Cầu Lui Nhân Gian Giới

chương 62: không sao cả...

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả nhà tắm náo động, rất nhiều người tưởng là có động đất nên lập tức liều mạng lao ra ngoài, nhìn thấy lầu ba sụp xuống một cái hố lớn cũng không dám tới gần, một số vật dụng trượt dài trên sàn nhà nghiêng ngả, sau đó rầm một tiếng rớt xuống lầu hai.

Khéo sao lại canh ngay cái đầu của Phá Hồ đạo trưởng mà rớt, cho nên lão vừa nhổm được nửa người dậy thì lại cứng đờ ngã xuống.

Những người trong phòng KTV cũng không dám di ra, toàn bộ trốn dưới gầm ghế sofa hoảng sợ la hét cầu cứu, trong hành lang chất đầy những đèn đóm và gạch vụn, còn có cả tàn tích của đám vật dụng từ trên tầng ba rơi xuống, mà điểm chết người chính là trên tầng ba có một cái hồ tắm lớn, giờ đây bị vỡ, nước tắm ào ào chảy xuống, toàn bộ hành lang đều ướt sũng, cứ như trời đang đổ mưa.

"Tôi đi toa lét chút..."

Thẩm Đông lấy bừa một cái lý do, quay đầu phắn gấp.

Mới nãy thôi hắn còn được chứng kiến "tình hình chiến đấu" đầy nhiệt tình đầy chân thực trong phòng riêng kia kìa. Ngờ đâu Thao Thiết Dư Côn đuổi theo bạch xà đánh tới quá nhanh, còn chưa tới nửa phút, hắn còn chưa kịp phản ứng, mấy tên kia đã đâm hỏng mái nhà rồi chạy biến.

Nhiệt độ trên mặt Thẩm Đông còn chưa rút, cảm giác nóng ran cả người cũng chưa dứt, liền nhanh chóng chuồn đi.

Trong nhà tắm thứ gì nhiều nhất, hồ tắm chứ gì!

Thẩm Đông tiện tay cởi xuống cái hoodie tay dài trên người, mang tư thế liều mình bất khuất, tùy tiện tìm một cái hồ tắm rồi ùm một tiếng nhảy vào trong.

Đờ mờ, nước nóng!!

—— là tại cậu ấm đầu thì có, nhà tắm cao cấp như vầy lấy đâu ra nước lạnh cho cậu ngâm?

Chết tiệt, cái hồ này còn rất sâu, may là thân hình hắn cũng khá cao, nếu không thì chân cũng chẳng chạm được tới đáy.

Thẩm Đông ướt như chuột lột từ dưới hồ bò lên, vọt vào gian cách vách mở vòi nước, sau đó vặn chốt mở màu lam lên tới mức max, lập tức lủi vào đứng dưới vòi sen.

Thở phào một hơi, tác dụng của việc này có thể so sánh với Thuật Quán Đỉnh Đề Hồ, nước lạnh men theo gáy chảy thẳng xuống, gột rửa sạch sẽ cảm giác khô nóng khó kiềm ban nãy. Lúc này hắn có mới tâm tình hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra.

Thuật Quán Đỉnh Đề Hồ: thuật xối nước lên đầu.

—— xem như là mở rộng tầm mắt nhỉ?

Thẩm Đông có hơi mất tự nhiên mà đưa mắt ngắm vách tường.

Mấy chuyện kích thích sinh lý này đã xảy ra với hắn từ lâu, hiện giờ nhớ lại, cái này chắc phải gọi là thay đổi tuổi dậy thì? Thứ nên có thì đều có? Thẩm Đông bị mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này khiến cho ớn lạnh đến run rẩy, vươn tay vén mái tóc ướt đẫm ra sau, hắn nghĩ bụng rằng lúc trước khi còn trọ trong ký túc xá trường học, có vài tên cũng rất thích dùng máy tính nghiên cứu mấy bộ "phim HD" nước ngoài, vào ngày hè nóng bức thì lại càng thuận tay vứt đầy mấy cuộn giấy vệ sinh trên bàn, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra thì một thứ mùi lạ liền xộc thẳng vào mũi, mà cái đám đó vẫn xem đến sung sướng vui vẻ, còn Thẩm Đông thì lại không có chút hứng thú nào. Lúc ấy hắn cảm thấy bản thân chẳng thích thú gì mấy cô gái phương Tây kia cả.

