"Đông Tử, sống thành cái kiểu như cậu đúng là không dễ dàng gì mà!"
Một hôm nào đó lúc Lôi Thành đến đưa hàng chuyển phát nhanh, đã thấm thía cảm thán một câu như vậy, hù cho Thẩm Đông ngây sững cả người.
Thẩm Đông buồn bực ráng nhớ lại cuộc sống của mình dạo gần đây, bản thân mình không có chuyện gì, Đỗ Hành không xảy ra việc gì, ngay cả Đoạn Thiên Môn cũng không quậy ra cái chuyện bung bét gì, vậy thì câu nói này rốt cuộc là căn cứ vào đâu?
Trước đây khi còn chưa hiểu hết về Tu Chân giới, Thẩm Đông quả thực từng cảm thấy bản thân mình rất xui xẻo, thế nhưng sau này khi biết rõ rồi thì...
Tu Chân giới nếu muốn xuất bản một quyển biên niên sử, nhất định không thể không nhắc đến các đại môn phái, cùng với một mớ chuyện xúi quẩy chẳng biết phải kể ra làm sao. Dù gì thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nếu đem phơi bày cái đống lịch sử đen tối của một môn phái ra trước ánh sáng, vậy thì tuyệt đối phải cẩn thận, không được cười nhạo —— bởi vì cả đám đều là cá mè một lứa, nhiều nhất thì cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
So về nghèo túng, Phá Hồ đạo trưởng đã thất nghiệp luôn rồi kia kìa, tiền lương ở siêu thị Sơn Hải dù có thấp hơn đi nữa cũng vẫn có thể xem là công việc lý tưởng ổn định.
So về sư môn... cái đám Đoạn Thiên Môn này đúng là chết giẫm thiệt mà, các kiếm tiên thế nhưng còn có gia sản riêng của mình, tất cả đặc sản ở tầng trời thứ ba cộng thêm nhiều năm thu phí bảo hộ ở Thanh Hoàn Động Thiên, đám thần tiên này một khi tung ra, mấy thứ kia liền trở thành hàng hiếm đắt đỏ. Còn Bạch Thuật Chân Nhân Sa Sâm trưởng lão thì sao, đã một đống tuổi như vậy rồi mà còn phải vắt óc lo nghĩ tính đường tiêu thụ hàng hóa cho môn phái nhà mình.
So về độ xúi quẩy —— thuộc tính vận khí của Nhị Phụ chắc cũng dính với cái từ "nhị" trong tên hắn luôn quá! (ý nói Nhị Phụ số nhọ như đít nồi)
Sau khi so sánh hết một lượt như vậy, Thẩm Đông cảm thấy cuộc sống của mình hãy còn sung sướng chán, hoàn toàn chẳng có vấn đề gì cả!
"Lôi Thành cậu giải thích rõ ràng ra coi... Không thì tôi trực tiếp đi lên công ty chuyển phát nhanh Mãnh Báo khiếu nại cậu bây giờ!"
"Cậu có thể đừng nói ra cái tên này không?" Lôi Thành ủ rũ chà chà mặt, đã chết bao nhiêu năm như vậy rồi, cậu ta vẫn rất chú ý tới văn hóa doanh nghiệp tại đơn vị công tác của mình, mấy người thử nghĩ đi! Tốc độ nhanh như Mãnh Báo... còn không phải biến thành chuyển phát chậm luôn rồi sao! Tinh thần thị trường như Mãnh Báo? Ý là phải bán manh để đối phó với khiếu nại của khách hàng á hả?
Thẩm Đông đứng bên cạnh, hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Lôi Thành co giò chạy thẳng không thèm quay đầu lại, căm giận ghen tỵ oán thầm Thẩm Đông, trên chiến trường thì bị Đỗ Hành dùng như kiếm, đi cầu Đạo còn bắt người ta phải chứng Đạo, vậy mà đi làm lại được nhiều tiền lương hơn mình, thậm chí buổi tối... Khụ khụ!
Thẩm Đông không biết Lôi Thầm đang rủa gì mình, hắn cầm gói hàng chuyển phát nhanh chậm rãi đi về nhà.
