"Tu Chân giới gặp phiền phức lớn rồi."
"Cái gì?"
Thẩm Đông chả hiểu mô tê ất giáp gì ráo, có lộn không đó, hắn chỉ mới làm xong ca đêm rồi chạy về nhà đắp chăn ngủ một giấc mà thôi, sao tự nhiên thức dậy liền nghênh đón tận thế cái một luôn vậy? Này chắc là mơ thôi đúng không!
Đỗ Hành từ bên cạnh Thẩm Đông đứng dậy, ngón tay men theo vách tường, dọc theo những lằn hoa văn kỳ quái mà vuốt một lượt, những khe hở trên đó lập tức lập lòe kim quang, rất nhanh sau đó, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thủy tinh liền trở nên mông lung mờ ảo, cuối cùng cứ như bị sương mù che khuất mà hoàn toàn biến mất, hiển nhiên toàn bộ căn phòng đều đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài.
Thẩm Đông hất văng cái chăn trên người, để chân trần đi xuống phòng bếp, lần mò nửa ngày mới tìm được vòi nước, lập tức nghĩ đến một vấn đề cực kỳ quan trọng, với cái kiểu trang hoàng này của giới Tu Chân, vậy ổ điện có được lắp vào không đây?
Ặc, thôi thì, dù sao hắn cũng đã được đả thông kinh mạch hội tụ linh khí đầy đủ, uống chút nước lã vào chắc chẳng có vấn đề đâu.
Hắn tiện tay cầm lên một ly rượu bằng đồng chỉ có ba chân, mang theo kiểu dáng cổ xưa, sau đó vặn nước rót vào, hớp một ngụm lớn rồi chuẩn bị hỏi Đỗ Hành rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, kết quả nước vừa vào miệng, Thẩm Đông liền lập tức sửng sốt.
Cái gì, sao nước lại có mùi rượu vậy, hơn nữa lại còn là rượu Thiệu Hưng!
"Uống không quen thì đổi ly khác..." Đỗ Hành cũng vừa bước đến cửa phòng bếp, vươn tay kéo ra cái tủ đựng chén, tiếp đó cầm lên một cái ly đồng tuyệt đối là cùng loại với cái ly trên tay Thẩm Đông, chỉ là hoa văn điêu khắc có chút khác biệt, sau đó y đưa nó cho Thẩm Đông: "Đây là nước suối."
"..."
Sau khi dại mặt ra nhìn chằm chằm vào cái ly rỗng một lúc lâu, Thẩm Đông mới chợt tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ đây là pháp bảo? Hình như trước kia hắn cũng đã từng nghe mấy tiết mục kể chuyện trên radio nhắc đến, vị thiên sư nào đó có một cái hồ lô màu đỏ, bất luận là đổ nước gì vào, nó đều sẽ tự động biến thành rượu ngon! Cũng giống như thứ này đây, rượu ở thời cổ đại có nồng độ rất thấp, cho nên nước có biến thành rượu Thiệu Hưng cũng là chuyện bình thường, lấy cái logic này mà suy đoán, giới Tu Chân đương nhiên cũng phải có loại ly mà khi rót chất lỏng nào đó vào thì sẽ biến thành nước suối, thì ra tại giới Tu Chân, muốn chọn mùi vị nước uống thì không phải là xem thành phần, mà là lựa ly nước, hiểu rồi hiểu rồi.
Nhưng ngặt một nỗi là quá ít chủng loại, sao họ không phát minh ra ly bia, ly coca, ly nước trái cây nhỉ?
Thẩm Đông vừa buồn bực uống nước suối, vừa gặng hỏi:
"Anh vừa nói là hạ phàm? Chẳng lẽ có thần tiên xuống nhân gian?"
"Có lẽ vậy."
"Cái gì gọi là có lẽ vậy?" Đỗ Hành anh có lệ thì cũng vừa vừa phải phải thôi.
"Trên trời cũng không phải chỉ có mỗi thần tiên, chẳng hạn như người ta vẫn thường nói, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên."
"Ý anh là cái loại quan hệ bám váy đó hả, tôi hiểu rồi." Nước suối này rất ngọt, còn mang lại cảm giác như vừa uống vào một bình nước đá mát lạnh giữa ngày hè oi bức, Thẩm Đông vặn vòi nước, rót thêm cho mình một ly. Hắn miễn cưỡng thừa nhận, cái đám Tu Chân giới vừa bám nhà vừa mắc chứng OCD kia quả thực vẫn làm ra được vài thứ tốt, chẳng hạn như việc có thể tiết kiệm khoản tiền điện dùng để nấu nước?
"Tôi chỉ muốn nói là, cho dù có là thần tiên, cũng chưa chắc đều lợi hại."
Thẩm Đông vừa nghe xong liền ngẩn người, lập tức nhạy bén nắm bắt được ẩn ý trong câu nói của Đỗ Hành, nghi hoặc quay đầu: "Sao anh có vẻ không thích thần tiên mấy nhỉ, không phải anh cũng muốn thành tiên sao?"
Đỗ Hành vươn tay vuốt gọn mớ tóc dựng thẳng trong lúc ngủ cho Thẩm Đông, có chút thờ ơ mà nói:
"Thần tiên vốn không nên xuất hiện ở nhân gian. Nếu bọn họ muốn hạ phàm, mức độ nguy hiểm mà họ phải đối mặt cũng không thấp hơn là bao so với người tu chân muốn phi thăng, nhân gian cũng không thể chịu đựng được áp lực mà bọn họ mang tới, động đất, sóng thần, cả những tai họa khác đều sẽ vô duyên vô cớ xảy đến... rất nhiều người sẽ thiệt mạng, nhưng đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ..."
Thẩm Đông nghe đến trợn mắt há mồm, ngay cả cái tay Đỗ Hành đang sờ trên tóc hắn cũng chẳng để ý:
"Đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ? Vậy chuyện lớn là gì?"
"Cậu nghĩ đi, thế gian vừa không có linh khí, cũng không nhiều linh tài dị bảo như trên trời, bọn họ vì sao lại chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy để đến đây?"
Rất có lý, ngay cả truyền thuyết cũng đã nói, thần tiên đều bị cấm hạ phàm, hành vi này không phải là nhập cư trái phép sao?
Mà dù có nhập cư trái phép thì cũng đều đổ xô đến những vùng đất phát triển, có ai lại nhập cư trái phép sang Châu Phi đâu!
Khoan đã!
"Là chạy trốn?" Thẩm Đông giật mình, vẻ mặt cũng theo đó mà vặn vẹo.
Có thể là do phạm phải lỗi lớn, hoặc là vừa kết liễu một kẻ thù không đội trời chung, trong lúc hoảng loạn không biết phải làm gì, chỉ còn cách nhanh chóng xuất ngoại —— được rồi, là nhập cư trái phép đến nhân gian.
Mấy người dù sao cũng không thể yêu cầu thần tiên nhà người ta chạy đi làm tài xế taxi chứ, người ta căn bản có hiểu được cuộc sống bình thường ở thời đại này là như thế nào đâu, tính tình tốt còn đỡ, nhiều nhất thì Tu Chân giới cứ né thiệt xa người nọ ra, ngày lễ ngày tết biếu quà tặng thiệp, đừng có chuyện bé xé ra to là xong thôi. Mà nếu gặp phải một kẻ tội ác tày trời hoặc bạo ngược thành tính, nhân gian này lập tức sẽ có chuyện vui ngay.
"Không chỉ đơn giản như vậy."
Đỗ Hành tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Đông, quả quyết nói: "Ở Tu Chân giới, chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra bốn lần, một khi bị phát hiện, tất nhiên sẽ có nhiều thần tiên hơn được phái xuống để bắt cái kẻ dám cả gan phạm luật kia về. Đến lúc đó..."
