chẳng hay biết gì.
"Trong vòng một tháng ngắn ngủi, thế nhưng để cho Thẩm Đông phát hiện hai lần... Ngươi liệu mà bảo Đỗ Hành nghĩ thêm biện pháp đi." Môn chủ thở dài.
Thái Nhạc kiếm tiên đau khổ hết sức, nhịn không đặng mà lên tiếng cãi lại: "Chúng ta mỗi lần thu đồ đệ đều sẽ đem kiếm phong ấn lại, mà kiếm của chúng ta cũng sẽ không mọc chân chạy mất, chuyện này sao có thể trách ta được?"
Mỗi ngày ông ta đều phải ngủ trên đầu cầu thang nhà đồ đệ đó thôi, giờ còn muốn sao nữa?
Cái kỹ năng lừa gạt kiếm giấu giếm kiếm như thế này, môn chủ ngươi cũng đâu có từng dạy qua đâu!
Yuan: Tưởng đâu PN ngắn lắm, định làm luôn lèo để tạo phúc cho quần chúng nhân dân, ai dè dài y như CV, cho nên cứ tàng tàng thôi hén!! ahuhu