Mở cửa, trước TV là một kiếm tu một Thiên Cẩu đang ngồi.
"Đồ đệ anh gửi tới!" Thẩm Đông tiện tay thảy gói hàng cho Đỗ Hành, trở về phòng bật máy tính lên.
Nhờ phúc của sự phát triển khoa học kỹ thuật cùng với thế hệ trẻ Tu Chân giới, giờ đây sản phẩm điện tử của siêu thị Sơn Hải được cải tiến cực kỳ nhanh, trước kia chỉ có thể dựa vào thẻ hội viên cùng giấy chứng nhận cấp sáu để lên mạng tại Bàn Ti Động, hiện giờ chỉ cần có tiền, ai cũng có thể rinh về nhà một cái máy tính màn hình lớn độ nét cao cảm ứng D. Trong máy tính có cài đặt rất nhiều chương trình mới lạ, quan trọng là phải dựa vào thao tác vẽ bùa, phần mềm hiển thị thời gian là một quầng mặt trời, yêu cầu phải dựa trên bóng mặt trời mà phán đoán hiện tại là mấy giờ mấy khắc, ngày nào tháng nào, trăng khuyết hay trăng tròn... Thông qua cái máy tính này, chỉ có thể truy cập vào máy chủ internet đã trải qua cải tạo linh lực đặc biệt.
Chẳng hạn như trang web dịch vụ và trưng bày hàng hóa đặc biệt trong vòng một tuần của bộ phận tiền mãi siêu thị Sơn Hải.
Bình thường muốn Bách Bảo Các luyện khí thì phải đặt hàng trước ba năm, hiện giờ chỉ cần lên mạng là có kiểm tra tình hình và tiến độ luyện khí bất cứ lúc nào.
Trên các trang mạng xã hội, một đám người tu chân đang sôi nổi thảo luận về số lượng đan dược tồn kho cùng sự biến đổi giá cả năm nay của Nhật Chiếu Tông, còn có rất nhiều tin vỉa hè, chẳng hạn như nhân số bế quan của các đại môn phái đột nhiên tăng mạnh, trong đó nhất định có người mượn danh nghĩa bế quan để đi tham gia "Chuyến du lịch hai mươi năm đời người".
Cái gì, muốn chơi game online? Muốn trà trộn vào mạng lưới internet tương hỗ để nói chuyện với phàm nhân?! Rất tiếc, mời bạn thi đậu được cấp sáu rồi hẵng nói, Tu Chân giới cũng có tội phá hoại an ninh trật tự xã hội phàm nhân đó! Mọi người kiếm tiền đâu có dễ, đi nộp giấy phạt cũng đau lòng lắm chứ.
Hơn nữa những người tu chân thực sự biết dùng máy tính... thật ra cũng không nhiều cho lắm, đa phần đều là thế hệ trẻ của Tu Chân giới.
Bọn họ chủ yếu là lên mạng nhờ vả, xin giúp đỡ giải quyết một số vấn đề về "tình cảm" và "gia đình", phải làm thế nào để có thể tiếp tục sống ở nhân gian một cách thuận lợi không để lộ sơ hở... chẳng hạn như phụ huynh của bạn học của "con mình" có ý định ngoại tình với mình, chuyện này rốt cuộc phải xử lý như thế nào, dùng phép thuật xóa ký ức? Đập cho một trận? Làm lơ?
Nếu như đem việc này ra hỏi trưởng bối sư môn, tuyệt đối sẽ tạo thành thảm kịch nhân gian đó biết không! Còn không bằng thảo luận với các đồng bối khác cho xong!
Haiz, đồng bối quả đúng là một danh từ mang tính đồng cảm cực kỳ cao mà —— hơn nữa tất cả mọi người ai nấy đều đeo trên mình một cái tên thảm không nỡ nhìn, đúng thật là chén bể gáo nứt chậu vỡ về chung một nhà.
Còn cái chuyện tài khoản trên mạng ấy hả, cũng có phải lấy tên thật đâu, chả ai biết được người đang ngồi đối diện mình rốt cuộc là ai cả, chỉ cần bản thân mình không để lộ danh tự và môn phái, vậy thì trên cơ bản rất khó để đoán được người nói chuyện với mình có phải là yêu quái hoặc ma quỷ gì hay không.
Thẩm Đông sau khi mở máy tính lên liền thuần thục dùng tài khoản đăng nhập vào một diễn đàn nói chuyện phiếm.
—— tiện thể mắng chửi luôn cái Tu Chân giới dù có phát triển đến thế nào cũng vẫn mãi lạc hậu hơn Nhân gian năm này, nhìn cái giao diện sơ sài, nhìn cái template đơn giản đến phát ngấy này đi, loại diễn đàn nói chuyện phiếm này đã bình thường đến mức ngay cả phàm nhân cũng chả thèm ngó tới nữa rồi!
Trong diễn đàn đang khá là náo nhiệt, đề tài câu chuyện đúng lúc xoay quanh Đoạn Thiên Môn.
Hai mắt Thẩm Đông lóe sáng, phát hiện "Đồng âm hủy cả đời" đang online, thế là lập tức lên tiếng:
【 Kiếm tiền nuôi gia đình 】: Mấy người biết môn chủ Đoạn Thiên Môn thích nuôi sủng vật gì nhất không?
Cả đám người tu chân giật mình, thoáng cái đã gõ ra một loạt dấu chấm hỏi, mà nhân vật tiêu điểm như Thẩm Đông lại cứ cố tình câu giờ, nửa tiếng đồng hồ cũng chả nhả thêm được một chữ.
"Đồ đệ của Đỗ Hành cũng biết nhẫn nại quá chứ." Thẩm Đông nghĩ bụng, tiện tay cầm lên lon bia đặt bên cạnh bàn, sau khi khui ra uống liền tiếp tục sự nghiệp oanh tạc diễn đàn.
【 Kiếm tiền nuôi gia đình 】: Là mãnh báo.
Mọi người nhao nhao bày tỏ đây là tên công ty chuyển phát nhanh mà, nghe cũng uy vũ khí phách quá chứ, siêu thị Sơn Hải có bán không? Nuôi có dễ không?
【 Kiếm tiền nuôi gia đình 】: Khụ khụ, siêu thị Sơn Hải không bán, nghe nói đời trước khi Trường Thừa môn chủ còn ở trên Thiên giới, đã từng nuôi cả một ngọn núi đầy mãnh báo, cảnh tượng phải nói là cực kỳ hoành tráng!
Thẩm Đông vui ơi là vui.
Từ lâu, hắn đã bước ra khỏi quãng đời đau khổ bị sụp đổ thế giới quan hết lần này tới lần khác rồi, hơn nữa hiện giờ ngược lại còn sinh ra cái đam mê đi hủy tam quan của người khác. Tật xấu này là bắt đầu nghiện từ lúc làm trong bộ phận tiền mãi của siêu thị Sơn Hải, cái đám thanh niên thiếu thốn thường thức vừa chân ướt chân ráo bước vào Tu Chân giới là đã bị Thẩm Đông hù cho ngu người, trong đó còn có cả mấy đứa nhỏ – tuổi vừa được thu làm đồ đệ gia nhập Tu Chân giới, cho nên cái mớ tiếng thét chói tai này càng nghe lâu, Thẩm Đông càng cảm thấy tâm lý cân bằng.
Nghĩ đến vẻ mặt vi diệu của đám người tu chân trẻ tuổi này khi mai rày biết được mãnh báo là thứ gì đi!
Hình tượng Trường Thừa môn chủ ban đầu oai phong lẫm liệt đứng giữa một đám mãnh thú, sau đó thoáng cái liền sụp đổ thành đứng lẫn trong một rừng mấy con gấu mập lăn lê đầy đất...
Sau khi Thẩm Đông không tốt lành gì mà dẫn dắt tư tưởng của đông đảo các thanh niên quẹo sang con đường lệch lạc, lại chợt phát hiện mục tiêu "Đồng âm hủy cả đời" phát cho hắn một cuộc trò chuyện riêng tư —— ngươi nói thật sao?
Thẩm Đông không trả lời ngay, chỉ mở ra khung đối thoại rồi ngồi cười gian:
"Mấy cha kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kia đều rặt một đám cổ hủ! Cho rằng không thấy mặt thì mình không chọc ghẹo được nhóc Tổn Mãnh này sao?"
Hừ hừ, muốn tiến thêm một bước kết làm bạn thân qua mạng cũng không thành vấn đề nữa ấy chứ! Đợi đến hơn năm sau tổ chức một cuộc gặp gỡ bạn bè trên mạng, tự giới thiệu mình "Thật ra tôi là kiếm của sư phụ cậu", chắc thú vị dữ lắm à!
Thẩm Đông quyết tâm chờ được xem vẻ mặt vặn vẹo của Tổn Mãnh khi biết được chân tướng!
Đương lúc đắc ý, màn hình máy tính bỗng nhiên lập lòe một cái, sau đó tối thui.
"Móa, cái khu nhà xập xệ này lại cúp điện nữa hả?" Thẩm Đông sau khi nhảy dựng lên lại chợt cảm thấy sai sai!
TV và máy tính của Tu Chân giới đâu cần phải cắm điện đâu.
"Đỗ Hành, anh đang làm gì đó?" Thẩm Đông thở phì phò tức giận bật tung cửa phòng ra.
"Chắc vừa rồi sóng linh lực ở xung quanh đây bất ổn..." Đỗ Hành lại làm như không có chuyện gì mà cầm lên điều khiển từ xa, trên TV cũng là hàng loạt chấm trắng nhỏ, như thể chứng minh Đỗ Hành không phải là đang nói dối.
Bây giờ Thẩm Đông cũng không dễ gạt như xưa nữa, hắn nóng máu giật lấy điều khiển từ xa, tức giận vạch trần cái cớ của Đỗ Hành: "Lúc nãy anh dùng thần thức nhìn thấy tôi chọc ghẹo đồ đệ anh, anh liền ra tay giúp nó trốn thoát phải không? Tổn Mãnh cũng mười ngày nửa tháng liền gửi đồ cho anh, cái tên sư phụ nhà anh đúng là bao che khuyết điểm..."
—— ta nói, lúc đầu bảo Đỗ Hành thu đồ đệ hình như cũng là cậu mà, Thẩm Đông! Đỗ Hành bao che khuyết điểm hồi nào đâu, y chỉ là không thích cậu quá mức thân thiết với bất cứ một kiếm tu nào khác thôi, cho dù là đồ đệ của y cũng không được!
Thạch Lưu ngó trái ngó phải, quyết đoán vùi đầu cuộn mình thành một cục, giả bộ như đang ngủ đến không biết trời đất gì.
"... Em định nói gì với Tổn Mãnh vậy?" Giọng điệu Đỗ Hành cổ quái.
"Thì là nội tình Đoạn Thiên Môn thu đồ đệ như thế nào ấy... Đúng rồi, lần trước nó gửi hàng qua bưu điện còn không phải là để kể khổ với anh sao, bảo là không hiểu vì sao mà Linh Hoán kiếm tiên cứ chướng mắt nó, ha ha, anh nghĩ có nên nói cho nó biết sự thật hay không đây?"
"..."
"Tôi nhớ là cái ông già khoái lảm nhảm kia với Linh Hoán kiếm tiên hình như không ưa nhau lắm, có lẽ có thể lợi dụng..."
"Đừng nghĩ đến chuyện đó, sư phụ ta Thái Nhạc kiếm tiên, không phải là đối thủ của Linh Hoán." Đỗ Hành cắt ngang chủ ý hư hỏng của Thẩm Đông.
"Sao anh biết được?" Thẩm Đông không tin.
Đỗ Hành im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "... Sau khi kiếm tu đặt kiếm vào Thượng Đan Điền, nếu ý thức của kiếm còn chưa lập tức ngủ say, ở giữa mi tâm sẽ xuất hiện một bùa chú, kiếm tu như vậy, chính là đã tâm thần hợp nhất với kiếm của mình, tu vi tâm cảnh đạt tới đỉnh phong. Ngay cả là kiếm tiên, cũng rất ít người có thể đạt tới thực lực bậc này, Đoạn Thiên Môn cũng chỉ có được ba người... Mà Tu Chân giới bao nhiêu năm qua chưa từng gặp được tình huống như vậy, vì thế cũng không biết."