"Đến lúc đó không chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, hay cả tòa cao ốc sụp xuống một tầng đơn giản như vậy. Mà là một ngọn núi, thậm chí là cả một thành phố... Đây mới là kiếp nạn chân chính, so với nạn hạn hán còn nghiêm trọng hơn gấp trăm gấp ngàn lần, ta chỉ biết rằng, thiên cơ không thể nhìn lén, nhiều nhất chỉ có thể xem được một ít căn nguyên sự việc. Hoàng Cầm chưởng môn làm sao có thể đoán biết hết được." Triển Viễn mặt mày tái nhợt, tựa như không thể chịu đựng nổi nữa mà ngã ngồi trên ghế.
Người ở đầu bên kia video vốn còn ung dung thong thả, nhưng đến lúc này cũng bắt đầu luống cuống:
"Đại sư, ngài đang đùa đúng không, bọn họ không phải là thần tiên sao?"
"Đúng vậy, nhưng ta không thể khiến cho thần tiên đánh nhau cũng lập kết giới như những người khác được." Triển Viễn hai mắt nhìn xa xăm, thậm chí không khống chế được mà bắt đầu niệm Phật hiệu, sau đó làm ra một động tác hít sâu, mở mắt ra, dùng giọng điệu gần như là khuyên bảo mà nói:
"Lần đầu tiên đặt chân tới bộ ngành đặc biệt quốc gia, ta đã nói rất rõ ràng, ngàn vạn lần đừng áp dụng truyền thuyết để phỏng đoán chuyện ở giới Tu Chân, ngày hôm nay ta cũng muốn nói một lời giống vậy, đừng áp dụng thần thoại để nhận định về đám người trên Thượng giới... Cho dù muốn áp dụng thì cũng nên dùng những thần thoại như Nữ Oa vá trời Đại Vũ trị thủy, để thấy rằng trời đất có thể sụp đổ nhưng vẫn có thể tu sửa, ngươi nói thử xem?"
Trong mắt thần tiên, đánh đấm kịch liệt đến mức nào thì cùng lắm cũng chỉ như vừa đập nát một căn phòng, cứ bảo quản gia nhanh chóng tu sửa là xong, dù có phạm lỗi lầm lớn đến mức nào, cứ dùng mấy ngàn năm chậm rãi bổ sung lại công đức là ổn, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không vì trong phòng có con kiến con chuột trú ngụ mà chấp nhận bỏ qua không động thủ đánh nhau.
Triển Viễn vừa nghĩ đến điều này liền cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, mệt mỏi bóp trán: "Đương nhiên khả năng xảy ra tình huống này cũng không đến nỗi quá lớn, nhiều nhất cũng chỉ làm sụp một ngọn núi, hoặc gây ra một cơn hồng thủy, tình huống cụ thể còn phải xem mục đích của cái người tự tiện hạ phàm kia là gì."
"..."
Người chân chính muốn hất bàn phải là phàm nhân mới đúng, cái thói đời gì thế này.
"Tóm lại, ngươi cứ áp dụng phương án phòng ngự khi người ngoài hành tinh đến xâm lấn là được, dù sao hậu quả cũng đều nghiêm trọng như nhau."
"Nhưng... dù tôi có thể báo cáo cho Quốc Vụ Viện rằng có thần tiên đến phá hoại, nhưng người phát ngôn của chúng tôi cũng không thể nói với dân chúng, lý do mà bọn họ phải nhanh chóng trốn vào hầm trú ẩn, chính là vì có người ngoài hành tinh xâm lấn được!"
"Thật ra hầm trú ẩn cũng không mấy an toàn." Triển Viễn ăn ngay nói thật.
Lỡ đâu sập xuống, không phải cũng là bị chôn sống luôn sao.
"Vẫn an toàn hơn so với nhà dân chứ?"
"Quả thật là vậy." Nhưng mảnh đất Thần Châu này có bao nhiêu người? Dù có nhiều hơn hầm trú ẩn cũng nhét không hết.
"Không có bùa phòng hộ hay gì sao?" Nghĩ đến dân chúng, người nọ lại tiếp tục cố gắng giảm thiểu tối đa thương tổn.
"Bùa phòng hộ ở Tu Chân giới nhiều không đếm xuể, nhưng hiện giờ không ai dám dùng, đó quả thực là chỉ đường cho thần tiên tìm tới cửa, lúc này đây bọn họ còn hận không thể trà trộn giả làm phàm nhân kia kìa... Mà ngay cả ta, A Di Đà Phật, cũng không dám bước ra khỏi cửa." Triển Viễn thất vọng nói.
Quả thật, sau khi quần chúng Tu Chân giới nhận ra được luồng linh khí mạnh mẽ dồi dào kia, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Sau đó bọn họ đều đồng loạt phát ra tiếng kêu sợ hãi, di thư cũng không viết, nhưng đồ đệ vẫn phải nhét vào hầm, còn trận pháp bảo vệ gì đó đều nhanh chóng bị gỡ bỏ, sau đó gom hết tất cả môn hạ từ mấy đồng tử quét rác tưới cây đến yêu thú nuôi trong nhà tới ân cần dạy bảo một lượt, tình hình nguy cấp đến nỗi cả đám binh khí trong nhà cũng chẳng được buông tha, cứ lặp đi lặp lại cảnh cáo chúng nó an phận thủ thường, lo trốn kỹ là được, ngàn vạn lần đừng có thò đầu ra ngoài.
—— may là vừa qua lễ mua sắm tết Trung Thu, đồ đạc mới mua còn chất đống ở nhà, có thể dùng dần.
Đầu lĩnh của các môn phái đang tụ tập tại siêu thị Sơn Hải cũng đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức bò về nhà đào cái hố rồi chôn mình xuống luôn. Đại tai rồi, quả nhiên là kiếp nạn lớn đến mức khiến cho chưởng môn Thừa Thiên Tông cũng thổ huyết! Cảm thán xong, tất cả bọn họ đều đồng loạt quay đầu sang nhìn Dư Côn.
Con cá nào đó lập tức hứng chịu áp lực lớn như núi, không, là áp lực lớn ngang ngửa với thể trọng của nó.
Không được, lão phải đi thương lượng với Đỗ Hành, dù trời có sập xuống cũng không thể để một mình lão gánh được.
"Ta đề nghị là, tốt nhất đừng bước chân ra khỏi cửa!" Dư Côn vừa lên tiếng, lập tức có hai tu chân giả gấp gáp vội vàng đứng bật dậy, nhìn vẻ mặt liền biết là bị câu này gãi đúng chỗ ngứa rồi, cho nên chuẩn bị lập tức chạy về nhà.
Trên trán Dư Côn nổi gân xanh, hung hãn trừng mắt: "Ý ta là các ngươi tốt nhất ngay cả cửa siêu thị Sơn Hải cùng đừng ra!"
"Vậy sao được, sư đệ ta còn đang hôn mê bất tỉnh mà!" Bạch Thuật Chân Nhân là người đầu tiên phát biểu.
"Đúng vậy, thằng con nhà ta vừa ra đời được ba mươi năm, trứng còn để trong nhà chưa kịp ấp kia kìa!"
Tất cả mọi người bắt đầu hoảng loạn.
Dư Côn đau đầu vuốt cái trán trơn bóng, sự việc diễn ra quá đột ngột, bọn họ đều bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể cầu cho Bàn Cổ đại thần phù hộ chuyện phiền toái lần này nhanh chóng qua đi, liên lụy tới càng ít người càng tốt.
Khốn nạn quá đi, ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, vì sợ tín hiệu linh lực sẽ bị thần tiên phát hiện.
Chỉ chốc lát sau, Dư Côn đã lén lút xuất hiện bên ngoài siêu thị Sơn Hải, trên một con đường nhỏ ở khu đô thị cũ.