Sau đó? Vẫn là càng nhìn càng vừa mắt mấy em gái xinh xắn gặp trên đường hay trong sân trường thôi.

Một khi đã trút bỏ hết quần áo, thứ trong màn hình chỉ còn là những khối thịt và thịt va chạm quay cuồng cùng nhau, xem vào thì nhiều nhất cũng chỉ là thở gấp một chút, còn chuyện cả người nóng ran không chịu nổi lập tức chạy đi giải quyết thì lại chưa từng xảy ra. Những động tác và tiếng rên rỉ trong phim đều chỉ là những thứ dối trá làm màu, nghe vào liền cảm thấy da gà rụng đầy đất. Thẩm Đông cảm thấy nếu đưa hắn xem cái thứ kia, hắn thà về mơ một giấc mộng xuân thì còn thỏa mãn hơn.

Những tia nước mát lạnh mạnh mẽ bắn vào người, đầu óc Thẩm Đông cũng dần dịu xuống.

Khoan khoan, không phải lúc ấy bên cạnh hắn còn một người xem chung —— cậu nghĩ nhiều quá rồi, cái đám quần chúng giới Tu Chân bình tâm tĩnh khí sống qua ngày kia, tuyệt đối không có thứ phiền não này đâu. Chỉ cần không phải là hình ảnh quá kích thích vượt ra khỏi chuẩn mực, cũng như không ảnh hưởng tới công pháp tu vi, thì bọn họ sẽ không có phản ứng gì.

Thẩm Đông phiền muộn vò vò đầu.

Quên đi, cũng không phải chuyện lớn lao gì. Vốn lúc đầu hắn cũng không tính tìm một cô gái, kế hoạch cuộc đời hắn đã tan tành từ lâu rồi, thử nghĩ xem, nếu hắn bất tử, vậy thì phải sống với con gái người ta thế nào đây? Giới Tu Chân có chương trình làm quen mai mối sao? Hay là hắn phải đến tiệm binh khí tìm đối tượng?

Bảo kiếm quả thật cũng có phân chia gươm trống gươm mái, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói đơn kiếm có phân trống mái, người ta đều chỉ phân giới tính cho song kiếm mà thôi, trời sinh đã có người yêu, chẳng lẽ bắt hắn đi chia cắt uyên ương? Là kiếm của kiếm tu, chỉ có một mình hắn là biết biến hóa, không lẽ giờ hắn phải vượt qua rào cản chủng tộc mà đi tìm một em gái Phân Thủy Thích của Nga Mi? Hay là Ngô Câu Kiếm? Nếu chủ nhân của cô em đó cũng là người đẹp, vậy thì không thể tốt hơn rồi, nói không chừng đến chuyện chung thân đại sự của Đỗ Hành cũng có thể nhân tiện giải quyết luôn.

Phân Thủy Thích:

Ngô Câu Kiếm: kiếm có móc câu ở đầu.

Mà độ khó của chuyện này hơi bị cao đó, còn khó hơn chuyện đi xem mắt nhiều, này là cả binh khí và chủ nhân cùng đến xem mắt.

Người duy nhất mà hiện nay Thẩm Đông biết hình như chỉ có —— đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông và Khai Sơn Phủ?

