"Chó hoang mà thôi."
Diệp Thanh Linh sửng sốt một hồi, không thể tin nổi mà nháy mắt mấy cái, thậm chí còn cứng đơ cả người.
Trong đầu cô lại lặp lại lời nói của bà ngoại.
Bà ngoại hỏi...!cô và Thời Vũ chừng nào kết hôn? Câu hỏi của bà ngoại có thể hiểu là chừng nào cô kết hôn, chừng nào Thời Vũ kết hôn, nhưng cũng có thể hiểu là chừng nào thì cô và Thời Vũ mới kết hôn với nhau.
Mà ý của bà ngoại là...
Diệp Thanh Linh nhìn nụ cười hiền từ của bà ngoại, chắc chắn, ý của bà ngoại là ý thứ hai.
Nhưng mà Diệp Thanh Linh cũng chưa bao giờ nói về quan hệ của cô và Thời Vũ cho bà ngoại nghe, chẳng lẽ là Thời Vũ nói?
Tim của cô lại đập liên hồi.
"Tiểu Linh ngốc," Bà ngoại để ý thấy Diệp thanh Linh ngẩng người, lại cười hiền từ rồi lắc đầu, "Ngoại già chứ đâu có lẫn, ngoại nhìn ra được con với Thời Vũ ở chung với nhau cứ là lạ.
Dù ngoại già rồi nhưng mà luật kết hôn đồng giới cũng thông qua cả năm trời rồi, ngoại không tiếp thu được cũng vô dụng thôi.
Các con có thể lập gia đình sớm, ngoại thấy cũng vui mừng."
"Con..." Diệp Thanh Linh ngơ ngác, há miệng.
Cảm xúc của Thời Vũ cũng không có chút nào gọi là dao động, lạnh nhạt cắt ngang lời cô, nhìn bà ngoại nói: "Ngoại, chờ thêm chút nữa, A Linh còn nhỏ, không gấp."
Thời Vũ không trả lời câu hỏi chừng nào thì kết hôn, nhưng cô cũng không hề phủ nhận chuyện hai người sẽ kết hôn.
Bà ngoại còn đang định giục thêm nữa, nhưng bà đã quá hiểu tính tình của cháu gái của bà rồi, lỳ không ai sánh bằng, nên thôi đành từ bỏ.
Dặn dò thêm vài câu thì bà ngoại trở về phòng.
Sau khi bà ngoại đi thì trong phòng cách chỉ còn lại hai người, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ, Diệp Thanh Linh còn đang kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn nhìn.
Diệp Thanh Linh cảm thấy có chút vị ngọt lan tràn trên đầu lưỡi.
Ngọt đến tận trong lòng.
.......
Bỗng nhiên Thời Vũ không thèm khách khí mà vỗ tay của Diệp Thanh Linh: "Còn chưa buông ra?"
Diệp Thanh Linh giật mình, lúc này cô mới mới hiện bản thân vẫn còn đang ôm bả vai của Thời Vũ, khi nãy cô thất thần trong chốc lát, ngón tay sắp chui từ dây áo vào trong váy tới nơi.
Diệp Thanh Linh bối rối rút tay về.
Thời Vũ cũng từ trong lòng cô ấy ngồi dậy, không nhanh không chậm mà đem dây áo bị cô ấy làm cho rơi xuống, quải lại trên đầu vai, nhẹ giọng nói: "Diệp Thanh Linh, tôi phải nghỉ ngơi, em cũng về phòng của em đi."
Diệp Thanh Linh vừa định nghe lời mà gật đầu, nhưng ngay lập tức đã hối hận, cô nắm lấy tay của Thời Vũ, giọng nói mềm mại: "Chị ơi, em có thể...! đến phòng chị được không?"
Ngón tay cô nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay của Thời Vũ.
Ám chỉ rất rõ ràng.
Từ trong âm thanh Diệp Thanh cũng chứa đựng cảm xúc mong đợi rất sống động.
Thời Vũ cười cong mi, khí thế bức người mà nhích lại gần, tay cũng rút từ bàn tay của cô ấy ra, nhẹ nhàng nắm cằm, lắc lắc: "Không thể."
"Vết thương trên môi của em còn chưa lành nữa, mà em đã muốn làm chuyện xấu rồi, hửm?" Thời Vũ nhẹ giọng nói.
Cuối cùng, ngón tay của cô ấn mạnh lên trên phần da ở cánh môi của Diệp Thanh Linh, vết thương nhỏ chỉ vừa mới khép lại đã phải chịu lực tác động, nhói lên một chút.
Diệp Thanh Linh không sợ đau, chỉ là theo bản năng mà vươn đầu lưỡi định liếm một cái.
