Mấy người nghĩ rằng kẻ xui xẻo nhất ở đây chính là cái ổ cương thi của Trịnh Xương Hầu, thảm đến nỗi chỉ có thể núp trong nhà ông bác công nhân vệ sinh gặm bánh quy tẩm thuốc diệt chuột đúng không? Hay là cái đám Phì Di đang chuyển nhà, đập nồi dìm thuyền quyết tâm trốn khỏi U Minh giới, kết quả cuối cùng lại là đi bán muối hết cả đám?
Sai, sai bét hết, thảm nhất đương nhiên là cái kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm chạy đến Thần Châu du lịch, kết quả bị Thẩm Đông cầm gạch đập đến bất tỉnh, xém tí nữa là bị điệu lên cục cảnh sát, lại còn đánh mất luôn cái túi Càn Khôn được Trịnh Xương Hầu đưa cho, hơn nữa còn bị phạt thêm một mớ tiền kếch xù đến nỗi không dám ló mặt ra đường – ngài thân vương ma cà rồng của chúng ta!
Dạo gần đây không biết cái thành phố này đang xảy ra chuyện gì nữa, đi thơ thẩn trên đường thôi mà cũng có thể trông thấy Đỗ Hành cùng hai con rắn bự chảng đứng giữa đường đánh nhau. Mặc dù có kết giới chống đỡ, nhưng thân vương Cetera vẫn là quyết đoán chuồn ngay và luôn. Gã đường đường là thân vương Huyết tộc, trong thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải có khả năng là chẳng còn bao nhiêu tiền, nhưng gã cũng không cần phải lo ăn lo uống như người bình thường, vừa hớn ha hớn hở chạy tới một nhà tắm, chuẩn bị hưởng thụ dịch vụ đặc biệt ở đây, sẵn tiện nhắm luôn con mồi để thỏa mãn cơn đói, kết quả thì mấy người cũng biết rồi đó, trần nhà tầng hai của nhà tắm sụp xuống, haiz.
Ngài thân vương đáng thương chỉ có thể xen lẫn trong đám người, dưới tình huống gian nan không thể để cho bất kỳ kẻ nào chú ý tới mình, cuối cùng trốn thoát thành công.
Ngay vào lúc gã quyết định chấm dứt hành trình tại Trung Quốc lần này, sắp xếp hành lý vọt đến sân bay, chuẩn bị lên máy bay trở về Châu Âu —— kết quả tuyết rơi. Toàn bộ sân bay đều bị niêm phong, chuyến bay cũng bị hoãn.
Thân vương Cetera giận dữ, gã bị người trong gia tộc liên tục lừa gạt dụ dỗ đuổi đi ra ngoài du lịch, hành trình không thuận lợi thì thôi đi, mấy ngày này ngay cả thời tiết cũng như muốn trêu ngươi gã, máy bay không bay, bản thân gã cũng có thể tự bay về lâu đài ở Châu Âu vậy, nhiều nhất chỉ gặp chút vấn đề vì sai lệch thông tin trên hộ chiếu hải quan thôi. Cùng lắm thì năm sau gã sẽ không bước ra khỏi cửa, chờ tới lúc hộ chiếu quá thời hạn thì lại đi làm giả một cái chứng minh thư khác.
Vấn đề là...
Nơi này sao lại có bão tuyết với cấp độ chỉ có ở Siberia thế này?
Hơn nữa từ gió đến tuyết đều mang theo một thứ khí tức âm hàn tà dị, dơi nhỏ vàng kim bị thổi đến mức đầu óc choáng váng, thân thể nó liên tục bị những bông tuyết to tướng đánh vào, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành xuôi theo cơn gió thốc mà rơi xuống mặt đất, tùy tiện tìm một nơi tuyết đọng tương đối bằng phẳng để chờ đợi.
Nếu như là ma cà rồng thông thường, chuyện bị đông chết là vẫn có khả năng.