Hắc tuyến đầy đầu, hắn nhanh chóng tống khứ hết hình ảnh về một tên phủ linh thân cao bốn thước cùng một người tí hon thân cao mét ba ra khỏi óc, khí linh ở giới Tu Chân chỉ có vỏn vẹn thứ hạng, phạm vi lựa chọn thật sự là nhỏ đến mức khiến hắn chỉ muốn đấm tường khóc lóc. Nếu không có yêu cầu gì về giới tính đối với những khí linh đã biến hóa, cẩn thận suy xét lại, thế nhưng hắn có thể tính là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Hai người mà hắn nhìn thấy lúc nãy kia, động tác thật điên cuồng, vừa trông thấy thì liền không nhịn được mà miệng khô lưỡi khô, nhưng nếu đổi lại là người khác, lông tơ Thẩm Đông liền lập tức dựng thẳng, thiệt muốn đút thẳng đầu xuống dưới vòi sen để được nước xối cho tỉnh.

Cứ như ác mộng vậy, nếu đổi Đỗ Hành vào...

"Ặc?"

Sao lại nghĩ tới Đỗ Hành?

Hắn lau nước trên mặt, sững sờ chết lặng.

Một bàn tay bỗng nhiên khoác lên vai hắn, Thẩm Đông liền sẩy tay trực tiếp đập cho lớp kính ngăn cách gian phòng thành một cái lỗ to. Lúc hắn hoang mang hoảng hốt rút được tay về, vòi nước còn chưa kịp tắt thì đã nhanh chóng lủi sang một bên, gian phòng không quá lớn, vốn chỉ dùng để gột rửa tinh dầu mát xa hay bọt xà phòng trên người, gạch lót sàn dưới chân lại được thiết kế với vô số chấm nhỏ thô nhám để đề phòng trượt chân, Thẩm Đông dán sát người lên tấm kính mờ, hai mắt không ngừng láo liên:

"Anh không đuổi theo?"

"Nhị Phụ không hiểu vì sao lại hôn mê, Nguy vì bảo hộ hắn, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn, có Dư Côn và lão Quách xử lý là đủ rồi." Đỗ Hành nhìn Thẩm Đông, phát hiện người ngợm hắn toàn là nước, cũng rất tự nhiên vươn tay ra lau giùm, nhưng Thẩm Đông lại phản ứng thái quá, trực tiếp ngửa người ra sau, cả lớp kính rắc một tiếng vỡ nát, thật sự thông luôn qua gian phòng kế bên.

"Chúng ta nên đi nhanh thôi." Thẩm Đông cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.

Khi hắn trông thấy người đứng trước quầy phu thí nhà tắm là bạn học cũ thì đã có dự cảm không tốt rồi, quả nhiên sau đó liên tục gặp xui xẻo.

"Phá Hồ đạo trưởng đâu?" Thẩm Đông hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết phải nói gì nên tìm đề tài pha trò, "Mà cũng kỳ quái thật, hai con rắn kia chạy đến chỗ này làm gì, hưởng thụ sự phục vụ của người đẹp à?"

"Nơi này có nước, vừa ẩm ướt vừa tràn đầy mùi vị đen tối."

Không lẽ Nhị Phụ với Hình Thiên đã đánh nhau một trận, cho nên chạy đến đây nghỉ ngơi lấy lại sức?

Nhưng nếu xem xét thời điểm thì có vẻ không đúng lắm, Nhị Phụ không biết thuật phân thân, làm sao có khả năng sau khi đánh với Hình Thiên xong lại còn có thể đi gây phiền phức cho Trịnh Xương Hầu, nếu không phải bị Nhị Phụ bám chặt không buông, Trịnh Xương Hầu đã kéo theo cả nhà gã trốn vào trong siêu thị Sơn Hải từ lâu rồi.

Còn chưa nghĩ ra được nguyên cớ, Đỗ Hành lại chợt phát hiện sắc mặt Thẩm Đông đã đỏ ửng đến mức không bình thường.

"Khoan đã, đợi tôi tắm xong đã!"

Cảm giác khô nóng ban đầu vốn đã biến mất, nhưng ngay lúc hắn bất cẩn YY Đỗ Hành xong, lại bị Đỗ Hành đột ngột xuất hiện làm cho hết hồn, cảm giác đó lại quay về, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, bộ quần áo hơn đồng mua từ Thần Nông Cốc kia, áo thì hắn đã cởi ra, quần thì lại không dày mấy, chỗ đó chỉ hơi thay đổi một chút thì liền có thể thấy được rõ ràng, Thẩm Đông chỉ hận không thể xoay người che dấu.