Vừa khéo lại lướt trúng ngón tay của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh cảm nhận được rất rõ rệt, trong khoảnh khắc chạm vào, ngón tay của Thời Vũ có phản xạ mà run rẩy một chút, nhiệt độ ở ngón tay so với lúc nãy cũng ấm hơn nhiều.
Nhưng mà ánh mắt của Thời Vũ cũng rõ ràng là đang nghiêm túc.
Cô và Thời Vũ từ trước đến giờ vẫn vậy.
Chỉ khi nào Thời Vũ muốn, mới có thể.
Còn ý muốn của cô, chưa bao giờ nằm trong sự cân nhắc của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh biết điều mà thu lại đầu lưỡi, cảm giác được ngón tay của Thời Vũ ấn càng ngày càng mạnh, cảm giác bị ấn lên càng lúc càng đau, cô oan ức nhìn lên, ậm ở nói: "Chị ơi, vậy ngày mai em có thể đi ra ngoài chơi một chút được không?"
Sau khi một cái yêu cầu quá đáng bị từ chối, yêu cầu thứ hai nếu không tới nổi quá đáng, thì trên cơ bản là sẽ được chấp nhận.
"Đi đâu?" Quả nhiên, Thời Vũ rút tay lại, hỏi.
"Đi qua bên căn hộ bên kia, em muốn về đó hát, chỉ tầm tiếng thôi.
Ăn cơm trưa xong em đi, bốn giờ chiều về." Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn trả lời.
"Hát?"
"Ừm..." Diệp Thanh Linh gật đầu, "Em có làm một phòng thu âm nhỏ ở bên kia..."
Chuyện hiển nhiên, Thời Vũ không có hứng thú với chuyện này, khoát khoát tay: "Đi đi."
"Cảm ơn chị! Chị là tốt nhất luôn." Diệp Thanh Linh cười cong cong mặt reo lên một tiếng, thiếu điều nhảy cẫng lên sô pha.
.......
Sau khi trở về phòng, Diệp Thanh Linh tắm rửa một cái, gần như là đuối sức mà ngã xuống giường liền ngủ say.
Mấy ngày làm việc cao độ liên tục như vậy sắp khiến cô kiệt quệ, từ trong ra ngoài đều thấy mệt gần chết.
Vất vả lắm mới có được một ngày nghỉ, Diệp Thanh Linh không đặt báo thức, ngủ thẳng giấc tới giờ trưa mới bị ánh mắt chói chang xuyên qua tấm màn đánh thức, lười nhác mà đứng dậy rửa mặt, mặc áo ngủ xuống lầu ăn sáng.
Thời Vũ đang ngồi đọc sách trên sô pha, từ đằng xa đã nhìn thấy Diệp Thanh Linh quần áo xộc xệch, tóc rối bời, ánh mắt còn ngáy ngủ bước từ trên lầu xuống, lông mày hơi cau lại.
"Chị, buổi sáng tốt lành." Diệp Thanh Linh mím môi cười ngọt ngào, hướng về Thời Vũ chào rồi lại hỏi: "Bà ngoại đâu chị?"
"Sưởi nắng ngoài vườn." Thời Vũ nhàn nhạt trả lời.
Diệp Thanh Linh cũng chạy ra ngoài vườn để chào bà ngoại rồi mới trở lại trong phòng.
Dì Liễu bảo mẫu ngeh được tiếng của Diệp Thanh Linh liền đi vào phòng bếp để hâm lại bữa sáng, bây giờ đang bưng lại đây.
Sandwich trứng chiên, một chén hoa quả nhỏ và thêm một ly sữa ấm nữa.
"Cảm ơn dì Liễu!" Lúc này, Diệp Thanh Linh đã hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên tâm trạng cô vô cùng tốt, tươi cười xán lạn, "Dì Liễu là tốt nhất luôn."
"Cô Diệp thích là được rồi." Dì Liễu cười tủm tỉm.
Phía bên kia, ngón tay Thời Vũ đang lật sách dừng lại một chốc, mày lại càng nhíu chặt thêm.
Dì Liễu? Tốt nhất?
Tối hôm qua Diệp Thanh Linh cũng nói với cô y hệt vậy.
"Cái đồ sói mắt trắng." Trong lòng của Thời Vũ tự nhiên lại thấy buồn rầu, đem sách thảy trên bàn phát ra một tiếng "Bộp", hai tay khoanh lại dựa vào sô pha.
Mấy giây trôi qua, Diệp Thanh Linh ở bên đó vẫn không có chút phản ứng nào.
Cuối cùng Thời Vũ hết nhịn nổi, nhìn qua, Diệp Thanh Linh đang cắm mặt vào điện thoại, cười khoái chí, hoàn toàn không hề quan tâm đến chuyện xảy ra ở bên chỗ của cô.
Trong phút chốc, trong lòng Thời Vũ như có ngọn lửa cháy lên hừng hực, bực bội gần chết.
.......
Diệp Thanh Linh đang nhìn lời bài mà buổi nay cô hát, ca khúc này cô đã thuộc làu làu, nhưng mà do đây là hợp ca nên phải sửa lại mấy câu.
Gần cả tuần lễ không được hát cho đàng hoàng, Diệp Thanh Linh đã sắp kìm chế hết nổi, muốn hát thành tiếng, bả vai cũng vui vẻ mà run run lên.
"Diệp Thanh Linh."
Bên phía bên kia phòng khách lại truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh giật mình nhìn qua.
"Ăn điểm tâm nhanh lên rồi lên lầu thay quần áo." Thời Vũ lạnh lùng nhìn qua, giọng điệu cũng không hề nhấn nhá, rét lạnh đến tận xương, "Thay xong rồi đi gặp đối tác với tôi."
Cái này rõ ràng là Thời Vũ mới vừa quyết định dẫn Diệp Thanh Linh theo, chuyện đi gặp đối tác thì Diệp Thanh Linh đi cũng được, không đi cũng chẳng sao, dù gì thì mỗi lần đi xã giao thì ít nhất cũng phải mấy tiếng đồng đồ, nói thoáng ra chút thì thời gian phải mất gần như là cả ngày.
Nhưng mà hôm qua Thời Vũ rõ ràng đã đồng ý cho cô về căn hộ để hát.
Nếu đi theo xã giao, thì làm sao mà cô còn thời gian về nhà?
"Thời Vũ..." Diệp Thanh Linh vừa lên tiếng, biểu cảm của Thời Vũ đã lạnh xuống ngay lập tức.
Hai người đứng cách nhau một khoảng trong đại sảnh, im lặng đứng đối diện.
Một giây, hai giây, ba giây...
Ánh mắt của Thời Vũ đã càng ngày càng lạnh, ánh mắt Diệp Thanh Linh từ rất kiên định lại biến thành năn nỉ, rồi lại đến tủi thân, cuối cùng hoàn toàn thua cuộc, cô cụp mắt, hàng lông mi dài che đi sự mất mác, khó chịu, con ngươi lại càng thêm ảm đạm: "Chị, em sẽ xuống liền."
Vài năm trước, lúc Thời Vũ vừa dắt Diệp Thanh Linh về nhà không lâu thì Diệp Thanh Linh đã để ý tới rồi, Thời Vũ gần như chưa bao giờ đồng ý với cô chuyện gì.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Thanh Linh nghĩ vì Thời Vũ không thích mình nên mới như vậy, vì thế mà cô lúc nào cũng rất cẩn thận, rồi lại liều mạng để lấy lòng Thời Vũ.
Mãi cho đến khi trưởng thành thêm chút, Diệp Thanh Linh mới phát hiện, không phải Thời Vũ không chịu đồng ý, mà là cho dù cô ấy có đồng ý rồi, thì vẫn không giữ lời hứa với cô.
Cô phải quen từ lâu rồi.
Diệp Thanh Linh rụt vai, đầu cũng bất lực mà gục xuống, trở về phòng thay quần áo.
Thời Vũ không biết là đã hài lòng hay là chưa hài lòng, cô đưa tầm mắt quay lại chỗ bàn trà ở phòng khách, ngón tay gõ nhịp nhịp trên bàn thủy tinh, mặt không chút thay đổi ngẩn ngơ cả người một hồi.
.......
Địa điểm ăn cơm trưa là ở một tòa hội quán ngoài ngoại ô, trên đường đi, tài xế và vệ sĩ ngồi phía trước.
Diệp Thanh Linh và Thời Vũ ngồi phía sau, rồi hai người lại tách hai mỗi người ngồi một bên, nhìn cảnh vật khác nhau ngoài cửa sổ, im lặng suốt chặng đường.
Hôm nay đối tác mà Thời Vũ đi là một người nam tuổi trung niên, cái người mắt nhỏ, bụng bia, răng trong miệng chỉ toàn màu vàng.
Nói là đối tác thôi chứ thực ra là ông ta đến để cầu xin Thời Vũ hợp tác, trong lúc ăn cơm trưa thì mặt mũi tràn đầy nịnh nọt, uống say tới không biết trời trăng mấy nước gì, miệng vừa mới mở lời đã tỏa ra mùi khiến cho người ta cảm thấy rất hèn hạ.
Có vệ sĩ ở đây nên ông ta cũng không dám nhìn Thời Vũ nhiều, nhưng lâu lâu lại liếc trộm về phía Diệp Thanh Linh nhìn một cái.