Mới đầu tháng mười, lão đã bọc một cây áo lông dày cộm, trên đầu đội mũ trùm, quần bông giày da không thiếu một món, trong bóng đêm, lão rụt đầu bước đi vội vã. Thỉnh thoảng có người đi đường trông thấy, cũng chỉ cho rằng đầu óc lão có bệnh, tất cả đều né ra thật xa.
Bản thân Dư Côn cũng cực kỳ đắc ý, nhìn đi, vẫn là gầy thì tốt hơn.
Vừa không nổi bật, linh khí lại ít, hệ số an toàn còn được tăng cao.
Hơn nữa, lão còn là dị thú thượng cổ, không phải thần tiên nào cũng dám trở mặt, người nào dám chọc giận thì lão liền trực tiếp biến về nguyên hình, ai sợ ai nào, Côn Bằng cũng là từ thời hồng hoang thành công sống sót tới bây giờ, chỉ là có hơi lười biếng, phép thuật không thạo tu vi hơi kém, lại không sở hữu pháp bảo gì tốt, thế mới không làm cho thần tiên có hứng thú gì, cho nên vẫn còn có thể thảnh thơi ở lại nhân gian này, cuối cùng còn khiến bọn họ phát sầu.
Cũng phải nói thêm, tất cả tu chân giả phi thăng trong hai ngàn năm qua, Dư Côn gần như đều quen biết.
Lúc Dư Côn leo lên xe buýt công cộng, ngay cả tài xế cũng nghi ngờ nhìn lão.
Nếu không phải quốc gia này có trị an tốt, không kẻ nào có thể ôm bom tập kích, cái đức hạnh này của Dư Côn dám chừng sẽ khiến cho quần chúng dạt ra chạy đi báo cảnh sát ngay và luôn lắm. Nhưng dù vậy, cho đến tận lúc Dư Côn xuống xe, tài xế mới thở phào một cái.
Đèn đường vừa lên, Dư Côn còn đang lượn vòng vòng quanh tiểu khu.
Lão cùng một đám cao nhân Tu Chân giới ngồi trong siêu thị Sơn Hải nghiên cứu bản đồ thành phố cả nửa ngày, thành công tính ra được chặng đường cần đi, chờ xe ở nơi nào, ngồi chuyến xe buýt số mấy, xuống xe chỗ nào, cực kỳ thuận lợi, nhưng mà rốt cuộc!
Thẩm Đông và Đỗ Hành đúng là ở khu này, nhưng Dư Côn không nhớ rõ là tòa nhà nào = =
Lúc này đây, Thẩm Đông sau khi nghe được Đỗ Hành nói không cần phải ra ngoài, không khéo siêu thị Sơn Hải lại phát thông báo đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, liền lập tức ung dung thoải mái dựa vào trên cái ghế sofa trông như nhuyễn tháp mà xem TV, một kênh truyền hình thần quái của Đảo quốc đang phát sóng trực tiếp quá trình một cô gái nhảy lầu tự tử, mang theo oán hận mà nhập vào một loại trò chơi gọi là Bút tiên, vạch ra âm mưu báo thù.
Những người trong TV hô to gọi nhỏ toàn là tiếng Nhật, Thẩm Đông nghe không hiểu gì ráo, chẳng qua, rõ ràng là bé Sadako trên góc màn hình đang làm một động tác như mời đặt cược, xem ra khán giả chương trình này đang đánh cược xem liệu ngày nào đó cô gái kia có báo thù thành công hay không.
Mà các loại chương trình trực tiếp như thế này kéo dài lâu thì là nửa tháng, ngắn cũng phải ba ngày, bởi vì chuyện này xảy ra ở Đảo quốc, cho nên Thẩm Đông không hề có áp lực, thậm chí lúc xem đến hiện trường tai nạn giao thông thảm thiết trong TV, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng xấu nào.
Bấy lâu nay, hắn vốn đã thờ ơ trước cảnh mấy tên côn đồ dùng vũ khí đánh nhau tới đầu rơi máu chảy trên đường phố, bây giờ nghĩ lại, phỏng chừng đây chính là do bản chất binh khí của hắn, bất kể là loại binh khí nào, cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi kinh hoàng trước cảnh đánh nhau này.
"Giới Tu Chân có chương trình thi đấu gì không?" Thẩm Đông rất thích xem bóng rổ.
"Không có..."
Đỗ Hành an vị bên cạnh Thẩm đông, nhìn chằm chằm TV một lúc lâu, sau đó liền bắt đầu thất thần, mà rõ ràng Thẩm Đông lại coi cái chương trình này như phim kinh dị mà hồi hộp theo dõi.
"Tôi cũng cảm thấy sẽ không có." Ngay tại nơi phát sóng trực tiếp mà còn có người ném thứ này thứ kia vào, vậy nếu tổ chức thi đấu thì sẽ phải đối mặt với bao nhiêu nguy cơ kia chứ, nhìn xem, ngay cả chương trình báo thù của kênh truyền hình Đảo quốc này còn nghe được tiếng khán giả ồn ào la ó bình luận kia mà. Cho nên những nạn nhân bị quỷ ám kia, thật ra các vết máu đỏ lè trong phòng mấy người không phải là do quỷ làm, còn mấy thứ tiền giấy và linh vị từ đâu xuất hiện, hay mấy bộ xương khô lặt lìa cũng không phải do quỷ chọi vào mấy người đâu, đều là các vị khán giả bất mãn kia gây ra hết đó.
Thẩm Đông tiếp tục xem TV, hắn cảm thấy cuộc sống không có hàng xóm la hét ầm ĩ, không có tạp âm ồn ào, không có người gõ cửa, thậm chí không cần phải đi làm này thật tốt đẹp thật đáng yêu, tiện tay kéo một cái, còn có thể moi ra được đủ loại đồ ăn vặt từ trong cái ngăn tủ bên cạnh sofa, tuyệt đối là sản phẩm nhân tạo chính tông, ngay cả mì ăn liền cũng có, đã vậy còn cực kỳ chu đáo mà phối thêm chân giò hun khói và xúc xích chiên trứng nữa.
Trang trí nội thất ở giới Tu Chân tuyệt đối là dịch vụ cao cấp hạng nhất mà.
Thẩm Đông đang thử nghiệm mì thịt bò dưa chua ngâm nước suối.
Cái gì, nấu nước sôi? Để Đỗ Hành giải quyết là xong, pháp thuật và tu vi cao như vậy dùng để làm gì hả?
"Anh lại phiền não chuyện gì đó?" Thẩm Đông hiện giờ không cần quay đầu sang cũng có thể đoán được đại khái tâm tình của Đỗ Hành.
Thứ cảm giác này thật là kỳ diệu, dấu hiệu chứng tỏ Đỗ Hành thất thần còn đang lồ lộ trước mặt kia mà, cái ly nước suối trong tay y cũng đã sôi sùng sục, vậy mà y vẫn cầm chặt bất động, nghĩ đến những gì bọn họ nói với nhau lúc nãy, Thẩm Đông cảm thấy giới Tu Chân hình như cứ thích lo bò trắng răng, chờ đến lúc mấy vị thần tiên chấp pháp khác chạy tới bắt vị khách nhập cư trái phép kia đi, nhân gian không phải lại thái bình sao?
Nếu như hắn là Đỗ Hành, nếu như hắn một lòng muốn thành tiên, vậy thì dứt khoát chạy ra ngoài tìm mấy thần tiên kia luôn cho xong, không có biện pháp phi thăng thuận lợi, vậy thì gửi một lời nhắn cho cái vị sư phụ phi thăng thành công kia cũng được vậy.
Đỗ Hành vẫn mang vẻ mặt khó đoán kia, một lúc lâu sau mới cất lời:
"Cậu còn nhớ chuyện Âm Tào Địa Phủ biến mất không?"