Kết quả hắn chỉ vừa vươn tay vặn mở vòi sen, đã bị Đỗ Hành đè lại cổ tay.

"Đừng cử động, khí tức hỗn loạn như vậy dù có ngâm nước lạnh cũng vô dụng."

"..." Bậy bạ, không ngâm nước lạnh thì chẳng lẽ phải chui luôn vào tủ lạnh?

Thẩm Đông trợn mắt nhìn Đỗ Hành, bằng không anh phắn nhanh nhanh dùm đi, thuận tay đóng cửa gian phòng kế bên dùm luôn, mấy chuyện này có thể mặt dày mà làm trước mặt người khác sao? Hơn nữa mới vừa rồi thôi anh còn là đối tượng YY đó, đồ tai họa.

"Hít vào, đừng thở ra."

Đỗ Hành vươn tay giữ lại cổ Thẩm Đông, người sau bị bắt ngửa đầu, nghe y nói xong liền rủa thầm, chỉ hít vào không thở ra là hiện tượng chỉ người bị đột tử mới có, chẳng lẽ muốn hắn nghẹn chết sao?

Kết quả hắn vừa mới hít sâu vào một hơi, bất động vài giây, thế nhưng hô hấp lại tự động chuyển thành nội tức, linh khí lưu chuyển, cảm giác nôn nóng bất an cũng như băng tuyết dưới ánh mặt trời mà tan dần, chỉ chốc lát sau ngay cả quần áo trên người Thẩm Đông cũng đã khô hơn phân nửa.

Lúc đầu thân thể hắn ướt đẫm từ đầu tới chân, áo không mặc, quần sũng nước dính sát vào da thịt, bộ dạng như vừa được vớt từ dưới nước lên, giờ đây quần áo cũng sắp khô, tóc rũ xuống bên tai, để lộ chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh, trên cánh tay cũng không thấy bắp thịt cường tráng gì, bả vai khá rộng, vùng ngực và bụng dưới tạo thành hình tam giác ngược cân đối, thể trạng của hắn không thể gọi là cường tráng, nhưng chỗ tốt là rất thích hợp để ai đó ôm.

Thẩm Đông bị kích thích liền nhanh nhẹn né đi, vừa đưa tay lên đỡ, trên tường lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ cỡ chừng nắm tay.

—— OMG hên là không phải đang ở nhà.

Bị suy nghĩ đầu tiên bật ra trong não khiến cho 囧 đến ngu người, Thẩm Đông cảm thấy ngày hôm nay đúng là xúi quẩy, bản thân mình không được bình thường thì thôi đi, sao tự dưng Đỗ Hành cũng phát điên luôn rồi, thắt lưng bị anh ta ôm cứng thì không nói, cái tay kia rốt cuộc để ở chỗ nào vậy hả?

"Ê!"

"Ngưng khí, đây là đan điền, sao cậu lại không biết vận khí?"

Không ai dạy đó được không? Thẩm Đông cười lạnh, mạnh mẽ kiềm nén phản ứng bản năng của mình lại, hiệu quả thật ngoài ý muốn, cực kỳ tuyệt vời:

"Anh thấy có thanh kiếm nào biết tự tu luyện chưa?"

"Khí linh ở giới Tu Chân đều biết."

"Vậy, anh, đi, tìm, bọn họ, đi!" Thẩm Đông thiếu điều khạc ra lửa.

Ánh mắt Đỗ Hành ngưng trọng, không đáp lại.

Linh khí theo huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay y chậm rãi tràn vào đan điền của Thẩm Đông, cảm giác bức bối trong người bị hòa hoãn, dần dần dịu lại, nhưng khốn nạn thay, cơ thể Thẩm Đông đang dựa vào tường lại từ từ trượt xuống, hai tay hai chân đều chẳng có tí sức lực nào, cứ như lại được trở về ngâm mình trong suối nước nóng ở núi Chung Nam Sơn kia vậy, cực kỳ thư thái dễ chịu. Mà chết tiệt lại là, cảm giác khô nóng kia cứ như bại binh đào ngũ, từng luồng từng luồng truyền sang nơi khác.