Diệp Thanh Linh gục đầu, cố đèn nén cảm xúc muốn đánh người.
Thời Vũ ngồi ở một bên, khóe mắt liếc đến động tác của cô ấy, cứ nghĩ rằng cô ấy bị ông kia dọa sợ nên đột nhiên lên tiếng nhỏ nhẹ nói: "Diệp Thanh Linh, về lại xe chờ tôi."
Diệp Thanh Linh phản xạ định lắc đầu thì tài xế đã đem chìa khóa tới, cô không từ chối, tạm thời rời đi phòng ăn.
Vừa đi ra tới thì không khí trong trẻo sạch sẽ bên ngoài đã kéo đến, xua đi mùi tanh hôi và mùi bia rượu tỏa từ miệng của tên đàn ông lúc nãy.
Cô nhận thức được sự khác biệt của mùi bên trong phòng ăn và bên ngoài này rồi, Diệp Thanh Linh thiếu chút nữa đã chạy không kịp tới thùng rác mà ói hết sạch.
Diệp Thanh Linh quay đầu lại nhìn về phía phòng ăn, Thời Vũ còn lạnh nhạt ngồi bên trong.
Dù trước kia Diệp Thanh Linh cũng đi gặp mặt, tụ tập với vòng quen biết của Thời Vũ rồi, nhưng cô chưa bao giờ gặp một người nào như tên đàn ông kia, Thời Vũ, chị ấy...!đã quen rồi? Hay là vốn dĩ không hèm để ý?
Hình như Thời Vũ cũng chưa bao giờ quá để tâm vào cái gì, không thèm để tâm đến Diệp Thanh Linh, ngay cả bản thân mình cô cũng không thèm để ý.
Trong lòng Diệp Thanh Linh bỗng dưng cảm thấy có nỗi đau khó tả.
Diệp Thanh Linh về lại chỗ đậu xe, sau khi lên ngồi vào ghế sau, cô lại cảm thấy có chút buồn bực.
So với điều hòa thì cô thích gió trời bên ngoài hơn, vì thế cô ấn cửa sổ xe mở xuống một chút.
Cô ngồi ghế sau đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Thời Vũ mới bước từ bên trong ra, người đàn ông trung niên kia vẫn cứ đi theo cười nịnh nọt với cô ấy, dù bị vệ sĩ tách ra một đoạn rồi vẫn không quên cúi đầu khom lưng.
Diệp Thanh Linh nghe loáng thoáng tiếng người đàn ông đó cảm ơn Thời Vũ không ngừng.
Khóe môi của Thời Vũ cũng cong lên một nụ cười hài lòng, có thể thấy được lần hợp tác này lợi ích cũng không tồi, cô ấy không thiệt thòi.
Bọn họ đi càng ngày càng gần đến xe, trước khi Thời Vũ bước lên xe, người đàn ông trung niên đó chắc có lẽ là uống tới nỗi mất luôn lý trí, bỗng nhiên trộm lên tiếng, hỏi: "Tổng giám đốc Thời, cái cô bé đi chung với cô ngày hôm nay là ai vậy?"
Dạ dày của Diệp Thanh Linh nháy mắt lại nhờn nhợn lên.
Trong vòng quen biết của Thời Vũ, cũng không ít người nghĩ Diệp Thanh Linh là chim hoàng yến mà cô nuôi ở nhà, thậm chí trước kia còn có người ngỏ ý muốn dùng chung "Đồ chơi" với Thời Vũ.
Cho đến tận bây giờ, Thời Vũ cũng chưa từng mở miệng ra nhắc với Diệp Thanh Linh, nhưng mà cô đi gặp vòng quen biết Thời Vũ lâu ngày, mưa dầm thấm đất, cũng đoán được một ít.
Nhưng hôm nay lại chính tai cô nghe được có người hỏi như vậy, Diệp Thanh Linh vẫn không nhịn xuống nổi cảm giác ghê tởm mới trào lên, hơn nữa người hỏi lại còn là một tên đàn ông nhầy nhụa kinh tởm.
Diệp Thanh Linh muốn vươn tay đóng kín cửa sổ, nhưng cô chỉ mới chạm tới nút ấn cô lại ma xui quỷ khiến mà thấy do dự một chút.
Cô muốn biết Thời Vũ sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng mà nhanh thôi, sự tò mò nhất thời của Diệp Thanh Linh, sẽ khiến nội tâm của cô phải trả một cái giá rất đắt.
Cô nghe được giọng nói hờ hững của Thời Vũ:
"Cô ấy?"
"Chó hoang mà tôi tiện tay nhặt về thôi.".