Chẳng qua tiết trời bây giờ rất lạnh, thân vương Cetera cũng lười động đậy, cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lúc trời vừa hửng sáng, một cái chổi to tướng chợt xuất hiện, mạnh mẽ quét luôn dơi nhỏ bị chôn trong tuyết cùng tuyết đọng trên trần xe xuống đất, lạnh cóng đến nỗi động tác cũng chậm chạp, cánh còn chưa kịp run rẩy mở ra, dơi nhỏ đã bị hất văng, lao đầu vào trong ụ tuyết cao cao chất ven đường. Một đứa trẻ nghịch ngợm trông thấy ụ tuyết trắng tinh, liền hi hi ha ha chạy tới, đạp đạp chân in lại dấu trên tuyết. Mà nhóc bạn của nó cũng không chịu thua kém, cái chân be bé giẫm mạnh một cái, tỏ vẻ bãi đất này đã bị nó chiếm lĩnh.
Cứ như vậy, nhóc này đạp một cái, nhóc kia đạp một cái... Cetera đáng thương bị giẫm đạp chôn vùi xuống dưới lớp tuyết sâu nhất, nếu chỉ vậy thì không có gì đáng nói, thân thể của thân vương Huyết tộc tuy rằng không cường tráng như đám Người Sói, nhưng lực phòng ngự vẫn rất mạnh, cho dù lúc này có một tấn lực nện xuống cũng chỉ có thể khiến cho thân vương Cetera ngất hơn một giờ đồng hồ mà thôi.
Ngay vào lúc gã đang gắng gượng thôi thúc lực lượng trong cơ thể để xua tan giá lạnh rồi bay đi, nhưng bởi vì đống tuyết sau khi bị xúc đi liền hòa tan thành nước, kết thành một lớp băng mỏng trên đường, cho nên có một nhân viên quản lý đô thị đứng trên ngã rẽ chính của con đường mà rải muối, sau đó còn lót thêm mấy tấm bìa các tông để chống trơn trượt.
Thật ra trên không trung lúc này cũng có rất nhiều đệ tử của các môn phái đang ẩn thân, bọn họ cầm theo cái túi do Triển Viễn phát, bay khắp nơi thu nạp oán khí, thả ra Phật khí tinh thuần, hơn nữa còn cố ý thả luồng khí đó vào lớp tuyết đọng, đã vậy còn thêm đám muối được rải đầy trên đường —— đều là khắc tinh của bọn tà ma ngoại đạo hết đó trời ơi!
Thân vương Cetera cứ như lên cơn Parkinson mà run lẩy bẩy, lúc này đừng nói đến chuyện bay, ngay cả bảo gã biến về hình người gã cũng không làm được.
Một vài oán linh do bị bão tuyết kích thích mà thực lực đột ngột tăng mạnh, thế nhưng còn chưa kịp hội tụ năng lực, đã phải đau đớn thét gào rồi tan thành mây khói.
May thay phía sau vẫn còn những người tu chân với tu vi khá cao, trong tay họ cầm Côn Châu, không chút dấu vết mà thu vào nước tuyết, nếu không, đợi đến khi lớp tuyết kia tan hết, thành phố này chắc chắn sẽ ngập chìm trong nước.
"A, đó là gì?"
Thân vương Cetera đã bị phát hiện.
"Một con dơi yêu?" Tu Chân giới chỉ có bài khảo hạch về phàm nhân, chứ không có khóa huấn luyện chuyên ngành ngoại giao.
"Nhỏ vậy sao?" Yêu quái phương Đông từ xưa đến nay có một kiểu phân loại sức mạnh, chính là dựa trên kích thước, ví dụ điển hình là Côn Bằng.
Lúc đầu vốn chỉ có hai người tu chân tụ lại bên ụ tuyết mà nghiên cứu, nhưng vì nhìn không ra rốt cuộc con dơi vàng này có lai lịch như thế nào, cho nên bọn họ liền cực kỳ khiêm tốn mà phát bùa truyền âm hình hạc giấy cho những người cũng đang vội vàng làm việc ở xung quanh, hô bè gọi bạn đến vây xem.
Hạc giấy cấp bậc cao nhất ở Tu Chân giới là màu vàng, người tu chân bình thường không thể sử dụng, hạc giấy là được gấp từ lá bùa, thế nên cũng mang một sắc vàng chói lọi. Mà bởi vì có linh cảm từ thứ này, cho nên một người tu chân liền phát biểu cảm nghĩ:
"Thứ này, không phải là bùa truyền âm kiểu mới chứ!"
"Bậy bạ, tiên hạc đẹp hơn con dơi này nhiều!"
"Ngu ngốc, sao lại dùng từ đẹp ở đây hả? Ý nghĩa của tiên hạc là trường thọ, mà con dơi không phải còn có nghĩa là hạnh phúc sao?" Người tu chân này càng nói, lại càng cảm thấy rất đáng tin, "Sau này mọi người phát bùa truyền âm, một cái hình tiên hạc một cái hình dơi, đa phúc đa thọ, đúng là điềm lành mà!"
Vừa dứt lời, sau ót đã trúng một chưởng.
"Ai đánh ta... Ặc, sư huynh!"
"Ngu xuẩn, vật sống hay chết cũng không nhận ra được sao?" Phía sau, một người trung niên ném một lá bùa vào con dơi vàng đang nằm trong đống tuyết, lá bùa kia không có tác dụng khôi phục, cũng không phải bất kỳ thứ bùa chú cung cấp nguyên khí nào, Huyết tộc không khác là bao so với một số loài tà ma yêu quái, thứ mà người tu chân có thể sử dụng lên chúng chỉ có thể là công kích linh hồn. Lá bùa này là dùng khi luyện đan, nhằm tăng nhiệt độ xung quanh lên.
Chưa tới vài giây sau, dơi vàng liền đập đập cánh, biến về hình người.
Ma cà rồng vốn có làn da cực kỳ trắng, bị đông lạnh như vậy lại càng thêm tái nhợt đến đáng sợ, mà công hiệu của lá bùa dùng để tăng nhiệt độ khi luyện đan này cũng rất kinh khủng, chỉ giây lát sau, một màu đỏ nhàn nhạt liền lan tràn trên màu da trắng một cách đáng sợ kia, sau đó lại tiếp tục đỏ ửng đến dọa người.
Thân vương Cetera lập tức nhảy ra xa khỏi cái chỗ kia, từ sau khi trở thành thân vương, gã đã không còn phải lo lắng sẽ bị mặt trời thiêu thành tro bụi nữa, thế nhưng cái cảm giác như bị người ta quẳng vào miệng núi lửa vừa rồi thật sự rất khó chịu.
Lúc hắn biến hình, hơn mười người tu chân đang vây xem liền ồ lên.
Tuy rằng khi yêu quái biến thành hình người, dáng vẻ diện mạo gì cũng đều có đủ, đừng nói là tóc vàng, ngay cả tóc màu lục cũng không có gì đáng để ngạc nhiên { thụ yêu }, nhưng nếu xét về ngũ quan, người ngoại quốc và người Trung Quốc vẫn có những khác biệt rất rõ ràng.
Phương Đông này là một mảnh đất rất thần kỳ, người tu chân chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mở rộng lãnh thổ, nhưng họ cũng không hoan nghênh những người khác chạy tới —— mấy người bảo một đám tử trạch như vậy mở cửa tiếp đón người xa lạ, này còn không phải là chuyện lạ có thật hay sao?
"Thân vương Cetera, ngài đây là đến Trung Quốc du lịch sao?"
"A, đúng!" Có chết cũng không được kể ra mấy chuyện xui xẻo ngày trước.