Thật giống như được nằm trên giường trùm chăn ấm trong mùa đông giá lạnh, muốn đứng lên thì phải dốc hết toàn bộ sức lực và hết thảy ý chí.

Thẩm Đông ngửa đầu dựa lên tường, vòi nước ở gian bên cạnh còn chưa tắt, mà vòi sen cũng đã bị va chạm đến lệch vị trí, nước lạnh không ngừng xả vào tấm kính mờ duy nhất còn sót lại ở bên kia rồi dội ngược ra bốn phía, có vài tia nước còn bắn vào trên trán và cổ Thẩm Đông.

Cảm giác lạnh lẽo miễn cưỡng níu kéo lại chút tỉnh táo cho hắn, ngọ ngoạy định đứng lên, nhưng đều chỉ phí công. Cuối cùng hắn chỉ có thể nhờ vào vài tia nước lạnh đó mà giữ cho đầu óc khỏi cơn mơ màng, luồng nội tức vận chuyển trong cơ thể vẫn chưa dừng lại, cho nên hắn tự nhiên cũng sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngược lại còn tránh được cảm giác xấu hổ.

Nhưng thứ cảm giác lâng lâng này, thứ sung sướng bản năng căng tràn trong từng tế bào dọc theo thắt lưng đến cẳng chân này, tựa như quen đường mà men theo đầu ngón tay run rẩy của hắn, đợi đến khi luồng khí khô nóng kia đột ngột phóng xuất, trong đầu Thẩm Đông trống rỗng, nửa ngày cũng không phân rõ được phương hướng, chỉ theo bản năng mà phát ra một âm thanh trầm thấp nơi cổ họng.

Cực kỳ sung sướng, cũng cực kỳ thoải mái.

Thẩm Đông lập tức há mồm thở dốc, cảm giác chuyển sang nội tức thật sự khiến hắn nghẹn ứ, cứ như cả thân thể đều vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đứng không vững ngồi không lên, ngay cả vách tường cứng ngắc cũng chẳng cảm nhận được, khó trách người tu chân đều cảm thấy mình có thể thành tiên, thứ cảm giác này còn đáng sợ hơn cả đập đá nữa, chính là cảm giác tự do tự tại vượt trên cả thế gian.

Ừm thì, sau cái chuyện, cái chuyện ngoài ý muốn kia, là người bình thường thì đều sẽ cảm thấy...

Thẩm Đông đen mặt cởi luôn cái quần đang mặc trên người, mở nước nóng vội vội vàng vàng giặt sạch quần trong vòng một phút, sau đó lại kéo cái khăn tắm chưa qua sử dụng ở gian kế bên sang lau lau vài cái, rồi mặc quần lại đàng hoàng, tiếp đó nhặt lên cái áo hoodie lúc trước ném bên cạnh hồ tắm, đầu tiên nhét hai cánh tay vào tay áo, lúc kéo áo lên tròng qua đầu, Thẩm Đông vô thức quay đầu đi, cố gắng không nhìn Đỗ Hành:

"Còn không đi nhanh lên, tôi cũng không muốn bị mời đi uống trà với đội trưởng Chu nữa đâu."

Giọng nói của Thẩm Đông có chút khàn khàn mất tự nhiên, khóe mắt quét sang Đỗ Hành, rõ ràng cũng đứng dưới vòi sen lâu như hắn, vậy mà quần áo đến đầu tóc Đỗ Hành một chút cũng không ướt, Thẩm Đông vô tình liếc sang cánh tay phải buông thõng của y, trên đó còn đọng lại chút vết tích trắng đục.

Thẩm Đông cứng ngắc quay đầu sang chỗ khác, đi nghiên cứu lối bài trí sa hoa nhưng hiện tại lại không một bóng người của sảnh lớn nhà tắm.