Thẩm Đông càng nghe càng cảm thấy quen quen, sao triệu chứng cứ giông giống cái lần nào đó bọn họ được Dư Côn đưa vào bệnh viện Thần Nông Cốc vậy.
"Khoan đã, chẳng lẽ cũng bởi vì khi đó tôi chưa khôi phục lại ký ức?" Thẩm Đông khiếp hãi.
"Không, là do ta lúc đó vẫn còn tâm ma, tâm cảnh trái lại không bằng em, cho nên trạng thái mới bất ổn như vậy." Đỗ Hành nhỏ giọng giải thích.
Thẩm Đông há hốc mồm: "Tôi? Tôi mà có thể có tâm cảnh tu vi gì chứ? Anh đang đùa đó hả!"
—— có, pháp bảo bổn mạng một khi có thể biến hóa, chỉ có một khả năng là đã đắc đạo.
Không chỉ có Đỗ Hành bởi vì mất kiếm nên không thể phi thăng, mà đến cả Thẩm Đông sau khi biến hóa thành công, thậm chí đã đắc đạo cũng không có cách nào phi thăng. Cho nên vào lúc Triển Viễn phi thăng, Thiên Đạo nhận thấy được ngay tại đó còn có kẻ khác phù hợp với tiêu thuẩn, thế là liền quyết đoán kéo Thẩm Đông lên Thiên giới...
Thấy Đỗ Hành không đáp, Thẩm Đông lại nghi ngờ:
"Chỉ với đức hạnh của cái ông Linh Hoán kia ấy hả? Anh nói ổng với Khinh Hồng tâm thần hợp nhất à, anh đang đùa hay đang giỡn vậy!!"
Thẩm Đông tỏ vẻ với tư cách là một thanh kiếm, hắn cũng có quyền lên tiếng.
Khinh Hồng xem thường Linh Hoán cũng không phải mới lần một lần hai, đây là chuyện mà tất cả kiếm của Đoạn Thiên Môn đều biết!
"Đừng nên trông mặt mà bắt hình dong, em có biết trang thiết bị để Mặc gia làm ra phần mềm máy tính là từ đâu tới không?"
Đỗ Hành hỏi ra một câu hết sức kỳ cục, Thẩm Đông cũng chỉ có thể mờ mịt lắc đầu.
"Là con hạc kia mang đến."
"... Cái gì? Ý anh là Xiển giáo?" Lừa kiếm đó hả! Toàn bộ Tu Chân giới đều là một đám thất học, trình độ văn hóa thấp đến không thể tưởng tượng nổi, vậy thì trình độ của Côn Lôn tiên cảnh thuộc Xiển giáo không phải nên tuột luốt xuống cái thời Tây Chu nhà Ân mới đúng sao?
"Nghe nói trước khi chúng ta "bị" phi thăng lên Thiên giới, trong Côn Lôn tiên cảnh đã có mạng internet nội bộ rồi."
"Bùa chú website là bao nhiêu, tôi muốn lên đó khám phá thử!" Đùa à, thần tiên trong truyền thuyết đó, sao có thể không đi hóng hớt vây xem được!
"Không biết."
Thẩm Đông vẫn không chịu tin: "Sao mà không biết được, trang bị kỹ thuật nào mà Mặc gia chẳng thể phá giải kia chứ! Tử Vân Quán cùng Thừa Thiên Phái lại chuyên tu về bùa chú, đừng tưởng rằng tôi không biết hacker số một Tu Chân giới là Quỷ Cốc Tử! Ông ta dùng kỳ môn độn giáp Hà Đồ Lạc Thư phá giải quy tắc cấu thành bùa chú, bất kể là cơ chế mã hóa trang web nào của Tu Chân giới cũng đều có thể qua mặt được... Khoảng thời gian trước còn hack vào siêu thị Sơn Hải, chôm của Dư Côn hơn mười vạn."
"... Nghe môn chủ nói nếu muốn vào mạng internet nội bộ của Côn Lôn tiên cảnh, yêu cầu phải gõ hết cả bộ giáo quy của Xiển giáo thì mới có thể truy cập, sai một chữ cũng không được."
"..."
Thẩm Đông rốt cuộc giác ngộ, cái chuyện thế giới quan sụp đổ này, vĩnh viễn cũng không có điểm dừng.
"Đám người Xiển giáo đó còn nói gì nữa..."
"Thượng tiên Vân Trung Tử đã truyền tin cho môn chủ, bảo rằng Tu Chân giới không cần phải lo về việc Hình Thiên sẽ tìm được đầu, gây sóng gió đảo loạn phàm thế."
"Tại sao?"
"Bởi vì đầu của Hình Thiên, rất nhiều năm trước đã ở tại núi Côn Lôn."
Thẩm Đông trợn mắt há mồm, thảo nào mà Hình Thiên tìm mãi không ra: "Bọn họ muốn giữ cái thứ của nợ đó để làm gì, làm đồ trưng bày hả?"
"Hoàng Đế Công Tôn Hiên Viên, cùng Quảng Thành Tử của Xiển giáo từng có... duyên sư đồ ngắn ngủi." Toàn bộ mấy chuyện này đều có ghi chép trong thần thoại.
"Ông ta chưa chết nữa hả?" Mất tích thôi, trước khi trời sập đã mất tích rồi!
"Không biết, nếu như trốn nhanh... có lẽ vẫn còn sống."
"..."
Cho nên đáp án chính là cái giáo phái nào đó bao che khuyết điểm riết thành quen, cho dù chỉ là từng có một tí xíu quan hệ trên danh nghĩa do được Thiên Đạo chỉ điểm, cũng sẽ quen nết mà đi giúp đỡ vài chuyện, ví dụ như mang đầu Hình Thiên, cũng chính là kẻ thù của Công Tôn Hiên Viên về cất giấu?
Vậy thì cái đầu của Hình Thiên, cả đời cũng đừng mong cầm về được!
Hình Thiên à, té ra ông mới là ứng cử viên quyền lực nhất nắm giữ ngôi vị quán quân trên bảng xếp hạng số nhọ!
Nếu Hình Thiên không phải bởi vì tìm chẳng được đầu mà vẫn luôn nán lại Nhân gian, nếu như lúc Tinh Vệ hạ phàm bão tuyết không ngừng, Triển Viễn không giác ngộ, thì sẽ không có chuyện phi thăng sau này, càng không có cách nào bắt kịp chuyến xe phi thăng cuối cùng của Tu Chân giới trước khi Thiên giới sụp đổ, còn tiện thể kéo thêm một đám người...
Vậy thì, ngay cả là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, cũng sẽ không có cách nào tìm ra được đường sống.
Nhân quả định sẵn.
Thế thì chỉ là cầu, nhưng không lui về được Nhân gian.
———-oOo———-
Toàn văn hoàn
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: toàn văn hoàn. (trong sự ngỡ ngàng của editor!!!)
Yuan: Chúc mừng bạn đã đọc đc đến đây, chúc mừng t đã edit đc đến đây, chúc mừng chúng ta đã lê lết đc đến đây.
Thật ra truyện hơi bị dài dòng đúng k? Tình cảm của Đông Đông & Hành Hành k đc thể hiện nhiều (lúc đầu t đã nghi ngờ cái tag đam mỹ có phải là bị lộn k), có nhiều tình tiết hơi bị lê thê lằng nhằng, v.v...
Thiệt chứ edit nhiều khi cũng thấy nhàm, nhưng t thật sự rất thích cái sự dở hơi k giống ai của Tu Chân giới trong này, cái sự nhí nhố điên loạn của cả bầy tu chân giả yêu quái ma quỷ, cái sự bỉ bựa khó đỡ của Đoạn Thiên Môn... Vâng, rất trất"sss!!!
& để đền đáp trả thù xã hội, cùng với nỗ lực cứu vớt quần chúng nhân dân, t quyết định đổi thể loại thành ngược thân ngược tâm, bởi vì thật ra từ hệ thống nhân vật, editor, đến reader đều bị ngược (theo cách này hay cách khác).