"Đến đây đến đây, cơn bão tuyết mấy ngày nay đúng là phiền phức, đến Bách Bảo Các ở Thiên Diễn Tông chúng ta uống trà nào... Gì, không biết uống trà, ai nha, trước lạ sau quen, nghe nói các ngươi thích uống cái thứ nước màu đen đắng nghét gì đúng không? Gọi là cà phê phải không, ha ha, ta dù gì cũng đã đậu bài khảo hạch cấp bốn về phàm nhân rồi mà!"
Giọng nói từ từ khuất hẳn, bên cạnh có người thì thầm:
"Dơi Tây đó, ngạc nhiên chưa?"
"Cái tên này hình như ta đã từng nghe qua, người này có thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải. Thẻ của siêu thị Sơn Hải có mười loại, mà loại thứ mười là loại có số lượng ít nhất, so với khí linh còn ít hơn! Bọn họ cũng không phải người ở đây, có một hàng đầu sư nổi danh tên là Linh Xai... Mà ta đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi, hàng đầu là gì, là làm cho đầu có thể tự do co giãn sao? Lại còn một đại tế sư bộ dáng như cục than đen, khoác trên người toàn xương cốt với lông chim, nghe nói là tới từ Nam Mỹ. Cái địa danh này thật quái lạ, nghe nói còn một nơi gọi là Bắc Mỹ, đúng là kỳ quái, vậy sao Đông không mỹ, Tây cũng không mỹ luôn?"
hàng đầu sư: người sử dụng thuật Hàng Đầu, là một loại pháp thuật có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người, chia ra thành hàng đầu sư áo trắng với hàng đầu sư áo đen. Mà các nước Malaysia, Thái, Campuchia có nhiều hàng đầu sư áo đen nổi danh. Còn có tên khác là Gong Tau hay Tame Head, có dựng thành phim luôn.
Linh Xai: để tên Hán Việt vì tra không ra tên gốc. K phải Lindsay đâu.
Mỹ trong Nam Mỹ với Bắc Mỹ là 美 (đẹp), cho nên ảnh mới hỏi sao Nam đẹp Bắc đẹp mà Đông Tây không đẹp.
Một đám người tu chân đứng xung quanh cũng lắc đầu, bộ dạng trông như cục than, đẹp gì đâu mà đẹp.
"Còn nữa còn nữa, còn một tên đầu tóc rối bù, toàn thân tỏa ra mùi lạ, lần trước cũng đến siêu thị Sơn Hải, nghe nói là quê quán ở Phi Châu... Có "Phi" Châu, vậy sao không có "Thị" Châu?"
Phi Châu: không phải châu lục, Thị Châu: là một châu lục.
"Ngu ngốc, ngươi là Thừa Thiên phái, Tu Chân giới cũng đâu có môn phái nào tên là Đoạn Thiên môn đâu!"
Thừa: là tiếp nối, kế tục; Đoạn: là cắt đứt, đoạn tuyệt. Dùng từ trái nghĩa thôi đó mà.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều lộ vẻ quái dị.
"Ặc, ta nói sai gì sao?" Người nọ nơm nớp lo sợ.
"Vị đạo hữu này, bộ ngươi ngủ gật trong giờ học cơ bản về pháp bảo binh khí à?"
"Sao ngươi biết được? Ta là đệ tử núi Thanh Thành, chuyên tu thuật pháp! Có nghe thứ kia cũng vô dụng!"
"..."
Mọi người lập tức giải tán, ai thu oán khí thì thu oán khí, ai dùng Côn Châu hút nước tuyết thì hút nước tuyết, vội vàng muốn chết.
"Nè, các ngươi nói cho xong rồi hãy đi chứ!"
Cuối cùng có một tiểu hòa thượng tốt bụng của Đế Hưu Tự dừng bước giải thích nghi hoặc cho người đó: "Nghe nói vốn dĩ cũng có môn phái này, nhưng vị chưởng môn kia lại rất lười, đồ đệ người nọ lại càng lười hơn, vì thế môn phái dứt khoát giải tán."
"Vậy cũng được hả?"
"Ừ, chẳng qua môn phái của người ta tổng cộng chỉ có hai vị sư đồ đó thôi, mấy đời trước cũng chẳng có bao nhiêu người, nhưng tốt xấu gì cũng là một môn phái. Từ nay về sau, Tu Chân giới cũng không còn tên gọi Đoạn Thiên Môn này nữa. Tuy rằng sau đó lại có đệ tử cần mẫn chăm chỉ, nhưng lúc mọi người họp bàn, cảm thấy có môn phái hay không cũng như nhau, vì thế liền cho qua luôn."
"..."
"Đúng rồi, truyền nhân duy nhất hiện nay của Đoạn Thiên Môn chắc ngươi cũng biết, chính là Đỗ Hành đó, sư môn mấy đời trước đều là kiếm tu." Nếu không thì mấy cái chuyện ngồi lê đôi mách này vì sao lại có thể xuất hiện trong khóa học cơ bản về pháp bảo binh khí của các môn phái được kia chứ?
"Ngươi đang nói đến cái phái kiếm tu mà trước khi phi thăng phải làm cho xong tất cả mọi chuyện còn tồn đọng đó hả?
"A di đà phật, đúng vậy, nghe nói môn phái bọn họ lúc trước có một vị kiếm tu sắp phi thăng, lại phát hiện quên để lại một vật cho đồ đệ, cứ như vậy vừa vắt chân lên cổ chạy vừa bị Cửu Trọng Thiên Kiếp đuổi theo đánh, nhưng người nọ vẫn cố chấp muốn đưa lại vật đó cho đồ đệ trước khi đạo thiên lôi thứ giáng xuống khiến người đó thành công phi thăng." Vì thế bị toàn bộ Tu Chân giới vây xem, còn xem đó là tin đồn thú vị nhất mà truyền lưu lại cho các thế hệ sau.
Đồ đệ nhà kiếm tu kia dở khóc dở cười —— sư phụ, lão nhân gia ngài cứ giữ lại dùng luôn đi.
Sư phụ vẫn đang bị sét đánh —— vậy sao được, hơn nữa sư phụ của ta, cũng là sư tổ ngươi đang chờ ta trên trời, ta còn lo gì không có đồ tốt để dùng?
Đồ đệ bị vây xem đến mặt đỏ tai hồng —— xin phụ ta xin ngài, ngài xem thứ này như đặc sản địa phương mà đem đi luôn đi!
"Ha ha... chẳng qua cũng không thể trách được, kiếm tu nhà đó vốn cũng đang vội vàng, quên trước quên sau là chuyện bình thường thôi."
Hai người cười đến ngả tới ngả lui, liên tục ho khan.
"Nhưng sư phụ ta lại chưa từng kể chi tiết, ngươi có biết cái vật mà người nọ phải liều mạng chạy về đưa lại là gì không?
"Vải lông Giao Điểu, hình như hơn trăm thước thì phải."
"Sợ rồi?"
"Lăng Thiên Y của Đỗ Hành không phải cũng được làm từ thứ đó sao, đã nhiều năm như vậy, thế hệ nào cũng dùng, phỏng chừng dư lại chẳng được bao nhiêu! Vào mấy ngàn năm trước, vải lông Giao Điểu cũng không quý như vậy, lúc ấy rất dễ tìm."
Cách đó mấy ngàn dặm, ba thước vải lông Giao Điểu còn thừa lại sau khi trải qua biết bao "kiếp nạn" giờ đang được đặt trên một tảng đá nào đó.
"Không có chuyện gì thật chứ?" Thẩm Đông không mấy tin tưởng mà nhìn Đỗ Hành.
"Cậu nói thử xem?"
Thẩm Đông cũng nhận ra bộ dạng Đỗ Hành quả thật không giống như đang bị thương nặng, lập tức thở phào: "Không tệ, thay đổi như vậy khiến tôi rất hài lòng."
Nếu như Đỗ Hành lúc trước luôn mang theo một thứ đặc trưng cực kỳ phi thường, khiến cho người ta không thể không liếc nhìn, thì hiện tại y lại tạo cho người ta cảm giác chẳng mấy để tâm, trên thực tế thì diện mạo và bộ dáng y đều không có chút thay đổi nào, nhưng nếu trước kia gọi là bình thản nhã nhặn, thì hiện nay cứ như bản thân y đã hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, hóa thành một cái phông nền.
Quả nhiên đánh một trận với cao thủ không ai địch nổi là có thể tăng cao tu vi! Thẩm Đông não bổ trật lất.
Hắn cởi cái áo dính đầy máu ra, vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm.
Đỗ Hành nhìn hắn, không nói một lời.
Không cần đối xử như một thanh kiếm, cũng không cần ánh mắt như đang nhìn vào khí linh.
—— đầu tiên hắn là Thẩm Đông, sau đó mới là Thập Phương Câu Diệt.
"Không có chuyện gì là tốt rồi, lần trước bên Thần Nông Cốc cũng đã nói, bọn họ không rành về kiếm tu. Tôi cũng không thể chạy ra đường vẫy từng chiếc taxi để lôi thằng cha kiếm tu kia ra hỏi được!" Chiếc gương trong phòng tắm vẫn là loại treo tường, thế nhưng viền gương lại có không ít hoa văn kỳ quái, Thẩm Đông có ấn tượng rất sâu đối với thanh kiếm trong tay người kia, màu đen, bộ dáng đặc biệt hưng phấn.
"Đúng rồi!"
Thẩm Đông từ trong phòng tắm ló đầu ra, "Tôi chợt nhớ tới một chuyện rất không bình thường, hình như từ đó tới nay tôi chưa từng thấy sư phụ anh cầm kiếm trong tay!" Chẳng lẽ cứ như vậy mà nhét trong đan điền suốt ba trăm năm không hề lấy ra?
"Trên tay ông ấy..." Đỗ Hành lời ít ý nhiều nhắc nhở, "là một cây phất trần."
"A?"
"Là bị phong bế, bên ngoài làm thành hình dạng như phất trần, như vậy có thể che dấu tai mắt, cả ngày mang theo cũng không sao cả."
"... Cái kiểu của ông ấy có thể gọi là giả heo ăn thịt hổ đúng không?" Khóe miệng Thẩm Đông run rẩy.
"Không, khi đó ông ấy đã sắp phi thăng."
"Ặc!"
"Những chuyện lúc trước, cậu vẫn chưa nhớ ra hết!" Đỗ Hành nhìn chằm chằm Thẩm Đông.
Thẩm Đông cào cào tóc, không hé răng, coi như đã ngầm chấp nhận.
Đỗ Hành thản nhiên nhìn xa xăm về phía trước, hơn nửa ngày mới thở ra một hơi thật dài, tâm ma vừa dứt, những chuyện lúc đầu cưỡng ép dằn xuống đáy lòng, nghĩ cũng không muốn nghĩ tới kia nay đã có thể dễ dàng nói ra, ngữ điệu còn có thể vô cùng bình thản, "Tôi không kịp, rất nhiều chuyện đều chưa kịp làm, theo truyền thống, đến Độ Kiếp kỳ sau khi phong ấn cậu xong, tôi nên đi thu một đồ đệ, sống tiếp năm, sau đó liền mang theo cậu phi thăng, nhưng mà..."
Tình thế núi Bắc Mang vô cùng ác liệt, toàn bộ Tu Chân giới đều xông pha chiến trường.
Độ Kiếp thất bại, truyền thừa đứt đoạn, kiếm thất lạc...
Tất cả đều là đả kích nghiêm trọng.