"Phá Hồ đạo trưởng đâu?"

"Vừa rồi còn nằm ở ngã rẽ trên hành lang, bị những người đang chạy trối chết kia đạp tỉnh, sau đó chạy rồi."

Vậy sao anh không đi theo luôn?

Thẩm Đông cắn răng, nếu Đỗ Hành không ở đây, hắn đã có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của mình, lúc ra ngoài cũng không bị ai phát hiện, thật tốt biết bao! Hoàn toàn không cần phải xấu hổ thành như vầy.

—— sư phụ của Đỗ Hành cùng Khai Sơn Phủ đều đã từng nói qua, kiếm tu sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề cho kiếm của mình, đây cũng coi như một chuyện rất nhỏ trong đó thôi, cũng không quá khó khăn, coi như bạn bè tốt giúp đỡ nhau lúc khẩn cấp đi.

Thẩm Đông viện ra một cái cớ mà ngay cả bản thân hắn cũng không mấy tin tưởng, đứng thẳng lưng, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Sao anh không đi theo Phá Hồ đạo trưởng xuống dưới lầu luôn?"

"Tới tìm cậu."

"..."

Vẻ mặt Thẩm Đông cực kỳ quái dị, hắn chạy ra sảnh lớn đi tới đầu cầu thang, cho đến khi thấy một đám người còn mặc áo choàng tắm kinh hoàng thảo luận về chuyện vừa xảy ra, mới rốt cuộc nhịn không được mà cắn răng nói với Đỗ Hành đang đứng sau lưng mình:

"Anh không rửa tay à!"

Lúc này Phá Hồ đạo trưởng mang bộ dạng thê thảm từ trong đám người lách ra, vẻ mặt kích động lao về phía trước, cái đầu lão đầy u lớn u nhỏ, quả thực cứ như bị ai túm đầu nện vào tường vậy (cũng không khác biệt mấy, bị nhét trong pháp bảo lắc tới lắc lui mà), vừa mở miệng thì câu đầu tiên của lão là:

"Ta còn tưởng mình chết chắc rồi, ta biết đám người ở giới Tu Chân kia sẽ chẳng tốt lành gì mà nhớ đến ta, quả nhiên chỉ có Đỗ Hành sau khi phạt tiền Trịnh Xương Hầu xong thì liền nhận ra ta mất tích! Đại ân không thể báo, ta quyết định từ nay về sau mỗi lần cầu mưa thì chỉ lấy giá hữu nghị một trăm thôi!"

"..."

Thẩm Đông đỡ trán: "Ông vẫn nên nhanh chóng gọi đường dây nóng cứu trợ của Thần Nông Cốc đi!"

"A, không sao đâu, Phật Tổ cõi Tây Phương trên đầu cũng đầy u giống vầy mà, chút thương tích nhỏ nhặt này thì đã là gì, ta còn chịu được."

Thẩm Đông rất muốn nhắc nhở lão đạo sĩ lôi thôi này, lúc nãy khi ông vừa mở miệng, một bên khóe miệng còn trào máu không dứt kìa, thật sự không sao hả?!

Đường phố đã chật ních một đám người qua đường vây xem, còn có mấy vị khách hàng và nhân viên nhà tắm hoảng loạn trốn ra được, Thẩm Đông nghe được xa xa có tiếng còi cảnh sát kêu vang, nhướng mày một cái, lập tức chuẩn bị chạy lấy người. Kết quả cổ tay bị túm chặt, lại bị Đỗ Hành trực tiếp kéo đi vòng qua đám người đang đứng chặn trước cửa, vội vã băng qua đường.

Thẩm Đông sững sờ nhìn bàn tay phải không còn chút vết tích nào của Đỗ Hành.

Rửa sạch khi nào?

—— Úi dà, phép thuật Đạo gia, không lẽ ngay cả chút phép thuật tẩy rửa cũng không sánh được với xà phòng giặt đồ sao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio